Con cá voi bị nổ tung (p4)
Tôi cẩn thận đi từ từ trên cái lưỡi hôi hám thối tha của con vật. Cứ bước một bước chân tôi lại lún xuống mắt cá. Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi. Tôi chiếu đèn pin vào cái hang tối mù mù và thấy vòm lợi trễ xuống. Hai bên vòm có lớp sụn trắng và bóng nhẫy. Tôi buộc mình phải bước tiếp. Mỗi lúc vòm trần thấp hẳn xuống tới mức tôi phải quỳ để trượt đi. Chiếc quần bò của tôi ướt sũng vì những chất bầy nhầy.
Bỗng tất cả thu nhỏ lại thành một cái ống trơn tuột như một khúc dồi. Tôi phải nằm sấp xuống để có thể tiếp tục trườn. Qua chiếc mặt nạ phòng độc tôi nghe rõ nhịp thở của mình. Trong điều kiện ẩm ướt, mắt kính bảo vệ bắt đầu ẩm ướt. Tôi không thể. Tôi không thể. Tôi không thể tự chôn mình trong bộ lòng khổng lồ như thế này.
Bỗng tôi lại nghĩ tới người cha nghèo khổ và cái nhà xe cũ kĩ. Tôi lại quyết tâm đạp mạnh chân để nhoài lên và chui tọt vào cái ống. Một tay tôi cầm thuốc nổ, tay kia cầm đèn pin. Nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì. Bốn bề tối đen như mực. Tôi cố nhoài vào sâu nữa, tôi đi tới cái vực đen thăm thẳm và xung quanh tôi toàn những thứ ôi thối vốn là thức ăn của con cá đã chết.
Bỗng nhiên tay tôi đụng phải một cái gì đó cứng cứng như một bức tường ướt át. Tôi có cảm giác như có gì đang cựa quậy. Quả thật là có cái gì đó ngọ nguậy. Ôi,nhung nhúc toàn dòi là dòi! Tôi đánh rơi mấy thanh thuốc nổ, hét toáng lên và giật lùi lại. Tôi giãy giụa, loạng quạng như một con bươm bướm to bị kẹp giữa những ngón tay đi găng cao su.
Tôi trượt xuống mõm,tuột qua lưỡi và nhìn thấy ánh mặt trời chói chang. Đề phòng mất hết dũng khí, tôi lảo đảo đi tới chiếc xe tải, vớ một lúc bốn thanh thuốc nổ - tôi cũng chỉ có thể mang được như vậy - quẳng bốn dây cháy chậm vào hộp đếm và vội vàng rảo bước tới hàm con cá voi kinh tởm kia.
Lại chui vào đống lòng ruột bầy nhầy. Lại chui ra. Lại vào. Lại ra. Tôi không còn nhớ mình đã ra ra vào vào bao nhiêu lần cái đường ống tối thui ghê sợ đó. Lần nào tôi cũng quẳng dây cháy chậm vào cái hộp đếm. Những cái đống dây đó hầu như không to lên bao nhiêu. Đầu óc tôi quay cuồng, tôi nghe như có tiếng đập thình thịch. Cuối cùng tôi không thể đi được nữa. Tôi ngã nhoài xuống cạnh chiếc xe tải. Không có cái gì có thể buộc tôi chui vào đó được nữa.
Bố đếm số dây cháy chậm. Ông nói: "Mười bốn, còn thiếu hai."
Tôi không thể hiểu nổi. Tôi có cảm giác mình đã chuyển hàng triệu thanh thuốc nổ vào đó.
Bố trông thấy tôi đã kiệt sức. Ông nói:
- Đừng sợ nữa. Con đã làm rất tốt. Hai thanh cuối cùng bố sẽ quẳng đại vào mồm nó. Thế là đủ rồi.
Ông đi đến chỗ con cá voi và tống những thanh thuốc nổ cuối cùng vào mồm nó. Bố nói với ông Steal và Nick:
- Xong xuôi rồi! Tất cả đi chỗ khác, chúng tôi cho nổ bây giờ.
Nick và ông Steal quay đi và tôi trông thấy nó dúi cái gì đó vào túi áo ngực. Đó là một túm dây cháy chậm.
Tôi sợ muốn nổ tim. Nó đã lấy những dây cháy chậm trong hộp đếm. Điều đó có nghĩa là tôi đã quẳng quá nhiều thuốc nổ vào bụng con cá voi. Tôi đã phải chui vào bụng nó nhiều hơn mức cần thiết. Tôi phát điên lên vì tức giận. Tôi ước giá mình được đuổi theo nó và choàng cái tay bẩn thỉu qua người nó. Nhưng tôi ngồi im phăng phắc. Nếu tôi kể với bô, ông sẽ bảo tôi kiểm tra lại số lượng thuốc nổ trong bụng con cá mà tôi thì không thể làm được việc đó nữa.
Chúng tôi cho chiếc xe tải chạy xa thêm một đoạn dọc theo bờ biển cho an toàn. Những người dân thành phố đứng sau tuyến đê ven biển. Họ muốn chứng kiến vụ nổ này. Họ dùng khăn tay bịt mũi để đỡ phải ngửi thấy mùi hôi thối.
Bố tôi châm ngòi chiếc dây cháy chậm khá dài thòi ra từ mũi con cá, sau đó ông chạy thật nhanh về chỗ chiếc xe tải. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu trong bụng con cá voi có quá nhiều thuốc nổ. Có lẽ nó sẽ làm cho những miếng thịt bị xé ra nhỏ hơn và như thế càng dễ bị nước thủy triều cuốn ra xa. Sợi dây cháy chậm tóe lửa lèo xèo. Tia lửa màu vàng da cam chạy dọc theo mình và chui vào mũi con cá voi. Tôi kéo tay áo để nhìn xem lúc này là mấy giờ.
Nhưng chiếc đồng hồ của tôi đã bị mất. Nó nằm lại trong bụng con cá voi.
Trời đất ơi, tôi không thể chịu được. Chiếc đồng hồ mới tinh của tôi!
Tôi hoàn toàn quẫn trí, không làm chủ được mình. Tôi vùng dậy và chạy về phía con cá voi. Tôi hét toáng lên:
- Chiếc đồng hồ của tôi! Chiếc đồng hồ của tôi!
Tôi nghe thấy tiếng bố tôi hét lên thất thanh ở phía sau:
- Troy, quay lại. Quay lại ngay.
Tôi không nhận thức được việc tôi làm. Tôi nhảy vọt lên miệng con cá voi và trườn xuống. Bố tôi túm chặt cổ chân tôi và lôi lại. Ông kéo tôi tuồn tuột trên cát. Mắt, mũi và mồm tôi đầy những cát, mặt tôi bị xước vì những mảnh vỏ sò vỏ hến. Nước mắt tôi trào ra. Bố tôi ấn mạnh tôi vào gầm xe tải. Và thật đúng lúc!
Ầm ... bầu trời tối sầm lại. Mặt trời như tắt ngấm. Cát, lòng ruột cá voi bay tới tấp, rào rào trong không khí như khi có dông tố mù mịt. Một cơn mưa thịt cá voi rơi tung tóe khắp nơi.
Phải đến năm mươi thỏi thuốc nổ chứ không ít!
Tiếng nổ rền vang tưởng như vỡ màng nhĩ. Chiếc xe tải rùng rùng vì sức ép không khí. Những tia cát thốc vào làm xước nước sơn của nó.
Khi bầu trời dần dần quang đãng trở lại nơi bãi biển có một cái cũng to tướng. Trên bãi không còn lấy một mảnh thịt cá voi nào.
Bố tôi reo to:
Chúng ta thành công rồi, thành công rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top