TANG CA (3)

Nhập Mộng

Chớp mắt đã tới tháng chạp, Hoàng Thành phủ lên mình một lớp áo bạc.

Xử lí xong chính sự, Tử Vụ trở lại tẩm điện, ta ở phía sau chậm rãi đi theo. Phương nam cấp báo, nạn tuyết ở đây ngày một trầm trọng khiến chàng vô cùng lo lắng, cũng vì vậy mà nhiều ngày qua chàng chưa được có ngày nào an giấc. Quầng thâm dưới mắt ngày một rõ nét.

Xem sách một lúc, chàng có chút mệt mỏi nằm gục xuống bàn, bất tri bất giác thiếp đi. Ta muốn đắp cho chàng tấm chăn nhưng cũng chỉ có thể nghĩ muốn mà thôi.

Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi. Thanh âm nho nhỏ ấy lại khiến chàng bừng tỉnh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng thở dài một tiếng, phủ thêm áo choàng, bước ra cửa. Không cho thái giám đi theo, chàng cầm theo đèn lồng, một mình tản bộ trong cung. Dáng điệu thong thả, giống như chẳng có mục đích.

Không trăng không sao, chỉ có bông tuyết bay đầy trời. Trong ngoài cung đều đều là một mảnh trắng xóa, cây đèn chàng cầm trong tay dường như trở thành màu sắc duy nhất trên thế gian này.

Ta nhắm mắt theo sau, một người một quỷ cứ vậy bước đi. Ta thầm nhủ, ngày ngày tháng tháng được đi bên chàng như vậy cũng không tồi.

Không biết đi bao lâu, chàng bỗng nhiên dừng bước, đứng lặng trước cửa một tẩm cung. Ta cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi thất thần một trận.

Vũ Thanh Lục các.

Triệu đế Tiêu Thừa triều trước sau khi biết Tử Vụ làm phản liền đem ta giam lỏng trong cung. Khi còn sống, đây là nơi ta đã sống những ngày cuối cùng, cũng tròn một năm rồi. Lúc trước, nơi này khiến ta đau đớn muốn chết, nay nghĩ lại tất cả đã là quá khứ mơ hồ, chỉ còn cảm thấy chút nặng nề, không muốn nhớ lại.

Tiêu Thừa hết sức ân cần đem cuộc sống trong cung của ta chiếu cáo thiên hạ, hắn muốn dùng sự thống khổ của ta để Tử Vụ buông tay. Nhưng hắn lại không nghĩ đến, một nam tử tráng trí bừng bừng như vậy vì sao phải vì một cô gái mà buông cả thiên hạ.

Tử Vụ đẩy cánh cửa nặng nề ra, bước vào. Nhìn cảnh tượng trong viện, chàng có chút giật mình. Nơi này không có người quét tước, vì vậy lọt vào mắt chàng là một mảnh hỗn độn. Thời gian dường như còn dừng lại ở đêm trước ngày ta bị giết.

Trong cung rất nhiều phòng ốc, từ sau khi đăng cơ chàng cũng ít đến hậu cung. Ngày thường cũng không quá quan tâm chuyện trong cung, vì vậy hàng ngày cung nhân chỉ quét tước những nơi chàng sẽ đi qua, không ai nhớ phải lau dọn nơi này.

Trong sân tuyết tích thành một tầng dày, mỗi bước chân in dấu thật sâu trên tuyết, đi lại có chút khó khăn. Đi tới giữa sân, chàng đứng lặng ở đó một chút sau đó đột nhiên gọi:

“Tang Ca.”

Theo bản năng, ta lên tiếng, sau mới giật mình nhớ ra, chàng đâu thể nghe được tiếng ta.

Chàng khẽ thì thào: “Phải chăng nàng cũng từng gọi ta như vậy ?”

Đương nhiên ta cũng từng như vậy. Mỗi khi chiến sự không thuận, Tiêu Thừa đều thích đem ta ra trút giận. Mỗi khi đau đến không chịu được, ta thường gọi tên chàng, lại nhớ đến mưa bụi Giang Nam, phủ Trường Dạ hầu, đau đớn liền dịu đi nhiều.

Đẩy cửa bước vào trong phòng. Theo ánh đèn le lói, bên trong đầy bụi bặm. Chiếc ghế bị lật, giá nến đổ, những mảnh vụn chén sứ vỡ nát, tất cả đều như muốn tố cáo những ngày tàn khốc ấy.

Ta vẫn nhớ, trong cung một mảnh kinh hoàng, ta sớm đã thay giá y đỏ tươi, ngồi trước gương, bộ dáng trang nghiêm như thể cô gái được gả đi khiến cho thị nữ đang búi tóc cho ta sợ hãi, run rẩy.

Sau đó binh lính ùa vào, đem thị nữ cả đời hầu hạ ta ra ngoài, loạn côn đánh chết, một bên áp giải ta đi.

Chàng ngồi trên chiếc giường đầy bụi, đưa tay vuốt ve chăn mền lạnh cứng như sắt, đầu ngón tay run rẩy, mê mang nói: “Mỗi lần giành thắng lợi, sau đó nhất định sẽ nhận được tin tức nàng chịu khổ. Tiêu Thừa quả nhiên tàn nhẫn. Mỗi lần ra chiến trường, ta không nghĩ về thắng lợi đầu tiên mà luôn nghĩ nàng sẽ phải đau đớn thế nào.”

Trong lòng một trận bủn rủn, nhìn thần sắc chàng như vậy, ta không đành lòng.

“Nhưng đâu còn đường lui. Chiến tranh nổ ra mới có được một tia hy vọng, nếu buông tay, một tia hy vọng cũng chẳng còn.” Giọng nói của chàng có điểm gấp gáp, mang theo chút khàn khàn, như buồn như đau:

“Tang Ca, nàng thật bướng bỉnh, không cho ta một cơ hội để cứu nàng.”

Ta rủ mi đứng im ngoài cửa, đáy lòng chết lặng từ lâu thoáng chốc gợn sóng, vừa chua lại vừa xót, còn cất giấu cả chút ấm áp.

Chàng ngồi trên giường, chậm rãi thiếp đi. Ta tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh chàng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người đang say ngủ. Chàng già đi nhiều, mái tóc đen lốm đốm bạc, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất đẹp.

Lẳng lặng ngắm nhìn chàng, cảm giác như nhìn mãi mãi cũng không đủ.

Thẳng đến khi những tia nắng ban mai lọt qua song cửa, xuyên qua thân thể ta, chiếu thẳng vào mặt chàng.

Tử Vụ nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Ta bị động tác giận dỗi như đứa trẻ này của chàng làm cho bật cười. Cùng lúc ấy, chàng tỉnh, trong mắt còn mang theo một lớp sương mỏng lúc mới tỉnh. “Tang Ca.”

“Vâng.”

Sương mờ nhanh chóng tán đi, chàng bình tĩnh nhìn thẳng vào ta, thần sắc trong mắt không ngừng biến ảo khiến ta không đoán được chàng đang nghĩ gì. “Tang Ca.”

“Thiếp đây.”

Hơi thở của chàng bỗng trở nên nhẹ vô cùng, giống như sợ sẽ kinh động đến ta, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ dịu dàng: “Thất tịch năm nay, ta đã thả cho nàng một chiếc hoa đăng.”

Ta gật đầu, cười nhẹ: “Thiếp thấy rồi.”

“Tang Ca, dẫn ta đi đi.” Lời này khiến ta dở khóc dở cười. Ngay chính ta cũng chẳng biết phải đi thế nào, sao có thể dẫn chàng đi.

Mà sau chữ đi ấy là phải vứt bỏ bao nhiêu thứ, ta không tưởng tượng được, chỉ là thấy vẻ mặt chàng hiện tại, đột nhiên khóe mắt cay cay giống như ta còn có thể rơi lệ.

Ta lắc đầu.

Chàng có chút luống cuống, thanh âm hơi bối rối: “Nàng vẫn còn giận ta lưu nàng lại một mình ở kinh thành ? Hay nàng vẫn hận ta vì không sớm tới cứu ? Ngày ấy, trên cổng thành ta …”

Cửa “chi nha” một tiếng bị đẩy ra. Ta theo bản năng xoay người nhìn về phía nơi phát ra tiếng động. Tia nắng ban mai quét qua thân thể, bên tai chợt nghe tiếng chàng ngã từ trên giường xuống: “Tang Ca !”

Bối rối như thế.

Chàng vội vàng bổ nhào về phía trước, bàn tay xuyên qua cơ thể ta, chạm đến chỉ là không khí…

“Không được đi !”

“Đừng đi …”

Ta quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt chàng vằn đỏ, sắc mặt trắng bệch …

Khẽ thở dài, ta nhắm mắt lại, không đành lòng thấy bộ dạng suy sụp của chàng trước mắt…

Ngoài cửa là những thái giám tới tìm, dường như bị tiếng hét của chàng dọa sợ, chờ ở bên ngoài một hồi lâu mới dám run rẩy tiến vào: “Hoàng Thượng … Cần phải lâm triều.”

Chàng ngẩng phắt đầu lên, sát khí trong mắt lạnh thấu xương: “Vừa rồi, là kẻ nào mở cửa ?”

Ba thái giám nhất tề quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ai cũng không dám trả lời. Ánh mắt Tử Vụ vô cùng lạnh lẽo: “Ai ?”

Cuối cùng một tên thái giám, giọng khản đặc, tuyệt vọng nói: “Là …Là nô tài.” Chàng không nói gì, đi về phía cửa. Thái giám kia vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó bên ngoài vọng vào một câu, ngữ khí người nói không mang theo một chút cảm xúc nào:

“Lăng trì.”

Tên thái giám cả người mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Ta thở dài, ý trời trêu ngươi. Ta cùng chàng vốn đã sinh tử xa cách, rõ ràng không cách nào chạm được đến nhau, vì sao còn khiến chàng nhìn thấy ta.

Vì sao còn muốn để chàng tiếp tục đau đớn thêm lần nữa.

Vĩnh Ca năm thứ ba, đạo pháp phát triển mạnh mẽ, thuật sĩ trong thiên hạ quy tụ về hoàng cung, ý muốn chiêu hồn Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu.
                     
Kết Cục

Vĩnh Ca năm thứ mười, Hoàng đế bệnh nặng, lập Thái Hạo con trai Tự thân vương làm Thái tử.

Nhìn đám thuật sĩ ở bên chàng lảm nhảm bài chú văn ta đã thuộc làu làu, ta chỉ muốn nổi giận, hận không thể hiện hình đem một đám giả thần giả quỷ kia hù chết.

Chàng ốm đã lâu, thần hình gầy yếu không chịu nổi, đôi hàng mi trĩu xuống, nhưng mỗi khi đạo sĩ niệm chú, chàng vẫn cố lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn họ đem những nghi thức không hiểu ra sao làm hết.

Chuyện triều chính chàng đã giao phó toàn quyền cho thái tử. Cho đến giờ, Tử Vụ vẫn không nạp một vị phi nào, không có hoàng tự, đương nhiên đưa con trai huynh đệ mình lên làm Thái tử. Cũng may, thái tử đối Tử Vụ vô cùng tôn kính.

Nghi thức kỳ quái cuối cùng cũng kết thúc, thuật sĩ lui hết ra ngoài. Chàng mệt mỏi đến cực điểm, nhắm mắt dưỡng thần.

Ta ngồi bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt chàng, trong lòng không nén nổi trào lên một trận chua xót.

Tử Vụ, Tử Vụ, chàng tội tình gì phải vậy ?

Tang Ca may mắn dường nào mới có thể được chàng nhớ mong như vậy…

“Hoàng Thượng.” Một đại thái giám đi đến bên người chàng, nhẹ nhàng tâu, “Hoàng Thượng, có thái tử cầu kiến.”

Chàng hơi nâng mi, gật đầu. Thái giám liền truyền Thái tử vào.

“Hoàng thúc, thân thể người đã khá lên chút nào chưa ?”

Tử Vụ lắc đầu, cười bất đắc dĩ nói: “Vẫn vậy thôi, chính sự thế nào ?”

“Tất cả đều ổn. Hạo nhi tới lần này là muốn đem một tin tốt lành nói cho thúc phụ.” Tử Vụ nghe vậy có chút hứng thú, nâng mi nhìn hắn, Thái Hạo vui vẻ nói: “Trước đây không lâu, Thượng thư Tiêu Dật đi du xuân ngoài ngoại ô tình cờ gặp được Thái Hư chân nhân! Tiêu Dật liền mời chân nhân đến phủ làm khách. Người này là tông sư huyền học, nếu thỉnh ông ấy đến, thúc phụ người …”

Tử Vụ khoát tay, cười mà nói: “Gì mà chân nhân, gì mà tông sư. Mấy năm gần đây, tông sư đích thực trong cung còn thiếu sao ? Bất quá chỉ là đeo cái danh hào, giả thần giả quỷ mà thôi. Hạo nhi không nên tin.”

Thái Hạo ngẩn người: “Không phải chính thúc phụ cũng tin sao ?”

“Tin ?” Tử Vụ cười, lại kéo theo một trận ho khan. Những người chung quanh vội vã giúp chàng uống nước, qua một hồi, chàng mới bình phục lại, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chỉ là một cỗ chấp niệm không bỏ xuống được mà thôi. Ta luôn sợ đến lúc thật sự buông tay, nàng lại không đợi ta. Bây giờ ta chỉ muốn nhìn thấy nàng một lần, sau đó mới có thể an tâm ra đi.”

Thái Hạo chần chừ nói: “Thái Hư chân kia, thỉnh hay không thỉnh ?”

Tử Vụ trầm mặc: “Thỉnh.”

Hôm sau, ta gặp được vị Thái Hư chân nhân kia. Qủa là tiên phong đạo cốt, quan trọng hơn ta có thể cảm nhận được một luồng khí kỳ quái trên người ông ta, nó khiến ta có chút sợ hãi không dám lại gần. Ông ta vào điện, ta chỉ thấy một cỗ áp lực ùa đến, đành phải trốn ra ngoài, xuyên qua cửa sổ, nhìn họ.

Thái Hư chân nhân kia thấy Tử Vụ cũng không hành lễ, chỉ khẽ gật đầu. Tử Vụ cũng không quá để ý, truyền cho đám thái giám, cung nữ lui ra ngoài điện.

“Lão đạo nghe nói Hoàng Thượng mê muội đạo thuật nhiều năm.”

Khóe môi tái nhợt khẽ nhếch lên, chàng nói: “Cũng chỉ là chấp nhất một người.”

Chân nhân vuốt chòm râu bạc dài: “Hoàng hậu ?” Đôi mắt Tử Vụ sáng lên, bình tĩnh nhìn ông ta. Chân nhân cười nói: “Nếu là Hoàng hậu, người đang ở nơi này.” Nói xong, ông ta cười híp mắt thoáng nhìn về phía ta.

Nhìn Tử Vụ vội vã nhìn về phía này, lòng ta vô cùng căng thẳng. Song hình như chàng vẫn chưa thấy ta.

“Ông thấy được nàng ? Ông thấy được nàng sao?” Tử Vụ hỏi không ngớt, “Nàng thế nào ? Nàng vẫn còn chờ ta ? Nàng … Nàng …” Tiếp sau quả là gấp đến độ không biết nói gì cho phải.

Ánh mắt ta trướng đau không thôi, nếu còn có thể khóc, ta hẳn đã sớm khóc không thành tiếng.

Lão đạo sĩ đánh giá ta một phen nói: “Hoàng hậu còn chấp niệm, trở thành quỷ. Nếu không sớm siêu độ đầu thai chỉ sợ sẽ vĩnh viễn bị vây khốn ở thế gian này, hóa thành lệ quỷ.”

Chấp niệm ?

Ta làm gì có chấp niệm ? Ánh mắt quét qua Tử Vụ, ta mới giật mình tỉnh ngộ. Thì ra ta cũng không phải không có chấp niệm, mà bởi quá chấp nhất một người mà quên mất chính mình. Đối với An Tử Vụ có chấp nhất, vì chấp nhất nên luôn chờ đợi. Ngày ngày tháng tháng chờ bên cạnh bầu bạn sớm tối, chờ đến khi chàng lìa xa cõi đời.

Tử Vụ nghe Thái Hư chân nhân nói xong, ngẩn người hỏi: “Siêu độ thế nào ?”

“Không có chấp niệm, không cần siêu độ cũng có thể đầu thai.”

“Tang Ca có chấp niệm gì ?”

“Điều này hẳn Hoàng Thượng là người rõ nhất.”

Tử Vụ tiếp tục ngẩn người, miệng khẽ thì thào hai chữ chấp niệm, phút chốc ngây người: “Nàng đang đợi ta, quả nhiên nàng đang đợi ta.” Trong lời nói không giấu được sự vui sướng.

Thái Hư chân nhân cười nhẹ, rời đi.

Màn đêm buông xuống, tẩm điện của Tử Vụ không người coi giữ. Ta đứng dưới gốc đào trong sân lặng ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo.

Người trong điện hơi thở có chút nặng nề, ta nhìn lại, chàng lẳng lặng tựa người bên cửa sổ, trên mặt tràn ngập ý cười ấm áp. Giống như lần đầu gặp nhau trong làn mưa bụi Giang Nam năm ấy.

Ta là cô ca nữ phiêu linh, chàng là vị Hầu gia quần là áo lượt nhàn tản, lần đầu gặp gỡ đẹp như trong mộng ảo.

Phía sau, hoa đào nở rộ, cánh hoa phấn hồng rơi rụng lả tả như tuyết.

“Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.”

Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.

Tang Ca Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top