Ngươi là tình yêu sớm muộn ta cũng phải trả cho Thượng Đế
Bảo Như gả cho Khắc Kiệt chỉ mới 20 tuổi. Khắc Kiệt 32 tuổi, lớn hơn nàng một con giáp.
Hôn lễ được tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai Bảo Như học đại học, vì tuổi chưa đủ so với quy định của pháp luật, nên kết hôn bất quá chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ, hơn nữa nghi thức theo truyền thống Trung Quốc. Hôn thú cho đến nay đều không có, nhưng trong mắt thân thích cùng bạn bè Bảo Như đã là con dâu lớn của Ngô gia.
Đại học năm ba, ngày khai giảng đầu tiên, Khắc Kiệt đưa Bảo Như đến trường, giúp nàng xách đồ đạc lên lầu hai của ký túc xá. Bạn cùng phòng hỏi, Bảo Như chỉ nói là anh họ của nàng. Khắc Kiệt không lên tiếng, để đồ đạc xuống, đưa cho nàng một thẻ tín dụng, liền rời đi.
Bảo Như liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không coi là anh tuấn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Mặc dù nói năng thận trọng, nhưng coi như cũng không đáng sợ, hơn nữa môi của hắn hơi mỏng, hồng hồng, cười rộ lên cũng chỉ như là bĩu môi.
“A!” Bảo Như gọi hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Như thế nào?”
Nàng đem thẻ nhét vào trong túi áo hắn, sau đó cười, nói: “Mẹ đã gửi tiền vào thẻ của ta.”
Hắn không ngờ, bĩu môi một cái, sau đó nói: “Muốn ta cho những nữ nhân khác sao?”
Bảo như trầm mặc, nhìn mặt hắn, không biết có phải hay không nói giỡn. Nàng xoay người, nghĩ thầm: Ngươi cùng bất luận kẻ nào, đều không quan hệ đến ta.
Cuối tuần, Khắc Kiệt tới đón Bảo Như, xe đậu ở trước cửa ra vào của ký túc xá. Bảo Như xuống lầu, trong tay đầy sách. Sau khi lên xe, hai người vẫn trầm mặc như cũ. Bảo Như chẳng qua là sắp xếp lại sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, si ngốc, ngây ngốc, nàng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một đứa bé.
“Hôm nay, ta có chuyện quan trọng, ta đưa ngươi về nhà mẹ đẻ trước, làm xong việc, ta tới đón ngươi.” Khắc Kiệt nói. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không để cho từ chối.
Bảo Như gật đầu.
Kết hôn đến nay, lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm. Bảo Như đi trong hành lang này, giống như đi ở trong nhà người khác. Bản thân nàng gả vào Ngô gia. Mẹ của Khắc Kiệt liền mua phòng mới cho gia đình nàng. Tất cả chi phí đều do Ngô gia đảm đương.
Một mình lên lầu, ấn kêu chuông cửa. Mẹ ra mở cửa. Bà tuổi không lớn lắm, tóc hoa râm, nhìn thấy Bảo Như vừa mừng vừa sợ, nước mắt tuôn rơi, lôi kéo Bảo Như hỏi han. Hỏi nhiều nhất bất quá là “Hắn đối với ngươi có tốt không?”. Bảo Như cười, nói với mẹ mọi việc đều tốt. Hai mắt mẹ đục ngầu rồi tự nhiên sáng lên, nhưng xoay người, hai mắt lại ướt đẫm.
“Mẹ! Thật sự rất tốt. Hắn nói sẽ đến đón ta. Hắn bận rộn như vậy, có thể đưa đón, cho thấy hắn cũng quan tâm ta.” Bảo Như nói.
“Ai…” Bà thở dài, trở lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn.
Ăn cơm xong, hai người lại bắt đầu nói chuyện phiếm. Cho đến mười một giờ ba mươi phút, Khắc Kiệt cũng chưa gọi điện thoại. Bảo Như đành rời nhà trước, để tránh cho mẹ lo lắng, liền một mình xuống lầu, ngồi ở trên xích đu nhỏ, chỉ có yên lặng. Cầm điện thoại trong tay, chỉ sợ bỏ qua điện thoại hoặc tin nhắn của hắn.
Suy nghĩ của hắn, giống của một ông cụ. Khuôn mặt gầy gò, ánh mắt đe doạ, nàng cũng không dám nhìn thẳng hắn. Kết hôn hơn một tháng qua, nàng nhìn nhiều nhất là lưng của hắn, mà hắn cũng thích đưa lưng về phía nàng. Ở trong mắt Bảo Như, hắn thuỷ chung không thuộc về mình.
Mười hai giờ, hắn rốt cục đến. Xe chạy đến dưới lầu, Bảo Như đứng lên, dưới ánh đèn đường nhìn hắn, trong lòng đột nhiên ấm áp.
“Chờ đợi sẽ có kết quả” Khắc Kiệt nói. Hắn có vẻ hưng phấn, cùng nàng ngồi trên xích đu, theo gió, Bảo Như ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, là mùi hương của phụ nữ. Bảo Như cúi đầu, chơi với ngón tay.
Khắc Kiệt nói: “Nàng, rốt cuộc nguyện ý chờ ta”
Nguyện ý chờ hắn, bất quá là chờ hắn cùng Bảo Như chia tay, sau đó cùng nàng vui vẻ kết hôn. Nàng, là người phụ nữ hắn yêu mười năm, lại không thể kết hôn với nàng, ít nhiều cũng có chút thê lương. Bảo Như nghĩ, sau đó nói: “Chúc mừng ngươi.”
Bảo Như chỉ cười nhẹ một tiếng, nói: “Ta có được nhiều hơn mất đi, cho nên không có gì là thiệt thòi.”
Khắc Kiệt cúi đầu, móc ra một cái hộp gấm, đưa tới, nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Bảo Như kinh ngạc nhìn hắn —— Khắc Kiệt cười ôn nhu, sau đó cười một mình, nói: “Cám ơn!”
Hai người lái xe về đến nhà, đều tự đi ngủ, ngủ yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà chủ Ngô gia đã sớm chuẩn bị mì trường thọ cùng trứng gà. Nhất định muốn Bảo Như tất cả ăn hết. Bảo Như gầy yếu như vậy, khuôn mặt nho nhỏ, cái cằm nhọn, bả vai yếu ớt, cánh tay cùng chân mảnh khảnh, dường như cũng không hoàn toàn trưởng thành. Nàng nguyên bản vẫn chỉ là một đứa trẻ. Làm cho người nhìn thấy cũng đau lòng.
Bảo Như miễn cưỡng ăn, nhìn lên thấy Khắc Kiệt thương tiếc nhìn mình, vội vàng cúi đầu ăn. Khắc Kiệt nói: “Ăn không vô, thì chừa lại đi.”
Bảo Như lắc đầu, liền uống xong nước dùng còn dư.
Bà mở miệng nói: “Không nên ở nhà của ta mà đem ngươi nuôi ngày càng gầy. Mẹ ngươi sẽ đau lòng.” Bà nói, cười hiền lành, còn nói: “Sinh nhật là quan trọng nhất. Đã làm chồng, ngươi nhất định phải ở bên nàng thật tốt.”
Khắc Kiệt nói, “Sớm có chuẩn bị.” Liền lái xe đưa Bảo Như rời khỏi.
Khắc Kiệt tắt điện thoại di động, tránh bị quấy rầy. Bảo Như lại mở máy, không nghĩ “Leng keng đông lung” tin nhắn càng không ngừng gửi đến.Toàn bộ đều là lời chúc mừng của bạn học, có hài hước, cũng có ấm áp, còn có nghịch ngợm. Bảo Như sau khi xem xong, không khỏi cười.
Khắc Kiệt nói: “Bạn bè thật nhiều, con người không tệ.”
Bảo Như nói: “Coi như vậy đi.”
Khắc Kiệt hỏi: “Có người con trai nào tốt không?”
Bảo Như trầm mặc. Khắc Kiệt nói: “Nếu có, có thể yêu đương.”
Bảo Như chỉ nói: “A”, rồi sau đó nói: “Ta… có một yêu cầu nhỏ: ngươi đưa ta về trường học. Bạn học muốn cùng ta chúc mừng sinh nhật.”
Khắc Kiệt nghiêng đầu nhìn nàng. Bảo Như nói: “Ngươi cũng có thể ở cùng nàng.”
Khắc Kiệt nghe theo, Bảo Như nhìn xe hắn rời đi, sau đó một mình trở về phòng ngủ. Nàng biết rõ hắn sợ nàng quấn quít lấy hắn. Có một ngày sợ không thoát thân được. Bởi vậy, không bằng chính mình rời xa hắn, không cho mình cùng hắn có bất kỳ cơ hội gần gũi nào.
Cùng các bạn học khác ra ngoại ô nướng đồ ăn, đàn em chuẩn bị là Hoàng Tử Minh, nhỏ hơn nàng một năm. Tử Minh ân cần, mọi người có thể thấy được. Bảo Như như thế nào lại không biết.
Tử Minh cầm lạp xưởng tới, đưa cho nàng, liền ngồi bên cạnh nàng. Người con trai trẻ trung như vậy, thân thể gầy yếu như vậy, như thế nào có thể gánh vác được gánh nặng của nàng đây? Vì vậy Bảo Như từ chối, nàng liền nổi danh ở trường học. Tử Minh khi vừa vào trường học kêu ngạo, lần đầu tiên nhìn thấy đàn chị, bắt đầu theo đuổi. Đến nay, cũng đã một năm. Rất nhiều người khuyên nàng, Tử Minh xem như không tệ. Nhưng Bảo Nhi chỉ cười cho qua.
Chơi cả ngày, đúng là hơi mệt một chút. Tử Minh lái xe máy, chở Bảo Như về nhà. Gió đêm thật lạnh, ánh trăng thật sáng. Đêm qua nàng cùng hắn ngồi trên xích đu ngắm cảnh, dường như cũng chỉ như thế: mặt của hắn hơi tang thương. Nhưng hắn có một đôi mắt làm người khác tính nhiệm… Bảo Như lắc đầu, như thế nào lại nghĩ đến hắn. Nhưng khi nâng tay lên, nhìn đến vòng tay hắn đưa cho nàng, là"Plato vĩnh hằng". Nàng ngày hôm qua có lên mạng tra qua, vòng trang sức xinh đẹp như vậy, ở dưới ánh trăng, loè loè lấp lánh…
“Bảo Như!” Tử Minh đột nhiên gọi.
Bảo Như hoàn hồn hỏi lại: “Cái gì?”
“Làm bạn gái của ta, được không?” Tử Minh đỗ xe, nghiêm túc hỏi.
Rốt cuộc vẫn phải nói ra. Bảo Như ngược lại thở dài một hơi, nói: “Ngươi quá nhỏ, Tử Minh.”
Tử Minh trầm mặc tiếp tục lái xe. Trầm mặc liên tục, làm Bảo Như sợ. Không biết hắn muốn cái gì. Nhưng không nghĩ tới, hắn mang nàng đến cửa hàng bán hoa. Mặc cho Bảo Như ngăn trở thế nào. Hắn chính là muốn mua 99 đoá hoa hồng, màu sắc rực rỡ của những bông hoa ánh lên khuôn mặt bi thương của hắn. Bảo Như có một ít không đành lòng.
Bảo Như nói: “Sẽ có một người con gái so với ta tốt hơn.”
Tử Minh nói: “Mặc kệ có hay không, nhận lấy hoa này, bắt đầu yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt. Ngươi là người con gái đầu tiên mà ta yêu mến lâu như vậy.”
Tử Minh nói, mắt rủ xuống. Bảo Như đành phải nhận lấy. Hai người lên xe, chậm rãi đi. Chỉ nghe thấy đằng sau, kèn xe không ngừng kêu, quay đầu lại, là Khắc Kiệt.
Bảo Như có chút lúng túng cùng Tử Minh nói lời tạm biệt, sau đó chui vào trong xe, mang theo 99 đoá hoa hồng. Bảo Như đem hoa hồng bỏ vào sau xe, sau đó bất an ngồi ở trong xe, Khắc Kiệt chỉ cười, nói: “Cậu trai, nhìn qua rất đơn thuần.”
Bảo Như không được tự nhiên, bĩu môi: “Ta vốn không muốn nhận hoa của hắn.”
“Không có việc gì. Ngược lại làm ta bớt áy náy. Miễn cho khi trở về, mẹ lại hỏi: “Sinh nhật vợ, như thế nào lại không có hoa””. Khắc Kiệt nói.
Bảo Như trầm mặt, thầm nghĩ: Ta không nên quên, chúng ta vốn không phải là vợ chồng.
Hai người một mực trầm mặt, không có một chút thân mật của ngày hôm qua.
Thời gian cứ như vậy qua đi, dường như bình an vô sự. Ngày nào đó, Khắc Kiệt đón Bảo Như, trên đường lại nhận tin nhắn của nàng, nói hắn không cần tới trường học, nàng đã tự mình trở về. Khắc Kiệt quay xe lại, lập tức trở về công ty.
Con tức trong lòng thật là khó tắt, hắn là một người vô cùng bận rộn. Một mặt muốn có thêm thời gian bên cạnh Lương Doanh Doanh, một mặt phải xử lý chuyện của công ty, còn muốn thêm thời gian bên cạnh người vợ giả này. Bây giờ còn làm cho hắn chạy một chuyến không này. Hắn thật muốn gọi điện “Cảnh cáo” nàng một cái, nhưng nhớ tới bộ dáng mảnh mai của nàng, lại không nhẫn tâm. Vì vậy, gọi điện thoại cho Doanh Doanh, muốn hai người cùng dùng bữa tối cuối tuần. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày hắn kết hôn.
Đến “Lips”, có rượu đỏ thịt bò bít tết, hai người lẳng lặng ăn, dường như có nhiều lời muốn nói, lại dường như không có gì để nói.
“Ngươi, có khoẻ không?” Khắc Kiệt hỏi. Vấn đề này tương đối buồn tẻ.
“Tốt. Đàn ông xếp thành hàng cầu hôn ta.” Nàng nói.
“Ta biết ngươi đang nói lẫy.Ngươi cho ta chút thời gian. Tháng năm năm sau, ta sẽ thực hiện hết thảy hứa hẹn.“ Khắc Kiệt nắm tay của nàng, nói: “Chời đợi, sẽ có kết quả.”
Khắc Kiệt nói, nhìn sau lưng Doanh Doanh, đã thấy Bảo Như cùng Hoàng Tử Minh. Bảo Như cũng đúng lúc nhìn thẳng hắn, vội vàng kéo Hoàng Tử Minh ngồi xuống. Bữa cơm này, hai bên ăn đều không yên lòng.
Doanh Doanh hỏi: “Ngươi làm sao vậy, nhớ tới vợ ngươi sao?”
Khắc Kiệt cười yếu ớt, bĩu bĩu môi, nói: “Phía sau lưng ngươi, cùng với bạn trai nàng.”
Lương Doanh Doanh nhìn lại, nàng đã sớm muốn gặp người con gái “Tốt số” này, chỉ bằng ngày sinh tháng đẻ, có thể trở thành nữ chủ nhân của Ngô gia. Gặp được, vậy không còn gì bằng. Trong lòng không khỏi bất bình. Người con gái mà người ta chẳng thèm ngó tới, như thế nào xứng đôi với Khắc Kiệt? Tình địch của mình, lại thua ở nàng, thật sự là không nể mặt mà.
Vì vậy, nàng đứng dậy muốn đi chào hỏi. Người con gái hùng hổ doạ người như vậy, quả thật làm Bảo Như sợ. Khắc Kiệt bước lên phía trước, giới thiệu: “Bảo Như, đây là Doanh Doanh.”
Bảo Như đứng dậy, cười một tiếng, nói: “Ngươi mạnh khoẻ! Đây là bạn trai ta, Hoàng Tử Minh. Tử Minh, đây là anh trai và chị dâu ta.”
Ân cần thâm hỏi lẫn nhau, Bảo Như cười thật nhẹ nhàng, cũng cười thật rực rỡ. Khắc Kiệt nhìn nàng thật lâu, nghĩ thầm: Như thế này cũng tốt, vào lúc ta bên cạnh nàng, ngươi cũng sẽ không cô đơn.
Đêm hôm đó, hắn không có về nhà, đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn. Hắn cũng tin tưởng, Bảo Như trước mặt mẹ chồng sẽ thay hắn giấu sự thật.
Hắn đi, đối với nàng nhẹ nói: “Ngươi nhất định phải về nhà, đến nói với mẹ một tiếng, thứ hai nữ hài tử ở bên ngoài qua đêm… Ta sợ ngươi thua thiệt.”
Bảo Như ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, sau đó gật đầu.
Một đêm này, Bảo Như ngủ không ngon giấc. Ba tháng qua, từ trước đến nay, cùng hắn ngủ cùng một phòng. Nghe tiếng hô hấp trầm ổn của hắn, ngửi hương vị nhàn nhạt của hắn, cứ như vậy, tại căn phòng lạ lẫm này mà dần quen thuộc, bình yên ngủ. Nàng ngay khi bắt đầu không có thói quen trong phòng ngủ nhiều người ở chung một chỗ như vậy. Lúc mọi người gặp mặt, nói chuyện, nàng thì lẳng lặng nhớ nhà, nghĩ xem hắn đang làm cái gì. Chỉ là hắn rời đi năm ngày, nếu không có chuyện gì, nàng sẽ không liên lạc với hắn. Nhưng là, lời đồn đãi đã truyền ra, nói nàng bị người, bao, nuôi. Cuối tuần được người giàu có đưa đi. Ngày hôm qua, không phải là trùng hợp, là nàng đặc biệt tới nơi Khắc Kiệt thường nhắc "Lips". Do sự tồn tại của Lương Doanh Doanh, chứng minh sự trong sạch của mình, do sự tồn tại của Hoàng Tử Minh chứng minh kết quả tình cảm của mình.
A. . . . Nàng cười khổ một tiếng bất đắc dĩ, sau đó tự nhũ: Ngô Khắc Kiệt, ta chỉ là đột nhiên không có quen mà thôi.
Bảo Như nghiêng người mà ngủ, thế nhưng những giấc mộng lôn xộn vẫn còn nguyên.
Ngày thứ hai, nàng sẽ về nhà mẹ.
Mẹ chồng hỏi: “Có phải Khắc Kiệt khi dễ ngươi hay không?”
Bảo như cười: “Không có, mẹ. Hắn đối với ta rất tốt. Ta chỉ là muốn về thăm mẹ ta.”
Nói xong, liền đi.
Đối với bà chủ Ngô gia, Bảo Như tràn đầy cảm kích. Nếu không phải bà, có lẽ mẹ của nàng đã chết ở bệnh viện. Ngày đó bà chủ tìm được nàng đang tan lớp, Bảo Như thật sự giật mình.
Bà nói: “Khắc Kiệt 28 tuổi muốn kết hôn với một cô gái thì lòng ta tràn đầy vui mừng. Nhưng khi mời người coi bói, lại nói cô gái mang mệnh xấu, sẽ hại Khắc Kiệt. Ngược lại muốn tìm người con gái, nhỏ hơn hắn 12 tuổi, sinh giờ hợi ngày 8 tháng 8 âm lịch. Vì vậy, ta vận dụng hết thảy quan hệ, tìm suốt bốn năm, rốt cục… Nếu không, Khắc Kiệt tháng năm năm sau, không tránh khỏi một kiếp nạn.”
Bảo Như không có tin lời của bà, rút tay ra muốn đi bệnh viện chăm sóc mẹ.
Nước mắt bà chảy dài, nói: “Cho dù là mê tín. Ta cũng không muốn lấy mạng của chính con trai mình đi đánh cuộc, Lâm tiểu thư, nếu ngươi đồng ý, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
Bảo Như yên lặng nhìn bà. Một cô gái mất đi mẹ, cỡ nào cô đơn; một người mẹ mất đi con trai, cở nào thê lương! Vì vậy, nàng gật đầu đáp ứng.
Nhìn thấy Khắc Kiệt, nàng mới biết mình nhỏ bé bao nhiêu. Vì vậy, chỉ có thể dùng lạnh lùng bảo vệ mình. Ngay đêm tân hôn đó, Khắc Kiệt nói: “Ta có người yêu. Mà ngươi, gả cho ta, cũng là thiệt thòi cho ngươi. Không bằng, tới tháng năm năm sau, ta sẽ nói với mẹ hết thảy mọi chuyện, trả lại tự do cho ngươi. Dĩ nhiên cam kết trước mắt, thực hiện như cũ.
Bảo Như đáp ứng, dường như không có lý do gì có thể cự tuyệt.
Không nghĩ thoáng một cái, cuộc sống đã qua lâu như vậy. Sắc mặt của mẹ ngày càng hồng hào, mà mình từ từ gầy gò. Cặp mắt kia càng thêm tĩnh mịch, nhưng nhìn thấy mẹ, nàng vẫn là cười.
Mẹ hỏi: “Khắc Kiệt đâu?”
Bảo Như đáp: “Hắn luôn bận rộn như vậy.”
“Hắn có phải hay không… Khi dễ ngươi?” Mẹ hỏi
“Hắn đối với ta rất tốt.” Bảo Như nói xong, giơ tay cho mẹ nhìn vòng tay, nhưng trong lòng muốn nói: Hắn bất quá là ứng phó với mẹ của hắn mà đưa ta quà sinh nhật cho lấy lệ.
Mẹ lúc này mới hơi lộ ra nụ cười, cùng nàng nói chuyện học tập, nói như thế nào hiếu kính mẹ chồng.
Đêm khuya, Bảo Như tắt điện thoại di động. Trong điện thoại di động không có điện thoại cùng tin nhắn của hắn, mà nàng cho tới bây giờ cũng không hy vọng xa vời. Cùng nằm với mẹ, yên tĩnh ngủ. Nhưng là, vẫn mất ngủ như cũ. Những việc xảy ra kia từng chút một, hiện lên.
Có một ngày, hắn với nàng cùng nhau ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn trời đầy sao. Bọn họ vung bàn chân, bộ dạng dường như không buồn không lo.
Hắn nói: “Lâu rồi, không có thoải mái như vậy.”
Hắn nghiêng đầu ngắm nàng, rốt cục cười rực rỡ, dưới ánh trăng đường vòng cung nơi khóe mắt hắn ôn nhu như vậy. Nàng không khỏi xấu hổ, cúi đầu, mà hắn tự tay xoa xoa tóc dài mềm mại của nàng, giống như một người cha trấn an một đứa con.
Nàng nói: “Ta cũng vậy. Cám ơn ngươi!”
“Đứa ngốc!” Hắn nói xong, sờ tóc nàng lần nữa, ánh mắt mỉm cười, sau đó chớp động.
Nàng nói: “Ta bốn tuổi thì cha xảy ra tai nạn xe cộ, để mẹ một mình chăm sóc ta nhiều năm như vậy. Hi vọng nàng có thể an hưởng tuổi già.”
Bảo Như không thích kể khổ, nhưng đau khổ trong đó Khắc Kiệt như thế nào lại không biết. Hắn cũng là tám tuổi cha mất, để lại một công ty to lớn cho mẹ hắn xử lý. Người có tiền khó khăn, mặc dù không giống với khó khăn của người khổ không có tiền. Nhưng tai nạn của cha, đối với một đứa nhỏ mà nói, đại khái là giống nhau.
Khắc Kiệt nói: “Yên tâm, có ta ở đây!”
“Yên tâm, có ta ở đây!” Ký ức của Bảo Như hãy còn mới mẻ. Một khắc kia, nàng thật muốn hắn có thể ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, cho nàng ấm áp nhiều năm thiếu thốn. Nhưng là, hắn không có, ngay cả bắt tay cũng không có. Bảo Như cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói “Dạ”.
Đây là Khắc Kiệt nhất thời vô tư, nàng tại sao có thể coi như thật? Nhưng là tối nay, nàng rõ ràng nhớ tới sự vô tư của hắn.
Nàng mở điện thoại di động, muốn gửi cho hắn một tin nhắn. Nhưng gửi cái gì cho tốt, vừa đúng tắt máy, lại nhận được tin nhắn của hắn.
"Ngươi đang ở đâu?" Chỉ bốn chữ, nhưng đủ làm cho mắt Bảo Như ướt. Nàng đứng dậy đi tới bên ban công, giương mắt nhìn trời, khắp trời vẫn đầy sao. Nhưng là, nàng chưa có trở về.
Ngươi, chưa bao giờ thuộc về ta. Cho nên, ta sẽ không để chính mình lần đầu tiên sa vào.
Tối chủ nhật, Bảo Như một mình ngồi ở trên xích đu, lẳng lặng đung đưa. Xe Khắc Kiệt từ xa chạy tới.
“Mẹ kêu ta tới đón ngươi.” Khắc Kiệt vừa nói vừa ngồi xuống, dựa vào ghế nắm bàn tay nho nhỏ của nàng. Bảo Như trong lòng run lên, sau đó tránh thoát đi, một mình trở lên nhà, xuống nhà lần nữa. Khắc Kiệt đã ngồi trong xe.
“Ngươi, thế nào?” Khắc Kiệt hỏi
Bảo Như lắc đầu, gảy ngón tay, giống như một đứa nhỏ chịu uất ức. Khắc Kiệt đưa tay trêu chọc tóc của nàng, khuôn mặt tinh xảo như vậy, bề ngoài gọn gàng như vậy. Khắc Kiệt sờ sờ cái ót của nàng, nói: “Ta mấy ngày này có chút bận rộn.”
Bảo Như nói: “Cùng ngươi không liên quan.”
Khắc Kiệt chấn động, nói: “Hoàng Tử Minh? Chờ ta rãnh rỗi, tìm hắn nói chuyện.”
“Ta sẽ tự mình xử lý chuyện tình cảm. Cám ơn ngươi!” Bảo Như quật cường nói.
Trên người của hắn vẫn như cũ có mùi hương của nàng, trên môi của hắn nhất định cũng có mùi của nàng. Cho nên, ta chỉ có thể sử dụng thờ ơ để bảo vệ mình. Bảo Như nghĩ.
Khắc Kiệt không thể làm gì khác hơn là im lặng, sau đó lái xe về nhà.
Một đêm này, hai người đều trằn trọc khó ngủ. Khắc Kiệt cầm một ly rượu, đến bên ban công, một mình uống. Bảo Như xoay người nhìn hắn, dưới ánh đèn âm u, nhìn hắn thật gầy gò. Làm cho đau lòng người. Nếu như có thể, nàng làm sao không muốn tiến lên, ôm thật chặc lấy lưng hắn, nhưng là không thể! Nếu như có thể, nàng lại làm sao không muốn cùng hắn uống một ly, hai người mặc sức làm càn một lần, nhưng là không thể. Nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, đem hết thảy để ở bên ngoài.
Khắc Kiệt quay đầu lại, ngắm nàng qua tấm màn. Đột nhiên mất đi vị thế, ngay cả chính hắn cũng không biết khi nào thì bắt đầu lưu luyến cùng nàng ở chung ngắn ngủi, sợ không phải chỉ là cái ôm thân thiết, chỉ muốn ôm nhau ngủ ngay cả khi xa cách. Đây là một loại tình cảm như thế nào? Tại sao có thể so sánh với tình yêu 10 năm, nhưng là rõ ràng một khắc kia thấy Hoàng Tử Minh dùng giấy khăn thay nàng lau đi vết kem, trong lòng của hắn có nhàn nhạt chua xót.
Hắn đến gần, vén lên tấm màn, nhìn nàng, lông mi thật dài, dường như là ướt, khóe miệng quật cường mà lạnh lùng. Hắn đột nhiên cảm thấy dục vọng khắp người dâng lên. Hắn tự tay đắp kín chăn cho nàng, một mình nằm trên ghế sofa ngủ.
Sáng sớm, hai người đi đến trường. Đến nửa đường, Bảo Như nói: “Đưa ta đến trạm xe buýt đi, tự ta đi.”
Khắc Kiệt hỏi: “Thế nào? Tới kịp không?
Bảo Như nói: “Tử Minh sẽ đến đón ta.”
Khắc Kiệt nói: “Cũng tốt.”
Từng người rời đi, có chút vội vàng, có chút trốn tránh, bọn họ tạm thời bất quá cho là nam nữ cùng ở một phòng, thời gian lâu dài, không khỏi tình yêu nảy sinh đi.
Qua mấy ngày, lại đến Chủ nhật. Bảo Như đang tan lớp, tài xế Ngô gia tới đón. Đưa đi làm tóc, đổi lễ phục. Bảo Như đang buồn bực. Khắc Kiệt, nói: “Công ty chúc mừng tròn một năm, phải dụ tiệc buổi tối. Bảo Như trong lòng sợ hãi, chưa từng tham gia yến hội như vậy. Khắc Kiệt nhìn ra đầu mối, đưa tay cầm lấy tay nàng, sau đó nói: “Yên tâm, có ta ở đây.”
Trong yến hội, Khắc Kiệt cùng Bảo Như mười ngón tay nắm chặt. Khắc Kiệt thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ bên tai Bảo Như, đơn giản là nói cho nàng biết bước kế tiếp nên làm như thế nào. Người bên cạnh nhìn lại như là một đôi vợ chồng ân ái. Chẳng qua là, hai người đều không nghĩ ngờ tới Lương Doanh Doanh cũng sẽ xuất hiện. Trong tay của nàng kéo một người đàn ông khác. Giống như, bên cạnh nàng chưa bao giờ thiếu đàn ông. Bảo Như rõ ràng cảm nhận được Khắc Kiệt nắm tay nàng càng ngày càng chặt, đau đến làm ánh mắt của nàng ươn ướt.
Nàng thấy bọn đi tới, không có ý tốt cười.
Khắc Kiệt nói: “Đây là vợ của ta.”
Nàng nói: “Ta cũng thế.”
Bảo Như chen miệng, nói: “Nhưng người hắn yêu là ngươi…”
Khắc Kiệt nói: “Ngươi đã nói, ngươi nguyện ý chờ.”
Lương Doanh Doanh nói: “Ta đã đợi 10 năm.”
Khắc Kiệt trầm mặc. Doanh Doanh đi ngang qua người bọn họ. Khắc Kiệt buông tay Bảo Như ra, muốn đi nắm lấy tay Doanh Doanh, nhưng lại dừng ở giữa không trung. Hắn cong ngón tay, vô lực như vậy. Nàng nghĩ giờ phút này tim hắn nhất định tan nát. Bảo Như đưa tay nắm lấy ngón tay của hắn, che giấu luống cuống của hắn.
Đêm hôm đó, hắn thật say, say đến bất tỉnh nhân sự. Do tài xế đưa bọn họ trở về. Bảo Như thay hắn tắm rửa. Hắn luôn mồm kêu"Doanh Doanh, Doanh Doanh". Bảo Như một bên sắp xếp, một bên rơi lệ.
Nếu như ngươi vĩnh viễn say, như vậy ta sẽ vẫn một mực bên cạnh ngươi. Bảo Như nghĩ thầm.
Đỡ hắn đến trên giường, sắp xếp xong, sau đó một mình cầm ly rượu hắn chưa uống xong, đi về phía ban công, nhìn đêm đen vô tận. Nếu như ta cũng say, vậy hai người có thể hay không khá hơn một chút. Bảo Như nghĩ như vậy, một chén lại một chén…
Thoáng chốc, lại qua một tuần. Buổi chiều thứ sáu, thầy giáo đổi giờ học, Bảo Như liền đi đến nơi hẹn với Tử Minh.
“Rốt cuộc ngươi cùng hắn là quan hệ thế nào?” Tử Minh hỏi.
Bảo Như cười yếu ớt, nói: “Hắn là anh, ta là em.”
Tử Minh trầm mặc, sau đó nói: “Nếu quả thật ngươi thiếu tiền, ta sẽ giúp ngươi.”
Bảo Như lắc đầu, nói: “Không thiếu.”
Tử Minh mấp máy miệng, nói: “Rất nhiều người nói cả nhà ngươi qua một đêm đột nhiên giàu có, cùng hắn không liên quan sao?”
Bảo Như không lên tiếng, không biết nên như thế nào làm tròn lời nói dối của mình, cảm giác bất an, khẩy ngón tay của mình.
“Ta là sợ ngươi bị thương.” Tử Minh thâm tình nói: “Người ta đã có vợ.”
Bảo Như đột nhiên cảm thấy bị châm chọc, mình chính là vợ người ta, lại nuông chiều hắn yêu Lương Doanh Doanh như vậy. Hắn nhìn ánh mắt của nàng, si mê cùng hoảng hốt như vậy. Vợ hắn vốn là nàng, mà mình bất quá chỉ là người thứ ba ám muội. Vì vậy, ngày trước nàng đặc biệt trốn học đi gặp Lương Doanh Doanh.
Ở trong quán coffee, hai người gọi một ly Lam Sơn cùng một ly coffee. Bảo Như không ngừng quấy cà phê, sau đó nói: “Tháng năm năm sau, ta thật sự sẽ rời đi. Hi vọng ngươi không nên hiểu lầm. Đôi khi, chúng ta cũng phải diễn trò."
Lương Doanh Doanh chẳng qua là càng không ngừng hút thuốc lá, nói: “Ta chờ mười năm. Một nữ nhân có bao nhiêu mười năm có thể đợi? Ta sợ ta đợi không nổi nữa.”
Bảo như nói: “Ta cùng hắn còn không có hôn thú, cũng không có cùng giường. Chúng ta bất quá là thành toàn hai người mẹ mà thôi. Cho hắn thời gian một năm! Đợi mười năm, không thể chờ thêm một năm sao. Ta xem ra hắn rất yêu ngươi.”
“Ngươi thật cam nguyện buông tha hắn?” Lương Doanh Doanh không thể tin nhìn nàng.
Bảo Như chê cười: “Một người trong mắt người khác, nên không có cùng giá trị, đúng không?”
Lương Doanh Doanh cười, nói: “Chẳng lẽ đường đường một Ngô Khắc Kiệt, trong mắt ngươi thế nhưng một đồng cũng không đáng giá?”
Bảo Như nhìn nàng, sau đó nói: “Đúng, một đồng cũng không đáng giá!”
Bảo Như đến nay không biết làm như vậy là đúng hay không, nhưng là nàng biết Ngô Khắc Kiệt sẽ không yêu Lâm Bảo Như. Không bằng thoải mái buông tay, cũng là sự tao nhã của Lâm Bảo Như. Nhưng là, trước mắt Hoàng Tử Minh nào biết đoạn tình cảm mơ hồ này của nàng?
Bảo Như nói: “Tin ta đi, Tử Minh. Một năm sau, tất cả mọi người sẽ rõ.”
Tử Minh bất đắc dĩ, chỉ nói: “Nhất định phải tốt.”
Tử Minh nói xong, lái xe bay nhanh đi. Bảo Như một người lặng lẽ đi, đã một tuần lễ không gặp Khắc Kiệt. Nhớ nhung, giống như sâu gặm nuốt lòng Bảo Như. Bảo Như tự biết: Thích Khắc Kiệt, đã là chuyện thực; buông tha Khắc Kiệt, cũng là không thể trái thực tế. Nàng chỉ có thể khi còn sót lại ít thời gian, lặng lẽ thương hắn.
Đi về nhà, Khắc Kiệt đang trong vườn chăm sóc bồn hoa. Thấy nàng trở lại, cũng chỉ là cười nhạt, nói: “Trở lại?”
Bảo Như nói: "Dạ", một mình lên lầu. Cất xong đồ, đổi y phục, xuống lầu gặp mẹ chồng. Đỡ mẹ chồng vào trong sân đi dạo một chút, nói một chút chuyện mẹ chồng cảm thấy hứng thú. Khắc Kiệt sẽ cùng tới đây, nghe hai người tán gẫu chút chuyện vặt kia. Hai người phát hiện Khắc Kiệt đi theo, bà liền vỗ vỗ tay Bảo Như, nói: "Nếu như hắn đối với ngươi không tốt, nhất định phải nói cho ta biết! Tuyệt không đơn giản tha thứ hắn!" Khắc Kiệt liền kêu oan: "Nào có ai bán đứng con trai mình như vậy?" Bảo Như chẳng qua là cười, nói: "Hắn đối với ta rất tốt". Bà xúc động: "Ngươi hiện tại là cô gái hiểu chuyện như vậy, thật là không thấy nhiều! Luôn là che chở Khắc Kiệt!" Bảo Như được khen, càng thêm xấu hổ.
Khắc Kiệt cũng chỉ là cười, xa xa nhìn Bảo Như. Cô bé này đã không còn là cô gái nho nhỏ trẻ trung mấy tháng trước. Giờ phút này, nàng vẻ mặt toả sáng, mặc dù còn mảnh mai, nhưng là cử chỉ đã quyến rũ trăm lần. Hơn nữa con ngươi đen nhánh như mực, cơ trí lấp lánh, như thế nào mình lại để ý cô gái thông tuệ mà hiểu lý lẽ này? Được cưng chìu mà không nhõng nhẽo, quyến rũ mà không lẵng lơ, thanh mà không sáp… Khắc Kiệt ngắm có chút ngốc, nhưng vẫn là dừng ánh mắt, tiến lên đỡ mẹ.
Bà đem tay hai người đặt cùng nhau, nói: “Lúc này mới giống như người một nhà!”
Vào ban đêm, hai người vào phòng. Khắc Kiệt muốn đi mở đèn, Bảo Như nói: “Chói mắt, đừng mở.” Khắc Kiệt lặng lẽ ngồi trên ghế salon.
Rốt cục hai người vẫn là phải đối mặt, đối mặt với say rượu buông thả đêm hôm đó.
Khắc Kiệt mở miệng, nói: “Bảo Như, đêm hôm đó, say rượu…”
Bảo Như cướp lời nói, nói: “Ta biết. Cho nên, đã quên.”
Nàng chỉ là sợ, sợ hắn xuyên phá tầng giấy này. Ánh mắt của nàng sẽ nói cho hắn biết: Lòng của nàng ngày càng tan nát. Nàng hít mũi một cái, nói: “Ta biết phải làm sao. Không cần ngươi phụ trách. Nữ nhân cũng vậy. Cho nên, trách nhiệm là lẫn nhau. Khắc Kiệt. Ta không cần ngươi phụ trách, bởi vì ta sẽ không đối với ngươi phụ trách.”
Cùng vỏ bọc nằm xuống, hắn không biết nàng khóc một lần lại một lần. Mà nàng không biết hắn thật ra muốn nói: Bảo Như, đêm hôm đó, nếu thật là vì say rượu. Mấy ngày nay, ta sẽ không đối với ngươi ngày nhớ đêm mong như vậy. Bảo Như, ngày đó, ta chính tai nghe ngươi nói ‘Đúng, một đồng cũng không đáng giá’, cũng chính tai nghe được tối nay ngươi nói ‘Ta đã quên’ .
Hắn là một người đàn ông 32 tuổi, làm sao lại quỳ gối trước một cô gái 20 tuổi, cầu xin nàng yêu, huống chi hắn còn có trách nhiệm tình yêu 10 năm. Vì vậy, nàng nói như vậy, hắn cũng chỉ biết cười khổ. Sau đó nằm trên ghế salon, qua bóng tối nhìn cô gái nho nhỏ trong tấm màn.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Khắc Kiệt đã đi, lưu một tờ giấy ở bên gối. Hắn đi công tác ở châu Úc. Thời gian không rõ.
Nàng luôn luôn một mình hướng về phía ban công, cằm điện thoại, chính là một tháng đã qua, thế nhưng một tin nhắn cho nàng cũng không có. Trong lòng hắn, có lẽ căn bản cũng không có nàng.
Trong lòng hắn, mơ hồ đêm kia, không có nhớ chi tiết. Chính là, hắn đang trong thân thể của nàng, loại cảm giác đó như cũ vẫn tồn tại. Nàng ôm hai đầu gối khóc, ngày thứ hai như cũ vẫn mỉm cười. Đây cũng là cuộc sống của Lâm Bảo Như, không có ai thấy nàng khóc. Nàng là lạnh lùng như vậy, kiêu ngạo như thế, không thể xâm phạm. Nàng tìm Tử Minh đi với mình, có thể đuổi đi cảm giác cô đơn, lòng cô đơn cũng không ai có thể thay thế.
Không ngờ, ngày nào mẹ chồng kêu Bảo Như vào phòng, đầu tiên là đưa cho nàng tờ chi phiếu. Tiếp đó, liền hỏi: “Ngày hôm qua, người con trai đưa ngươi về là ai?”
Bảo Như cúi đầu, nói: ”Là bạn học.”
Bà mặt trầm xuống, thở dài một cái, nói: “Bảo Như, người Ngô gia chúng ta cũng có uy tín danh dự…”
Bảo như trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ nói: “Ta vẫn nhớ.”
“Ngươi là đứa bé hiểu chuyện.” Bà vỗ vỗ tay của nàng, sau đó nói: “Nếu như ngươi nguyện ý, tự mình lái xe đi học cũng có thể, hoặc là để cho tài xế đưa đón. Gọi điện thoại là được rồi.”
Bảo Như gật đầu, nói: “Ta chỉ là còn không có quen với thân phận con dâu Ngô gia.”
Con dâu Ngô gia? Bảo Như cười châm chọc. Cho tới bây giờ mình cũng không phải, cũng không thể có thói quen. Quen với việc làm vợ Khắc Kiệt, bảo ta làm sao làm vợ người khác?
Từ đó, Bảo Như tránh Hoàng Tử Minh, càng có vẻ trơ trọi. Lúc trơ trọi, cực kỳ nhớ người đàn ông kia. Vì vậy, Bảo Như có hẹn với bạn học đi dạo phố, cho qua thời gian nhàm chán. Chẳng qua là, như thế nào đều chưa từng ngờ tới, sẽ ở trên đường cái, thấy Lương Doanh Doanh cùng với người đàn ông của nàng—— Ngô Khắc Kiệt.
“Đó không phải là anh ngươi sao?” Bạn học hỏi.
Bảo Như hít sâu một hơi, nói: “Đó là hắn và bạn gái.”
“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.” Bạn học tán dương.
Bảo Như cười khổ, nghĩ đến cũng đúng. Mình đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng không giống như vợ chồng. Vì vậy, kéo bạn học quay người đi. Không lâu, nhận được điện thoại của Khắc Kiệt: "Bảo Như, bảy giờ tối gặp ở Gia Niên Hoa ghế đôi số 8." Chỉ một câu nói liền gác máy.
Nàng bấm nút tắt máy, bỏ vào trong túi xách, không rãnh mà để ý lý giải, chỉ cùng bạn học bên cạnh nàng đi mua đồ trang sức nhỏ, đi đập hình dán, đi làm tất cả chuyện cô gái tuổi này nên làm.
Cho đến khi chơi được thoải thích, hai người quá giang xe trở về trường học. Vừa tới cửa kí túc xá, lại thấy xe của Khắc Kiệt. Hắn nổi giận đùng đùng từ trên xe bước xuống, bước nhanh tiến lên, sau đó hai bàn tay to chặt chẽ nắm vai của nàng, hận không bóp nát nàng. Bảo Như sợ hãi nhìn hắn.
“Ngươi đi đâu? Điện thoại cũng tắt máy? Chúng ta ở Gia Niên Hoa đợi ngươi một buổi tối. Ngươi có biết hay không? Làm sao ngươi lại ham chơi như vậy? Không đến cũng không nói cho ta biết một tiếng, phải nói với người trong nhà một tiếng.” Hắn thấp giọng gầm rú. Kí tá túc xá vắng vẻ, tất cả đều là thanh âm của hắn.
Bảo Như không cãi cọ, là vô lực cãi cọ. Nàng đẩy hắn ra, sau đó một mình lên lầu.
“Khắc Kiệt. Giữa chúng ta còn có cái gì có thể nói? Ngươi từ châu Úc trở lại, điện thoại cũng không có một cuộc, trước đi gặp nàng. Ta không trách ngươi. Nhưng là gọi điện thoại cho ta, ngay cả lời nói dư thừa cũng không có một câu, thậm chí ngay cả kiên nhẫn nghe ta nói một câu nói cũng không có. Ngươi đã không muốn nghe lời nói của ta, như vậy ta ngậm miệng lại, một câu cũng không nói.” Bảo Như quật cường đi, không quay đầu lại.
“Lâm Bảo Như!” Khắc Kiệt kêu la: “Lâm Bảo Như!”
"Bùm" một tiếng, chỉ nghe cửa sắt phòng ngủ của các nàng hung hăng đóng lại. Khắc Kiệt kéo cà vạt, đốt một điếu thuốc, chật vật hút. Đây là hắn không có lường trước sẽ gặp nhau, cũng không lường trước gặp được Bảo Như.
Bảo Như bưng một cái ghế, một mình ngồi ở bên ban công. Nàng bắt đầu có chút hận người đàn ông này, để lại cho nàng nhớ nhung vô tận, sau đó là đả kích trí mạng. Nàng hận mình, tại sao hết lần này tới lần khác muốn yêu người đàn ông này. Nhiều năm như vậy, không có một người đàn ông nào, có thể làm cho nàng đau như vậy. Hắn có lẽ là món quà mà Thượng Đế đưa cho nàng. Không đúng! Không đúng! Là Thượng Đế cho nàng món quà này, một ngày nào đó sẽ lấy trở lại. Vì vậy, nàng không thể mê luyến. Bởi vì một khắc mất đi, nàng sợ mình sẽ điên mất, nhưng là người nào hiểu lòng của nàng?
Chẳng qua là, nàng vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ đi lên, trực tiếp đi về phía nàng, sau đó kéo tay của nàng, đi ra khỏi phòng ngủ. Bảo Như hận mình không thể tránh thoát, sau đó lớn tiếng đối với hắn nói: "Buông ta ra!" Nàng cứ như vậy bị hắn nhét vào trong xe, sau đó đi mất.
Xe lái đến nơi nào, ngay cả Khắc Kiệt cũng không biết. Đèn đường ở ngoại ô mờ mờ, dừng lại. Khắc Kiệt nhìn người con gái bên cạnh nước mắt ràn rụa, đột nhiên đau lòng. Tất cả tức giận tan thành mây khói. Hắn cố gắng lau nước mắt của nàng, nhưng nàng xoay mặt không cho.
Khắc kiệt hai tay nắm tay lái, than thở thật sâu, nói: “Thật xin lỗi.”
Bảo Như không lên tiếng, hắn đến tột cùng vì đâu mà nói xin lỗi, lời xin lỗi không rõ ràng như vậy, nàng không muốn.
Khắc Kiệt xoay mặt ngắm nàng, muốn nói lại thôi.
Bảo Như rốt cục mở miệng, nói: “Không cần phải nói thật xin lỗi. Giữa chúng ta… Không có liên quan.”
Khắc Kiệt cau mày thật chặt, mở cửa sổ, rút ra một điếu thuốc nữa, nói: “Về nhà đi. Ta mua thật nhiều đồ tặng cho ngươi.”
Bảo Như thấy hắn khổ sở trong lòng, tâm không khỏi mềm nhũn rất nhiều. Nàng nghĩ nàng chỉ là muốn ở trước mặt hắn tuỳ hứng một lần. Không hơn! Nàng nói: “Đưa ta trở về trường học.”
Khắc Kiệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Mẹ bên kia, nói rõ không được.”
“Là mẹ của ngươi, không phải của ta.” Bảo Như nói:
Khắc Kiệt cười khổ, vội vàng nhấn ga, trực tiếp lái về nhà. Bảo Như nói: “Ngươi cái tên đàn ông già này, chỉ biết khi dễ ta!”
Khắc Kiệt nghe được "Đàn ông già" ba chữ, bĩu môi cười đắc ý, về đến nhà hướng mẹ giải thích một phen, hai người trở về phòng.
Một ghế salon toàn là hộp quà, thứ gì cũng mua. Đồ trang sức đeo tay, y phục, mỹ phẩm, sô cô la… Khắc Kiệt nói: “Không biết ngươi thích gì, cho nên cái gì cũng mua một chút.”
Bảo Như nói: “Vậy sao ngươi không gọi điện thoại hỏi ta?”
Khắc Kiệt lại nói: “Làm sao ngươi không gọi điện thoại nói cho ta biết?”
Bảo Như trầm mặc. Hắn đối với nàng, bây giờ chủ động quá ít. Hắn sợ chủ động của mình, sẽ hại ba người. Vì vậy, cẩn thận. Hắn càng sợ cùng nàng gần gũi, lại càng đến gần Lương Doanh Doanh. Lần này trở về nước, bất quá là nhớ nàng. Vì vậy, hắn càng sợ Lương Doanh Doanh nói hắn yêu Lâm Bảo Như, nói hắn phụ mười năm tình của nàng. Mười năm là quý báo nhất của người con gái, trân quý cỡ nào. Vì vậy, hắn thà phụ Bảo Như, mặc dù hắn thật rất muốn ôm nàng.
Bảo Như đi rửa mặt, Khắc Kiệt mở ti vi, một lòng xem tiết mục.
Bảo Như ướt sũng đi ra, Khắc Kiệt không tự chủ ngắm nàng, trực tiếp, ngây ngốc. Khắc Kiệt nói: “Ta giúp ngươi đem tóc làm khô đi.”
Bảo Như ngồi vào chỗ của mình, Khắc Kiệt cầm máy sấy tóc, thành thạo làm, như một người từng trãi. Mùi hương nhàn nhạt nơi tóc nàng, hương thơm xà bông, làm cho hắn khó lòng kìm nổi. Hắn vén tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của nàng, sau đó cúi đầu hôn.
Bảo Như cả kinh, đẩy hắn ra. Con ngươi đen nhánh, lộ ra âm u sợ hãi. Khắc Kiệt cúi đầu, hít mũi một cái, quăng máy sấy tóc, đi vào phòng tắm
…
Bảo Như lên giường, mới phát hiện tấm màn đã bị người vén lên. Không thể làm gì khác hơn là ngồi ở chỗ đó, không biết làm sao, để cũng không tiện, không để cũng không tiện. Chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, dùng chăn che chở mình.
Khắc Kiệt xuất hiện, cũng ngồi ở trên ghế salon. Xem nhân vật trên phim truyền hình nhẹ nhàng thở dài, bổ xung chỗ trống lẫn nhau.
Khắc Kiệt nói: “Thật xin lỗi!”
“Trừ ba chữ này, ngươi có thể nói với ta cái khác không?” Bảo như hỏi.
Hắn tiến lên, thâm tình ngắm nàng, đem tay nàng giữ tại trong lòng bàn tay, đôi môi gần sát tai của nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ ngươi… “
Bảo Như nhắm mắt, trong cơ thể nàng cảm giác được hắn đột nhiên nóng rực. Ai kêu nàng thương hắn! Ai kêu nàng nhớ hắn! Mới vừa rồi toàn bộ chống trả, cũng vô lực như vậy. Chỉ bị hắn mềm giọng nói câu này, liền sụp đổ toàn bộ. Nàng đưa tay vòng ở cổ của hắn, cùng hắn triền miên sâu xa…
Ngày thứ hai tỉnh lại, Bảo Như rời đi. Nhìn hắn ngủ say bên gối, đôi mắt nàng không khỏi ươn ướt, chỉ tiếc người đàn ông này chưa bao giờ thuộc về mình.
Trở về trường đi học, Bảo Như ngẩn ngơ tinh thần. Vô tri vô giác qua hết một ngày, nàng cầm điện thoại gọi cho mẹ chồng, nói: “Mẹ ta thân thể khó chịu, mấy tháng này vẫn ở nhà mẹ.”
Bà đề nghị: “Mời người giúp việc đi?”
Bảo Như cự tuyệt, nói: “Một mình mẹ, ta chăm sóc nàng sẽ tốt hơn.”
Lấy hiếu thảo làm lý do, không người nào có thể cự tuyệt.
Ở nhà mẹ, chính là hai tháng. Cuộc thi cuối kỳ cũng kết thúc, dường như không có lý do gì có thể ở nhà mẹ đẻ nữa. Khắc Kiệt tới đón nàng, nhìn thấy Bảo Như, nhìn nàng gầy như vậy, có vẻ càng thêm yếu đuối.
Hắn tự tay, sờ gò má nàng, nàng cúi đầu nghiêng mặt, đi qua bên cạnh hắn, lên xe.
Hắn mở xe, mang nàng đến "Lips" ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện , chú ý cắt thịt bò bít tết. Đều không nói chuyện với nhau. Nàng vừa ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt của hắn, ánh mắt ấm áp, mắt nàng liền ướt.
Hắn từ trong túi tiền móc ra một chiếc nhẫn, nói: “Lúc lễ Giáng Sinh, ngươi cũng không gặp ta. Cho nên, lễ vật này… Vẫn luôn không đưa cho ngươi.”
Ánh nến sáng loáng, gương mặt dịu dàng thắm thiết. Nàng có một chút say, đưa tay. Hắn giúp nàng đeo lên, mang ngón giữa ngại nhỏ, mang ngón áp út ngại lớn. Hắn có chút gấp, ngẩng đầu xin lỗi nhìn nàng. Nàng thê lương cười một tiếng, đem chiếc nhẫn nắm ở trong tay, nói: “Nhận chính là tâm ý.”
Nàng cúi đầu cắt thịt bò bít tết, nước mắt nhỏ. Nàng nghĩ: Chiếc nhẫn này thủy chung mang không được. Thủy chung, hắn không thuộc về ta!
Hắn có chút mất tinh thần, tiếp tục lặng lẽ ăn. Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Cơm nước xong, hai người sóng vai đi ở lối đi bộ. Lần đầu tiên, hắn cùng nàng đi dạo như vậy. Hắn tự tay nắm tay nàng, giữ trong lòng bàn tay, bỏ vào trong túi mình. Nàng đi theo phía sau hắn, nhìn khuôn mặt cứng rắn của hắn. Ở bên cạnh hắn, bình yên như vậy. Nàng xác định cảm giác như thế, là yêu. Nàng xác định trong vòng nửa năm, nàng đã quá chú tâm đi thương hắn. Chẳng qua là, nàng biết nhảy vào như vậy, sẽ làm nàng đau đến không muốn sống. Hắn, với nàng, rốt cuộc là cái gì? Nàng không biết, hắn cũng không biết.
Hắn cũng quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đơn thuần này. Nhiều năm qua như vậy, hắn vẫn chỉ cùng Lương Doanh Doanh yêu. Đương nhiên là bởi vì tình yêu. Hoặc là, hắn cũng không dám xác định bất kỳ một cô gái nào, đến gần hắn, đến tột cùng là tại sao. Doanh Doanh đối với hắn là tình, hắn hiểu được. Nếu là vì tiền, không biết bao nhiêu công tử nhà có tiền, vì muốn nàng vui, vung tiền như rác. Nhưng là, nhiều năm qua như vậy, nàng vẫn ở lại bên cạnh hắn. Mặc dù bên người nàng đàn ông không ngừng, nhưng là, hắn biết nàng bất quá là người con gái khiêm tốn cùng rực rỡ. Cho nên, hắn tự nói với mình: Đời này, nhất định không phụ người con gái tên là Lương Doanh Doanh.
Mà người con gái trước mắt này, lại coi là cái gì? Rõ ràng là bởi vì ích lợi mà vào ở nhà hắn. Nàng có thể làm an tâm mẹ hắn, mà hắn có thể cho các nàng tiền tài. Giao dịch đơn giản như vậy! Thế nhưng hắn lại ở trong thế giới của nàng bị lạc. Nếu như nói đêm đầu tiên, là bởi vì cả hai cùng say rượu; như vậy đêm thứ hai là sao đây? Cả hai cùng tỉnh táo, cả hai cùng nhớ nhau. Nàng ở bên người, dắt tay nàng, dường như đời này hắn cũng không muốn bay nữa, dường như liền muốn dừng lại, vĩnh viễn vĩnh viễn che chở nàng.
Nhớ năm đó tìm ngày sinh của cô gái phù hợp, thì phải hiểu thân thế cô gái. Hắn nhìn tư liệu của nàng: bốn tuổi cha mất, mười tám tuổi năm ấy thi đứng thứ ba toàn thành phố, không có đi học ở trường đại học trọng điểm, lựa chọn học trường bình thường, là bởi vì trường học miễn nàng tất cả chi tiêu. Hơn nữa nàng muốn ở lại chăm sóc người mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu. Hắn nhìn nàng trong ảnh chụp, đôi mắt trong suốt rõ ràng, khóe miệng lạnh lùng kiên nghị. Vì vậy, hắn lựa chọn nàng.
Mẹ hắn không đồng ý, nói: “Thân thế vô cùng bi thảm, trên mặt không thịt, vốn là người không có phúc.”
Hắn nói: “Coi như là làm việc thiện.”
Bà nghĩ lại, cô gái cần tiền như vậy mới dễ đuổi đi. Vì vậy đồng ý.
Chẳng qua là hắn thế nào cũng không nghĩ đến lần đầu tiên thấy nàng, hắn liền đau lòng. Hắn nghĩ: Ta muốn chiếu cố nàng thật tốt, giống như một người anh. Nhưng là, hắn thế nào cũng không nghĩ đến hắn không chăm sóc nàng thật tốt, ngược lại ngay cả lòng của nàng cũng bị thương rồi!
Hắn thở dài thật sâu.
Bảo Như, hỏi: “Thế nào?”
Hắn nói: “Ta đang suy nghĩ: Ngươi có phải là thiên sứ mà Thượng Đế phái tới cho ta hay không?”
Bảo Như thản nhiên cười một tiếng, trên mặt vô hạn sáng rọi, hờn dỗi cúi đầu.
Hắn còn nói: “Thiên Sứ đột nhiên giáng xuống, có thể hay không một ngày nào đó không cánh mà bay?”
Bảo Như ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn. Hắn cúi đầu, hôn lên làn môi lạnh như băng của nàng, khẽ hôn, tay trong tay, cầm thật chặt!
Hắn còn nói: “Thiên Sứ bay đi, nhất định là để tương lai tốt đẹp hơn. Phải hay không?”
Hắn cười với nàng, lại là khuôn mặt đau khổ. Nàng liếm phần môi hắn lưu lại dấu vết, thế nhưng lại khổ sở như vậy!
Kỳ nghỉ đông khá dài, Bảo Như cũng chỉ ở trong nhà, cùng mẹ chồng phơi nắng, mua đồ, nói chuyện phiếm, hoặc là cùng Khắc Kiệt ra ngoài tham dự yến hội một chút. Hai người đều là biểu diễn thân mật, cũng là thân mật hạ màn. Chăn trên ghế salon, được Bảo Như gấp lại. Nàng đã thành thói quen nằm ở trong ngực của hắn, yên tĩnh ngủ. Bất kể trong lòng hắn có nàng hay không, bất kể nàng trong lòng hắn nặng bao nhiều, nàng chỉ không muốn lãng phí bốn tháng còn lại này.
Phần lớn đêm, nàng đều là ở nhà, ở chung với hắn. Thỉnh thoảng thì hắn cả đêm sẽ không về. Nàng liền trắng đêm rơi lệ. Có một ngày, hắn sáng sớm trở về. Trên cổ có vết hôn, sáng tỏ rõ ràng. Nàng không lên tiếng, nằm ở trong chăn, lặng lẽ nhìn hắn. Khắc Kiệt thấy nàng, cặp mắt đỏ bừng, tiến lên ôm nàng thật chặc.
Hắn nói: “Thật xin lỗi.”
Nàng nói: “Ta không phải là có lòng tham quá mức, cùng ngươi cả ngày lẫn đêm như vậy, cũng không thể cho nàng cả đêm sao?”
Hắn ôm nàng chặt hơn, mặt kề sát mặt. Nước mắt đột nhiên chảy xuống. Thật lâu, không có một người con gái nào làm cho hắn thương tâm như vậy! Làm cho hắn thế nào không đau lòng?
Nàng thấy hắn khóc, nước mắt càng thêm không chút kiêng nể gì cả. Hắn hôn ánh mắt nàng, trong lòng ngầm hạ quyết định: Từ nay về sau, đêm sẽ về ngủ. Dù rất trễ, đều phải về nhà!
Hắn không biết nàng trong lòng hắn đã có một sợi dây, một đầu là nàng, một đầu là hắn. Chỉ cần tâm nàng run lên, hắn sẽ cảm thấy đau lòng. Hắn đã quên mình rõ ràng là chồng của Lâm Bảo Như.
Cuộc sống tốt đẹp luôn là ngắn ngủi. Chớp mắt một cái, đã là tháng năm âm lịch. Bảo Như nhìn chằm chằm ngày trên lịch, nhìn một lần lại một lần, tháng năm vừa kết thúc. Nàng liền phải rời khỏi hắn. Nếu không, Lương Doanh Doanh làm sao bây giờ?
Ngày ba mươi tháng năm âm lịch, Lương Doanh Doanh du lịch mấy tháng ở nước ngoài trở lại, người đầu tiên tìm chính là Lâm Bảo Như.
Hai người hay đi quán cà phê. Lâm Bảo Như gọi ly coffee, Lương Doanh Doanh gọi Lam Sơn. Bảo Như càng không ngừng quấy cà phê, Doanh Doanh càng không ngừng hút thuốc lá.
Lương Doanh Doanh nói: “Có một số việc, ta cũng nói cho ngươi biết.”
Bảo Như nói: “dạ.”
“Tấ cả mọi chuyện này, bất quá đều do bà chủ Ngô gia sắp đặt. Ngươi, bất quá chỉ là công cụ Ngô gia lợi dụng để tránh đi kiếp nạn kia. Qua ngày hôm nay, hết thảy đều bình an vô sự..., ngươi liền có thể biến mất ở Ngô gia.” Lương Doanh Doanh nói.
Bảo Như nhìn nàng, ánh mắt mê mang.
Lương Doanh Doanh tiếp tục cười, nói: “Người Ngô gia, chưa từng nghĩ tới để cho ngươi ở lại Ngô gia cả đời. Hiểu không?”
Bảo Như, chỉ hỏi: “Như vậy, còn Khắc Kiệt? Hắn có biết không?”
“Đứa ngốc, hắn không biết, cái kế hoạch này thế nào tiến hành?” Lương Doanh Doanh tiếp tục hút một điếu thuốc, an nhàn phun ra nuốt vào khói thuốc.
“Như vậy, tại sao muốn nói cho ta biết?” Bảo Như không tin.
“Bởi vì, ngươi làm cho ta đau qua. Ta muốn trả lại ngươi gấp đôi!” Lương Doanh Doanh khinh bỉ cười, sau đó từ trong túi lấy ra một tập đỏ sậm, đưa cho nàng. Là hôn thú, trong hình một là Ngô Khắc Kiệt, một là Lương Doanh Doanh. Thời gian là tháng mười một năm ngoái. Nàng nói: “Đi châu Úc, bất quá là du lịch trăng mật của chúng ta. Dĩ nhiên, mẹ chồng không biết.”
Bảo Như đột nhiên cười thê lương, nói: “Người đàn ông hèn hạ như vậy, để lại cho người phụ nữ hèn hạ hưởng thụ đi.”
Bảo Như cầm túi, thong dong đi ra quán cà phê. Đi tới cửa, liền không nhịn được mắt ướt. Nàng gọi điện thoại cho Hoàng Tử Minh.
Mười phút sau, Hoàng Tử Minh đến. Leo lên xe máy của hắn, nàng nói: “Dẫn ta đi đi, đến nơi nào cũng được.”
Xe chưa mở, điện thoại của Khắc Kiệt liền gọi tới. Một mực vang lên, một mực vang lên.
Nàng rốt cuộc vẫn là bắt máy.
Hắn nói: “Ngươi tới phòng làm việc của ta, được không?”
Nàng không lên tiếng, cắn môi.
Hắn nói tiếp: “Ta đột nhiên rất nhớ ngươi. Mấy ngày nay, càng ngày càng nhớ ngươi hơn!”
Nàng rốt cục không nhịn được, nước mắt như suối trào. Mặc dù hắn thật lừa nàng, nàng cũng không cách nào trách hắn.
Tử Minh đưa nàng đến dưới lầu nơi Khắc Kiệt, vẫn nhìn nàng.
Nàng trả lởi: “Tử Minh, Khắc Kiệt thật ra là… Là chồng của ta.”
Tử Minh kinh ngạc, hôm đó ở “Lips” sự kiện rõ mồn một trước mắt. Muốn hỏi cái gì đó.
Nàng lắc đầu, nói: “Tử Minh, ta là thương hắn.”
Tử Minh thay nàng lau nước mắt, nói: “Ta hiểu yêu một người rất đau.”
Nàng lần đầu tiên nắm tay của hắn, ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng hôn, sau đó buông tay, xoay người, đi lên lầu.
Nhìn thấy Khắc Kiệt, Bảo Như đã sửa sang lại khuôn mặt vui vẻ. Nàng vẫn là mỉm cười, sau đó tiến lên, cùng hắn nhẹ nhàng ôm. Hắn tại trán của nàng ôn nhu hôn. Hắn cầm tay của nàng, hướng trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.
Lần này, không lớn không nhỏ, chân chính vừa vặn! Khắc Kiệt cười, giơ tay Bảo Như lên nhìn.
Bảo Như cố gắng không khóc, nhưng là mắt đã ướt. Nàng khó tin tưởng rằng, người nam nhân trước mắt này không thương nàng. Nhưng là, nàng biết nàng yêu người nam nhân trước mắt này, nhưng nàng không đủ khả năng.
Bảo Như nói: “Hôm nay, kể từ bây giờ ta sẽ ở cùng ngươi, mãi cho đến ngày mai trời sáng.”
Hắn tự tay ôm lấy nàng, hít một hơi thật sâu! Nàng đem mặt tựa vào lồng ngực của hắn, lồng ngực quý già này, rất nhanh cũng không thuộc về mình. Hi vọng trở lại khi đó, có thể biết sớm một chút mình sẽ yêu thương hắn. Như vậy có thể có nhiều ngọt ngào mà nhớ lại. Nhưng là, hi vọng cũng là tuyệt vọng.
Khắc Kiệt nhìn nàng khóc không thành tiếng, một lần một lần vuốt ve tóc của nàng. Hắn biết hắn không cần mở miệng, nàng sẽ tự mình rời đi. Nhưng là ngày xa cách, cách kỳ hạn càng gần, hắn lại thấy ngực càng khó chịu. Bốn tháng trước, an bài Doanh Doanh ra khỏi nước đi du lịch, bất quá là vì để tránh làm cho hai bên khó xử. Hắn không muốn mình phụ một người con gái mười năm, nhưng là hắn càng không muốn thấy ánh mắt đỏ bừng của một cô gái nhỏ này. Đây là hắn không có lường trước được. Hắn không có nghĩ đến mình sẽ yêu thương cô gái nhỏ này, hơn nữa yêu đau lòng cùng khắc cốt như vậy. Nếu như chẳng qua là giao dịch, tiền liền có thể giải quyết hết thảy. Nhưng là hết lần này tới lần khác lại là hai chuyện. Nhưng là cuối cùng hắn sẽ chọn Lương Doanh Doanh. Một người con gái mất đi 10 năm tốt đẹp nhất, hạnh phúc cơ bản vốn chỉ nhỏ nhoi. Mà Bảo Như còn trẻ, trẻ tuổi không sợ bị thương. Nàng còn có thể làm lại lần nữa, mà Lương Doanh Doanh thì không thể! Vì vậy, hắn nhìn cô gái trước mắt này sắp bị mình bỏ, thở dài nặng nề…
Đêm, hai người về nhà. Mẹ chồng đã phân phó người làm một bàn đồ ăn, là vì tháng năm bình an này mà ăn mừng, còn là vì Lâm Bảo Như tiến hành. Trong lòng mỗi người, đều có ý nghĩ của họ.
Đối với Lâm Bảo Như, bà làm sao sẽ không nhìn ra được Khắc Kiệt đối nàng là chung tình. Chỉ tiếc, những chuyện sau này khó có thể trải qua, những thứ tình yêu nam nữ này đối với những người trãi qua sóng to giá lớn mà nói, không coi vào đâu. Chuyện như thế này, cũng sẽ phai đi. Năm đó con trai bà đối với Lương Doanh Doanh cũng là lời thề son sắt. Đến nay, cũng là chuyển sang yêu người khác. Hai cô gái, nếu muốn bà phải chọn. Nàng tất nhiên cả hai đều muốn. Lâm Bảo Như, cô gái nhỏ, giống như vợ nhỏ của Khắc Kiệt, mọi chuyện đều nghe theo sự an bài trong nhà, nhúng nhường cung kính; Lương Doanh Doanh, tiểu thư khuê các, là vợ cả của Khắc Kiệt, thu xếp bên ngoài, thích hợp xã giao, phong thái xuất sắc. Chỉ tiếc, người không thể có lòng tham quá mức. Bà chỉ có thể phụ Lâm Bảo Như, bởi vì đây là an bài lúc bắt đầu.
Bà có chút xúc động, nói: “Bảo như, ngươi là đứa bé ngoan.”
Bảo Như, chẳng qua là cười, nói: “Thiên hạ có đứa con nào không hiếu thảo, có đứa con nào không làm đau lòng cha mẹ. Làm con gái, nên vì cha mẹ mà suy nghĩ.”
Bà nói: “Ta biết, ban đầu ta không nhìn lầm người . Mẹ mời ngươi một ly.”
Bảo Như nói: “Vì hai người mẹ… Cạn ly!”
Khắc Kiệt chẳng qua là trầm mặc, lặng lẽ ăn.
Bảo Như uống hơi nhiều, uống xong liền trở về phòng ngã xuống giường, hướng về phía Khắc Kiệt cười cười khóc khóc. Thật ra thì, nàng bất quá là giả say. Nàng chỉ muốn buông thả một lần. Tỉnh, nên như thế nào đối mặt hắn? Tỉnh, nên nói lời như thế nào, không bằng say, điên điên khùng khùng ngây ngốc, ngược lại thoải mái. Nàng lôi kéo tay của hắn, đặt ở trên mặt. Nàng đứng dậy, vòng ở cổ của hắn, nhẹ nhàng lay động.
Nàng si ngốc nói: “Khắc Kiệt, chúng ta sinh thật nhiều con, được chứ?”
Khắc Kiệt ôm nàng thật chặc, gật đầu nói: “Được.”
Nàng rời khỏi, nhìn hắn, tròng mắt rõ ràng sáng ngời. Nàng hỏi: “Khắc Kiệt, ngươi là yêu ta sao?”
Khắc kiệt nhìn dung nhan làm rung động lòng người của nàng, ra sức gật đầu, nói: “Sẽ luôn luôn yêu.”
Một khắc kia, nàng thật muốn rơi lệ, nhưng nàng vẫn là cười, dùng ngón tay viết xuống lồng ngực hắn ba chữ "Lâm Bảo Như", nói: “Thỉnh thoảng phải nhớ đã từng có một người, đã từng ở trong lòng của ngươi cùng ngươi trải qua cuộc sống.”
Khắc Kiệt hôn tay của nàng, nói: “Cả đời, cũng sẽ không quên.”
Bảo Như kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Trí nhớ cả đời là một gánh nặng. Thỉnh thoảng là tốt rồi! Thỉnh thoảng nhớ tới, mới ấm áp.”
Khắc Kiệt cúi đầu, mắt ướt. Ngẩng đầu, mới thấy Bảo Như lệ rơi đầy mặt.”
Khắc kiệt cúi đầu hôn Bảo Như…
Bảo Như lúc đi, là rạng sáng 4 giờ. Bóng đêm mênh mông, Khắc Kiệt còn đang trong giấc mộng. Trong lúc ngủ mơ, không ngừng kêu to "Bảo Như, Bảo Như" . Bảo Như quay đầu lại xem hắn cùng phòng đã ở một năm này, nhẹ nhàng mà đóng lại cửa, lén lút rời đi...
Sáng sớm, Khắc Kiệt, bắt đầu lật cả thành tìm nàng, điên cuồng mà gọi điện thoại. Nhưng mà, tất cả đều phí công, đều là uổng công. Nàng đã đi, rời chỗ này , vứt bỏ bài vở và bài tập, vứt bỏ cả bằng hữu của nàng, vứt bỏ gia đình nàng xa lạ , cùng mẹ của nàng chẳng biết đi đâu.
Ở trên quảng trường trống trải , Khắc Kiệt nhìn những người chung quanh hết thảy cùng hắn không quan hệ , đột nhiên hạ mắt. Người đi, nguyên lai không chỉ nhà trống! Hắn thế mới biết: nguyên lai, không có nàng, hết thảy đều thành không.
Trong tay hắn gắt gao nắm cái nhẫn kia, cùng tờ giấy nàng lưu lại cho hắn: ngươi, là ta hướng thượng đế cầu tình yêu, cuối cùng là phải trả cho thượng đế. Yêu bao nhiêu, hận bấy nhiêu, đều để cho thời gian làm sạch. Trân trọng...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top