92-1: Trở về nước
Khi ấy, cậu đã ngoài hai mươi, đang trên chuyến bay trở về Thượng Hải xa xôi. Xuyên qua những tầng mây dày và trắng xoá, những con chim lượn quanh những tòa cao ốc mọc như nấm, đâu đó cậu đã thấy quê nhà.
Xuống sân bay thứ thớt người, cậu nhìn quanh tìm kiếm người nào đó. Phía xa xa, người phụ nữ với vẻ của tuổi ba mươi, đang tiến dần về phía cậu. Trong phút chốc, gương mặt thiếu niên ấy lộ rõ sự vui mừng.
- Chào em.
Chị cất tiếng, giọng trong trẻo và êm tai hệt như hồi còn bé. Chỉ có điều, cái hồn nhiên và tươi trẻ trong đôi mắt của chị chẳng còn nữa. Người phụ nữ ấy hôn nhẹ lên trán cậu, một cách chào hỏi với người xa nhà đã lâu. Nhưng đã bị cậu xoay mặt đi.
Minh Triết lớn quá, chẳng cho chị hôn nữa rồi.
- Em không quen.
Cậu đáp, gương mặt tỏ vẻ khó chịu. Dẫu vậy vẫn ôm lấy chị, cho chị hiểu rằng cậu cũng thấy nhớ cơ mà. Ấy thế rồi Minh Mẫn đưa em trai trở về nhà.
- Triết, em có còn nhớ Tuyết Hoa không?
Qua kính chiếu hậu của xe ô tô, Minh Mẫn hỏi. Cuốn tạp chí phải hạ xuống, cậu ngước mặt lên nhìn về phía chị, đôi mắt bỗng long lanh tới lạ thường. Có lẽ hình ảnh của cô gái dẫu lạ mà quen ấy khiến cậu phải trầm ngâm.
Cậu gặp cô từ khi nào đã là chuyện của mười năm trước rồi.
Những đứa trẻ, luôn rất hồn nhiên và yêu đời. Có thể làm gì đấy nó thích mà không bị bó buộc của thời gian, của phép tắt, của quy củ, không cần phải gánh trên vai trọng trách của người lớn.
Có lẽ, chính cậu đang ngưỡng mộ bản thân mình những ngày bé. Mặc cho quá khứ có buồn bã, đau thương thế nào, bên cậu cũng luôn có người chị Minh Mẫn yêu thương, và có cả Tuyết Hoa của cậu nữa.
Minh Mẫn hay hẹn Tuyết Hoa và cậu đi chơi. Hôm nay lại đến Du Viên. Những cơn gió mùa hạ khẽ thổi. Tuyết Hoa nhìn mặt hồ, rồi nhìn cậu. Người con trai này luôn cho cô cảm giác an toàn, và ấm áp như người trong gia đình vậy.
Từ khi thân với Minh Mẫn, thế giới của cô ngập tràn sắc màu yêu thương. Minh Mẫn hay kéo cô với Minh Triết lại gần nhau lắm. Nghĩ ngợi gì đấy, Tuyết Hoa bất chợt quay sang nhìn cậu mà tươi cười.
- Hoa tuyết đẹp em nhỉ?
Khẽ nhìn cô ấy, cậu có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó trả lời rằng:
- Đẹp giống như chị vậy.
Cô xoay mặt đi, đôi mắt long lanh, tỏ ra ngại ngùng. Cậu biết, cô thực sự rất thích hoa tuyết, như những bông tuyết mà họ hay ngắm nhìn. Minh Mẫn từng kể với cậu về điều đó.
- Chị có muốn chạm tới nó không?
Tuyết Hoa ngơ ngác trả lời:
- Để làm gì thế?
Cô đứng dậy, dường như đã nghĩ ra điều gì đó hay ho. Minh Triết dắt cô tới gần vườn hoa hơn. Nhưng cậu không ngắt cành hay hái chúng, chỉ lấy tay mình nắm tay cô chạm vào một nhành hoa gần nhất.
- Đẹp thật đó.
Tuyết Hoa không sao giấu nổi ngạc nhiên, nghe thấy thế cậu dường như muốn nói điều gì đó.
- Tuyết Hoa!
- Hửm?
Đôi mắt chứa đầy sự thơ ngây nhìn Minh Triết đang rất nghiêm túc.
- Nếu mùa hoa tuyết của mười năm sau, chúng ta vẫn ở cùng nhau thì ...
- Thì sao?
- Thì, em sẽ cầu hôn chị! Nhất định em sẽ cưới chị!
Cậu mỉm cười, qua mặt kính vươn ít mưa của chiếc xe ô tô đang chậm rãi lăn bánh, nụ cười của cô hôm đó vẫn rất rõ ràng, rất chân thật.
(...)
- Tuyết Hoa kết hôn rồi!
Cậu khẽ nói, như có chút nghẹn lòng vương lại nơi trái tim. Liếc nhìn những giọt mưa rào buông mình trên lớp kính ô tô, cảm xúc lại có chút tiếc nuối và day dứt. Người con gái thuở nào cậu còn yêu đến tha thiết, nay lại choàng lên mình bộ váy trắng mà tiến vào lễ đường cùng người con trai khác mất rồi. Đôi mắt Minh Triết trầm xuống, cả hơi thở như nặng trĩu những nỗi nhớ khó phai. Cậu cô đơn và trầm mặc, một mình ôm những hoài niệm xưa cũ trong khoảng không hư vô mà chẳng muốn buông bỏ.
Xe dừng lại, Minh Mẫn liếc thấy dáng vẻ người em trai sầu não như thế, lại có chút đau lòng thương xót. Chị đặt tay lên bờ vai cậu, đôi mắt hướng thẳng về khuôn mặt em.
- Em ổn chứ?
- Em ổn ạ!
Chị im lặng một hồi lâu. Chị biết hẳn Minh Triết vẫn còn nhớ Tuyết Hoa nhiều lắm, chỉ là thằng bé chẳng bao giờ bộc lộ rõ, cũng chẳng tâm sự về những phiền muộn của bản thân. Chỉ cất tiếng hỏi:
- Tuyết Hoa đã có hạnh phúc riêng của nó rồi, em không mừng cho con bé sao?
Đôi mắt Minh Triết đượm vẻ buồn, ánh mắt mang theo chút hoài niệm về những ngày đã cũ.
- Chỉ cần cô ấy được hạnh phúc, em cũng đã cảm thấy an tâm rồi.
Cậu nhẹ nhàng đáp. Nhưng khóe mắt lại bỗng ướt lệ và sống mũi bất giác cay nồng lên. Minh Mẫn thấy vậy liền dang rộng vòng tay mà ôm chầm lấy em. Chị xem Minh Triết như là người thân máu mủ vậy, chưa từng vì chuyện vợ lẻ mà miệt thị cậu. Bây giờ nhìn thấy em trai như thế, chị cũng chỉ muốn đau lòng thay thằng bé mà thôi.
- Em thân yêu, đừng khóc!
Xin em đừng khóc, nước mắt chưa rơi nhưng chị đã biết em đau thế nào.
Minh Triết của chị trước giờ chưa từng như vậy. Lòng cảm thấy chua xót lại thêm phần nhiều là tự trách... Đáng lẽ chị không nên nhắc đến Tuyết Hoa ngay cái ngày đầu tiên cậu về nước như thế. Chị chỉ đơn giản nghĩ rằng có lẽ Minh Triết sẽ để tâm, nhưng lại vô tình quên mất, đó cũng là một vết thương. Một vết thương chí mạng vô hình. Chị bỗng cảm thấy chua xót. Đã từng là giấc mộng của cả hai đứa, mà giờ chỉ có thể là hồi ức đã qua. Không muốn thấy em mình cứ buồn như thế, chị chỉ đành lẳng lặng chuyển chủ đề, hi vọng em chị sẽ cảm thấy ổn hơn. Chị nhẹ nhàng hỏi:
Em có muốn nếm một chiếc bánh ngọt không? Những hương vị ngọt ngào có thể sẽ giúp em cảm thấy ổn hơn đấy!
Chị nhẹ nhàng xoa đầu cậu, và nói những lời nói dịu dàng ôn nhu.
- Như thuở nhỏ ấy, em từng kể với chị rằng em rất thích những chiếc bánh kem, vì chúng không làm con người em đắng chát, cũng chẳng làm em cảm thấy cay mắt đỏ mi.
Cậu suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng được ạ!
Chị thấy cảm xúc của cậu em trai dần khá lên, chị cũng cảm thấy nhẹ lòng. Chị liền ra hiệu tài xế rẽ vào một quầy bánh ngọt ven đường gần đó. Xe đến nơi, Minh Triết mở cửa bước xuống. Cậu quay đầu lại về phía chị gái.
- Chị muốn ăn vị gì?
- Vị lúc bé chúng ta hay ăn đấy, em vẫn rất thích nó đúng không?
Cậu gật đầu cất bước. Tiến tới quầy bánh, ánh mắt cậu lại vô tình va phải một người phụ nữ. Cô ta cài một đóa hồng trắng trên mái tóc nâu, dáng vẻ đều toát lên sự thanh tao quý phái. Và cô ta bận một bộ đầm hoa muồng hoàng yến bó sát. Gương mặt lại có chút đoan trang hiền hậu. Tựa như một mỹ nữ!
Người phụ nữ ấy cất tiếng gọi món. Giọng nói trong trẻo thanh thoát tựa tiếng đàn dương cầm vang lên trong một đêm tĩnh lặng. Minh Triết nhận ra được giọng nói ấy, sự quen thuộc ấy lại bất giác khiến cậu buột miệng:
- Tuyết Hoa?
Quán cà phê ngay cạnh cửa hàng bánh luôn không có một vị khách nào, ấy thế mà hôm nay dường như trời đổ mưa, chiếc bàn ngay sát cửa sổ có ba người ngồi.
- Vậy là giờ em sẽ tiếp quản công ty của bố sao?
Tuyết Hoa vừa lấy dĩa xắn một miếng bánh nhỏ, vừa hỏi cậu trai trước mặt.
Minh Triết hiện tại khác với ngày xưa nhiều lắm, Tuyết Hoa khi mới gặp còn không nhận ra được cậu ngay. Dẫu gương mặt vẫn có nét trẻ trung, nhưng so với hồi trước thì cậu cao hơn hẳn, khí chất phóng khoáng, có chút hơi giống lưu manh cũng chẳng thấy đâu nữa. Minh Triết hiện tại đã trở thành một người trưởng thành rồi, chẳng còn là chàng thanh niên của những năm tháng ấy nữa. Nhưng mà cũng phải thôi, bốn năm qua rồi, làm sao giống như lúc đầu nữa chứ!
Cô thấy hơi hối tiếc, dù biết rằng con người sẽ thay đổi nhưng cảm giác tiếc nuối hình bóng cậu thiếu niên ngày trước vẫn trào lên trong lòng Tuyết Hoa.
- Ừm, mặc dù em không muốn nhưng đành chịu thôi.
Minh Triết bày ra dáng vẻ nhún vai bất lực, đẩy ra bộ mặt dở khóc dở cười. Cậu chống tay lên mặt bàn, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã bắt đầu lặn, hoàng hôn buông xuống màu đỏ cam buồn bã, nhuốm Thượng Hải nhộn nhịp trong cái màu cô đơn u uất. Và sau đó cậu nhìn cô, với cái nhìn trìu mến, cố che đi cảm giác xót xa trong lòng.
- Chị kết hôn rồi đúng không? Chắc rất vất vả nhỉ?
Cắn môi bật ra hai chữ "kết hôn", dù mỗi lần nói đến lòng Minh Triết lại nặng trĩu. Nhưng cậu vẫn sẽ nói, như một cách để tự nhắc nhở mình: "Chị ấy kết hôn rồi, còn rất hạnh phúc. Đến lúc mày nên buông bỏ đi thôi!"
Nhưng Tuyết Hoa lại cười rất tươi, cô vui vẻ nói:
- Không vất vả lắm đâu, cũng đâu phải mình chị đi làm. Mà nhắc đến kết hôn, Minh Triết có đối tượng chưa?
Minh Triết có một thoáng giật mình, cậu vội nói:
- Không ạ! Hiện tại em muốn tập trung vào công việc nhiều hơn.
Tuyết Hoa mở tròn mắt nhìn Minh Triết, giống như đây không phải là người mà cô quen. Vì cậu không còn nói nhiều như hồi đó, cung chẳng còn dáng vẻ phong lưu. có lẽ hôm nay, cậu đã khiến cô ngạc nhiên quá nhiều rồi.
Đồng hồ vẫn vang lên âm thanh tíc tắc, ba người vẫn cứ ngồi nói chuyện dù mặt trời đã dần khuất đi. Cả ba nói rất nhiều, rất nhiều, những câu chuyện ngày trước, hay mấy điều thú vị ở hiện tại. Đến tận khi mà đồng hồ đã điểm hai mươi giờ đêm, đường phố tấp nập rộn ràng và trên cao thì ngập tràn ánh sao, Tuyết Hoa mới chuẩn bị rời đi:
- Đã muộn thế này rồi, chị phải về đây. Hôm khác gặp lại nhé!
Minh Mẫn gật đầu:
- Được, bồ về đi. Nhớ lái xe cẩn thận. Minh Triết cũng chưa về nhà nữa, để lát mình chở em ấy về nhà. Đường lạ nó không quen.
Tuyết Hoa mỉm cười, ba người bắt đầu lục đục tan cuộc. Minh Mẫn tranh trả tiền, chị mỉm cười ranh mãnh.
- Phải cho tôi chút mặt mũi chứ, dẫu sao tôi vẫn là người lớn nhất ở đây.
- Chúng ta bằng... - Tuyết Hoa chưa kịp nói xong liền bị Minh Mẫn ngắt mất.
- Tôi sinh trước.
Chị nháy mắt, vui vẻ đem thẻ đi thanh toán hóa đơn.
Sau khi tạm biệt Tuyết Hoa, Minh Mẫn chở Minh Triết về nhà. Cả hai đều không nói gì trên đường, qua gương chiếu hậu, chị thấy dáng vẻ trầm mặc của cậu em trai, trong đôi mắt kia bị phủ lên một làn sương buồn bã. Xe lướt nhanh trên con đường nhựa, chị mong những làn gió nơi đây có thể cuốn đi hết những ưu phiền nơi em trai chị, để cậu có thể lấy lại dáng vẻ vô ưu cùng nụ cười lấp lánh ngày trước. Radio đang phát lên một bài nhạc cũ đã từ lâu, hoà với không khí im lặng trong không gian chật hẹp, dấy lên nỗi hoài niệm về những ngày đã cũ.
Minh Mẫn thả Minh Triết lại trước cổng nhà. Minh Triết thấy chị cứ ngồi trên xe nên hỏi chị:
- Chị không vào à?
Minh Mẫn nở nụ cười phóng khoáng. Gió thổi đến nơi đây từng cơn mát mẻ. Mái tóc chị khẽ đu đưa.
- Nhóc bảo chị đem cả một cục sắt đầy bụi bẩn vào nhà?
Cậu lại im lặng, khẽ gật đầu, kéo theo vali tiến về phía cổng nhà.
- Minh Triết!
Đột nhiên Minh Mẫn gọi lớn, chị cười một nụ cười thật tươi, đôi tay siết lại thành nắm đấm giơ lên.
- Chị ở đây.
Rồi chị xoay xe đi mất, để lại bóng hình ngơ ngác ngay trước sân nhà.
Em chị không cần an ủi, chỉ cần có người luôn đứng về phía nó, cậu em trai yêu quý của chị sẽ không gục ngã.
Vì Minh Triết là một cậu bé mạnh mẽ.
Vì em chị dũng cảm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top