Những lá thư gửi cho em
Tuyết Lạc Trần Ai
°• Những lá thư gửi cho em•°
***
1. Sài Gòn, một đêm vô định.
Em lại chuyển nơi ở, lần này, những thứ âm thanh ru em vào giấc cũng chẳng còn. Ngôi đền cạnh đó vẫn cứ yên bình như vậy, tiếng hàng rong thi thoảng vẫn vang lên, đều đều, chậm rãi. Năm này, lần đầu trong đời, em ôm một nắm tuyết vào lòng, lạnh lẽo, buốt giá, và... đau.
Nếu em bảo rằng mình có thể sẽ chết đi ở tuổi hai mươi, chắc lắm người giận, và buồn lắm. Em không tin vào những điều tâm linh, nhưng sự vật trên đời muôn hình vạn trạng, em không biết, liệu rằng, sau bao trốn tránh và hoài nghi, lại biết đâu, kỳ tích sẽ xuất hiện trên đời. Nhỉ?
2. Mưa đầu mùa.
Em ghét những cơn mưa, không ít lần em đã nói về điều này, lại tuyệt nhiên, nó chẳng hề biến mất hay thay đổi một chút giữa cảm xúc buồn vui lẫn lộn của con người đối với nó. Ước gì, em cũng kiên định như mưa.
Người ta bảo em ngốc, mưa không phải chỉ mang đến nỗi buồn, đó là một sự biến chuyển kì ảo của thiên nhiên, một sự chuyển mình trong khoảnh khắc giao mùa tuyệt đẹp. Và nếu chúng ta ở bất kì nơi đâu ngoài Việt Nam, sự biến chuyển này có thể sẽ rõ rệt hơn. Em không tán đồng, nhưng lại không nói lời phủ định. Bởi tự em biết, mình ghét mưa vì điều gì.
3. Nắng hạ lắm khi thật chậm rãi.
Em vẫn chờ những ngày thu sang, mùa thay lá, mùa nhớ nhung, và, để em có một cái cớ để buông xuôi cảm xúc chật vật và hoài niệm của mình. Em hay đổ thừa cảm xúc của mình là do thu, lại tuyệt nhiên, hạ đã giữ chân thành của em vào nắng, khi em chưa kịp đón thu về... thế nên, bao lần em trách thu đi vội, nhưng nắng hạ này, chẳng chút vấn vương thêm.
Tháng sáu đến rồi, và kí ức tháng năm lại qua thêm một mùa nhớ nữa. Thật nhớ những ngày còn diện áo dài trắng muốt, rong ruổi những con đường thanh xuân, lưu dấu rất nhiều vết tích, mà màu trắng tinh khôi ấy, vẫn như in dáng hình trọn vẹn.
Dưới sân trường, có hoa phượng đợi ngày nắng hạ sang.
4. Người xưa có một ngày xưa.
Em hay kể chuyện về đời người, bởi, họ thường xuất hiện trong mắt em với những góc nhìn đẹp đẽ, chân thật, và xúc cảm.
Em không phải là người biết nhẫn nại, nhưng, em lại có thể kiên nhẫn hàng giờ liền để lắng nghe các cụ già lải nhải về chuyện xưa, hiển nhiên, có thể vì thế mà họ thích tìm em kể lể. Người già mà, họ thích hoài niệm về những năm tháng cũ. Em chưa già, nhưng em giống họ, thế nên, em trở thành một người nghe chuyện người kể. Và rồi em lại kể chuyện về đời người.
Chẳng ít lần em nhắc về những người xưa, còn ngày xưa, lại đã mờ phai từ muôn ngàn kiếp ấy. Có vẻ em hay buồn, em hay tủi, và như thế em lại chẳng giống một người lang thang thực thụ, nếu là họ, chắc sẽ chẳng bao giờ buồn đau về chuyện cũ.
5. Những năm tháng can cường.
Có những ngày, em dành trọn cả ngày để nghe những bản nhạc cũ kĩ. Thế nào là cũ? Nếu nó là một bản nhạc tuyệt hảo, thì chẳng bao giờ cũ kĩ với thời gian. Có phải chăng là do lòng người đã cũ, hoặc đã đổi thay, nên nhạc lòng, cũng âm vang những điệu buồn tàn tích.
Em thích nghe nhạc cổ điển, mà thôi, em chẳng sống đủ lâu để nói về nhạc vàng của họ, em chỉ như một vị khách còn non trẻ, nghe kể về chuyện của người già. Nghe thôi, hiểu thôi, nhưng chẳng bao giờ thấu được buồn vui thật sự của họ.
Lần em nghe nhạc phổ của Phạm Duy, nói thế nào nhỉ, rằng em đã khóc trước "Bà mẹ Do Linh". Nói em yếu lòng cũng được, và thực chất, em đã ám ảnh mình một thời gian rất dài vì bài hát ấy.
Lại nói về nhạc Trịnh, em thích nghe cô Thu Phương hát. Dù lắm khi có ai đó nhận định, rằng giọng ca ấy được ví như người tình của nhạc Trịnh, rằng ta chỉ nghe nhạc theo dư luận. Còn đối với em, đơn giản vì cảm xúc sâu lắng trong lời ca, tiếng hát ấy đã nhuộm sẵn vào lòng em một vết, không đẹp, nhưng cũng chẳng xấu xí, tối tăm. Đủ để em chẳng cất lòng mình vào lời ca của ai khác nữa.
Có ai nghe nhạc lòng em vang lên không? Chắc chắn là không. Vì nó chẳng qua chỉ là những tạp âm lẫn lộn, nào xứng để đánh giá nó như một giai điệu thực thụ... cơ mà, em vẫn nghe ra một âm vang từ cõi lòng, và tuyệt nhiên, em sẽ không nói nhiều về nó.
6. Bóng
Em có một sở thích rất kì lạ, đó là hay đạp bóng của mình. Ừm, cũng không được gọi là sở thích, nếu là làm điều mình thích thì chắc chắn mình sẽ vui, còn em chỉ hành động như một thói quen thôi.
Bạn em bảo, con người em đôi lúc lập dị và có khuynh hướng tự ngược, em chỉ cười, không giải thích. Mà cũng chẳng có gì để giải thích cả, bởi em cũng không biết làm như thế có ý nghĩa gì. Và rồi, đôi lúc em sẽ nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân để biện hộ cho hành động kì lạ của mình. Sau đó lại thôi, vì, em cũng cảm thấy mình đang làm điều vô nghĩa.
Ở đời, ai rồi cũng sẽ có lúc lặp lại những điều vô nghĩa như thế, và tuyệt nhiên, cho dù họ không thấy vui, nhưng lại như một thói quen được lập trình sẵn. Sau đó lại phí thời gian để biện hộ cho mình.
7. Lưu ly
Ý nghĩa của hoa lưu ly, chính là "Forget me not". Có người bảo rằng, nếu em cảm thấy phải chia xa một người, nhưng lại muốn họ mãi mãi nhớ về mình, hãy tặng cho họ một bó lưu ly. Khi em nghe đến đây, điều đầu tiên em nghĩ chính là, hẳn là em phải tốn nhiều tiền để mua hoa lưu ly lắm, bởi mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ nào đó, em đều muốn tặng họ một đóa lưu ly. Nghe thôi đã thấy buồn cười rồi, vì trước nay em chưa hề tặng lưu ly cho ai cả. Bởi đó chỉ là ý muốn của riêng em thôi, còn khi thật sự phải chia xa, họ tuyệt nhiên chẳng bao giờ muốn nhớ về em cả. Tệ nhỉ?
8. Ngày thứ 22
Em muốn chơi một trò chơi nho nhỏ, đó là đếm từng ngày trôi qua sau sinh nhật hai mươi tuổi. Ý nghĩa gì sao? Chẳng có một ý nghĩa nào cả.
9.
Yêu người đơn giản chỉ là yêu
Nào ai toan tính với bao điều
Ta thương người cũng thương ta chứ?
Đau buồn, sầu khổ, thế mà yêu...
10. Những cánh chim lạc bầy
Từng có người hỏi em, từ lúc em tự lập bước trên đôi chân mình, rời khỏi tổ ấm bao năm qua luôn bảo bọc, em có cảm giác gì? Lúc đó em chỉ cười, bảo rằng, chẳng qua cũng giống như một chú chim lạc bầy, đủ lớn rồi, thì tự dang rộng cánh mà đi tìm khoảng trời của riêng mình thôi. Dù đôi lúc, ta nhớ nhà, nhớ cha mẹ đến khóc nấc lên, thì vẫn phải can cường sống tiếp.
Em bắt đầu ra đời bằng những trang giấy mới. Em khoát lên người một màu áo: tự trọng, tự lập, và tự cường. Em sống để không thẹn với mình, không thẹn với người khác, càng không thẹn với những công lao của bậc sinh thành. Em tự lập, tự bản thân mình cố gắng, tự bước đi, tự vấp ngã và phải tự đứng dậy sau bao chông gai, vết thương chồng chất, nhưng chẳng bao giờ em hối hận. Em tự cường, là lúc bản thân đối diện với xã hội đầy lọc lừa và dối trá, em học cách tươi cười, học cách hòa nhập, nhưng, chẳng bao giờ em cho phép bản thân mình trụy lạc với xa hoa.
Em thích xuyến chi lắm, bởi xuyến chi cô đơn, nhưng nó can cường và mạnh mẽ.
11. Vô định
Em bây giờ chưa thôi cảm giác bất lực đối với chính bản thân mình.
Những mối quan hệ ngoài xã hội khiến em cảm thấy dần mất niềm tin với con người quá đỗi. Giây trước thôi em còn đem chân thành bày ra đấy, nhưng giây sau đã bị đạp đổ đến chẳng còn mảnh vụn nào.
Em chẳng khác nào một hạt cát giữa biển trời bao la, bị nhấn chìm và vùi sâu thật sâu dưới đáy bể.
Thật ra em rất mít ướt, hay khóc và hay buồn. Có lúc em trẻ con và nông nỗi. Có lúc, chính em lại trở thành một khối sắt lạnh lẽo và kiên cường. Em rất rõ ràng những cảm xúc biến đổi của người xung quanh, em cảm nhận sự xa cách lẫn hoài nghi từ họ, nhưng em vẫn cố lờ đi. Em nhặt nhạnh từng chút yên vui của quá khứ để bù đắp vào khiếm khuyết của họ sau này. Em hủy bỏ những cơ hội để từ bỏ những con người như họ. Cuối cùng, người thương tổn chỉ có em, là chính bản thân em.
Tự giam mình trong bóng tối, em chẳng hề có khái niệm nào về thứ ánh sáng mong manh, em chỉ muốn tìm một điểm tựa, để an lành đánh một giấc say. Mỉm cười thật tươi, vì trong mơ có người thủ thỉ, rằng em là cô bé mạnh mẽ nhất trên đời, thế nên đừng khóc nữa, cô gái của tôi.
...
Có hôm em tựa người bên ô cửa sổ, hát vu vơ một vài câu chẳng rõ đuôi đầu, em như một kẻ điên, ngơ ngẩn nhìn thế giới đổi thay qua ô cửa kính mịt mờ, không phân định rõ. Rồi em buồn, vì chẳng mấy khi em vui khi chiều về. Có lúc, chẳng hiểu vì sao, cứ mỗi lần hoàng hôn buông nắng, lồng ngực em lại thấy nhói đau. Dòng thời gian như một thứ hữu hình nào đó, lướt qua trước mắt em. Tự nhủ hôm nay có phải em lại nhớ đến người. Người cũng ra đi vào buổi chiều hôm như thế, mãi mãi, cũng chẳng thể qua trở lại nữa rồi.
...
Em từng nói, em chỉ mong là một trong ngàn vạn khả năng của người ta. Dẫu biết đó là điều ngu ngốc, em vẫn không ngăn mình lại trước cám dỗ của tình thương, vì nó quá đỗi ngọt ngào. Có ai nếm quả ngọt rồi mà còn nhớ đến trái đắng trước kia hay không? Hẳn là không, em nghĩ thế. Và rồi em lại buồn, vì người ta từng hạnh phúc như thế. Ôi em vô lý quá, nhưng nỗi vô lý cứ tràn ngập lấn át cả tư duy, rồi cứ thế em nghĩ, sẽ đến giây phút chia ly...
12. Hạnh phúc
Chúng ta có gì nhỉ, ước mơ, hạnh phúc, tương lai. Mọi thứ cứ dần dần mất đi theo năm tháng. Em chợt nghĩ, phải chăng cái giá của cán cân cuộc đời đã nghiêng về phía em, cho nên trong khoảnh khắc này, em lại sợ chia ly đến vậy.
Người ta hay nói nhiều về hạnh phúc, nhưng người ta lại chẳng thể nào biểu đạt nó một cách rõ ràng. Và sự thật, rằng hạnh phúc vô định lắm, nó chỉ đến trong một khoảnh khắc, và chỉ duy nhất một khoảnh khắc ấy.
Có người nói, trong một thời điểm, muốn biết bản thân hạnh phúc đến đâu, hãy ngửi mùi hương trong lòng bàn tay. Có khi tay thơm đầy mùi giấy mực, mùi bánh, mùi kem... Những lúc lang thang, tay mình thơm mùi gió trong lành, mùi hơi đất sau cơn mưa, mùi thanh thản. Khi mệt mỏi nhất, tay mình thường có mùi laptop, mùi điện thoại, mùi cồn, mùi cà phê. Lâu dần, tay mình lại pha lẫn những mùi hương vô định, có khi là mùi sương sớm yên bình, có khi lại là mùi giấy báo cáo dày đặc...
Chúng ta thường bận rộn đến mức bỏ lại những hạnh phúc mong manh giữa đường đời. Cứ cố chạy về những hạnh phúc lớn lao, mà đâu biết, rằng những niềm vui bé con cũng là điều mà chúng ta rất cần đến.
Hôm nay, tay em ngập tràn mùi đậu phộng, mùi bột, mùi trứng, mùi dầu,... Hôm nay, em làm một món bánh, vốn dĩ phải nên vui, nhưng... lại thấy buồn vô cớ. Chẳng có ai là người thưởng thức chúng. Em quăng tất cả đi, giờ mới biết, em tệ với bản thân mình nhiều lắm.
#1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top