Sai lầm
Đến sau này cô vẫn nhớ rõ đêm đó, hơi rượu nồng đậm căn phòng nhốm màu tình dục lẫn hơi thở quen thuộc của anh, tiếng thở dốc điên cuồng tiếng rên rĩ mệt mỏi của anh và cô. Không ai nói với ai câu nào, cả hai bắt đầu với sự ép buộc không hề dịu dàng vốn có của anh, đến mãi sau này cô vẫn xem đó là do anh say và sai lầm đó thuộc về cô khi không kiểm soát được mình
_ Joji_ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào mắt khiến anh phải nhíu chặt mài, nhìn qua bên cạnh đã trống không từ khi nào
Ra phòng khách cũng không thấy cô đâu, anh đứng nhìn căn phòng trống trơn vali để ở phòng khách hôm qua cũng đã biến mất. Hơi thở hương vị của cô vẫn còn vương trên môi trên đầu lưỡi anh. Anh hiểu cô nếu đã đi thế này cô sẽ xem như chuyện đêm qua chưa từng có chưa từng có
_ Joji, đừng đi nơi này thật sự rất nhớ em
Anh lẩm bẩm trong miệng câu nói anh nói từ đêm qua đến giờ, nhớ rõ ánh mắt vô hồn ngập nước của cô, nhớ rõ sự thoả thuận trong mắt cô nhớ rõ chiếc lưỡi thơm mềm cuốn lấy anh, nhớ rõ vòng tay siết chặt những cái cào nhẹ của cô làm anh như lạc vào thiên đường với thanh âm dâm mĩ cô tạo ra. Và hơn hết là giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt môi cô mấp máy câu nói anh không muốn nghe nhất trần đời
_ Mẹ Joji có về đó chưa ạ_ anh nhấc máy gọi điện về nhà
_ Con bé về lúc khuya ta nghe cô giúp việc nói gần sáng con bé mới về, hai đứa có chuyện gì à
_ Không có gì đâu mẹ, vậy con có việc rồi
Bà cúp máy nhìn qua cô gái đối diện không biết nói gì hơn ngoài việc thở dài. Bà biết cả hai nhất định xảy ra chuyện, lúc sáng khi gặp cô về nhà trong tình trạng mệt mỏi bà cũng đoán ra gì đó
_ Cả hai đứa đã làm gì rồi đúng không
_ Con xin lỗi, là tại con
_ Đồ ngốc này, người xin lỗi phải là thằng nhóc kia. Mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con_ bà nhìn cô nói sau đó cầm lên điện thoại
_ Không đừng vậy. Con không muốn, anh ấy hôm qua say mami ạ cứ để mọi việc qua thế này đi được không mami
_ Joji, sao con lại lương thiện thế này_ bà bất lực nói
Ngồi trong căn phòng trống tâm trí anh lại quay lại những đoạn kí ức đêm qua, đôi mắt đong đầy nước khi anh ép buộc nụ hôn từ cô, vẻ mặt chấp nhận đầy đau khổ của cô, tiếng rên rĩ như đâm vào lòng anh từng nhát dao
" Chúng ta là anh em"
Câu nói đáng ghét nhất cô lúc nào cũng làm lòng anh đau bằng câu nói đó. Cả khi cô lặng lẽ mặc quần áo bước ra khỏi phòng, cả khi cô nhất quyết xách vali đi anh điều không muốn tin đó là sự thật, anh vẫn nằm đó nghe từng đợt âm thanh đóng cửa khẽ nhất của cô, âm thanh ổ khoá tự động âm thanh cô mang giày. Anh chỉ ước sau khi ngủ dậy mọi thứ sẽ khác cô vẫn sẽ nấu ăn ở bếp vẫn sẽ chuẩn bị tập sách đi học vẫn sẽ cười nói ngọt ngào với anh. Anh không biết tự bao giờ cô lại hiện diện hoàn toàn vào cuộc sống của anh như thế, tự khi nào mà khi cô đi thì một khoảng trống lớn đã như hiện hữu trong anh thế này
—————————
_ Chào mẹ con mới về_ bắt đầu bước vào kì nghỉ tết nên anh có một khoảng thời gian khá rảnh nên quyết định về nhà
_ Về rồi đó à_ mẹ anh vui vẻ nói
_ Có mình mẹ thôi ạ_ anh nhìn nhà vắng tanh liền hỏi
_ Uh, con bé Joji và cô giúp việc đi mua chút đồ rồi. Con mệt không_ rót ly nước cam ngồi xuống cạnh anh bà hiền hoà nói
_ Con ổn. Khi nào thì Joji đi học lại mẹ nhỉ_ anh vu vơ hỏi
_ À, anh con đang làm thủ tục cho con bé ra nước ngoài
_ Đi nước ngoài, là sao vậy mẹ_ anh hơi mở to mắt nói
_ Ba mẹ quyết định cho Joji đi du học, con bé cũng đồng ý rồi. Me nghĩ giữ con bé mãi ở đây cũng không được nên quyết định cho con bé đi du học để nó trải nghiệm cuộc sống
_ Nhưng Joji đi một mình thôi à mẹ
_ Đúng rồi, qua kì tết này con bé sẽ đi
_ Mẹ như vậy liệu có ổn không
_ Mẹ thấy rất ổn là khác, đây cũng là mong muốn của Joji
_ Con về rồi ạ_ bà chưa nói hết lời thì giọng cô vang lên
_ Ah, anh trai mới về_ vào nhà gặp anh cô rất vui vẻ mà chào hỏi
_ Con giúp mami nhiêu thôi nha, mami có làm gà hầm con vào uống nhanh cho nóng, còn nữa trời lạnh sao lại mặc phong phanh như vậy có lạnh không con_ Joji bị bà nhìn từ trên xuống dưới nói liên tục
_ Mẹ con sắp thành heo rồi_ cô cười híp mắt theo bà vào bếp
Anh ngồi nhìn cảnh này lại không biết nói gì, hơn 1 tháng không gặp cô đúng là cô đã mũm mỉm ra rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp vẫn rạng rỡ nhưng nó tròn hơn và có phần hồng hào hơn, nét mặt cô không vương nỗi buồn mà thay vào đó là niềm vui như hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ, bộ váy xuông màu đỏ tươi càng làm cô thêm rạng rỡ, những việc của đêm đó anh vẫn nhớ như in nhưng chắc có lẽ cô đã không hề muốn nhớ rồi
_ Joji dạo này sao mũm mỉm thế này_ nếu cô đã muốn quên anh sẽ xem như nó chưa từng xảy ra
_ Do mami cứ bắt em uống canh hầm rồi thuốc nữa_ cô vừa rửa rau vừa nói
_ Con còn nói người thì gầy như vậy mà giờ đâu phải chỉ mỗi con, phải chăm sóc cơ thể nhiều vào_ mẹ anh đánh nhẹ lên vai cô như trách móc
_ Đúng vậy cố gắng chăm sóc sức khoẻ chứ, chiều nay anh đưa em ra ngoài chơi_ Jin nửa như hỏi ý nửa như thông báo
_ Đúng vậy lâu rồi Joji cũng không đi đâu, chiều nay 2 đứa ra ngoài ăn tối đi. Mẹ và ba sẽ ăn với khách hàng_ mẹ anh vừa nói vừa nhìn qua cô
_ Vậy cũng được ạ_ cô hiểu ý mami, bà muốn cô và anh có thể nói chuyện rõ ràng với nhau về những việc đã xảy ra
————————-
_ Joji xong chưa em_ anh gõ cửa phòng cô hỏi nhẹ
_ Anh đợi em chút em xuống ngay
Nghe được câu trả lời từ cô anh khoác vào chiếc áo vest, có lẽ lâu rồi anh không có cuộc hẹn nghiêm túc nào nên lần này anh rất chỉnh chu, quần âu đen với áo sơ mi màu xám bên trong, bên ngoài áo vest với đôi giày tây. Tóc được anh vuốt keo nhẹ nhàng nét nam tính càng được hiện rõ cũng với đó là vẻ đẹp khó cưỡng của anh
Đang ngồi bấm điện thoại thì nghe tiếng giày cao gót từ trên bậc thang anh khẽ liếc mắt nhìn lên, đúng là thần hình cô thì thật sự rất tuyệt bộ váy đen ôm sát phần trên cơ thể bên dưới hơi rũ xuống tạo cảm giác rất điệu đà, máy tóc được cô buộc cao khuôn mặt trang điểm nhẹ với điểm nhấn là sắc đỏ từ đôi môi, thật sự nhìn cô vừa có vẻ đáng yêu dễ dương do khuôn mặt khá tròn lại thêm vẻ sexy khó cưỡng từ thân hình quá hoàn hảo
_ Ôi, Joji đúng là rất xinh xắn_ mẹ anh đứng bên cạnh anh lúc nào không hay khẽ thốt nhẹ ra câu đó
_ Mami bộ váy có ôm quá không ạ_ cô nhìn cơ thể của mình khuôn mặt hiện vẻ lo lắng nhìn bà hỏi
_ Không, bộ váy rất vừa vặn. Con đi giày cao gót ổn chứ_ bà nhìn xuống đôi giày cao 10 phân của cô
_ Ok mà mẹ, con là cao thủ đi giày cao gót đó, mình đi được chứ anh_ Cô tinh nghịch nháy mắt với bà sau đó cầm lên chiếc xắc cầm tay nhìn qua anh nở nụ cười xinh đẹp
_ Được chứ
Anh cười nhẹ hơi cong khuỷ tay, cô hiểu ý tay cầm nhẹ khoác hờ lên khuỷ tay của anh. Anh vẫn luôn lịch sự đàn ông như thế, nương theo bước chân anh cả hai tiến ra cửa. Mẹ anh nhìn theo cả hai nở nụ cười tươi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top