Chương 10. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

"Cái gì!?"

Sầm Ngộ Hành hoảng hốt làm rơi đũa trên tay, "Ngươi nói cái gì?"

"Buổi chiều, nô tài đi ngang qua Uy Nhuy Các, thấy Mạc thần y vui vẻ chạy ra, còn nói cái gì, đêm nay muốn đi thanh lâu chơi, vui vẻ nhảy nhót luôn ạ." Niên Thành cũng không hiểu.

Mạc thần y thoạt nhìn chưa trải sự đời, đi thanh lâu làm cái gì, học tay nghề?

"Bang!"

Sầm Ngộ Hành tức giận đập mạnh xuống bàn, "Làm càn!"

Niên Thành với mấy nô tài bên cạnh sợ hãi, cả đám đều quỳ đến trên mặt đất xin tha, "Vương gia bớt giận."

Bớt giận? bớt giận thế nào được?

Cậu tình nguyện đi dạo nhà thổ cũng không muốn tới dạo ta, thanh lâu là nơi dơ bẩn như thế, cậu cũng đi đến? Nếu xảy ra chuyện, biết xử lý thế nào.

"Đi chuẩn bị xe ngựa." Sầm Ngộ Hành thật sợ cậu bị những người không đứng đắn bên trong thanh lâu ăn sạch sẽ.

Hồng Trần Lâu Yên Chi Quán, có không chỉ có kỹ tử, còn một số ít tay chơi không phân biệt khách đến chơi với kỹ nữ, rất khó để bảo đảm an toàn ở nơi đó.

Rốt cuộc, Mạc thần y rất dễ bị bắt nạt.

"Nhưng mà Vương gia!" Niên Thành biết, Vương gia từ trước đến nay ghét nhất nơi này, sao bây giờ lại mạo hiểm xông vào?

"Nhưng mà cái gì, tức khắc đi chuẩn bị xe ngựa!" Sầm Ngộ Hành hiện tại cực kỳ lo lắng, chậm một giây, Mạc thần y sẽ gặp nguy hiểm nhanh hơn một giây.

Có một nói một, Mạc Chi Dương đứng đắn thật sự vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, chỗ ăn chơi ở cổ đại hóa ra là như vậy.

"Sư huynh." Gắt gao đi theo phía sau sư huynh, Mạc Chi Dương sợ bị lạc, như là nhà quê mới lên phố muốn trải đời.

Ôn Kha Lăng còn an ủi cậu, "Không cần lo lắng."

Con hẻm này có rất nhiều nơi như Tần lâu Sở quán, nhưng không hỗn độn như trên TV hay miêu tả, cửa cũng không có người mời khách, khách nhân đều ở bên trong.

Hai người đến trước mặt Văn Hương Lâu thì dừng lại.

"Chỗ này thanh tĩnh nhất, chọn chỗ này đi." Ôn Kha Lăng mang theo sư đệ vào cửa.

Đi vào, lập tức có mấy bộ ấm chén chào đón, "Hai vị gia, là lần đầu tiên tới sao?" Ánh mắt dừng trên người hai người ngó một vòng, nhìn biết là công tử phú quý mang theo người trong nhà tới trải đời.

"Đúng vậy, an bài cho ta hai phòng riêng, tiện thể mời hai cô ca nương đến." Nói thật, Ôn Kha Lăng cũng mới đến đây một lần, cũng xem như từng trải.

Nhìn thấy hắn thuần thục như vậy, Mạc Chi Dương cảm khái, "Sư huynh, huynh thật là lợi hại."

Khen người dạo thanh lâu lợi hại, khen người chết sống lâu?

"Tuân mệnh hai vị đại nhân!" Bộ ấm chén di động nhéo giọng nói kêu một tiếng, "Hai vị khách quý ~"

Nơi này có quy củ, khách quý, phải chọn cô nương có năng lực hầu hạ, nếu như là khách quý do mama đánh giá, vậy công tử đó có xấu, cũng không sao.

Dẫn người tới lầu ba, hai người cùng nhau đến một gian phòng nghe ca hát, hai vị cô nương đi tới tư sắc thượng thừa, ôm tỳ bà, "Hai vị công tử, nô danh gọi Thanh Lê."

"Nô danh Như Liễu, vì hai vị công tử xướng một khúc nhạc."

Nói xong, hai người lập tức đi đến nhã gian phía sau sau bình phong, không tiếp khách.

Mạc Chi Dương rất tò mò muốn đi xem sự tình phía sau bình phong, nhưng bị sư huynh ấn ngồi trên ghế, "Sư huynh, đến thanh lâu là để nghe nhạc sao?"

"Đương nhiên không phải." Thấy cậu sốt ruột, Ôn Kha Lăng vỗ vỗ tay.

Lúc này bình ấm chén gõ cửa đi vào, "Hai vị gia, có gì phân phó?"

"Mang vị công tử này, đi đến phòng cách vách." Nói, Ôn Kha Lăng vỗ vỗ bả vai sư đệ, sau khi nếm được vị nam nữ hoan ái, sư đệ nhất định sẽ thông suốt.

"Tới đây~" ấm trà tiếp đón một tiếng, mang theo Mạc Chi Dương đi vào phòng cách vách.

Khúc nhạc còn ở xướng, Ôn Kha Lăng trong lòng thoải mái, sau khi xong việc, sư đệ chắc chắn sẽ không có gút mắt với Vương gia, cậu cũng có thể ở lại nơi này, chẩn trị cho Vương gia, đẹp cả đôi đường.

"Vương gia, theo tình báo, Ôn y sư đi đến Văn Hương Lâu." Niên Thành vội vàng bẩm báo vào trong xe ngựa, sau khi nghe ám vệ báo lại, mới nói cho Vương gia, "Đi nơi đó, cần mất thời gian một nén nhang."

"Nói nhảm cái gì, đi mau!" Ôn Kha Lăng, vậy mà dám dẫn Mạc thần y đến nơi loạn lạc kia, Sầm Ngộ Hành tức giận đến ngứa hàm răng.

Mạc Chi Dương bị đưa tới nhã gian cách vách, nơi này khác chỗ khi nãy, mới vào cửa đập vào mắt chính là một chiếc bàn tròn với bốn chiếc ghế, trên bàn còn có rượu và thức ăn, bên trái là hồng sa ngăn cách giường đệm.

Trong góc có một chiếc bình sứ trắng cắm hoa hải đường, lư hương từ từ bốc lên một làn hương nhẹ.

"Lát nữa sẽ có người đến hầu hạ công tử." ấm trà to bự nói, đóng cửa lại lui xuống.

Mạc Chi Dương đi qua, tùy tay rót một ly rượu, "Sầm Ngộ Hành nếu biết Ôn Kha Lăng mang cậu tới nơi này, chỉ sợ tức muốn chết."

Rượu này, không thích hợp, hẳn là bỏ thêm vài đồ vật, nhưng cũng bình thường, nơi này dù sao cũng là chỗ ăn chơi.

Sầm Ngộ Hành vội vàng xông tới, Niên Thành chộp một người hỏi, "Hôm nay có cặp huynh đệ nào đến đây không?"

"Có, có!" Mama vừa nhìn đã sáng mắt, vừa thấy hai vị này có thân phận không tầm thường, nhanh chóng gật đầu, đưa người tới lầu 3.

Sầm Ngộ Hành theo sát, lên cầu thang nhìn ngó xung quanh, liền nhìn thấy một thiếu nữ ăn mặc son phấn đang muốn đẩy cửa phòng bước vào, "Chậm đã!"

Mạc Chi Dương ở trong phòng dùng bữa, giống như nghe được âm thanh lão sắc phê, lấy đùi gà gặm, "Hệ thống, có phải mày muốn nhìn thấy mấy cảnh xuân hoa này đúng không?"

"Đúng vậy." Hệ thống cảm thấy ký chủ muốn bắt đầu, có thể xem kịch vui.

Mạc Chi Dương nhanh chóng uống bốn năm ly rượu, sau đó đổ rượu lên trên người, một thân mùi rượu nồng nặc, nằm bò ra bàn làm bộ say rượu.

' kẽo kẹt '

Nghe thấy cửa bị đẩy ra, Mạc Chi Dương lộ ra vẻ tươi cười: Cá đã cắn câu.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, còn có trên bàn người đang nằm bò, nghĩ đến là do uống nhiều quá, cất bước đi vào, trở tay đóng cửa lại.

"Ừm? Nàng là người sư huynh tìm tới sao?"

Người đang nằm bò, nói lời mê hoặc.

Vừa nghe lời này, Sầm Ngộ Hành tức giận đến không được: Hắn còn dám tìm những người khác cho Mạc thần y?

Nhưng thấy người trên bàn muốn đứng dậy, Sầm Ngộ Hành đột nhiên giơ tay, dùng sức vỗ vài cái, dập tắt mấy ngọn nến còn sót lại trong phòng.

Lần này, trong phòng đen như mực, không thể nhìn rõ được gì.

Có bóng tối yểm hộ, gông xiềng trên người Sầm Ngộ Hành chậm rãi đứt ra, phóng nhẹ bước chân đi đến phía sau người say rượu.

"Á~ ngươi là hầu... người Sư huynh mời đến sao?" Trong bóng tối, Mạc Chi Dương vùi đầu vào ngực hắn, thiếu chút nữa mở miệng cắn, bất quá ngực lão sắc phê rất tuyệt nha.

Tay ôm lấy eo cậu, Sầm Ngộ Hành nhéo nhéo sườn eo mềm thịt: eo Mạc thần y, cũng thật nhỏ.

"A... Ngươi tên là gì đó?"

Không có được trả lời, tiểu ma men liền ôm hắn làm nũng, muốn nghe hắn trả lời.

Sầm Ngộ Hành một phen ôm lấy cậu, đem người ấn vào trong lòng ngực, tiến đến bên tai cậu, cố ý hạ giọng, "A Hành."

"A Hành." Tiểu ma men cả người đều mềm ở trong lòng ngực hắn, "A Hành ~"

Thanh âm kiều lại, giống như sữa bò Sầm Ngộ Hành ăn qua đường, ngọt ngào còn mang theo hương vị của mẹ, "Dương Dương."

"Ta ở đây!"

Tiểu ma men nghe được có người kêu tên mình, giãy giụa giơ lên tay, muốn trả lời.

Sầm Ngộ Hành ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay ánh trăng không lớn, ngôi sao cũng rất ít.

"Dương Dương." Lại thấp giọng gọi một tiếng, Sầm Ngộ Hành đột nhiên chặn ngang tiểu ma men bế lên, "Chỉ là một giấc mộng mà thôi." Nếu là có thể, đời này hắn không muốn tỉnh.

Mạc Chi Dương dựa vào trong lòng ngực hắn, trong bóng tối khóe miệng giơ lên: Xem ra, cá không phải mắc câu rồi sao?

Nhẹ nhàng đặt người lên giường, Sầm Ngộ Hành tri kỷ cởi giày cho cậu, hắn cũng cởi giày bước lên giường, vỗ bàn tay, cắt đứt sợi dây tơ hồng buộc màn che.

Lụa mỏng hạ màn, không thể nhìn thấy cảnh xuân sắc trong đó.

"A Hành, Dương Dương khó chịu, giống như căng hỏng rồi." Mạc Chi Dương chân bị giơ lên cao, tay nắm chặt khăn trải giường màu đỏ dưới thân, lắc đầu nức nở khóc loạn.

"Ưm!" trên trán Sầm Ngộ Hành đều là mồ hôi, nhẹ nhàng hít thở, sau đó thả nhẹ động tác.

Vùng đất canh tác này phải từng bước phát triển, vì vậy chỉ có thể từ từ khai thác lãnh thổ của mình.

"Dương Dương muốn chết, Dương Dương khó chịu." Mạc Chi Dương một bên chảy nước dãi hồ ngôn loạn ngữ, nhưng chân rất thật thành kẹp chặt vòng eo hắn.

Thật sự ngàn vạn không thể xem thường người cấm dục lâu ngày, hồng thủy bị áp bức quá lâu, một khi khai khác, đó chính là mãnh thú.

Sầm Ngộ Hành véo eo cậu, tiểu thần y eo quá nhỏ, hai tay một vòng là có thể ôm lại, một bên sợ eo cậu bị đâm loạn, một bên luyến tiếc giảm bớt lực.

"Á ưm ư, sư huynh, Vương gia, sư phụ, Dương Dương chết mất, a a a~" mẹ nó quá sung sướng, lão sắc phê ngươi nhẹ chút, lão tử muốn chết!

Sướng chết.

Nghe được Dương Dương gọi Vương gia, Sầm Ngộ Hành chậm động tác lại, ngay sau đó càng thêm hung ác.

Nửa người trên ghé vào trên giường, hai chân quỳ gối bước lên, Mạc Chi Dương bị kéo lên kéo xuống, gắt gao nắm chặt khăn trải giường âm thanh khàn khàn vẫn luôn kêu không ngừng nghỉ.

Trên bàn rượu và thức ăn bị quét rơi xuống lả tả, món ngon đổi thành một món khác, người dưới thân khóc nức nở, eo bị cạnh bàn cọ cho đỏ bừng.

Cửa sổ bị đóng chặt, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trên cửa sổ có hai người, bóng người chồng lên nhau, giấy cửa sổ, bị nước miếng ướt nhẹp.

Vừa mới bắt đầu, Mạc Chi Dương còn có sức lực bồi hắn diễn, muốn rên thì rên, nhưng lúc sau, thật là không sức lực, chỉ cầu xin cậu có thể sống sót.

Thuận lợi sống sót dưới thân hắn.

Thảm màu đỏ thêu uyên ương ướt đẫm một góc, lư hương bị đánh nghiêng, hỗn độn đầy đất, thoang thoảng mùi thơm.

Trước khi ngất xỉu, Mạc Chi Dương chỉ có một ý tưởng: nhóm tiểu bạch liên, không nên chọc lão xử nam, sẽ xảy ra chuyện.

Nhóm học sinh ghi chép: rõ rõ.

Chờ thu dọn cho tiểu thần y sạch sẽ, thời điểm trong phòng sạch sẽ, trời đã tờ mờ sáng, Sầm Ngộ Hành một đêm không ngủ lại thần thanh khí sảng, đi đến mép giường, "Dương Dương, ta đi thượng triều trước."

Nhịn không được hôn lên khóe miệng cậu, để lại một tờ giấy.

Mạc Chi Dương bị đói tỉnh, muốn bò dậy, lại phát hiện ngón tay không động đậy được, "Á... Lão sắc phê đâu."

"Hắn đi làm rồi." Hệ thống trả lời.

Ôn Kha Lăng không biết phát sinh cái gì, ném sư đệ ở chỗ này, rồi trở về, nhưng trở về Ngộ Hành cũng đã nghỉ ngơi, không có ý gì, liền ngủ trước.

Chờ ngày hôm sau đi đến, mới nhớ sư đệ còn ở Văn Hương Lâu, nhanh chóng đến tìm người.

Sáng sớm, là thời điểm Tần lâu Sở quán tạm nghỉ, bộ ấm trà đang quét tước, Ôn Kha Lăng xông tới.

"Vị tiểu công tử kia hôm qua ta mang đến đâu?" Ôn Kha Lăng nhéo một người hỏi.

Tiểu công tử hôm qua? Đúng rồi, Vương gia phân phó nói ai cũng không thể đi quấy rầy, ấm trà chắp tay, "Ở trên lầu nghỉ ngơi."

Sầm Ngộ Hành vội vàng hạ triều, một thân triều phục xông vào nơi này, muốn mang tiểu thần y về, kết quả mới vừa xuống xe ngựa, đã nhìn thấy xe ngựa trong phủ cũng ở nơi này.

Trong lòng thầm mắng không ổn: Chẳng lẽ là Ôn Kha Lăng tới?

"A, Vương gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top