Đơn Phương Mãi Đơn Phương

Tôi - Hoàng Vinh, năm nay đã sáu mươi, một ông chủ quán cà phê độc thân vui tính ở Đà Lạt. Chắc bạn đang thắc mắc ở độ tuổi sáu mươi sao tôi vẫn còn độc thân, không lập gia đình. Nếu tôi nói, tới giờ tôi vẫn chưa quên được mối tình đầu thì sao? Liệu bạn có tin?

Việc này nghe hơi khó tin, nhưng là sự thật đấy. Tôi tới tận bây giờ chưa được những ngày tháng đó, vẫn nhớ đến người con gái của năm ấy... không thể rung động trước bất kỳ ai khác.

Tôi của năm hai mươi tuổi, là một thằng con trai vừa xấu vừa nghèo. Và tệ hại nhất là tôi chẳng biết gì ngoài cờ bạc, thiếu nợ ở khắp nơi. Cuộc đời tôi có thể nói là một màu đen, chẳng chút ánh sáng... Nhưng bánh xe định mệnh lại quay chiều, đã cho tôi gặp gỡ cô ấy. An Nhiên, mối tình đầu của tôi. An Nhiên năm ấy là sinh viên đại học, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng. Là một thiên thần cứu giúp đời của tôi, khiến tôi trở nên tốt hơn.

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày gặp gỡ An Nhiên, đó là một buổi chiều hoàng hôn đang sắp buông xuống. Hôm đó tôi đang bị đám giang hồ đuổi đánh, vì lí do là thiếu nợ không chịu trả. Lúc đang bỏ chạy thì tôi bị xe đạp của An Nhiên dụng trúng và cả hai đều té ngã.
       
"Ôi đau quá." - Tôi ôm vai kêu đau, nhưng rồi cơn đau ấy nhanh qua bởi vì một giọng dịu dàng.
       
"Cậu có sao không? Xin lỗi cậu, tớ không cố ý." - An Nhiên lo lắng hỏi.

Gương mặt, giọng nói của An Nhiên đều khiến cho trái tim tôi mê say. Cô ấy có gương mặt vô cùng xinh xắn, đôi mắt như biết cười, sống mũi cũng cao, nhất là làn môi hoa anh đào. Và với một mái tóc mây đang bay bay trong gió... Hình như trái tim tôi đã có chút gì đó gọi là rung động rồi thì phải... 

An Nhiên đến đỡ tôi đứng dậy, lo lắng hỏi thêm một lần nữa:
       
"Cậu không sao chứ?"

Tôi khẽ giật mình và nhẹ lắc đầu:
      
"Ừ tôi không sao."

Rồi tôi lại đứng đơ người ra nhìn ngắm vẻ đẹp của cô gái trước mặt mình.

"Nó ở kia kìa." - Là tiếng hung dữ của bọn giang hồ, họ đang chạy đến. Và rồi họ vây quanh tôi với An Nhiên.

Chắc lúc đó An Nhiên sợ hãi lắm. Thấy vẻ mặt An Nhiên rưng rưng nước mắt thì không biết tại sao tôi bỗng muốn bảo vệ người lạ như cô ấy vô cùng.

"Mẹ khiếp, mày mượn nợ cho đã rồi tính bỏ trốn à?" - Tên đại ca cầm khúc cây chỉ vào tôi với dáng vẻ hung dữ.

Tôi như vô thức đưa tay che chở cho An Nhiên, khẽ quát:
         
"Còn không mau chạy đi, muốn chết à?"

An Nhiên kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn tôi. Rồi chẳng biết cô ấy đã suy nghĩ gì mà bước ra từ sau lưng tôi và lên tiếng hỏi:
      
"Các người là ai, sao lại hung dữ đến thế chứ?"

Tôi nhận ra giọng nói của An Nhiên đang rung. Lúc đó tôi thầm hỏi:
       
"Cái cô bé này chán sống hay sao vậy?"

Tên đại ca kia tức giận nói:
      
"Bọn này là ai không quan trọng, mà quan trọng là thằng Hoàng Vinh ở bên cạnh cô bé thiếu nợ không chịu trả kia."

An Nhiên nhẹ quay đầu qua nhìn tôi một cái, rồi quay sang hỏi đám giang hồ:
           
"Cậu ấy nợ các người bao nhiêu?"
               
"Năm mươi triệu." - Tên đại ca đó nói đứt khoát.

Nghe xong An Nhiên và kể cả tôi đều rất kinh ngạc. Tôi liền hỏi:
        
"Cái gì năm mươi triệu? Rõ ràng là tôi chỉ mượn các người mười triệu thôi mà."

"Tiền lợi chi mày? Không lấy lợi thì tụi tao lấy gì ăn đây?" - Tên đại ca đó cười nửa miệng.

Tôi không biết An Nhiên lúc đó suy nghĩ cái gì mà bỗng nhiên lấy hết tiền trong bóp ra và nói:
       
"Tôi đưa cho mấy người bao nhiêu đây, hãy tha cho cậu ấy lần này đi. Đánh đập cậu ấy chỉ làm mấy người mệt thôi, chứ chẳng có tiền đâu."

Tôi đã thật sự rất ngạc nhiên trước hành động của An Nhiên, không ngờ một người không quen biết gì như tôi mà cô ấy lại chịu lấy hết tiền của mình ra cứu giúp, Tên đại ca đó giựt lấy số tiền trên tay cô ấy rồi lùi lại vài bước, chán nản nói:
           
"Năm triệu ư? Thôi, cũng được. Cái thằng kìa, xem như mày hôm nay may mắn đó, mau trả hết nợ đi."

Nói xong thì cả đám liền quay lưng bỏ đi. Lúc này An Nhiên thở phào nhẹ nhõm:

"Hết hồn."

Tôi bước tới, lớn giọng hỏi:
       
"Này, cô có bị khùng không vậy?"

An Nhiên khó hiểu nhìn tôi, buột miệng hỏi:
 
"Cái gì cơ?..."

Tôi vẫn lớn giọng:
          
"Sao lại đưa hết tiền cho họ?"

An Nhiên khẽ nhíu mày lại nhìn tôi:
    
"Tớ đã giúp cậu không cảm ơn thì thôi, cớ sao còn mắng tớ nữa chứ?"

Tôi nhận ra lúc này An Nhiên bắt đầu bực mình. Nhưng tôi vẫn không nhẹ giọng, vẫn giữ thái độ ban đầu:
       
"Chỉ có người bị khùng mới làm thế thôi."

Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi để An Nhiên một mình lại phía sau...

***

Hình ảnh xinh đẹp của người con gái hôm bữa cứ hiện ra trong đầu tôi, dù đã trôi qua cả tháng rồi. Tôi đang nhớ đến cô bé ngốc lấy hết tiền của mình đưa cho đám giang hồ chỉ vì muốn cứu một người không hề quen biết. Tôi đã tưởng sẽ không gặp lại An Nhiên nữa, nhưng đến một hôm cô ấy bỗng xuất hiện... Hôm đó tôi đang ngồi trong hẻm gần nhà đánh bài thì cô ấy bỗng bước tới sau lưng, cười nói vui vẻ:
      
"Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi nha."

Tôi liền quay đầu lại nhìn, cô ấy đang cười, một nụ cười rất đẹp.
        
"Sao lại là cô?" - Tôi lạnh nhạt hỏi.

An Nhiên vừa kéo tôi đứng dậy vừa nói:
      
"Cậu đừng chơi mấy thứ này nữa, nó sẽ hại chết cậu đấy."

Tôi bực mình đẩy An Nhiên ra xa, lớn tiếng quát:
        
"Chuyện của tôi không cần con ngốc như cô quản."

Không ngờ cái đẩy nhẹ của tôi lại khiến cho An Nhiên ngã xuống đất, còn khiến cho tay cô ấy bị thương. Tôi cảm thấy mình có lỗi, muốn bước đến đỡ An Nhiên dậy, xem vết thương của cô ấy thế nào. Nhưng vì cơn bực của mình mà tôi quay lưng đi cách vô tình. An Nhiên cố tự mình đứng dậy, lớn tiếng hỏi:
         
"Trước đây cậu có như thế này đâu. Tại sao giờ lại trở nên như vậy hả?"

Tôi lúc ấy chẳng bận tâm đến câu hỏi của An Nhiên, quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ấy:
            
"Rốt cuộc cô muốn gì?  Muốn đòi số tiền hôm bữa ư? Xin lỗi, tôi không có tiền trả cho cô đâu."

An Nhiên thêm một lần nữa thét lớn:
          
"Hoàng Vinh, là tớ đây. Tớ là An Nhiên, bạn thân của cậu đây."

Những lời của An Nhiên vừa thốt lên khiến cho tôi thật sự bất ngờ. Cô bạn nhỏ bé ngày xưa ở chung trại trẻ mồ côi với tôi là người con gái vừa xinh đẹp vừa sang trọng đang đứng trước mặt sao? Tôi có nằm mơ không đây?

Tôi và An Nhiên đứng yên nhìn nhau với một cảm xúc không thể dùng câu chữ để miêu tả được... Rất xa lạ, nhưng cũng thân quen.

***

Tôi đã đưa An Nhiên về ổ chuột của mình. Tôi vừa bước vào nhà vừa hỏi:
      
"Sao cậu lại nhận ra tớ vậy An Nhiên?"

An Nhiên theo vào và cười nói:
         
"Hôm đó lúc đỡ cậu dậy thì tớ đã vô tình nhìn thấy vét bớt trên sau cổ cậu."

Tôi thoáng ngạc nhiên đưa tay sờ sau cổ mình. Hoá ra cô ấy luôn nhớ tôi sao? Tôi cười cười cho qua chuyện. An Nhiên nhìn xung quanh nhà tôi, buột miệng hỏi:
      
"Phòng của con trai là như thế sao?"
            
"Giống ổ chuột lắm, phải không?" - Tôi đùa.

An Nhiên nhẹ gật đầu rồi dùng tay che miệng cười. Lúc cô ấy cười trông thật đẹp. Vẻ đẹp ấy khiến cho tôi say mê, không cách nào quên được.

"Nhưng tại sao... giờ cậu trở thành con ma cờ bạc vậy?..." - An Nhiên hỏi khẽ.

Tôi nhìn An Nhiên mà cười buồn:
       
"Tại dòng đời xô đẩy thôi...  Sau khi cậu được ông bà giàu có nhận về... thì ít lâu sau tớ đã được một người phụ nữ nghèo đưa về làm con nuôi... Sáu năm trước bà ấy mất thì tớ chẳng còn gì, chẳng biết làm gì ngoài cờ bạc thôi..."

Sau khi An Nhiên nghe xong thì liền rưng rưng nước mắt:
         
"Cuộc sống của cậu khổ thế này sao?"

Vừa thấy An Nhiên rưng rưng nước mắt thì tôi liền bối rối:
     
"Thôi mà An Nhiên, cậu đừng buồn như thế mà."

"Vậy cậu hứa sẽ đến công ty cha nuôi tớ làm việc đi." - An Nhiên nhìn tôi và nói. 

Không còn cách nào hết nên tôi nhẹ gật đầu:
      
"Rồi rồi, tớ sẽ đến làm mà.  Mười năm không gặp, cậu vẫn nhõng nhẽo như xưa."

***

Thế là tôi đã đến công ty cha nuôi của An Nhiên xin việc, nhờ có cô ấy nói giúp nên tôi đã được nhận vào làm bảo vệ. Làm từ bảy giờ sáng tới chiều tối mới về nhà nên tôi rất mệt mỏi, không còn sức lao đầu vào cờ bạc nữa và số nợ kia cũng mau chóng trả hết.

Cứ như thế cuộc đời của tôi đã bắt đầu thay đổi, mỗi ngày đều trôi qua thật nhẹ nhàng. Không còn bữa đói, bữa no. Cũng không còn cái cảnh bị bọn giang hồ đuổi đánh ở khắp nơi như trước đây nữa. Có thể gặp lại An Nhiên là việc tôi luôn cảm ơn trời cao, vì đã không bỏ quên một thằng chẳng ra gì như tôi...

An Nhiên mỗi ngày đi học về đều mang thức ăn qua cho cha nuôi và tôi, lâu lâu chúng tôi đi chơi với nhau. Những lúc bên cạnh An Nhiên tôi mới cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, cô ấy luôn mang lại cho tôi cảm giác ấm áp.

Khi thấy An Nhiên vui thì tôi vui theo, còn thấy cô ấy buồn thì trái tim tôi lại thấy nhói một cách kỳ lạ. Chính bản thân của tôi chẳng biết tại sao lại thế, thật ra tại sao lại như vậy? Không lẽ... tôi đã yêu An Nhiên mất rồi sao? Lúc nhỏ thì tôi đã có tình cảm đặc biệt với An Nhiên rồi, một tình cảm hơn mức bạn bè. Lúc trước tôi cứ nghĩ tình cảm ấy chỉ tình cảm của trẻ con giữa bạn bè với nhau thôi. Nhưng chính ngay lúc này đây tôi đã nhận ra mình yêu thương cô ấy thật rồi. Mỗi phút mỗi giây tôi đều muốn ở bên cô ấy. Tôi muốn làm cô hạnh phúc cả đời này.  Suy nghĩ như thế nên tôi đã quyết tâm cố gắng làm việc và đi học lại, kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho cuộc sống của An Nhiên sau này và để cảm thấy mình xứng đáng với cô ấy hơn...

Sự cố gắng của tôi cuối cùng đã thành công, từ bảo vệ nhỏ mà trở thành nhân viên văn phòng và được cha nuôi cô ấy hết lòng quý mến. Ông cũng biết tôi yêu thương An Nhiên thật lòng và cũng ủng hộ điều đó. Tôi thật sự rất vui mừng, ông không chê tôi vừa nghèo vừa xấu mà đồng ý trao An Nhiên cho tôi. Thật bất ngờ quá.

***

Một hôm, tôi ở lại công ty tan ca. Lúc tôi mệt mỏi, mắt mở hết nổi thì một ly cà phê nóng bỗng xuất hiện trước mặt, kèm theo chất giọng dịu dàng:

"Cậu vất vả rồi. Uống cho tỉnh táo đi."

Tôi thoáng ngạc nhiên, vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy An Nhiên đang mỉm cười tươi - một nụ cười đánh tan hết mỗi mệt mỏi trong tôi.

"Ủa An Nhiên? Sao cậu lại ở đây?" - Tôi thắc mắc hỏi.

An Nhiên vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, giơ túi đồ ăn lên:

"Tớ nghe cha nói cậu nay phải tan ca nên cố ý đem chút đồ ăn đến."

Nghe xong thì tôi thấy rất cảm động, lòng bất chợt ấm áp vô cùng. Mỗi hành động, từng nụ cười của An Nhiên đều khiến trái tim tôi rung động. Tôi yêu cô ấy càng ngày càng sâu đậm, không cách nào ngừng lại được...

***

Sinh nhật lần thứ hai mươi hai của An Nhiên, tôi định tối hôm đó sẽ tỏ tình với cô ấy. Nói cho An Nhiên biết rằng tôi yêu thương cô ấy nhiều như thế nào. Nhưng đúng là ở đời không ai biết trước chữ "ngờ"...

An Nhiên từ lầu bước xuống với một chiếc váy màu đỏ, cô ấy lúc đó vừa xinh đẹp vừa sang trọng. Cô ấy nở nụ cười tươi và đưa tay về phía tôi. Tôi đã nghĩ cô ấy muốn nắm lấy tay mình nên từ từ bước đến. Nhưng mà ngay lúc đó có một người con trai mặc nguyên bộ vest trắng từ sau lưng tôi bước nhanh ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Nhiên.

Tôi hụt hẵng bước lùi lại phía sau, hóa ra ra cô ấy không phải muốn nắm lấy bàn tay tôi, mà là muốn nắm lấy một bàn tay khác. Người con trai ấy trông đẹp trai và rất sang trọng, anh ta vui vẻ nắm lấy tay An Nhiên và bước ra giữa đám đông.

An Nhiên đang nhìn người con trai đó mà mỉm cười, khoác tay anh ta một cách thân mật. Hai người cùng nhau đến trước mặt cha nuôi, An Nhiên lên tiếng giới thiệu:

"Cha, đây là người yêu của con tên Anh Quốc."

Tôi nghe câu đó như sét đánh ngang tai, trong lòng bỗng đau đớn vô cùng.  An Nhiên xoay sang nhìn tôi, cười nói vui vẻ:

"Vinh, đây là người yêu của tớ nè."

Suốt buổi tiệc tôi chỉ đứng một mình chẳng nói chuyện với ai, cứ nhìn về phía An Nhiên mà lòng đau đớn như cắt. Nhìn cô ấy đứng bên anh chàng tên Anh Quốc kia trông thật hạnh phúc...

Từ hôm đó tôi luôn thấy hai người họ bên nhau, như hình với bóng. An Nhiên đã kể cho tôi biết nhiều về cái anh chàng tên Anh Quốc đó. Hoá ra hai người họ học cùng trường, anh ta là con nhà giàu có. Nghe An Nhiên khen anh ta tốt thế nào mà lòng tôi đau nhói. Anh ta có thật tốt thế? Có thật anh ta yêu thương cô ấy? Có yêu thương cô ấy như tôi? Tôi thầm hỏi như thế. Tôi cứ bên cạnh An Nhiên, bảo vệ cô ấy với tự cách một người bạn thân. Nói thật là có nhiều lúc tôi muốn giành An Nhiên từ tay anh ta về cạnh mình. Tôi muốn cho An Nhiên biết, tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu. Muốn nói cho An Nhiên biết, tôi ước mong được bên cạnh cô ấy suốt đời này... Nhưng khi trước mặt cô ấy thì chẳng biết sao tôi lại nói không thành lời. 

***

Tôi đã nghĩ mình cứ lặng thầm ở bên cạnh An Nhiên, bảo vệ cô ấy cả đời này với tư cách người bạn thân. Nhưng rồi một buổi tối An Nhiên bỗng gọi điện thoại cho tôi, vừa bắt máy đã nghe tiếng khóc cô ấy.

"An Nhiên, cậu sao thế?" - Tôi hoảng hốt hỏi.

"Vinh, cậu có thể ra đây với tớ không?" - Giọng nói của An Nhiên trong điện thoại rất nghẹn ngào.

"Cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến ngay."

"Tớ... đang ở công viên..."

"Cậu cứ ở yên ở đó đi, giờ tớ sẽ đến đó ngay."

Cúp máy rồi tôi liền chạy ra khỏi nhà như bay, muốn đến An Nhiên ngay lập tức. Khi đến nơi tôi đã thấy cô ấy đang ngồi ghế đá khóc nức nở. Tôi lo lắng chạy đến hỏi:
       
"Có chuyện gì vậy An Nhiên?"

Vừa nhìn thấy tôi thì An Nhiên đã lao đến ôm lấy tôi và khóc nức nở. Giây phút ấy tôi đã tưởng mình đang nằm mơ, vì đây là giấc mơ của tôi những năm tháng qua. Tôi đã ước được ôm cô ấy vào lòng như thế này. Nhưng rồi tôi giật mình, lo lắng hỏi:
        
"Cậu bị làm sao thế? Đã có chuyện gì vậy?"

An Nhiên vẫn ôm chặt tôi, vừa khóc vừa nói:
       
"Ảnh đòi chia tay với tớ... Tớ phải làm sao bây giờ đây Vinh?"

Tôi thoáng ngạc nhiên, chia tay ư? Thế tôi có cơ hội rồi. Biết là không nên, nhưng lúc đó tôi đã thật sự rất vui mừng.
       
"Tại sao... anh ta lại muốn chia tay với cậu vậy An Nhiên?" - Tôi nhẹ nhàng đỡ người An Nhiên ra, khẽ hỏi.

An Nhiên im lặng nhìn tôi rất lâu rồi nhẹ lắc đầu:
         
"Không có gì..."

Qua ánh mắt của An Nhiên, tôi chợt nhận ra chuyện hai người họ chia tay nhau nhất định có liên quan đến mình. Tôi lên tiếng hỏi:
    
"Chuyện này có liên quan đến tớ phải không?"

An Nhiên quay người qua chỗ khác, có ý né tránh ánh mắt của tôi, cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu:
      
"Cậu đừng hỏi nữa mà."

Nhìn người mà mình yêu khóc đau khổ đến thế  trái tim tôi như có ngàn mũi kim dâm thẳng vào, khiến cho tôi đau đớn hơn bao giờ. Tôi bước đến truớc mặt An Nhiên, bất chợt nắm lấy đôi vai yếu ớt của cô ấy:
       
"An Nhiên à, cậu làm ơn nói cho tớ biết đã có chuyện gì đi."

An Nhiên nhìn tôi và nghẹn ngào nói:
       
"Anh Quốc... anh ấy đã... hiểu lầm chúng ta có quan hệ nên muốn chia tay với tớ..."

Nghe câu đó tôi như sét đánh ngang tai, hai tay tôi buông xuôi. Là vì tôi sao? Vì tôi ở bên cạnh mà khiến cho cô ấy khóc như thế ư?  Chính giây phút nhìn nước mắt của cô ấy cứ tuôn rơi, tôi bất chợt nhận ra một điều... Tôi thích nhìn thấy An Nhiên vui vẻ, hạnh phúc. Dù nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên người khác, lòng tôi rất đau. Thế nhưng nổi đau đó không sánh bằng nổi đau khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô ấy khẽ rơi...

Tôi nhẹ xoay người An Nhiên lại, nói khẽ:
       
"Tớ có thể vì cậu làm tất cả.... chỉ cần cậu mãi hạnh phúc..."

Nói xong thì hai tay tôi từ từ rời khỏi người của cô ấy và bước lùi về sau vài bước... rồi quay lưng đi.
        
"Vinh, cậu đi đâu thế ?" - An Nhiên với theo hỏi.

Dù nghe thấy, nhưng tôi vẫn bỏ đi, chạy thật nhanh đến nhà Anh Quốc. Khi Anh Quốc vừa mở cửa ra thì tôi đã tặng anh ta một quả đấm vào mặt. Anh ta té ngã xuống đất, lớn tiếng hỏi:
      
"Cậu đang làm cái quái gì thế hả?"

Tôi nắm cổ áo Anh Quốc, kéo anh ta lên:
      
"Câu này để tôi hỏi anh mới đúng chứ? Thật ra anh đang làm cái quái gì mà lại để người con gái yêu anh phải khóc nức nỡ thế hả?"

Anh Quốc nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rồi bỗng tức giận xô tôi ra:
     
"Chuyện của tôi với Anh Nhiên không cần cậu lo. Mà tôi chia tay An Nhiên rồi thì người nên vui mừng là cậu mới đúng chứ?"

Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn Anh Quốc, nhẹ gật đầu:
         
"Phải, tôi yêu An Nhiên... Nhưng là tôi tự mình đơn phương thôi."

Anh Quốc đang sửa cổ áo của mình đàng hoàng lại, nghe những lời ấy thì liền xoay qua nhìn tôi:
  
"Ý là An Nhiên không biết cậu yêu cô ấy hay sao?"

Tôi kiên định gật đầu:
          
"Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ rời khỏi thành phố này ngay... Nhưng tôi xin anh đừng bao giờ làm cô ấy tổn thương nữa..."

Anh Quốc ngạc nhiên hỏi:
     
"Cậu thật sự có thể vì An Nhiên mà đồng ý từ bỏ chức trưởng phòng sắp tới ư? Cô ấy tốt như thế sao?"

Tôi khẽ gật đầu và nói trong vô thức:
             
"Cô ấy cái gì cũng tốt hết... chỉ người cô ấy yêu không phải là tôi..."

Nói tới đó nước mắt của một thằng con trai như tôi bất giác rơi. Tôi nghẹn ngào nói tiếp:
        
"Tôi xin anh đừng bao giờ làm cô ấy bị tổn thương nữa."

Anh Quốc nhìn tôi mà kiên định gật đầu:
        
"Tôi thề với cậu, sẽ không bao giờ để An Nhiên rơi nước mắt nữa."

Sau đó Anh Quốc và tôi chạy nhanh tới công viên, tìm An Nhiên. Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt thì chúng tôi đều hốt hoảng, trái tim tưởng chừng muốn ngừng đập. Trong lúc An Nhiên đang muốn qua đường thì có một chiếc xe, chạy rất nhanh. Khoảng cách giữa An Nhiên với chiếc xe đã rất gần, chỉ còn một chút nữa thôi. Chuyện tưởng chừng không cách nào thay đổi được nữa, tôi sẽ mất đi An Nhiên mãi mãi... Giây phút ấy chẳng hiểu sao tôi cứ đứng yên một chỗ, không lao đến bảo vệ An Nhiên. Tôi quá hèn nhát!

"AN NHIÊN, CẨN THẬN." - Anh Quốc thét lớn rồi bất chấp tất cả mà lao đến ôm lấy An Nhiên nhảy ra khỏi nguy hiểm.

Anh Quốc và An Nhiên cùng nhau té ngã bên kia đường, nhưng có vẻ hai người đều không bị thương. Anh Quốc đang ôm lấy An Nhiên vào lòng, nước mắt của anh ta vô thức rơi. Cảm giác của Anh Quốc, tôi có thể hiểu. Chỉ còn một chút nữa thôi, chúng tôi đã mất đi An Nhiên mãi mãi rồi.

Và ngay khoảnh khắc đó tôi đã nhận ra, Anh Quốc thật lòng yêu An Nhiên. Anh ta yêu An Nhiên chẳng thua kém gì tôi... À không, anh ta yêu An Nhiên nhiều hơn tôi, có thể bất chấp tất cả bảo vệ cô ấy. Có một người yêu thương, bảo vệ cô ấy bằng sinh mạng của mình, tôi còn gì mà không yên tâm nữa chứ.

Nhìn ngắm An Nhiên lần cuối, muốn ghi khắc hình ảnh xinh đẹp của cô ấy vào trái tim này. Tôi nhẹ nhàng quay lưng đi, từng bước một rời xa An Nhiên, người con gái mà tôi dám chắc cả đời này mình thương nhớ.

Cũng là đêm đó tôi rời khỏi thành phố, lên Đà Lạt dùng số tiền tiết kiệm lúc trước mở một quán cà phê. Cuộc sống của tôi cũng yên ổn, chẳng chút buồn phiền gì. Bao nhiêu năm qua, không phải tôi chưa từng thử tìm tình yêu mới. Nhưng thật sự, không một ai khiến trái tim của tôi rung động. Hoặc là tôi đã không còn biết cảm giác rung động là gì, trong trái tim này chỉ có một mình An Nhiên, mãi mãi không đổi thay.

Nếu ai hỏi rằng tôi có hối hận vì đã rời xa An Nhiên, từ bỏ tương lai tươi đẹp hơn không. Tôi sẽ chẳng chút do dự trả lời "không". Thật đấy, tôi chưa từng hối hận với quyết định năm xưa của mình. Bởi vì trong tình yêu phải đến từ hai phía, đồng ý nắm tay nhau đi hết con đường đời. Chỉ như vậy mới là tình yêu, một hạnh phúc trọn vẹn. Còn tình yêu một phía như tôi thì sẽ không có kết quả, đơn phương mãi đơn phương mà thôi...

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top