20. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

"Vội cái gì." Tên điên này, cõng cậu còn muốn nhìn trộm kẻ khác, Mạc Chi Dương nhấp môi dưới, "Vậy tôi không quấy rầy mấy người nữa?"

"Không có không có, anh dâu chị nói gì vậy." Hứa Phản vội lắc đầu, thần sắc mất tự nhiên, cười cười, "Cảnh ca hắn đang vội, đang họp ấy mà."

Tên này rõ ràng có quỷ, "Vậy à, tôi đi tìm hắn."

Hứa Phản nào dám ngăn cản, lập tức lấy di động ra gửi tin tức cho Cảnh ca.

Trong phòng hội nghị, không khí áp lực, tới mười mấy người, đều là người trong thương trường còn có một số đại lão trong giới giải trí, lúc này đối mặt với Bắc Túc Cảnh, có chức quyền cao cũng không dám thở ra một tiếng.

"Bạch Loan đã chết." Bắc Túc Cảnh thưởng thức bật lửa trên tay, đây là cố tình đặt làm cho Dương Dương, hình khắc ẩn trên đó đều là hoa hướng dương.

Ngồi vị trí phía dưới hắn là một vị trung niên, sắc mặt đột biến, còn chưa kịp bi thương, nhìn về phía Bắc Túc Cảnh, chỉ có thể nuốt nước mắt nghẹn trở về.

"Kỳ Minh Tri giết." Không hề có gánh nặng tâm lý đem chuyện này đẩy cho những người khác, Bắc Túc Cảnh đã ngựa quen đường cũ, "Kỳ Minh Tri là loại người gì, mấy người cũng biết, lần gần nhất là mua chuộc thủy quân, xã giao với các công ty, bao nhiêu người mua thuỷ quân lên mắng vợ tôi, cũng không phải tôi không biết, chuyện ngày hôm nay, khiến tôi rất không vui, tôi mà không vui, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

Mọi người đều im tiếng, không dám trả lời.

Lúc này, di động đột nhiên kêu lên, Bắc Túc Cảnh còn có chút bực mình, lấy di động ra vừa thấy nội dung, "Hả?"

Hứa Phản: Cảnh ca, anh dâu đến kiểm tra, em bị cưỡng chế dẫn đường đến phòng họp.

Mới vừa thấy tin tức, cửa phòng đã bị gõ vang, Bắc Túc Cảnh nhíu mày, hạ giọng quát lớn những người đó, "Tất cả cười cho tôi!"

"A?" Cả phòng vẻ mặt mộng bức.

"Túc Cảnh, có đây không?" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cửa đã bị đẩy ra, Mạc Chi Dương nhìn thấy người bên trong, đều là các vị bốn năm chục tuổi, tốt, không có mục tiêu khả nghi.

Trong lòng ám thở phào nhẹ nhõm, không đến mức, Bắc Túc Cảnh không thích bổn bạch liên tiểu ngọt tinh, đi thích mấy cọng rau già này.

"Kia không nhất định, nam nhân mà, càng già càng cay, nhìn lão sãcw phê là biết." Hệ thống phản bác.

"Dương Dương, sao em lại tới đây." Bắc Túc Cảnh chống tay vịn đứng lên, đi đến trước mặt cậu, "Bọn anh đang mở họp." Nói, quay đầu nhìn về phía những người đó, nháy mắt, "Đúng không?"

Nào dám nói không phải, một đám người vội gật đầu, "Là là là."

Nhìn thấy những người này còn có rất nhiều vẻ mặt, Mạc Chi Dương nhăn mày lại, đột nhiên túm chặt tay áo hắn, "Anh ra ngoài trước."

"Làm sao vậy?" Bị người túm ra ngoài, Bắc Túc Cảnh cũng không phản kháng.

Hai người ở cuối hành lang nói chuyện, hành lang hai bên có văn phòng, mọi người đều thăm dò ra ngoài, đây là vợ Cảnh ca sao, thoạt nhìn so ảnh chụp đẹp hơn nhiều, hóa ra hình ảnh thật tiểu bạch hoa như vậy.

"Nếu anh bị phong sát, em có thể nuôi anh!" Mạc Chi Dương nói ra những lời này, lại như hạ quyết tâm, "Anh yên tâm, em có thể nuôi được hai người chúng ta."

Nuôi sống?

Dương Dương còn có chí hướng lớn như vậy.

"Được không?" Bắc Túc Cảnh làm bộ cảm động kinh hỉ, đem người ôm chặt, "Vậy anh ở đây chờ Mạc tổng đến nuôi anh nha, này là lời hứa, phải muốn anh cả đời."

"Em, em sẽ nỗ lực kiếm tiền." Như là hạ quyết tâm, Mạc Chi Dương ôm lấy eo hắn, "Vậy anh sẽ không được phép ra khỏi nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời."

Bị bao nuôi, phải có bộ dáng bị bao nuôi.

"Được, anh nhất định ngoan ngoãn." Trong lòng ngực có một tiểu ngọt tinh, nhịn không được khóe miệng giơ lên, Bắc Túc Cảnh ôm chặt cậu, "Kia Dương Dương cũng phải ngoan ngoãn."

Không ngoan anh đánh gãy chân em.

Kỳ thật, bao nuôi hắn chỉ là một lời nói đùa, nhóc ngốc này lại thật sự muốn bao nuôi hắn? Chỉ là lời này nói ra, hắn cao hứng.

Nhóm Tiểu bạch liên nhớ kỹ: Lời ngon tiếng ngọt không cần tiền, anh nói em nói cả nhà nói, chẳng phải không mất gì sao?

"Mẹ ơi tôi còn chưa bao giờ thấy Cảnh ca có vẻ mặt như vậy, giống một đóa hoa cúc." Hứa Phản bái ở cạnh cửa, trộm xem hai người ôm nhau, "Ôm chặt muốn chết, không biết còn tưởng rằng bị keo 520 dính vào."

"Hứa ca, anh có phải ăn nhầm chanh? Sao tôi nghe vị chua ở đâu đây." Trưởng phòng kế hoạch đẩy mắt kính, vẻ mặt ghét bỏ, "Tiểu tâm lão bản nghe được."

Hứa Phản bị giáo huấn đến không biết giận: Aaa, nữ nhân này thật hung dữ.

Dư luận dần dần bị áp xuống tới, Bắc Túc Cảnh dùng hotsearch khác thay thế tin tức của hắn, phân tán tầm mắt công chúng, tính toán trước tiên trấn áp dư luận, từ từ nói sau.

Quả nhiên, cư dân mạng vội vàng ăn dưa, không thèm mắng người nữa.

Trong vòng đều nhìn ra được, Bắc Túc Cảnh quyết tâm muốn giữ người, chậm rãi cũng không dám hành sự loạn, rốt cuộc, nghe nói Bạch Loan đã xảy ra chuyện.

Đến bây giờ, tìm không thấy thi thể.

Bắc Túc Cảnh thu thập xong sự tình công ty, ôm vợ đưa cậu về công ty.

Có Bắc Túc Cảnh ở đây, Tống Thư không dám trực tiếp động thủ, chỉ có thể án binh bất động trước, trơ mắt nhìn bọn họ tan tầm về nhà.

"Dương Dương." Bắc Túc Cảnh trong tay vê anh đào, nhìn hầm canh tiểu ngọt tinh, tựa hồ suy tư nên nói với cậu chuyện này như thế nào, "Em đồng ý tham gia tổng nghệ với anh không?"

"Cái gì?" Mạc Chi Dương giật mình, nghe thế, xoay người nhìn hắn.

Nhìn về phía trên tay Dương Dương còn nắm chặt con dao, Bắc Túc Cảnh sợ tới mức anh đào hạch thiếu chút nữa nuốt xuống luôn, "Không phải, Dương Dương em buông dao trước, buông!"

"Hả." Mạc Chi Dương cúi đầu mới nhìn thấy dao trên tay, nhanh chóng cất đi, "Vậy anh nói đi, tổng nghệ gì."

Vừa mới còn tưởng rằng cậu muốn mưu sát thân phu.

"Như vậy, gần đây đang hot tổng nghệ 《 Những chuyện ngọt ngào của cặp đôi minh tinh》, tổ tiết mục muốn mời chúng ta đến làm khách mời khách quý, chu kỳ quay chụp ba ngày cuối tuần, chụp một ít chuyện hằng ngày." Bắc Túc Cảnh không xác định Dương Dương có nguyện ý hay không.

Thấy cậu không nói gì, Bắc Túc Cảnh còn tưởng rằng cậu không muốn, "Nếu không muốn, anh có thể từ chối."

"Em nguyện ý." Mạc Chi Dương hốc mắt có chút phiếm hồng.

"Nếu em khó xử, kỳ thật từ chối cũng không có gì." Bắc Túc Cảnh chính là muốn nhân cơ hội chính danh tuyên bố Dương Dương, nhưng thấy những giọt nước mắt từ trên má cậu lăn xuống, trong lòng hắn như bị ai bóp nghẹt, người xem đau lòng, "Anh chỉ là muốn cho toàn thế giới đều nhìn thấy, không phải em không xứng với anh mà là anh không xứng với em, như vậy là tốt rồi." Hắn chịu tiếng xấu cũng bằng lòng.

Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy tay hắn vỗ lên trên má cậu, "Không phải, em hiểu anh muốn làm gì, mới cảm thấy cảm động, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Bắc Túc Cảnh đem người ôm sát, sợ cậu nhìn thấy mắt hắn cũng đã phiếm hồng.

Một câu yêu, có thể làm mãnh nam đỏ hốc mắt.

Vấn đề tổ tiết mục, Mạc Chi Dương không biết Bắc Túc Cảnh đã nói gì, dù sao không quá mấy ngày, thời điểm tan tầm về đến nhà, trong nhà có không ít cameras.

Bởi vì do phát sóng trực tiếp, cho nên còn có nhân viên công tác.

Đại thể là lần đầu tiên đối mặt cameras, Mạc Chi Dương mặt ngoài có chút không thích ứng, kỳ thật nội tâm mừng như điên: Ha ha ha ha, không nghĩ tới lão tử cũng có ngày này, tất cả đều phải quỳ xuống để cậu chinh phục!

Hơi nhìn lướt qua, hơi hơi nhấp môi, cầm theo đồ ăn đi vào phòng bếp, xăn tay áo sơmi bắt đầu nấu cơm.

Quả nhiên, khi Mạc Chi Dương xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp, che trời lấp đất đều đang mắng, bởi vì nhân khí của Bắc Túc Cảnh, người xem phát sóng trực tiếp, đạt tới hơn 5000 vạn.

"Dương Dương, anh về rồi đây."

Thanh âm quen thuộc dễ nghe truyền đến, fans lại bắt đầu khen, rốt cuộc có thể nhìn thấy Bắc ảnh đế trong đời sống hiện thực, cực kỳ chờ mong, đây chính là tổng nghệ đầu tiên của Bắc ảnh đế.

fans Trung cảm nhận, thần tượng cái gì cũng không sai, sai chính là hồ ly tinh câu dẫn thần tượng.

Mạc Chi Dương tỏ vẻ: Ngại quá, lão tử là bạch liên tinh.

"Dương Dương, hôm nay làm cái gì?" Một bên hỏi, Bắc Túc Cảnh một bên đổi giày, như là cặp chồng chồng bình thường, đi qua rất tự nhiên ôm lấy cậu.

"Đều là món anh thích ăn." Mạc Chi Dương mặc tạp dề màu lam nhạt, "Rửa tay đi, có thể ăn cơm."

"Được." Bắc Túc Cảnh nghe lời đi rửa tay.

Làn đạn phong cách có chút kỳ quái:

Đột nhiên cảm thấy ngọt sao lại thế này?

Có vị kia.

Không được, tên kia không xứng với Bắc ảnh đế!

Hai người ăn cơm, Bắc Túc Cảnh nhìn cậu nhai kỹ nuốt chậm, chống tay nhìn cậu, phát ngốc, "Dương Dương, ngày mai còn đi làm sao?"

"Đi làm, ngày mai thứ sáu vẫn phải đi làm." Mạc Chi Dương không ý thức được hắn có ý gì.

"Mỗi ngày đi làm, em mỗi tuần chỉ ăn anh vài lần?" Nhỏ giọng nói thầm, Bắc Túc Cảnh oán giận.

Sợ tới mức Mạc Chi Dương nhanh chóng gắp một khối thịt muối chiên lấp kín miệng hắn, "Đừng, đừng nói bậy!"

Mặt cũng đỏ bừng, tai cũng ửng hồng, sợ hãi dặn dò một câu, "Ăn cơm cẩn thận." Thanh âm mềm mại.

"Được rồi." Bắc Túc Cảnh nhún nhún vai.

Làn đạn đang bay lên: Hóa ra Bắc ảnh đế lén làm cái lão sắc phê sao? Không, là tài xế già sao?

Đến buổi tối, nhân viên công tác đã bỏ chạy, chỉ có camera lưu trữ, hơn nữa người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều.

Bắc Túc Cảnh từ phòng tắm ra ngoài, rất tự nhiên đi đến sô pha bên kia ngồi xuống, trực tiếp nằm đến trên đùi Dương Dương, lộ ra lỗ tai bên trái.

"Anh sao luôn không cẩn thận như vậy." Mạc Chi Dương lấy tăm bông cho xoay lỗ tai cho hắn, cáo già này mỗi lần tắm vòi sen, trong lỗ tai luôn có nước động lại, sao đầu không ngập nước luôn đi, cho hắn làm phẫu thuật đáng đời.

Bắc Túc Cảnh cũng không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt tràn đầy tình ý.

"Nhìn em làm cái gì, trên mặt em có cái gì sao?" Mạc Chi Dương bị hắn nhìn đến mức trong lòng phát bực: Tên điên này, sẽ không nhận ra cậu là cha hắn chứ?

Cũng không trả lời, chờ lỗ tai sạch nước, Bắc Túc Cảnh đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên tập kích hôn cậu một ngụm, "Dương Dương rất ngọt."

"Ha." Mạc Chi Dương thẹn thùng gục đầu xuống, mặt đỏ đến không ra gì, lại cũng chỉ là thấp giọng oán trách một câu, "Đừng, đừng nghịch."

Mắt đối mắt, Mạc Chi Dương cuối cùng vẫn nhịn không được nhìn vào trong mắt đây tình ý đó, cúi người cũng thân cận hắn một chút.

Lần này nếu vậy là đủ, vậy không phải lão sắc phê.

"Được rồi được rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi đi." Bắc Túc Cảnh nói, từ trên người cậu đứng lên, vỗ vỗ lỗ tai, "Quả nhiên vẫn là Dương Dương lợi hại nhất."

Còn không phải sao, cậu là cha hắn, thiên biến vạn hóa.

"Anh cũng rất lợi hại." Mạc Chi Dương tiện tay ném tăm bông vào thùng rác, đứng lên, "Em ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ai ~"

Bắc Túc Cảnh ứng một tiếng, nên được tâm hoa nộ phóng, giống như một con chó nhỏ đi theo phía sau cậu.

Hai người một trước một sau vào phòng, trong phòng không có cameras.

Làn đạn đột nhiên nổ lên: Họ cùng nhau đi vào? Hai người cùng nhau đi vào!

"Trong phòng ngủ không có cameras." Bắc Túc Cảnh nói một câu đá chân sau, cửa đã bị đóng lại, thuần thục đến không được, "Cho nên, Dương Dương đợi lát nữa muốn nói nhỏ thôi."

"Hả.. gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top