Chương 27 Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu

Hạ Linh vẫn còn muốn đi chơi nhưng Minh Hoàng lúc này lại bận việc mất rồi, thầy tổng phụ trách có nhờ anh làm một vài bản báo cáo, đáng nhẽ là hai ngày sau mới nộp, nhưng giờ thầy lại cần gấp.

Minh Hoàng định đưa Hạ Linh về rồi mới về nhà làm.

Cô có chút buồn, nhưng đột nhiên nảy ra một ý tưởng liền nói.

- Hay mình về nhà cùng với cậu, cậu làm báo cáo còn mình học tiếng anh, có gì không hiểu tiện thể hỏi cậu luôn. Được không?

Minh Hoàng suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. Thế là cả hai cùng trở về nhà anh.

...

Nhà Minh Hoàng

Hạ Linh ngồi trên sofa đợi Minh Hoàng lấy sách ra học bài. Đây là lần thứ hai cô đến đây, so với lần trước thì lần này nhà anh có chút thay đổi.

Hình như ở bức tường ngay cầu thang có treo thêm một bức tranh.

Minh Hoàng lấy sách đi ra, thấy cô cứ chăm chú nhìn về chỗ bức tranh liền lên tiếng.

- Cậu thích bức tranh đó sao?

Cô giật mình quay lại nhìn anh, cười nhận lấy sách rồi đáp.

- Thấy nó có chút thú vị.

Minh Hoàng ngồi xuống bên cạnh lấy mở máy tính để lên bàn rồi nói.

- Bố tôi có sở thích sưu tập tranh, bức tranh đó vừa được ông ấy đấu giá tại một buổi từ thiện vào tháng trước.

Hạ Linh gật đầu đã hiểu, thì ra là tranh của ba anh, chứ bình thường cô thấy anh đâu có yêu thích mấy loại nghệ thuật đó.

Thôi bỏ qua vấn đề này, cô cầm lấy sách tiếng anh mà Minh Hoàng vừa đưa, mở ra đọc.

Còn anh thì chăm chú làm việc trên máy tính.

Hai giờ sau, Minh Hoàng rốt cuộc cũng làm xong bản báo cáo cuối cùng và gửi cho thầy.

Lúc anh quay lại nhìn thì đã thấy Hạ Linh gục xuống bàn ngủ mất rồi.

Minh Hoàng nhìn cô, anh khẽ nở nụ cười, tiến vào phòng lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Hạ Linh, còn mình thì lại cầm máy tính lên tiếp tục làm việc khác.

Đến chiều tối, Hạ Linh cuối cũng cũng thức, cô không ngờ mình lại ngủ quên đến giờ này.

Cô vội vàng nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Minh Hoàng đâu, cô đi đến nhà bếp thì thấy anh đang nấu thứ gì đó, liền tò mò đi vào xem.

Minh Hoàng vẫn chưa phát giác ra sự hiện diện của cô nên anh đang chú tâm nấu sốt.

Đến lúc anh xoay người lại mới phát hiện ra cô đang chăm chú nhìn anh.

Bầu không khí hiện tại có chút nóng, hơn nữa cũng thật kì quái, im lặng đến mức kì lạ.

Hạ Linh hơi ngại ngùng liền lên tiếng.

- Cậu đang làm gì thế?

Bỗng thấy câu hỏi của mình thật vô tri, rõ ràng nhìn nãy giờ còn không biết anh làm gì mà còn hỏi, thế là cô vội vàng đổi một câu khác.

- À không phải mình đang định nói là cũng muộn rồi mình phải về nhà, muốn tìm cậu nói một tiếng.

Minh Hoàng thấy cô lúng túng như thế thì bật cười, sau đó dịu dàng nói.

- Tôi nấu mì sốt bò rồi, cậu ở lại ăn rồi tôi đưa cậu về.

Cô có chút không kịp load liền tròn mắt nói.

- Hả?

Giật mình thấy phải ứng kì cục của mình, Hạ Linh vội vàng trả lời.

- À được, vậy tôi ăn rồi mới về.

Thế là ăn xong thì Minh Hòang lấy xe đưa cô về. Hôm nay tuy chỉ đi chơi được nửa buổi, còn lại hình như là Hạ Linh ngủ mất còn Minh Hoàng thì bận việc. Nhưng không sao, hôm nay như vậy là hoàn hảo lắm rồi.

Trên đường về nhà, lúc đi qua một siêu thị mini, Hạ Linh nhớ ra mình chưa mua khăn giấy nên kêu Minh Hoàng ghé vào.

Lúc cô mua xong đi ra thì tình cờ gặp Ngọc Châu với Gia Khánh đang giằng co ngay góc của siêu thị, không biết có chuyện gì mà hình như Ngọc Châu rất tức giận vừa khóc vừa bỏ đi, còn Gia Khánh thì vội vàng đuổi theo.

Vài người qua đường thấy cảnh này cũng hiếu kì đứng lại xem, trong đó có cả Hạ Linh. Khi bóng hai người kia đi xa, mọi người cũng giải tán, Hạ Linh vẫn đứng đó suy nghĩ vẩn vơ.

Lúc này Minh Hoàng thấy cô cứ đứng ngẩn người ở đó liền tiến lại xem.

Đến khi anh đến mà cô vẫn chưa nhận ra sự có mặt của anh, Minh Hoàng hết cách liền lên tiếng.

- Hạ Linh.

Nghe có người gọi tên mình cô mới giật mình quay lại, thấy người đó là Minh Hoàng, cô vội vàng đáp.

- Cậu gọi tôi sao?

Minh Hoàng khó hiểu đáp.

- Đúng vậy, thấy cậu cứ đứng ở đây không động đậy, có chuyện gì à?

Hạ Linh nghe thế liền cười cười đáp.

- Không có gì. Thôi mình về đi.

Nói xong cô leo lên sau xe Minh Hoàng, thấy vậy anh cũng không hỏi gì thêm.

Từ siêu thị đến nhà cô cũng chỉ một đoạn nhỏ, Hạ Linh đắn đo một lúc rồi lên tiếng.

- Cậu thấy Ngọc Châu với Gia Khánh thế nào?

Đột nhiên bị hỏi thế, Minh Hoàng không hiểu lắm liền hỏi lại.

- Thế nào là thế nào?

- Thì là cái kiểu hai người họ suốt ngày cãi nhau, nhưng nhìn kĩ có thể thấy họ rất quan tâm nhau. Cậu nói xem hai người họ có thể thành đôi không?

Minh Hoàng không nghĩ Hạ Linh sẽ cùng mình tám chuyện của người khác, nhưng nếu cô đã hỏi ghì anh cũng nghiêm túc trả lời.

- Tôi nghĩ là không.

Hạ Linh nghe thế thì rất bất ngờ mà hỏi lại.

- Sao cậu lại nghĩ thế?

Minh Hoàng thản nhiên đáp.

- Họ quen nhau từ nhỏ, nếu có thể thì đã thành đôi lâu rồi, hơn nữa tuy nhìn Gia Khánh có vẻ trẻ con thế nhưng cậu ta suy nghĩ rất tỉ mỉ, nếu thứ gì không an toàn, cậu ta chắc chắn sẽ không thực hiện. Hơn nữa tính cách của hai người họ quá khác nhau, ở bên nhau thực sự có chút khó, nhưng đây chỉ là nhìn khách quan thôi, chủ yếu vẫn là họ nghĩ gì. Nhưng có lẽ hai người họ cũng cùng ý nghĩ, làm bạn vẫn sẽ lâu bền hơn.

Hạ Linh không nghĩ Minh Hoàng bình thường lạnh lùng ít nói, nhưng lại quan sát cũng như nhìn thấu mọi vấn đề, ai chơi chung đều nhìn ra hai người họ có tình cảm với đối phương, nhưng mọi người đều không biết vì sao họ vẫn chỉ là bạn mà không bước thêm bước nữa.

Thì ra ai cũng có tính toán riêng của mình, chỉ là đôi lúc quá kĩ lưỡng cũng là một loại trở ngại khiến bạn khó đến với hạnh phúc hơn.

Có điều Hạ Linh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện của mình, cô từng nghĩ sẽ tỏ tình với Minh Hoàng, thế nhưng điều hôm nay lại khiến cô có chút do dự. Đúng vậy, nếu như lựa chọn nói ra cũng như đang đánh cược, một là bước thêm một bước, không thì mọi thứ cố xây dựng trước giờ đều tan vỡ.

Giữa tình yêu và tình bạn chỉ cách nhau bởi một câu thổ lộ "tớ thích cậu".

...

Quán cà phê Sao Mai

Huyền Anh cùng với Vân Tuyết vợ của Hoàng Duy đang nói chuyện.

- Tôi hẹn chị ra đây là muốn nói rõ một lần nữa, tôi và thầy Duy đã cắt đứt mọi mối liên hệ. Tôi biết, lúc trước là tôi sai, tôi thật sự muốn xin lỗi chị một tiếng.

Vân Tuyết nhìn Huyền Anh rồi châm chọc nói.

- Thì ra cũng biết đi xin lỗi rồi, là vì bố mẹ cô kêu đi sao?

Huyền Anh nhẫn nhịn, việc bị chị ta châm chọc vài cau là chuyện bình thường, dù sao người làm sai là cô mà.

- Không phải, là tôi thật sự muốn xin lỗi chị. Lúc trước là tôi không phân biệt đúng sai mới làm ra chuyện đó, nhưng bây giờ tôi thật sự rất hối hận rồi.

Vân Tuyết cười nhẹ, sau đó nói.

- Được, coi như là cô biết sai, tôi chấp nhận lời xin lỗi này. Cũng không hoàn toàn trách cô mà phải trách tôi không có mắt nhìn người, chọn trúng một tên như Hoàng Duy.

Nói xong Vân Tuyết đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Nếu hẹn tôi chỉ để xin lỗi, vậy thì cũng đã làm rồi, tôi đi trước đây.

Vân Tuyết quay người đi, nhưng chỉ vừa bước hai bước, chị ấy liền dừng lại, quay đầu nói với Huyền Anh.

- À đúng rồi, cô bé cũng nên xem lại cách chọn bạn mà chơi đi, coi chừng bị đâm sau lưng lúc nào không hay đấy.

Huyền Anh ngơ ngác không hiểu gì, vội vàng hỏi.

- Chị nói vậy là có ý gì?

Vân Tuyết nhìn Huyền Anh nở một nụ cười kì quái rồi nói.

- Cô nghĩ những tấm hình hôm trước tôi cho ba mẹ cô coi là từ đâu?

Huyền Anh nhíu mày, khó hiểu đáp lại.

- Không phải chị theo dõi thầy Duy rồi chụp lại à?

Vừa nghe Huyền Anh trả lời, Vân Tuyết liền bật cười.

- Tôi không rảnh như thế. Mấy tấm hình đó là có người gửi cho tôi, cô ta sợ tôi nhìn hình không tin còn cố tình nói rằng, cô ta là bạn thân của cô. Tôi đã sớm biết Hoàng Duy ngoại tình, chỉ là không ngờ lại là với học trò của mình. Tôi thấy cô cũng đáng thương vừa bị lừa còn bị bạn thân đâm sau lưng nên mới nói ra chuyện này.

Huyền Anh sững sò, không tin vào tai mình, chuyện của cô và Hoàng Duy chỉ có một người nữa biết rõ, chính là Hạ Linh, hơn nữa mấy tấm hình này cũng là được chụp vào tối hôm cô ấy phát hiện, lẽ nào thực sự là Hạ Linh.

Huyền Anh còn muốn hỏi thêm nhưng Vân Tuyết đã rời đi rồi.

Để lại mình cô trong mớ suy đoán hỗn độn, rốt cuộc là ai đã làm chuyện đó, Huyền Anh thực sự không dám nghĩ, nhưng mọi thứ đều chỉ về người bạn thân của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top