Cô
_ Jin, sao con lại ngồi đây_ sáng sớm mẹ anh cầm theo hộp giữ ấm chắc là canh cho cô
_ Joji đang được y tá thay quần áo_ anh nhìn bà mỉm cười nói
_ Con gầy đi thật sự rất nhiều_ mẹ anh ngồi xuống nhìn anh khe khẽ nói, từ ngày cô vào viện anh chưa từng rời khỏi nơi đây
_ Không sao vậy con khỏi cần giảm cân cho lần comeback sau_ anh cười cười
_ Jin này, mẹ không có ý ép con hay thúc giục nhưng nếu yêu Joji thì hãy làm con bé hạnh phúc, nó đã quá đau khổ rồi. Còn nếu không thì mẹ mong hai đứa hãy buông tha lẫn nhau
_ Mẹ, không phải con không buông cô ấy mà là con không thể. Nó không phải chỉ là trách nhiệm mà còn là bản thân con, mọi người không thật sự nhiều người hiểu năm đó khi con quyết định cho Joji bước vào căn hộ của con thì con đã chấp nhận để em ấy bước từng bước vào tim con rồi_ dựa đầu vào tường anh bộc bạch
_ Vậy tại sao hai đứa lại ra nông nỗi này_ mẹ anh đau lòng cho con trai lẫn cô con gái bà yêu thương
_ Là do con, nếu con chịu hiểu và nếu con nói với em ấy sớm hơn thì bây giờ đã không phải như vậy. Thật sự con hối hận rất nhiều
_ Tôi đã thay xong cho bệnh nhân rồi_ anh vừa dứt lời thì cô y tá cũng mở cửa bước ra nói khẽ
_ Vào thôi mẹ_ anh cầm hộp giữ nhiệt khuôn mặt vui vẻ như chưa từng có những lời đau lòng kia
_ Mami mới đến ạ_ cô nhìn thấy bà liền nở nụ cười tươi
_ Hôm nay con sao rồi con gái_ bà vuốt mái tóc cô vui vẻ hỏi
_ Con khoẻ rồi, bác sĩ nói khoảng 1 tuần nữa con được xuất viện
_ Ăn canh mami hầm cho con này, hôm nay ba con sẽ đến ông ấy nói sẽ mang bé con đến đây
Nghe câu nói của bà muỗng canh vừa múc lên lại vô lực mà rơi xuống chén, cô hơi sựng người nhưng vẫn cố tỏ ra như không có gì chỉ im lặng uống canh
_ Mẹ, con nghĩ không nên mang bé con tới ở bệnh viện vi khuẩn rất nhiều nhỡ bé con bị nhiễm bệnh thì sao_ anh lo lắng hỏi
_ Mẹ cũng nói thế nhưng ba con bảo ông ấy muốn vậy
_ Để con nói với ba, ba mẹ đừng lo quá khi Joji xuất viện cô ấy sẽ về nhà chúng ta thôi_ anh thản nhiên nói
Cả buổi nói chuyện cô không đá động gì tới chuyện bé con lẫn ở nhà, cho đến khi mami rời đi cô vẫn một mực im lặng mà nhìn ra cửa sổ
_ Em mệt không, ngủ đi em_ anh tắt đi điện thoại nhìn cô
_ Em không sao_ cô lắc nhẹ đầu
_ Em không đồng ý chuyện gì sao_ anh nhẹ nhàng hỏi
_ Sau khi xuất viện em muốn về nơi em sống, đồng thời em sẽ gửi tiền viện phí cho anh
_ Cho anh một lý do để em không muốn gặp bé con_ anh vào thẳng vấn đề hỏi
_ Không có lý do nào cả
_ Bé con là con trai duy nhất của em, em biết chứ thằng bé biết nói rồi vẫn đang tập đi. Thằng bé suốt ngày cười nói vui vẻ rất đáng yêu
_ Uh, em mệt em muốn ngủ
_ Joji, anh biết em vẫn giận anh em không tha thứ cho anh nhưng bé con vô tội bé con cần một gia đình có đầy đủ mẹ lẫn ba. Em có thể trách anh, em có thể chửi anh em có thể không quan tâm anh em có quyền rời bỏ anh nhưng anh mong em đừng rời bỏ bé con
_ Anh à, em chưa từng rời bỏ bé con. Thằng bé là người thân ruột thịt duy nhất của em, thằng bé là do em đứt ruột sinh ra. Nhưng với một người mẹ như em thì thật sự không xứng đáng
_ Không, Joji em là mẹ bé con điều đó không bao giờ có thể chối bỏ được, anh không cần biết thế nào sau khi ra viện em phải nghe theo sự sắp xếp của anh
————————
Thời gian cô ra viện đến nay là gần 3 tháng, cô đang ở căn chung cư chung với anh và còn có thành viên thứ 3 là bé con. Lần đầu gặp lại bé con cô không kiềm được nước mắt không kiềm nén được cô khóc nấc lên vì nhớ bé con bàn tay run rẫy bế lên đứa con trai ngơ ngác nhìn cô không quấy khóc ngược lại thằng bé cũng ôm chặt lấy cô như thể rất thân thuộc.
Căn phòng lúc trước cô ở được anh sửa sang lại thành phòng của cô và bé con. Hằng ngày anh vẫn tập luyện đến khuya, đôi khi là những ngày anh ở nhà chơi với bé con còn cô thì dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn và theo đó là tiếng cười giòn tan của bé con bên cạnh các thành viên BTS. Mối quan hệ của cô và anh vẫn thế, ở cùng một nhà nhưng khác phòng vẫn giao tiếp với nhau nhưng chỉ ở mức độ cần thiết vì cô thật sự không muốn nói chuyện với anh, ngoại trừ những lúc cả hai chơi cùng bé con
_ Hôm nay anh về sớm, chúng ta ra ngoài ăn chứ_ anh gọi về cho cô khi đang trên đường về
_ Anh về đã em đang cho bé con ăn cháo_ cô đút muỗng cháo cho bé con trả lời
_ Okay
Vừa cúp máy thì chuông cửa reo lên, cô bỏ vội chén cháo xuống nhìn thấy bé con đang ngồi cầm con iron man chơi thì yên tâm mở cửa
_ Xin chào_ là Unha đang đứng trước cửa, trang điểm xinh đẹp
_ Chào cô_ cô nhích người qua để cô ta vào
_ Jin có nhà không chị. Ah là Seok Han nè_ cô gặp bé con sau đó chạy vội tới nựng 2 má phúng phính mặt bé con hơi khó chịu chau mài nhìn Unha
_ Ah, tôi đang cho bé con ăn cháo coi chừng bẩn đồ của cô_ cô nóng ruột vội nói sau đó ẵm bé con lên tay
_ Jin có nhà không chị_ Unha ngồi lên sofa hỏi cô
_ Anh ấy đang trên đường về chắc sắp về đến rồi_ cô đau lòng xoa xoa 2 má đỏ ửng cửa bé con nói
_ Chị có thấy Seok Han giông Jin không_ Unha cầm lấy mô hình đồ chơi của bé con nhìn cô đang cho bé con ăn liền hỏi
_ Tôi cũng không biết nữa_ cô nhàn nhạt trả lời
_ Em chỉ thắc mắc không biết cô gái may mắn nào sinh được bé con nhỉ chắc Jin yêu lắm
_ Sao cô biết được anh ấy yêu
_ Do chị không biết, Jin anh ấy rất cẩn thận. Tình một đêm với anh ấy không dễ đâu, kể cả có quản lý sắp xếp. Anh ấy rất an toàn có nhiều lần em giấu đi bao cao su nhưng khi không tìm thấy mặc dù đang rất hứng anh ấy vẫn nhịn mà đi về đấy
_ Vậy đâu chứng minh được điều gì_ cô buồn cười nói
_ Vì anh ấy nói với em cô gái kia rất đặc biệt. Có một lần uống khá say sau khi quan hệ em có hỏi anh ấy thì anh ấy nói thế này " Cô gái đó đặc biệt lắm, trước nay anh không thích con gái xăm hình nhưng anh lại yêu những hình xăm của cô ấy vì mỗi hình là một vết sẹo hiện hữu. Cô gái đó vô tình lắm nói với anh sẽ quay lại nhưng lại lừa anh mà đi luôn, cô ấy mạnh mẽ lắm có thể cứng rắn đến mức chính anh ấy cũng phải nể phục"
_ Vậy thì cũng đâu xem là anh ấy yêu cô gái kia
_ Chị ngốc hơn cả em nữa. Anh ấy quan hệ với mọi cô gái đều an toàn nhưng với cô gái kia anh lại để cô ấy mang thai tức là với cô ấy để yêu chứ không phải để qua đường. Anh ấy chưa từng nói với em là yêu cô ấy nhưng ánh mắt của anh ấy khi nói những điều đó nó chứa đựng rất nhiều đau đớn. Em biết một trong những lý do anh ấy không cho em sống ở đây là vì chỉ có cô gái đó mới có quyền bước vào nơi đây
_ Vậy sao em vẫn yêu Jin
_ Em cần anh ấy, nếu anh ấy chấp nhận mối quan hệ của chúng em thì em sẽ nổi tiếng hơn giới nghệ sĩ ai cũng vậy thôi chị ơi nhưng Jin khó nắm hơn em tưởng mấy tháng nay em tới tìm nhưng anh ấy cứ đi đâu suốt ấy chị có biết anh ấy đi đâu không
_ Tôi không biết_ cô trầm trầm nói trong đầu cô chỉ suy nghĩ cô gái này nói nhiều thật ấy
Lau đi miệng cho bé con cô dẹp chén vào bồn rửa để Unha ngồi đó cô ẵm bé con đi tắm sơ và thay quần áo, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cửa nhà cũng bật mở
_ Anh về rồi_ chưa kịp định hình thì anh đã thấy Unha chạy ra trước mắt anh
_ Sao em lại đến đây_ anh hạ mắt tháo giày hỏi khẽ
_ Em là nhớ anh đó_ Unha làm nũng nói
_ Em về đi từ nay đừng tìm tôi nữa_ anh khe khẽ nói
_ Sao lại vậy_ Unha mở to mắt hỏi
_ Anh chán rồi, quản lý sẽ chuyển khoảng cho em
Anh mở cửa ý bảo Unha về cô nàng thấy vậy biết là chuyện cũng xong rồi im lặng mang giày sau đó bước ra khỏi căn hộ
_ Em làm gì vậy_ anh đi vào phòng cô và bé con
_ Em thay đồ cho bé con. Bé con à baba về rồi kìa_ cô cài lại nút áo cuối cùng cho bé con sau đó bế bé con lên
_ B....ba.....b....baaaa
Tiếng trẻ con vang vọng kèm theo đó là giọng cười giòn tan mừng rỡ của bé con. Anh mỉm cười đôi mắt ánh lên nét hạnh phúc bước tới bế lên bé con đang giang tay
_ Có nhớ baba không, bé con_ anh ôm ấp bé con vào lòng mà hôn
_ Anh tắm đi coi chừng bụi bẩn bám vào bé con, anh để bé con ngoài phòng khách cho bé chơi chút đi em nấu cơm xong sẽ dỗ con ngủ_ cô lay hoay dọn lại tả giấy và quần áo dơ
_ Bé con ngồi đây baba tắm xong sẽ ra chơi với bé con nhé_ đặt con trai xuống tấm thảm dày anh vui vẻ nói
Đứng lên nhìn cô đang lay hoay trong bếp anh lại thấy thương cô nhiều hơn chút nữa. Ngày đó anh đã nói nhiều lắm cô mới quyết định ở đây và ba mẹ anh cũng muốn để bé con sang đây cho cô, khoảng cuối tuần mẹ anh sẽ sang đây chơi và mang theo thức ăn cho cô và cả anh. Tuy cô vẫn ở đây nhưng với anh cô vẫn như vậy hoàn thành những công việc cô cần phải làm, những khi anh muốn nói về chuyện cả hai cô sẽ giả vờ như không nghe hoặc nghe nhưng không trả lời, anh biết cô vẫn còn tổn thương rất nhiều. Anh cũng không biết đến bao giờ họ mới có thể trở lại như xưa, anh không cần gì nhiều chỉ cần cô không bỏ mặc anh là được, như bây giờ anh đã mãn nguyện rồi cô không rời bỏ anh và cũng không rời bỏ bé con cô hiện hữu bên anh vậy là quá đủ rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top