18. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?
Ngươi xung quanh đều vây lại đây, có người đã cầm lấy máy ảnh bắt đầu chụp.
Sao đột nhiên hắn lại quỳ xuống, đây là có chuyện gì?
Bắc Túc Cảnh: Thao tác bình thường, cũng là ngồi xuống.
"Không phải, anh mau đứng lên." Mạc Chi Dương sợ tới mức vô thố, nhanh chóng đi dìu hắn.
Gia hỏa này, quỳ rất lưu loát.
"Anh biết vấn đề này do anh, dẫn tới em không vui vẻ, thậm chí công ty xuất hiện vấn đề, nhưng mà anh thật sự yêu em, anh không thể mất đi em."
Bắc Túc Cảnh tiếp thục quỳ, cũng không phải uy hiếp cậu, mà là muốn nói cho đám fans kia, là tôi không biết xấu hổ theo đuổi em ấy trước, chuyện không liên quan đến em ấy.
"Anh!" Mạc Chi Dương đỏ mặt, hắn mặt dày mày dạn như vậy cũng không tốt cái gì, túm người lên, "Đi, chúng ta đi về trước được không."
Diễn không sai biệt lắm, Bắc Túc Cảnh ngoan ngoãn đứng lên, "Được." Bị cậu nắm về trước công ty.
Tống Thư hôm nay luôn phát ngốc, nhìn chằm chằm ống đựng bút kéo mà xuất thần.
"Anh không nên quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt." Mạc Chi Dương nhanh chóng kéo người vào văn phòng.
Bạch liên đi ở phía trước, phía sau nắm theo một vạn tệ.
Bắc Túc Cảnh ngoan thật sự, giống như trung khuyển, ngoan ngoãn bị nắm, Mạc Chi Dương mặt đỏ bừng bừng, cúi đầu nắm hắn trở về.
Nghe được âm thanh Mạc tổng, Tống Thư lập tức ngẩng đầu nhìn Mạc tổng, còn có một vị khách không mời mà đến, chính là tên nam nhân này, làm Mạc tổng vô tâm với công việc, đáng chết!
Tống Thư không chào hỏi, trơ mắt nhìn hai người vào cửa, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh cửa đóng mạnh.
Cuối cùng trở lại văn phòng, Mạc Chi Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại, một cái xoay, đã bị ấn lên ván cửa, "Anh!"
"Có phải em còn muốn chia tay anh không?" Bắc Túc Cảnh đè người vào ván cửa, ngữ khí vội vàng, "Anh là tình nhân của em, em không thể không cần anh, thì không cần anh như vậy."
"Em không biết như thế nào." Mạc Chi Dương rũ mắt, không dám nhìn vào hắn.
"Em không biết như thế nào, thì xin hãy nghe anh." Bắc Túc Cảnh bắt lấy hắn, đặt ở ngực, "Em biết không? Anh nghe được em muốn chia tay, anh cảm giác như mình bị ai bóp nghẹt sắp chết vậy."
Mạc Chi Dương nhấp khóe miệng, cũng không biết nói thế nào cho phải, chỉ là ngơ ngẩn nhìn hắn: Tới đây, diễn viên mời vào chỗ, cho em thưởng thức một chút kỹ thuật diễn của anh.
"Anh không thể chấp nhận chuyện này chuyện này, anh không phải trách em, anh chỉ là trách bản thân anh, sao lại khiến em khó xử như vậy, anh nguyện ý vì em làm hết thảy, thậm chí rời khỏi giới nghệ sĩ, muốn anh làm gì cũng được, chỉ cầu xin em đừng chia tay với anh."
"Nhưng mà." Nói như vậy, Mạc Chi Dương không biết nên tiếp lời như thế nào, cắn môi dưới.
Wow, chồng ta diễn rất tốt, nên khen thưởng một bông hoa hồng.
"Em có ý định chia tay, anh không trách em, bởi vì em muốn tự bảo vệ mình, giữ được tâm huyết của em, chuyện này đều do anh, trách anh không tốt, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc bỏ lỡ em, không muốn cùng em tách ra, em làm rất đúng, đều do anh sai, không quý trọng em, em yên tâm, chỉ cần có em ở đây, anh sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương em."
Mạc Chi Dương thấy đôi mắt hắn đã chứa đầy nước mắt: Diễn tốt quá, thế nhưng so với bổn bạch liên không phân cao thấp, đáng khen.
Thấy trong mắt cậu đã có sự dao động, Bắc Túc Cảnh bắt lấy cậu, đặt vào bên môi hôn hôn, ánh mắt thâm thúy như cũ ẩn ẩn nước mắt, "Anh yêu em, thật sự rất yêu rất rất yêu, hết thảy giao cho anh , anh sẽ không khiến em chịu thương tổn một lần nào nữa, được không?"
Tách, một giọt nước mắt nhỏ giọt, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong mắt đầy vẻ thâm tình, có thể bao bọc lấy người mình yêu.
Tuy nước mắt nam nhi không dễ dàng rơi, nhưng mà, vợ quan trọng, vợ là nhất.
"Ai." Chịu không nổi ánh mắt hắn, Mạc Chi Dương gục đầu xuống, thở dài thật mạnh, "Nhưng mà, haz, chuyện chúng ta ở bên nhau, làm fans anh tức giận, em không muốn như vậy, đều do em."
"Là anh sai, đều do anh, Dương Dương sao lại sai rồi?" Cuối cùng đem người dỗ dành, tảng đá lớn trong lòng Bắc Túc Cảnh, cũng được hạ xuống, "Em yên tâm, anh sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn em."
"Vâng." Mạc Chi Dương gật đầu, đỏ mặt, "Vậy thì tùy anh vậy." Nhanh tay gạt sạch sẽ những giọt nước mắt đang rơi trên mặt hắn, "Đừng khóc."
Bổn bạch liên tuyệt đối không cho phép, có người khóc đẹp hơn bổn bạch liên!
"Thật sự rất yêu rất yêu em." Bắc Túc Cảnh ôm chặt cậu, cuối cùng dỗ dành được vợ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang châm chước, giải quyết chuyện này như thế nào.
Mạc Chi Dương rúc vào trong lòng ngực hắn, hỏi hệ thống, "Mày phát tán đoạn clip kia rồi?"
"Đương nhiên." Hệ thống đã sớm dùng một nick đại V phát lên rồi, chính là mười lăm giây Bắc Túc Cảnh quỳ xuống cầu xin tha thứ kia, xứng văn là: Fans đang mắng, thần tượng đang quỳ.
Không phải nói luyến ái sao, đám fans kia mắng thật sự rất quá mức, diễn viên không được yêu đương sao? Còn gắn thêm link sản phẩm dưới cmt.
Dù sao các cô cậu không cho tôi sống yên, tôi khiến cho các cô cậu không thể vui nổi, hì hì hì.
Bạch liên dằn lòng, cậu mang thù.
Quả nhiên, đoạn clip được phát tán, rất nhiều người ghét Bắc Túc Cảnh cùng nhau vào mắng, mắng hắn không cốt khí, mắng hắn luyến ái ghê tởm, tuyên bố thoát fan chống lại.
Nhưng Bắc Túc Cảnh cũng không phải nhờ tư bản đóng gói đi lên, cũng không phải thần tượng, hắn là đánh thật thực lực thật, hơn nữa chính bản nhân hắn, chính là đối tượng tư bản tranh nhau nịnh bợ.
Cho nên, những cái fans đó uy hiếp, căn bản không đáng sợ hãi.
Tống Thư không biết trong phòng phát sinh chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt tràn đầy oán độc và sự lạnh nhạt.
"Cậu đang xem cái gì." Hải Đồng nghe Bắc tiên sinh đến đây, lập tức đến đây tìm người, kết quả phát hiện ánh mắt Tống bí thư không đúng rất nguy hiểm.
"Là chi Hải sao." Tống Thư thu hồi ánh mắt, ném cây kéo trở lại hộp bút.
Hải Đồng xem xét vẻ mặt của hắn, đoán được đại khái, "Tống bí thư buổi tối hôm nay có thời gian không? Chị muốn cùng cậu tâm sự."
"Được." Đối diện ánh mắt của nàng, Tống Thư cũng xả ra vẻ mặt khó coi mà tươi cười.
Hiện tại Hải Đồng, chỉ có một lý tưởng, chính là khiến Mạc Chi Dương chết, mặc kệ dùng cách gì, cũng phải cho cậu chết, dám cùng cô đoạt nam một.
Chán sống.
Hôm nay tan tầm, hai người cùng nhau về nhà, dù sao cũng đã bị chụp, căn bản không có ý định che.
Hai người cẩn thận, đều ăn ý không quan tâm lời đồn đãi, đến khi tắm rửa, Bắc Túc Cảnh còn nghĩ rằng Dương Dương đã không để bụng những việc này.
Thẳng đến tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Dương Dương đưa lưng về phía phòng vệ sinh, giống như đang ngắm thứ gì, "Dương Dương, em nhìn cái gì vậy?"
Nghe được lời này, Mạc Chi Dương sợ tới mức trùm chăn qua đầu, cũng không dám quay đầu nhìn hắn, cuống quít lau sạch vết nước mắt trên má, "À? Không, không có việc gì."
Không có việc gì, thanh âm này là do khóc nức nở, còn không có chuyện.
"Dương Dương, em nói cùng anh, anh làm sao vậy." Bắc Túc Cảnh dép lê ẩm ướt trực tiếp đạp lên chăn, "Làm sao vậy Dương Dương."
Mạc Chi Dương miễn cưỡng cười cười, "Không có gì."
"Đôi mắt đã khóc sưng lên, còn không có việc gì." Bắc Túc Cảnh ngồi vào bên cạnh cậu, dùng tay lau sạch vết nước mắt tàn lưu trên khóe mắt, "Nói đi, làm sao vậy."
Không trả lời, ánh mắt Mạc Chi Dương nhìn xuống chăn.
Bắc Túc Cảnh duỗi tay lấy, điện thoại chưa tắt phần bình luận, cho nên có thể nhìn thấy những người đó bình luận, nói cái gì cũng không xem xét, ngôn ngữ ác độc, khó coi.
"Em không cố ý nhìn, anh đừng nóng giận, em về sau không nhìn nữa." Mạc Chi Dương sợ hắn không tức giận, nuốt nước mắt giải thích, nắm chặt hắn, "Em về sau không nhìn nữa, là em không tốt."
"Không phải em sai." Cậu vừa khóc, làm cho trong lòng Bắc Túc Cảnh càng đau, rõ ràng không phải Dương Dương sai, "Em yên tâm, anh sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn em."
"Em tin tưởng anh, nếu anh không được, em sẽ chia tay." Khóc thút tha thút thít nức nở, dựa vào bờ vai của hắn, hương sữa tắm trên người cậu rất tươi mát, chui vào trong mũi.
Mạc Chi Dương lộ ra dáng vẻ gượng cười: Bổn bạch rất đáng thương, bị fans hắc đen, anh nhất định phải quý trọng em.
Như là điện giật, Bắc Túc Cảnh toàn thân cứng đờ, gắt gao ôm lấy cậu, "Không cần chia tay, nghe thế, anh sẽ cảm thấy sợ hãi."
Quán ba, chỉ có vài người ít ỏi uống rượu, trên đài ca hát, xướng tình ca than nhẹ, ý đồ đánh thức không khí thanh lãnh.
"Chị rốt cuộc muốn cái gì." Tống Thư lạnh nhạt nhìn nữ nhân trước mặt, nhìn móng tay nàng tinh xảo lướt qua chén rượu.
"Tôi muốn Mạc Chi Dương chết, tôi biết cậu cũng rất ghét tên kia." Bưng chén rượu lên, Hải Đồng phẩm một ngụm rượu vang đỏ, son môi nhiễm vào ly rượu vang đỏ, ô uế.
Nhìn thật chướng mắt, rất giống Mạc Chi Dương.
Tống Thư cơ hồ không suy xét, trực tiếp trả lời, "Được thôi." tay nắm chặt chặt muốn chết.
Hắn sao sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy, khiến Hải Đồng có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy ánh mắt hắn tàn nhẫn, tựa hồ minh bạch cái gì, "Cậu thích Mạc tổng?"
Vì yêu mà sinh hận, lợi dụng tốt nhất.
"Ồ." Tống Thư chỉ cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Bắc Túc Cảnh ra lệnh cho Hứa Phản đem mấy kẻ mắng Dương Dương block hết, bắt đầu khống bình.
Bởi vì lo lắng cậu xảy ra chuyện, hôm nay Bắc Túc Cảnh đích thân đưa cậu đi làm, ở cửa cao ốc dừng lại, "Dương Dương, anh dừng xe đi trước, hay là em lên công ty trước?"
"Vâng, anh đi đi." Mạc Chi Dương lấy bao công văn ra, xuống xe trước.
Bắc Túc Cảnh mở cửa ra đi đến ngầm bãi đỗ xe.
"Mạc Chi Dương!"
Vừa muốn tiến vào cửa, nghe được có một tiếng kêu tên của mình rất kiều man, Mạc Chi Dương vừa quay đầu, nghênh diện một bàn tay đánh lại đây.
Theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng, kỹ thuật diễn khắc chế động tác, vững chắc ăn một cái tát.
"Hóa ra cậu với Bắc tiên sinh ở bên nhau à." Bạch Loan đánh một cái tát tiếp, chát một tiếng, khiến lòng bàn tay cô phát đau, nhưng này còn chưa đủ, nếu chỉ là một cái tát có thể đánh chết cậu là tốt nhất.
Còn dám câu dẫn Bắc tiên sinh!
"Á" ăn một cái tát, Mạc Chi Dương bụm mặt nhìn nàng, đầy mặt khiếp sợ, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ động thủ.
Bây giờ là giờ cao điểm, người ở cửa ra vào cao ốc rất nhiều, mọi người đều dừng lại xem náo nhiệt, tất cả đều không ngờ.
"Vị tiểu thư này, sao đột nhiên lại đánh người!" Mạc Chi Dương làm bộ khiếp sợ, khóe miệng đã chảy ra tơ máu, trong miệng tanh ngọt, có thể thấy được một cái tát này đánh rất đau.
Trong lòng lấy ra sách vở: Tốt, tôi đã mang thù.
Hệ thống bắt đầu tra vị npc này là ai: Ai, thời điểm ký chủ quyết định chịu một cái tát, đã tra được thông tin nữ nhân này.
Bạch Loan thấy dáng vẻ của cậu, cũng không biết câu dẫn Bắc tiên sinh như thế nào, "Mày rất đáng đánh, mày là tên tiện nhân, mày biết rõ tao thích Bắc tiên sinh."
Tay nâng lên lại muốn đánh tiếp, kết quả ngừng giữa không trung, chưa kịp tát xuống.
"Cô dám đánh em ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top