Có nhớ rõ đã từng yêu
Lúc Mộc Dung đi vào Tô phu ha , đúng là mùa mưa.
Thị trấn nhỏ ven biển này nơi nơi có cảnh sắc sinh động, bồ câu ở dưới mái hiên mổ bắp, bóng cây màu xanh tươi tốt mở ra đại đóa đại đóa phí phạm, hương thơm tràn ngập trong toàn bộ không khí của thị trấn. Mưa cọ rửa ngã tư đường, ở bên dưới nhìn lên phòng ốc toàn bộ vách tường trát phấn tuyết trắng cùng nóc nhà màu sắc rực rỡ, diêm hạ có ông lão nhàn nhã phẩm trà. Có một cô gái chải lại mái tóc đen, quần áo sắc thái tiên diễm, người người tứ chi nhẹ nhàng như con chim nhỏ. Ven đường một cửa hàng bánh ngọt vừa vặn có mới mẻ bánh ra lò, hương thơm ngọt ngào hấp dẫn một đám học trò tan học đang về nhà phải dừng chân.
Nhớ tới năm năm trước Triệu Luân vị hôn phu của cô có miêu tả với cô, nói nơi này cấp lửa đạn oanh tạc cơ hồ trở thành bình, mọi người chỉ phải đào động ở bên dưới, xếp hàng lĩnh cứu tế lương, cả nhà bao nhiêu người chỉ có độc một chiếc chăn bông qua mùa đông. Đoàn phóng viên của bọn họ chỉ phải mỗi ngày làm bánh, đi toilet cũng phải lưu ý xem máy bay trên đỉnh đầu có bay qua hay không.
Lúc ấy cô còn cười ha ha, khiến cả nhà vui vẻ. Ai ngờ một tuần sau lại nhận được tin dữ Triệu Luân gặp nạn, một tháng sau mới nhận lại được nhẫn cầu hôn của anh.
Thế sự khó liệu như thế, sinh tử vô thường như thế. Ở trên phim tivi đều đã diễn, nam nhân vật chính ở trong tiếng lửa đạn bất chấp gọi điện thoại về, nói rằng anh yêu em vĩnh viễn không thay đổi, thật cao hứng có thể yêu đến chết đi. Người xem đến đó đều rơi nước mắt, ở trong hiện thực bọn họ không thể có ảnh giới thống khổ như vậy.
Lái xe dừng trước tòa nhà ba tầng cấu trúc bình thường, Hội chữ thập đỏ mới tinh. Có người mặc áo trắng đi ra nghênh đón cô, đó là Trương tiền bối trong bệnh viện.
Lão Trương đưa cô đến ký túc xá. Một phòng đơn bé, có một giường, một bàn. Hắn chỉ vào không gian còn trống khôi hài nói: "Đừng thấy nơi này nhỏ mà coi thường, vừa vặn có thể mang vừa cái bàn bốn chân, một bàn mạt chược không thành vấn đề."
Mộc Dung cười, cởi bỏ hành lý đặt xuống đất.
Đến chạng vạng mưa vẫn rơi không có ngớt. Mái hiên đầy nước, Mộc Dung tìm đến chậu, tính hứng lại, thời gian thanh thúy trong thanh âm chậm rãi trôi qua.
Phiền muộn cũ như mộng.
Cô nhớ tới phòng học thời trung học thời trước. Phía Nam lúc nào cũng mưa nhỏ, mỗi khi đến mùa mưa liền ẩm ướt ấm áp, làm cho người ta cả người niêm ngấy giống như hồ một tầng nhựa cao su. Trường học đơn sơ, phòng học không thông gió, có con muỗi đốt cả người đều ngứa.
Khi đó Triệu Luân sẽ lặng lẽ đem ghế để lại gần, mở ra dầu cù là che, cẩn thận vì cô mà lau.
Buổi tối sau khi tan học, Triệu Luân luôn đưa cô về nhà trước, rồi mới vòng một vòng lớn về nhà mình. Trời tối nhanh, về nhà đã khuya, cho dù như vậy, ngày hôm sau vẫn đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu Mộc gia.
Chỉ có thiếu niên ấy, tuấn tú lịch sự, quần áo trong luôn tẩy tuyết trắng. Đạp xe, nói với cô: "Nhanh chút đi, bị muộn rồi ."
Sau khi Triệu Luân qua đời, cô luôn mất ngủ. Thường thường nửa đêm nghe được Triệu Luân nói chuyện ở bên tai: đi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, ăn uống tốt vào, không được thức đêm... Thế nhưng đều là những câu dặn dò. Vì thế khi tỉnh lại, rốt cuộc ngủ không được. Thấy phòng trống rỗng, chỉ có mình cô.
Cô không bao giờ có thể tưởng tượng được, hai người rõ ràng đang có kế hoạch cho tương lai hạnh phúc, đảo mắt một cái anh đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Sau một tháng, cô cùng lão Trương tùy chữa bệnh tiểu tổ đến các bệnh góc chết tiến hành công tác phòng dịch bệnh truyền nhiễm, mỗi người đeo trên lưng một ba lô thuốc, đi bộ lên núi Hạ Điền. Lão Trương nói với cô, một tháng sau khi làm việc này, nhìn lại tay mình, chỉ có móng tay là vẫn trắng .
Năm đó Triệu Luân đã nói trong điện thoại cũng có ý như vậy. Anh đã nói, anh đắp khăn mặt, để trên trán, chỉ cần 5 phút, sau khi bỏ khắn xuống làn da sẽ trắng gấp ba lần. Hãy thưởng thức đi, mọi người đều phơi nắng thành tắc kè hoa.
Triệu Luân giống như hoàng liên dưới tàng cây đàn tỳ bà, tuy chịu khổ nhưng vẫn tìm được thú vui. Ở cùng anh một thời gian, chỉ cần nghe anh nói xong liền cười, cuộc sống lại thú vị như vậy.
Y tá đến gõ cửa: "Bác sĩ Mộc, có một cô gái bị tai nạn xe cộ, đầu bị thương, cô mau tới hỗ trợ."
Mộc Dung lập tức tiến đến.
Nằm trên giường bệnh là một cô gái tuổi còn trẻ, mặt đầy máu, mà vẫn còn nhìn thấy thật xinh đẹp. Làn da sắc mạch, mũi thẳng, mắt to nhắm chặt , nhu nhược động lòng người, giống như đóa hoa trắng nở trên nền lá cây xanh biếc. A! Ngay cả cô gái như Mộc Dung cũng động lòng.
Cô kiểm tra một chút, nói với bác sĩ nam thương hoa tiếc ngọc bên cạnh: "Đừng khẩn trương, tay phải bị gãy xương, não có chấn động. Không nghiêm trọng, tôi giúp cô ấy xử lí miệng vết thương một chút."
Y tá bổ sung: "Cô ấy có bầu hai tháng."
Mộc Dung vội vàng kêu: "Lão Trương ở nơi nào? Anh ta là chủ nhiệm phụ sản!"
Tất cả mọi người vây quanh cô gái này khẩn trương vạn phần. Người xinh đẹp cũng có điểm tốt, dễ dàng được chú ý được chiếu cố.
Mộc Dung nhìn cô gái hôn mê kia, cảm xúc mênh mông. Năm đó, năm đó Triệu Luân hay không cũng từng như vậy cả người bị thương nằm ở trong một bệnh viện xa lạ, không ai nhận thức anh, không ai có thể giúp anh, tùy ý để sinh mệnh của anh trôi qua?
Giải phẫu xong cũng là đêm khuya. Thôn nhỏ yên lặng, bốn phía là một mảnh hắc ám. Đây là một buổi tối không có ánh trăng. Mộc Dung bỏ khẩu trang đi ra bên ngoài thông khí. Trời đã ngớt mưa, khí trời đầy hơi nước lộ một mùi hoa thanh lương. Gió lạnh thổi tới, thổi tới khiến cô phát run.
Lúc này, lại nghe thấy Triệu Luân ở sau người nói: "Mùa xuân mưa tối rất lạnh, lại cố tình muốn chạy đến đây, làm bác sĩ, ngược lại không biết chú ý thân thể."
Mộc Dung cười khổ nói: "Em sẽ mau trở về."
Đối thoại cùng Quỷ Hồn với cô đã thành thói quen.
"Mau tới đây." Đối phương nói.
Mộc Dung lúc này mới phát hiện không đúng, xác thực có người đang nói chuyện, không phải ảo giác do cô thần hồn điên đảo. Tiếng nói kia trầm thấp mềm nhẹ, sao lại quen thuộc như thế, cho dù qua năm mươi năm cô cũng sẽ không nghe lầm.
Cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy một người đứng ở chỗ tối, vóc dáng mơ hồ cao cao, áo sơmi trắng, theo thói quen đem tay phải đút ở trong túi quần. Cả người cô căng thẳng, cơ hồ thốt ra: "Triệu Luân?"
"Triệu Luân? Không phải tôi." Người nọ nói.
Một câu giúp Mộc Dung tỉnh táo lại.
Đối phương đi đến chỗ có ánh sáng, Mộc Dung thấy rõ mặt hắn. Đó là một người phương Đông, ngũ quan đoan chính, tuổi cũng xấp xỉ cô, dáng người thon dài. Có mấy phần nhìn quen mắt, nhưng rõ ràng không phải Triệu Luân.
Mộc Dung thất vọng cười cười, "Không phải anh."
"Thấy rõ ràng ?" Anh chàng mỉm cười.
Mộc Dung quẫn bách nói khiểm: "Thực xin lỗi."
Anh chàng vươn tay: "Tôi nên cám ơn cô. Bọn họ nói vợ tôi cùng đưa nhỏ gặp chuyện. Cô ấy đi ra ngoài mua này nọ, mới đi được nửa đường, liền bị xe máy đụng vào. Chỗ cô ấy cách bệnh viện chúng tôi xa quá, nên đã đưa tới nơi này."
Hắn lấy ra danh thiếp, Tô Hàn Sơn, giống như Mộc Dung, đều là những người là từ thiện. Bọn họ như vậy trợ giúp nhân viên nên cũng không hiếm thấy.
Nguyên lai hắn chính là chủ nhân của đóa hoa kia, thật đúng là trai tài gái sắc.
Mộc Dung nói: "Cô ấy cũng là bác sĩ?"
Tô Hàn Sơn gật gật đầu: "Vợ chồng chúng tôi đều là người làm từ thiện. Tôi ở trường học dạy học, còn cô ấy lại giúp đứa nhỏ tu bổ sứt môi, hoặc là trong chiến tranh bị thương nhân tu chỉnh tứ chi."
Đều là công việc cao thượng.
"Đã sinh sống ở đây bao lâu ?"
"Đã năm năm."
Mộc Dung líu lưỡi, "Tôi còn tưởng rằng chỉ mới một năm."
"Vợ tôi là dân bản xứ, ở trong nước tôi không có người thân, liền đến đây định cư." Tô Hàn Sơn cười.
Mộc Dung bỗng nhiên một trận hết hồn, không có gì khác, hắn cười rộ lên rất giống Triệu Luân, bên trái khóe miệng có núm đồng tiền, ánh mắt loan loan. Cười xong, khuôn mặt lại khôi phục thành xa lạ như thường, một chút dấu vết cũng không lưu.
Tô Hàn Sơn, Tô Hàn Sơn. Mộc Dung lặp lại nhớ kỹ tên này, thế nhưng cảm thấy quen tai. Sau lập tức đối chính mình nói: không phải lại nằm mơ , phải nhìn kỹ xung quanh, hết thảy đều là sự thật. Có người đã nói, phí thời gian năm năm để nhớ lại, còn chưa đủ sao?
Mẹ Phan khi liên lạc với cô, luôn hỏi: "Có bạn trai chưa? Còn không có? Con nên đi xem mắt đi."
Em gái béo càng trực tiếp, giới thiệu khác phái không có kết quả, nổi giận nói: "Hay là Phan gia ban cho chị đền thờ giữ trinh tiết, vì thế chị cứ vì anh ta mà thủ tiết!"
Tất cả đều làm cô thật muốn điên.
Cô đối với không khí hỏi: "Triệu Luân, anh nói em nên làm cái gì bây giờ?"
Sau đó lỗ tai nghe được Triệu Luân trả lời nàng: "Quên anh đi, em có cuộc sống của riêng em."
Ai, nói muốn quên, nói dễ hơn làm?
Mấy năm kia còn sớm chiều ở chung vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhiều điểm giọt giọt nùng tình thích ý, đã thực tủy biết vị, khắc sâu ở trong não.
Cô thậm chí còn giữ lại bút ký thời đại học của Triệu Luân, mã suốt nhất tề, phóng giá sách lý. Trong trí nhớ vô số đoạn ngắn, luôn luôn có một màn, là Triệu Luân lái cái xe rách nát của anh ấy, chở cô đi hết phố lớn ngõ nhỏ ngày mùa hè, cây cối âm u loang lổ như võng, bao phủ hai người.
Một năm nghỉ hè, Triệu Luân cùng cha mẹ đi du lịch, bọn họ xa cách một tháng.
Một buổi tối, Mộc Dung bỗng nhiên nghe được ban công có động tĩnh, đi ra ngoài vừa thấy, dĩ nhiên là Triệu Luân ở dưới lầu ném những viên đá nhỏ lên ban công Mộc gia.
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau một lát, anh ấy mới theo ống nước leo lên lầu hai.
Mộc Dung cười nói: "Chúng ta giống La Mật Âu cùng Thù Lệ Điệp."
Hai người gắt gao ôm.
Sau khi Triệu Luân đi, cô vĩnh viễn vì anh mà ở cửa giữ lại một đôi dép lê. Trong tưởng tượng, chạng vạng ráng màu đầy trời, bỗng nhiên nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa mở ra, anh phong trần mệt mỏi xuất hiện, đem túi quăng qua một bên, thay dép lê lạch cạch lạch cạch đi vào.
Có lẽ Triệu Luân là đóa hoa ngăn cách với cô, có lẽ cô là một con chim, có lẽ liếp trước cô tùy ý hái hoa, để khi hái rồi sẽ rất nhanh hoa sẽ tàn. Bọn họ chỉ có một đoạn duyên ngắn ngủi.
Nhớ rõ khi đó, Triệu Luân kích động như thế nói cho cô biết chiến dịch phỏng vấn của anh. Anh nói tới mức nước miếng tung bay, cô lại nghe kinh tâm động phách, viên đạn không lâu mắt, ai tới cam đoan anh an toàn?
Anh liền như vậy đi rồi, tự tin tràn đầy như vậy, mỗi lần liên lạc, luôn nói, em kiên nhẫn đợi chút, đợi cho khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ trở lại.
Phóng viên đi cùng tử vong ba người, mất tích hai người. Đó là thảm kịch một thời chấn động.
Mộc Dung bỗng nhiên cả người chấn động, cái tên này cô đã nghe qua! Hắn chính là một trong hai phóng viên mất tích đã đi cùng Triệu Luân khi đó!
Mộc Dung vừa mới lao ra văn phòng, chỉ thấy Tô Hàn Sơn nghênh diện đã đi tới, mỉm cười chào hỏi cô.
"Bác sĩ Mộc?" Hắn nói, "Mễ Lạp đã tỉnh, tôi đang muốn mời cô đi qua xem thế nào."
Mộc Dung từng bước sải bước đi, giữ chặt hắn hỏi: "Tên thật của anh là Tô Hàn Sơn?"
Tô Hàn Sơn ngẩn ra, đáp: "Đó là tên thật."
"Khi ở trong nước anh làm gì?"
Tô Hàn Sơn lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.
Mộc Dung lùi tay về: "Tô tiên sinh, xin lỗi tôi hơi thất lễ. Tôi có người bạn giống tên của anh, nhưng anh ấy đã mất tích năm năm trước. Cho nên..."
"Thì ra là vậy." Tô Hàn Sơn thông cảm cười, thanh âm hắn giống Triệu Luân như vậy, khẩu khí cũng thục niệp như vậy, "Tôi có thể hiểu được, bác sĩ Mộc. Nhưng tôi nghĩ chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt."
Mộc Dung thở phào một hơi, "Đi thôi, tôi đưa anh đi thăm Mễ Lạp."
Tô Hàn Sơn bỗng nhiên ngại ngùng nở nụ cười. A! Hai người này mới cưới không lâu.
Mễ Lạp có đôi mắt màu xanh biếc, bên trong có trong suốt nhu tình, nói chuyện mềm nhẹ êm tai. Cô ấy nói lưu loát tiếng Trung nói lời cảm tạ: "Bác sĩ Mộc, cô thật là diệu thủ nhân tâm."
Tô Hàn Sơn ở một bên giải thích: " Tôi có dậy cô ấy một chút tiếng Trung, cô đừng chê cười."
"Làm sao có thể?" Mộc Dung khích lệ nói, "Tôn phu nhân là người ngoại quốc tôi thấy thành ngữ dùng tiêu chuẩn nhất !"
"Thật sao? Thật sao?!" Mễ Lạp lập tức thêm một câu, "Bác sĩ Mộc quá khen. Tôi học đều là vì Sơn, nhưng là cảm thấy quá khó khăn, chỉ học lướt qua. Ngẫu nhiên nói đúng một cái, đó là mèo mù đánh chết chuột."
Mộc Dung nghiêm nghị khởi kính, cô gái này thật không đơn giản.
Tô Hàn Sơn đi đến, nhẹ nhàng giúp Mễ Lạp ngồi xuống,giúp cô ấy phủ thêm quần áo. Hắn nói: "Anh khiến bác sĩ Mộc hoảng sợ, có ấy có người bạn giống tên anh đã mất tích."
Mễ Lạp trừng to mắt, giống chỉ giật mình tiểu bồ câu. Cô hỏi: "Phải không? Nhìn rất giống sao?"
Mộc Dung thực thành thật lắc đầu: "Không, anh chưa có gặp qua."
Mễ Lạp tiếc nuối nói: "Mất tích, năm sáu năm trước loạn như vậy, có thân hữu mất tích cũng là khó tránh khỏi ?" Cô nói với chồng mình, "May mắn chúng ta đều sống qua được đến đây, không phải sao?"
Đúng vậy.
Triệu Luân gọi điện thoại tới, đều đã nói: "Nói em nghe, vừa rồi có một quả bom vừa đi qua. Mau nghe xem, có nghe được tiếng nổ mạnh không?"
Một khắc kia, chiến tranh đặc biệt rõ ràng ở bên tai cô.
Cô cầu nguyện a cầu nguyện, hy vọng trên trời nhiều thần như vậy, có thể nghe thấy cầu nguyện của cô, xin cho Triệu Luân an toàn trở về.
Nhưng vô dụng, tiếng lửa đạn lớn như vậy, che dấu hết thảy.
Cây mỡ lúc trước biết được Triệu Luân phải làm phóng viên chiến địa liền căm giận bất bình: "Anh ta không phải là người đàn ông tốt, như thế nào lại không nghĩ đến chị?"
Nhưng là cây mỡ làm sao mà biết, đại mùa hè nằm ở phòng học ôn thư, người này đã vì săn sóc cô mà cầm quạt; mùa đông tay lạnh không cầm được bút, người này liền kéo qua một bên nhét vào trong áo. Cô không biết Triệu Luân cự tuyệt nữ sinh khác thường nói: "Tôi yêu Mộc Dung, tôi muốn kết hôn với cô ấy." Cô không biết Triệu Luân thừa dịp khi cô ngủ say mới thổ lộ: "Khi học trung học lần đầu tiên gặp em anh đã thích em."
Cái thời ngây ngô ấy, thiếu nam thiếu nữ ở dưới cây cối âm u mà gặp nhau, biết kêu lên vui mừng trong tiếng bọn họ gặp thoáng qua, đi ra thật xa, mới nhịn không được vụng trộm quay đầu xem liếc mắt một cái. Không nghĩ tới vừa mới đối phương cũng quay đầu. Khi đó Mộc Dung vô tâm cười, tạo nên tâm ba tầng tầng.
Mộc Dung lên mạng tìm tòi, một lát, tin tức tư liệu năm năm đó liền ra hết.Cô nhìn hình ảnh, xem người được gọi là Tô Hàn Sơn.
A! Là hắn! Xem này đoan chính mặt mày hòa ái tươi cười, đúng là Tô Hàn Sơn hiện tại!
Mộc Dung kích động không thôi, lập tức gọi điện thoại về nước, tìm đồng nghiệp ngày xưa của Triệu Luân. Đối phương vừa nghe, hô to: "Thật sao???"
Mộc Dung nói: "Vì bảo đảm vạn nhất, phải xét nghiệm một chút mới có thể xác định."
"Tốt!" Đối phương lập tức nói, "Tôi có báo cáo DNA của cậu ấy, tôi liền gửi cho cô." Lại hỏi, "Chỉ có một mình Tô Hàn Sơn?"
Mộc Dung biết anh ta là có ý tứ gì, cô cũng không khỏi tiếc nuối.
"Không, không có Triệu Luân. Kỳ tích chỉ có một."
Làm cho Mộc Dung kinh ngạc , còn có một người.
Người Mễ Lạp này, coi như cô ấy chỉ trong tiểu thuyết tình yêu mới xuất hiện hoàn mỹ nữ tính, lý tính, trí tuệ, ôn nhu, hiền lành, tương đương phù hợp truyền thống thẩm mỹ của người phương Đông. Phải rồi, nhân duyên vô cùng tốt, nằm viện một lần, bạn đến thăm cô ấy ngày nào cũng có, hoa tươi quả ngọt chưa bao giờ thiếu.
Tô Hàn Sơn là một điển hình của người chồng, chiều nào cũng hầm canh tự mình mang đến, hỏi han ân cần. Đề tài của vợ chồng là âm nhạc cổ điển, có khi Mộc Dung đến kiểm tra phòng, nghe bọn họ tán gẫu, hoàn toàn không hiểu.
Cô không phải không thích âm nhạc, cô cùng Triệu Luân đều là say mê công việc, tuyệt đẹp động mạn âm nhạc. Có lần mê 《 vũ trụ thành lũy 》, cơ hồ mỗi ngày đều nghe Triệu Luân hát bài "Có từng nhớ rõ yêu" .
Sau khi anh gặp chuyện không may, Mộc Dung thường xuyên nghe, cũng thường thường cảm thấy anh đang ở trong phòng đang hát bài hát này.
Lúc đó đều rơi lệ đầy mặt.
Mộc Dung hỏi Mễ Lạp: "Hai người đã kết hôn bao lâu?"
"Bốn năm ."
Mộc Dung hơi hơi giật mình: "Hai người cảm tình thật tốt! Tôi còn tưởng hai người mới kết hôn."
Tô Hàn Sơn mỗi ngày tan tầm đúng giờ đến dò hỏi, nhiều lần có sách mới cùng tạp chí, đốn đốn tiện lợi đều là đại bổ chi phẩm, đa dạng ùn ùn. Mộc Dung vui đùa: "Tô tiên sinh nên đổi nghề làm cơm ẩm, tuyệt đối phát đại tài."
Tô Hàn Sơn cười, chỉa chỉa vợ mình: "Tôi cũng không phải thiên tài, đều là cô ấy kiêng ăn, huấn luyện tôi đấy ."
Mễ Lạp lập tức đỏ mặt.
Mộc Dung lẳng lặng rời đi. Cô cũng đã từng với người ta yêu thương, cũng cùng một người sinh hoạt hạnh phúc.
Nhưng là Triệu Luân, anh đến tột cùng sống hay chết? Anh đang ở nơi nào? Thân thể hư thối đã hóa tro sao? Ở nơi anh ngã xuống, có hay không dài ra một gốc cây nhỏ, cũng khai trắng noãn hương thơm hoa?
Lão Trương hỏi Mộc Dung: "Nghe nói cô đang tra tư liệu về Tô Hàn Sơn?"
Mộc Dung kinh ngạc: "Anh làm sao mà biết được?"
"Cô cho tôi là ai?" Lão Trương thẳng thắn thắt lưng, "Lần trước nhìn bóng dáng của anh ta, tôi thiếu chút nữa gọi anh Triệu Luân."
Mộc Dung gục đầu xuống, "Lão Trương, anh đừng làm em hết hi vọng. Triệu Luân chết không thấy xác, trong lòng em luôn hy vọng ."
"Còn hy vọng anh ấy trở về đúng không?" Lão Trương cười cô, "Cô cũng thật là đa tình đi, nhiều năm như vậy mà cứ như mới có một ngày. Triệu Luân là không có phúc, nếu anh ấy còn sống , hẳn là rất hạnh phúc."
"Lão Trương" Mộc Dung dở khóc dở cười, "Anh nói kiểu gì vậy? Có em ở đây sao có thể nói như anh ấy vừa mới mất?"
"Tôi là cảm khái. Cô cũng nên bắt đầu lại đi."
"Ai nói vậy? Khí có người con trai khác đến hỏi, cái gì, vị hôn phu qua đời năm năm còn không có đi tìm người mới , nhất định là không quên tình. Cô gái như vậy, đều không thể tiến vào nội tâm cô ấy, lấy về nhà cũng sẽ không toàn tâm đối với mình. Vì thế toàn bộ rút lui có trật tự. Cứ thế mãi, tuần hoàn ác tính."
"Cho nên muốn Tô Hàn Sơn làm Triệu Luân nhà cô? Tiểu Mộc a, cô chắc phải biết rằng, cậu Tô này đã có vợ . Sau lưng người ta làm việc xấu, sẽ phải chịu hậu quả."
"Em biết." Mộc Dung đem ánh mắt đặt ở trên tay, ngón áp út có chiếc nhẫn chính là của Triệu Luân sau khi đi.
Lão Trương cũng cảm khái, thi tính quá: "Thời gian trôi qua a. Năm năm đi qua, bao nhiêu chuyện đều đã qua."
Ai nói không phải? Năm năm, mọi chuyện đều đã hoàn toàn thay đổi. Trôi qua giống như không phải là chính mình đã từng trải qua .
Mộc Dung bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Ngày đó ở bệnh viện, Tô Hàn Sơn là như thế nào nói với vợ hắn, hắn chỉ đơn giản nói Mộc Dung có bạn mất tích. Mà cô vợ xinh đẹp của hắn đã đáp như thế nào ? Cô ấy nói năm năm trước thế cục náo loạn, có mất tích là khó tránh khỏi .
Cô ấy làm sao mà biết Mộc Dung muốn tìm Tô Hàn Sơn là do năm năm trước mới mất tích?
Đẩy cửa phòng bệnh ra, bóng dáng quen thuộc liền đập vào mắt. Tô Hàn Sơn ngồi ở bên giường, cho vợ mình uống canh.
Khi còn ở đại học Mộc Dung bị bệnh, mặt trắng bệch nằm ở trên giường, lúc ấy Triệu Luân đang thực tập ở bên ngoài, cô cố nhịn không nói với anh.
Ngày đó chạng vạng, cô tỉnh dậy, cả người đều đều đớn mà sốt cao, khát nước, lại không có người ở bên cạnh. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo tường kêu tí tách rung động. Cô nhìn phòng bên kia, rốt cục không nhịn được mà bật khóc.
Lúc này cửa đột nhiên mở, Triệu Luân như cơn gió vọt vào, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.
Như thế, cô làm sao có thể quên anh? Không giống người khác, là vì cô được yêu thương, cô sợ sẽ không có người nào yêu cô như vậy. Cô vĩnh viền nhớ rõ tình yêu này.
Tô Hàn Sơn giống như một người mẹ, dỗ vợ mình ăn cơm: "Ăn thêm một miếng, miếng nữa nào."
Mễ Lạp làm mặt quỷ khẽ cười nói: "Cái này có mùi gì đó, khó ăn chết đi được!"
"Đây là đương quy, rất bổ ."
"Còn bổ, không thấy bác sĩ Mộc đang chê cười em à?"
"Thân thể em đang chuyển biến tốt, cô ấy là thầy thuốc tự nhiên sẽ cười. Mau, chờ em khỏe rồi, anh đưa em về Trung Quốc du lịch. Chúng ta sẽ trở về lúc tuần trăng mật."
"Ai, đã là vợ chồng, còn lãng mạn kính nhi?" Mễ Lạp cười hưng phấn huých vào tay Tô Hàn Sơn. Trên tay anh ta còn bưng bát canh bổ tình yêu, giờ phút này không thể tránh né liền bị đổ vào người.
Mộc Dung vừa gõ cửa, liền đi vào giúp đỡ, "Theo tôi đến phòng trực ban, tôi mượn giúp anh quần áo để thay, còn quần áo này tôi giúp anh giặt."
Cô mượn quần áo của lão Trương, trở lại phòng trực ban, không nghĩ nhiều liền mở cửa đi vào.
Vừa vặn Tô Hàn Sơn đã cởi áo, nghe được tiếng cửa mở, kinh ngạc quay đầu lại. Mộc Dung vừa thấy tấm lưng rộng lớn của hắn mặt liền đỏ, phía sau có y tá phụ giúp xe đẩy đi ngang qua, cô chỉ có thể từng bước rảo bước tiến lên, vội vàng đem cửa đóng lại.
Cô cúi đầu đem quần áo đưa cho Tô Hàn Sơn, khóe mắt phiêu đến một chỗ, nhất thời trừng lớn. Trên người Tô Hàn Sơn, có rất nhiều vết sẹo nhỏ, còn có một cái rất to , cơ hồ xỏ xuyên qua toàn bộ lưng. Mà bên hông kia, nơi đó, có thứ cô dù chết cũng không nhận lầm.
Thần a, ngươi thấy được không? Đó là cái bớt trên người Triệu Luân mới có!
Tô Hàn Sơn xấu hổ cười cười: "Dọa cô sao? Thời chiến tôi bị thương, may mắn chỉ thương đến da thịt, hiện tại đã không có việc gì ."
Mộc Dung run run tay chỉ vào bên hông hắn. Tô Hàn Sơn nhìn thoáng qua, nói: "Đây không phải vết sẹo, là bớt."
Mộc Dung mặt đã thành màu xám, thật là khủng bố. Cô không thể không tựa vào cái bàn bên cạnh, bằng không chỉ sợ ngất trên mặt đất.
Tô Hàn Sơn lập tức lấy tay đỡ bả vai cô, tìm ghế dựa giúp cô ngồi xuống, sau đó đổ một ly nước ấm, đưa tới tay cô. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Mộc, có cần tôi đi gọi người không?"
Mộc Dung lập tức lắc đầu: "Không! Không cần!"
Tô Hàn Sơn ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ Mộc, không thoải mái sao? Sắc mặt của cô thực dọa người."
Mộc Dung hít sâu, hô hấp thật sâu, rốt cục tìm lại giọng của mình.
Cô hỏi: "Tô tiên sinh, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tô Hàn Sơn mặt nhăn nhíu, trả lời: "Hai mươi chín tuổi."
"Anh có làm việc trong thời chiến?"
"Đúng vậy."
"Thế còn trước kia?"
"Hẳn là cũng ở nơi này."
"Hẳn là?" Mộc Dung rốt cục nghe được lời nói giống như dự tính của cô.
Tô Hàn Sơn nói thực rõ ràng: "Cô thấy đó, khi đó tôi bị thương rất nặng, một vật lớn đè lên gáy. Mọi người đều cho rằng tôi sẽ chết, nhưng giờ lại đang sống. Nhưng làm cho, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia."
Mộc Dung kinh ngạc trừng trụ hắn.
Tình huống này vừa quen thuộc lại xa lạ, ở tivi không hiếm thấy, bởi vì đó là ở diễn chuyện xưa. Nhưng đây là trong cuộc sống, mỗi người đều vội vàng tranh thủ sinh tồn, ai có khi nào mất trí nhớ?
Không không, mất trí nhớ giống với ung thư, đều là ngà voi trong tháp tài tử giai nhân độc quyền, không thích hợp với dân chúng nhỏ như Mộc Dung Triệu Luân đang vay tiền mua phòng ở chờ kết hôn.
Tô Hàn Sơn thấy cô như vậy, kể lại giải thích cho cô nghe: "Mễ Lạp là bác sĩ của tôi, cô ấy cho tôi xem chứng cứ xác thực, nói cho tôi biết hết thảy."
"Cô ấy nói anh là ai?"
"Tôi chính là Tô Hàn Sơn. Là đồng nghiệp với cô ấy trong cơ cấu viên công."
Mộc Dung ở trong lòng kêu: không không! Anh không phải Tô Hàn Sơn!
Cô phát run, tay chân lạnh lẽo.
Cô giảo bắt tay vào làm, tức khắc co quắp giống mặt đối mặt thử lão sư đệ tử, "Tô tiên sinh, máu của anh là loại máu gì?"
"Máu A."
Triệu Luân cũng là máu A.
"Năm đó anh bị thương nặng như thế nào?"
"Bộ mặt của tôi bị hủy, có tính không khủng bố?"
Mộc Dung nhìn thẳng khuôn mặt xa lạ, "Ai giúp anh chỉnh hình ?"
"Vợ của tôi."
Cô nhớ tới, Mễ Lạp quả thật là một bác sĩ chỉnh hình.
"Căn cứ vào cái gì?"
"Ảnh chụp giấy chứng nhận của tôi."
Mộc Dung run run hỏi: "Kia, trên thân thể anh còn có cái gì khác bị bệnh sao?"
"A, năm trước khi kiểm tra sức khoẻ, bọn họ nói cho tôi biết, nói tôi cắt bỏ qua ruột thừa."
Trong nháy mắt, Mộc Dung giống như bị một đôi tay kéo về hồi ở trường đại học.
Vốn đang chạy ở sân bóng Triệu Luân bỗng nhiên ôm bụng rồi ngã xuống.Khi đưa đi bệnh viện, cô sốt ruột muốn chết, bác sĩ nhìn bọn họ ngạc nhiên: "Không phải chỉ là ruột thừa nhiễm trùng, như thế nào giống như cha mẹ chết ? Yên tâm, một ca liền có thể giải quyết."
Nói được quả thực giống như giết heo bình thường, khiến Mộc Dung lại ha ha cười rộ lên.
Năm năm trước một rạng sáng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại phá lệ chói tai. Cô oán giận đứng lên, tới nghe.
Giọng mẹ Phan bi thống tuyệt vọng giống như qua một thế kỷ mới truyền đến lỗ tai cô: "Tiểu Dung, bọn họ nói Triệu Luân mất tích ! Làm sao có thể chứ? Con mau đi điều tra đi? Nó sẽ không chết ! Tuyệt đối sẽ không! Nó nói sẽ trở về !"
Cô ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ cấp nghê hồng trắng đêm chiếu sáng lên trời không, cư nhiên là hắc lý lộ ra màu đỏ, rất khủng bố.
Cô an ủi chính mình, đây là ác mộng, cô cắn răng kiên trì, luôn luôn tỉnh lại một ngày.
Khả cô chưa bao giờ nghĩ tới, bi kịch này sẽ chuyển hóa vì trò khôi hài!
Hoang đường buồn cười, âm kém dương sai trung, hạnh phúc kia, liền tự chỉ gian trốn.
Cách mấy ngày, Mộc Dung tìm được khoa gien xem xét, lấy ra tóc dính trên quần áo Tô Hàn Sơn , giao cho bác sĩ hiểu biết.
Nói không chột dạ là gạt người . Cô từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ gặp phải cục diện hỗn loạn nào như vậy, cũng không vì thế mà không có tâm tư phức tạp.
Trời mưa không để yên, hoa lạc nhất tra lại nhất tra, khai vô cùng, cũng lạc vô cùng. Ngày xưa thiến thiến trường học này tiếng sung sướng ồn ào đã sớm đi xa như tiếng xe ngựa ở đô thị, người rời trường học cũng đã thay đổi tốc độ kinh người. Không thay đổi , là người từ đầu tới cuối yêu cô, yêu cô, che chở cô, đem cô giống như trân bảo. Phu phục gì cầu?
Triệu Luân từng cùng cô có kế hoạch tương lai như thế này : chúng ta trước thuê một nhà trọ nhỏ. Kế hoạch có đứa nhỏ năm tuổi, là có thể đổi căn lớn hơn . Phòng khách có thể chiêu đãi bạn của đứa nhỏ cũng cha mẹ chúng. Anh cảm thấy sản phẩm xe trong nước cũng không sao, nếu không trước mua tứ luân khu động, có thể đi đâu tự trả tiền du lịch?
Kế hoạch nhiều như vậy, không nghĩ tới cuối cùng, lại cùng người khác thực hiện .
Bởi vì chiến tranh đã xong, nhưng anh cũng không có trở về...
Ngàn tưởng vạn tưởng, lại không nghĩ rằng sẽ từ phương thức này mất đi anh.
Mộc Dung nằm ở trên giường trằn trọc, cả đêm không ngủ. Xem ngày đó sắc từ hắc biến thiển, một mảnh vui mắt màu chàm.
Trong lòng trống trơn, trong phòng cũng trống trơn. Lệ nhỏ đến, có hồi âm.
Báo cáo ngày đó có, Mộc Dung nhìn Mễ Lạp.
Mưa ngừng rơi, có ánh mặt trời mông lung chiếu ở trên mặt Mễ Lạp ôn nhu. Cô đối với Mộc Dung mỉm cười, phi thường huyến mục đích mỉm cười: "Bác sĩ Mộc, phụ trách của cô, thực làm cho người đồng nghiệp là tôi cảm thấy xấu hổ."
Mộc Dung đem mang đến hoa đưa cho cô, nói: "Một cái tin tức tốt, cô cùng đứa nhỏ hiện tại đã phi thường khỏe mạnh, quá một hai ngày là có thể xuất viện. Tôi muốn chúc mừng cô, nhưng gần đây đều mua không được hoa, đành phải vụng trộm hái ở trong vườn mấy cành, cô đừng nói cho người làm vườn."
Mễ Lạp cười gật đầu: "Bác sĩ Mộc, cô xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu cẩn thận như vậy, bạn trai cô thật sự là may mắn."
Mộc Dung lắc đầu: "Tôi vẫn độc thân!"
"Như vậy?" Mễ Lạp vẻ mặt tiếc hận, lại lập tức nở nụ cười, "Chớ sợ chớ sợ! Chúng ta bệnh viện vẫn thiếu thiết bị, nhưng chưa bao giờ thiếu tuổi trẻ tuấn ngạn. Cô thích người như thế nào, tôi giúp cô lưu ý."
Mộc Dung cười, cô gái này, là thật tốt tính.
Cô nhẹ giọng nói: "Cũng không phải , tôi có vị hôn phu."
"A!" Mễ Lạp kêu, "Nói lỡ! Nói lỡ!"
Mộc Dung chuyển động nhẫn trên tay, "Anh ấy đã đi nhiều năm ."
Có như vậy một lát không có người nói chuyện, sau đó Mễ Lạp nói: "Thực thật có lỗi."
Mộc Dung nhìn cô, nói: "Đều là chuyện năm năm trước ."
Mễ Lạp sắc mặt hơi đổi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Anh ấy là phóng viên chiến địa, bị phái tới nơi này phỏng vấn. Cách phản hồi của anh ấy còn có một tuần, có bom ở bên người anh ấy nổ mạnh. Cứ như vậy ."
Mễ Lạp mở miệng, ngay cả lời nói "này", cũng không nói ra được. Cũng là Mộc Dung, ngồi vào bên người cô, cầm lấy lược nói: "Đây đều là chuyện quá khứ . Ngồi yên, tôi giúp cô chải đầu. Tôi rất hâm mộ mái tóc dài của cô. Nói cho tôi biết cô là như thế nào bảo dưỡng ?"
Mễ Lạp gượng ép cười cười: "Vị hôn phu của cô, có phải hay không..."
Mộc Dung hỏi: "Cô thật sự không có đi ép mà tóc thẳng như vậy!"
Mễ Lạp liền không nói gì nữa .
Tô Hàn Sơn đẩy cửa tiến vào, đối cô gật gật đầu, vẻ mặt ôn nhu đối Mễ Lạp nói: "Mau đến xem, anh hôm nay làm cho em cái gì?"
Hắn giữ hộp ấm như giữ vật quý trên tay.
Mộc Dung đứng lên, lặng lẽ rời đi. Trước khi cửa khép lại, cô nhịn không được liếc mắt nhìn một cái. Tô Hàn Sơn chuyên tâm giải thích đồ ăn cho vợ mình, này bổ huyết, cái kia mỹ dung. Đến đây, anh bón cho em.
Mộc Dung đi ra ngoài, tay vịn vách tường, từng bước một đi. Không khí ẩm ướt hỗn hợp mùi hoa cùng hơi nước tiêu độc, trên tầng thượng trống trơn chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của cô.
Đi tới đi tới, cô bỗng nhiên dừng lại, dựa vào tường khóc lên.
Nửa quỳ trên mặt đất khóc.
Từ nửa năm trước sau khi Triệu Luân mất tích, lâu không như vậy không có khóc . Nước mắt là thứ vô hại, lại có thể phát tiết cảm xúc, lưu lưu cũng không phương. Chỉ là sợ trong lòng thống khổ quá sâu quá nặng, không phải vài giọt nước mắt là có thể mang đi .
Khiếp sợ, thất vọng, tiếc nuối, đau xót, nhiều nhất , vẫn là không cam lòng!
Ánh mắt thủy chung của người này từng chỉ tập trung trên người cô, giống như trên toàn thế giới chỉ có mình cô. Người này từng rất chuyên tâm lắng nghe từng câu cô nói, kiên nhẫn nghe cô nói. Người này, cũng từng vì muốn cô vui vẻ, lái xe xuyên qua toàn bộ thành thị liền vì muốn mau cho cô điểm tâm cô thích ăn.
Mộc Dung mỗi lần tẩy quá, khi ở ban công chà lau tóc, luôn luôn ảo giác, ngay sau đó, người kia sẽ gặp vụng trộm ở phía sau của cô,đưa tay ôm lấy cô, chuyển một vòng. Gian nhà trọ bọn họ cùng mua để dự tính kết hôn, đã năm năm qua, mọi thứ chưa bao giờ thay đổi. Mộc Dung còn chăng đèn ở cửa, làm cho anh có thể tìm đường trở về nhà.
Nhưng giờ phút này cô đã hiểu được: vật đổi sao dời, tình yêu ngàn sang trăm không, trong lòng người kia đã không còn tồn tại nữa. Anh ấy sẽ không trở về!
Hắn không phải Triệu Luân, hắn không có thân hình kia, cũng là linh hồn người khác.
Cô đứng ở bên ngoài phòng Mễ Lạp. Tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.
Cô đứng bên ngoài lẳng lặng nghe, nghe tiếng Triệu Luân tự thuật đối khác một người con gái khác ôn nhu yêu say đắm. Ngữ điệu quen thuộc, cách dùng từ quen thuộc. Thói quen của anh không thay đổi, thích quản người âu yếm kêu vật nhỏ.
Little one của anh.
Hiện tại ai là little one của anh?
Đương nhiên đã không phải là Mộc Dung.
Có thể hay không dùng hai tay đem anh tỉnh lại? Có thể hay không vọt vào nói cho anh biết hết thảy, muốn anh cùng cô trở về?
Mộc Dung bỗng nhiên thấy may mắn bọn họ lúc trước không có kết hôn, không có đứa nhỏ. Bằng không đây sẽ là như thế nào bi thảm luân lý kịch? Bằng không cô nói cho anh biết, ở địa cầu bên kia, anh còn có một gia đình, còn có một đứa nhỏ đang đợi anh trở về.
Làm cho anh lựa chọn, làm cho anh thống khổ.
Hiện tại anh hoàn toàn không cần vì thế buồn rầu, anh đã tìm được một người khác, một gia đình khác. Gia đình này chính là lựa chọn của anh.
Mà cô, còn muốn ở trong biển người tiếp tục tìm kiếm.
Đi qua một tòa nhà không người, xem vạn nhà đèn đuốc, không có một ngọn nào, là vì cô mà thắp sáng .
Từng yêu như vậy, cũng không có thể quên. Từng thân mật như vậy, cuối cùng cũng lưu lạc vì người lạ.
Y tá đi ngang qua, hỏi: "Bác sĩ Mộc, như thế nào không đi vào?"
Mộc Dung lập tức xoay người rời đi. Cô sợ người khác nhìn thấy nước mắt của cô.
Lão Trương rốt cục tìm được tin tức, la to: "Trời ơi! Thật là anh ta! Thật là anh ta a! Tiểu Mộc, tôi chúc mừng cô!"
Mộc Dung thật sự mệt mỏi, miễn cưỡng nói: "Lão Trương, giúp tôi một việc, hãy điều tôi đi một nơi khác."
Lão Trương nhất thời trầm mặc, "Đây là ý định của cô?"
"A, đương nhiên là không vội, cha mẹ Triệu Luân tuần sau sẽ đến, tôi phải đi tiếp cơ." Mộc Dung nói, "Bà ấy biết được mình đã có cháu trai, cao hứng ở điện thoại khóc không thành tiếng. Ai, này xem như song phúc lâm môn."
"Tiểu Mộc."
"Anh đừng có dùng biểu tình đó!" Mộc Dung kêu, "Tôi năm năm cho mỗi người thân đều một phen đau lòng, tôi chịu không nổi hình tượng luôn vô hại của chính mình !"
Lão Trương ngồi đối diện cô, ngữ khí ngưng trọng: "Cô cứ như vậy buông tha cho ? Cô chờ anh ta năm năm! Một người con gái có mấy cái năm năm?"
Mộc Dung hỏi lại hắn: "Muốn muốn tôi như thế nào? Cùng một người đang có thai tranh giành chồng cô ấy? Lão Trương, anh ta là Tô Hàn Sơn, không phải Phan Triệu Luân. Đầu óc anh ta bị thương nghiêm trọng, có lẽ đời này đều nghĩ không ra tôi là ai? Chẳng lẽ muốn tôi chờ anh ta năm nươi năm nữa, sau khi lại cùng anh ta già đi?"
Cô đứng lên ở trong phòng đi thong thả bước: "Anh không muốn đi cùng tôi cũng được. Có lẽ tôi cũng nên lái xe để đâm cột điện, cũng đem anh ấy quên không còn một mảnh, như vậy không có nửa điểm phiền não, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của tôi. Lão Trương, anh xem, làm sao có so với tôi với một cô gái đang buồn?"
Lão Trương nói: "Chị của tôi năm đó gả cho kim quy tế, mỗi người hâm mộ. Ai biết chị ấy không sinh được con, mỗi ngày cấp gia cô châm chọc khiêu khích, người chồng kia ở bên ngoài sinh con với tình nhân mà tìm tới của tát chị ấy, muốn chị ấy li hôn. Tiểu Mộc, cô đã đủ may mắn. Triệu Luân có thể cho cô vài năm như vậy, anh ta là toàn tâm đối với cô."
Mộc Dung hít sâu một hơi, ngồi xuống. Đúng vậy, không có tình yêu, nhưng cô còn có tôn nghiêm. Đã không có thanh xuân, nhưng cô còn có trí nhớ tốt đẹp.Cô không thể không nghĩ như vậy, cô nếu không khai quật ưu thế chính mình, chỉ sợ sẽ hối tiếc tự ai trọn đời không thể xoay người.
"Tôi rất khó quá, lão Trương. Triệu Luân là thật đã chết!" Cô ngã ngồi xuống, tay chống đỡ đầu.
Lão Trương đi đến, vỗ vỗ bả vai của cô.
"Lão Trương, giúp tôi một việc, đi chân tướng việc này nói với vợ chồng họ. Mặc kệ bọn họ có nhận hay không, đều để họ gặp mặt hai bác."
Lão Trương cười khổ: "Không thành vấn đề. Bất quá cô vợ xinh đẹp của Tô Hàn Sơn nếu biết chính mình nguyên lai là bên thứ ba, không biết có cảm tưởng gì?"
Mộc Dung bỗng nhiên đem mặt để ở trong tay, bả vai kích thích, "Bên thứ ba? Cô ấy không phải. Chỉ có bị knockout giả mới là bên thứ ba."
Cô giống như con rùa chui trong mai của mình , nhưng là vô cùng an toàn. Không nghe, không thèm nghĩ nữa.
Cô đối chính mình nói, kết cục như vậy đã là tốt nhất.
Mấy ngày nay, cô cơ hồ mỗi ngày ở nửa đêm tỉnh lại, hoảng hốt nghĩ đến chính mình là nằm mơ, nghĩ đến đây là tưởng niệm thành tật. Vừa thấy lịch treo tường, sự thật xảy ra trước mặt.
Ánh sáng mỏng manh của nhẫn phát ra loang loáng, cô sờ mặt, phát hiện ẩm ướt một mảnh.
Tô phu ha mưa như trước sau không để yên. Tịch liêu sau giữa trưa, Mộc Dung gập ô đứng ở trước bệnh viện. Bao nhiêu đóa hoa không tên bị mưa làm rớt không ít, thưa thớt thành nê. Nhưng là cành đầu, lại có bông hoa nở nụ hoa, mang theo sáp sáp màu xanh.
Nghĩ lại mà kinh đi qua, cùng mới tinh sinh mệnh.
Cô thở dài một hơi, xoay người, nhìn thấy Tô Hàn Sơn đang đứng ở dưới mái hiên.
"Tôi nói này bác sĩ Mộc, cô đối với mưa thaaytj đúng là luôn chú ý. Mưa lớn như vậy, đem quần áo mình đều làm ướt." Hắn quan tâm nói, "Mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh."
Mộc Dung đi qua đi, không có đi vào, đứng ở dưới bậc ngửa đầu nhìn hắn. Hỏi: "Anh như thế nào không đi chăm sóc Mễ Lạp?"
"Cô ấy đã ngủ, tôi không muốn đánh thức cô ấy."
Mộc Dung ánh mắt nhu hòa: "Anh thật yêu cô ấy."
Tô Hàn Sơn nở nụ cười, "Vợ chồng rồi, nói cái gì yêu hay không yêu?"
"Lại ở đây tiếp tục định cư sao?"
"Mễ Lạp cảm thấy nơi này hoàn cảnh không được tốt, chúng tôi sẽ đợi đứa nhỏ có thể đi học sẽ đến một quốc gia thật tốt." Hắn nói với cô kế hoạch gia đình của bọn họ, "Công việc tình nguyện là cao thượng, nhưng đứa nhỏ cần hoàn cảnh tốt."
"Kế hoạch không chỉ một đứa nhỏ đi?"
Tô Hàn Sơn ngại ngùng cười cười: "Tôi cùng Mễ Lạp đều thích đứa nhỏ."
Mộc Dung cũng thích đứa nhỏ. Cô thấy một đoàn trẻ nhỏ nóa loạn ở trong lòng chính mình, dựa sát vào nhau. Cô từng thường tưởng tượng thấy có một ngày như vậy, bọn họ vợ chồng hai người sẽ vì cấp đứa nhỏ đổi tã mà việc đầu đầy hãn. Cô ôm đứa nhỏ, Triệu Luân ôm cô, cùng nhau chụp ảnh, người một nhà đều cười đến ngây ngốc .
Đó đều là mộng trước kia rồi.
Mộc Dung rũ mắt xuống liêm, che khuất một đôi mắt ưu thương. Cô chậm rãi đi trở về dưới mái hiên, thu hồi ô, giương mắt liếc Tô Hàn Sơn một cái, gật gật đầu, nhẹ nhàng rời đi.
Tô Hàn Sơn ở phía sau cô buồn bực. Một cô gái xinh đẹp như vậy, vì sao luôn ưu thương như vậy? Ai đã lafmt ổn thương cô ấy?
Bố mẹ Phan đã tới. Mộc Dung đi tiếp bọn họ.
Mẹ Phan cầm cánh tay cô, hỏi: "Tiểu Dung, thật sự là vậy? Là thật sao ?"
Mộc Dung ôn hòa mà kiên nhẫn trấn an bà ấy: "Đúng vậy, bọn họ hiện tại ở bệnh viện chờ các bác. Mau cùng cháu đến đó."
Mẹ Phan khóc đứng lên: "Con của tôi, quên không quan hệ, còn sống là tốt rồi!"
Mộc Dung đưa bọn họ đến bệnh viện, lão Trương nghênh đón hai lão, cô sẽ không đi theo. Nếu Triệu Luân đã muốn không hề nhớ rõ cô, đối với cô là người xa lạ. Thân nhân đoàn tụ, không nên có người xa lạ ở bên trong đúng không?
Cô trở về ký túc xá thu thập hành lý, buổi chiều cô sẽ xuất phát đi một nơi xa xôi khác để làm việc.
Tô phu ha thời tiết đã ấm áp rất nhiều, đến khi mang áo lông cùng áo khoác hiện tại đã thành trói buộc. Cô nhìn áo lông dê lớn, vẫn là nhuận bút đầu tiên của Triệu Luân mua cho cô . Cô âu yếm nhiều năm như vậy, sau khi Triệu Luân gặp chuyện không may cô lại thường xuyên lấy ra những đồ vặt này.
Nhưng là, hành lý của cô đã rất nặng, cô không biết đống quần áo này làm sao bây giờ.
Mộc Dung ngã trên giường, nhắm mắt chợp mắt một lát. Mông lung nghe được có người gõ cửa, cô hỗn loạn đứng lên.
Cửa mở ra, Triệu Luân cư nhiên ở ngoài cửa, vẻ mặt phong trần, mãn nhãn nhu tình.
Mộc Dung sợ ngây người, nói: "Triệu Luân, đây là thật sự anh? Anh đã trở lại?"
Triệu Luân yên lặng không nói lời nào, chính là đối với cô mỉm cười, tươi cười như trời đang sáng sủa, có ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Mộc Dung lệ chảy ra, đưa tay sờ mặt anh trước. Cô càng không ngừng thì thào: "Triệu Luân! Triệu Luân!"
Triệu Luân như trước chính là đối với cô cười.
Mông lung trong phòng vang lên tiếng đập cửa, Mộc Dung hỗn loạn đi mở cửa.
Mễ Lạp đứng ở ngoài cửa.
Trời, đến tột cùng người nào là mộng?
Mễ Lạp co quắp cười cười, nói: "Bọn họ nói cho tôi biết cô muốn đi ?"
Mộc Dung lui về phía sau từng bước, ý mời cô ấy tiến vào nói chuyện, nhưng là Mễ Lạp cũng không có di chuyển. Cô nhìn thấy Mộc Dung đã thu xếp hành lý xong, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Mộc Dung cười cười: "Ở trong này làm hai tháng, muốn đổi chỗ mới."
Mễ Lạp chậm rãi nói: "Mộc tiểu thư, từ lần trước cô cùng tôi nói về vị hôn phu của cô, trong lòng tôi cũng đã nghi ngờ. Nếu nói tôi cả đời này đã làm chuyện gì áy náy, cũng chính là chuyện này. Chuyện này khiến tôi nửa đem tỉnh dậy mà mồ hôi trộm áy náy."
Mộc Dung đứng ở bên cửa sổ, không lên tiếng.
Mễ Lạp tiếp tục nói: "Tôi lúc ấy quả thật nghĩ đó chính là giấy chứng nhận của anh ấy, khi đó thế cục rất rối loạn, bệnh viện mỗi ngày có thương tích viên dũng tiến vào, chúng tôi không có cách nào khác đi chứng thật anh ấy rốt cuộc là ai. Tôi vì anh ấy mà chữa trị dung mạo, tôi trị liệu làm cho anh ấy khôi phục khỏe mạnh. Khi tôi biết anh ấy mất đi trí nhớ, tôi vì lưu lại anh ấy, lừa anh ấy là đồng nghiệp của tôi."
Giọng cô biến kích động, hai tay khép lại đặt tại bụng: "Mộc tiểu thư, tôi thương anh ấy, mà anh ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi sắp có đứa nhỏ."
Mộc Dung bình tĩnh vì lời của cô ấy làm lời chú giải: "Vì thế, cô cũng đã quên người này có lẽ sẽ có người thân ở thế giới khác chờ anh ấy trở về!"
Mễ Lạp giật mình, cơ hồ muốn khóc, nhưng nhịn xuống .
Cô gật gật đầu: "Mộc tiểu thư, hẳn là cô rất hận tôi."
Mộc Dung lắc đầu.
"Tôi sẽ đem hết thảy mọi chuyện cho Sơn nghe, tôi không muốn về sau mộng lại một thân mồ hôi lạnh."
Mộc Dung thở dài một hơi.
Mễ Lạp cười khổ: "Nhưng cô chung quy vẫn muốn đi là sao?"
Dưới lầu, lái xe ấn loa.
Mộc Dung xách hành lý, đem áo lông dê kia giao cho Mễ Lạp, nói: "Va li của tôi không to, cô giúp tôi mang quyên tặng đi."
Mễ Lạp tiếp nhận quần áo, không tha truy vấn: "Mộc tiểu thư, cô không đi nhìn anh ấy sao?"
Mộc Dung đứng ở cửa, không có quay đầu. Mễ Lạp nghe giọng cô bi thương trống rỗng.
"Anh ấy đã quên từng yêu. Gặp lại sẽ như không thấy."
Mễ Lạp rũ mắt xuống, đem mặt chôn ở áo lông. Mộc Dung hít sâu một hơi, đi xuống lầu.
Lão Trương ở vị trí điều khiến hướng cô ngoắc: "Tôi tiễn cô một đoạn đường."
Mộc Dung đem hành lý bỏ vào trong xe. Khi muốn lên xe, bỗng nhiên nghe người ta kêu tên cô, tiếng nói quen thuộc như vậy.
Tô Hàn Sơn vội vàng đuổi theo, "Mộc tiểu thư, phải đi như thế nào cũng không nói một tiếng!"
Mộc Dung kinh ngạc nhìn thẳng hắn.
Tô Hàn Sơn vươn tay, "Mấy ngày nay ít nhiều có cô giúp đỡ, cô đến nơi mới, phải nhớ liên lạc với chúng tôi."
Mộc Dung không có cùng hắn bắt tay.
Tô Hàn Sơn cũng không ngại, như trước nhiệt tình: "Thật sự là đáng tiếc, nơi này mùa mưa đã qua, trời sáng hơn rồi, rất nhiều cảnh đẹp đáng để đi xem."
Lão Trương kêu: "Tiểu Mộc, thời gian không còn nhiều đâu."
Mộc Dung thật sâu liếc hắn một cái, cười: "Tô tiên sinh, bảo trọng."
Cô xoay người vào xe.
Tô Hàn Sơn nhìn theo bọn họ đi xa, trên bụi cây bên cạnh chỉ có mấy đóa ít ỏi phí phạm, cũng có dấu hiệu chuẩn bị tàn.
Mùa mưa chung quy là trôi qua nhanh, ngay cả gió cũng ấm áp khô mát hơn so với ngày xưa. Cô rời đi giống như chuyện xưa, phía sau là người cô yêu, hắn còn lưu tại nơi này. Này một màn đưa tiễn đơn giản như thế, lại sinh động như thế, Mộc Dung biết chính mình sẽ nhớ kỹ cả đời.
Cả người khinh phiêu phiêu, ly biệt không có sức nặng.
Lão Trương trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên thấp giọng mắng một câu: "Này con mẹ nó xướng thế nào mà diễn?"
Mộc Dung cười nhẹ, trêu tức nói: "Tình ca ngày xuân."
"Nếu sau này anh ta biết, lập tức ly hôn đuổi tới đấy?"
"Lão Trương, bất luận là Triệu Luân vẫn là Tô Hàn Sơn, đều không phải là người vì chính mình mà ly hôn với vợ."
Lão Trương phe phẩy đầu. Hắn nhất định là cảm thấy làm người quá khó khăn, có thành toàn tất nhiên có thương tích hại, trên đời sự vô lưỡng toàn. Hắn nói: "Tiểu Mộc, cô có chuyện gì thì rất lý trí, rất bình tĩnh, vì thế cô luôn chịu thiệt."
Trong lòng Mộc Dung có một mảnh trong sáng.
Có lẽ người này ngày mai sẽ nhớ được hết thảy, yên lặng nhìn chăm chú nơi cô đã đi, tiếp tục cuộc sống chính mình; có lẽ đợi đén khi con gái hắn thành nữ sinh mới nhớ lại, ngàn dặm tìm được tin của cô, dâng lên một phủng giận phóng hoa, đoạn thời gian yêu kỷ niệm kia đã bị hắn quên đi.
Nhưng hắn chung quy là hoàn toàn biết được sinh hoạt của cô.
Sự thật trong cuộc sống, làm sao có nhiều chuyện gương vỡ lại lành?
Mộc Dung miễn cưỡng tựa lưng vào chỗ tựa.
Bên ngoài, thái dương rốt cục phá mây mà ra, màu vàng ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào tay của cô. Một đôi bàn tay trắng nõn, không hề tân trang, chỉ dùng bắt tay thuật đao thao tác linh hoạt là tốt rồi.
"Vẫn là câu nói kia: nếu tôi cùng Triệu Luân kết hôn, sinh dưỡng đứa nhỏ, nhất định sẽ không là một chuyện xưa."
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top