[H] Bất Độ

Phần đầu: Dưới cmt

Phần sau:

Sư Vô Độ hết sức kinh ngạc, không để ý hình tượng chửi ầm lên, nhưng vừa thốt ra được hai tiếng liền bị Hạ Huyền nắm lấy cổ hôn thật sâu giữa yết hầu. Đây rõ là nụ hôn thù địch, khí lực mạnh mẽ cùng với quỷ khí cường thịnh mở ra môi mỏng cho đến khi nếm được vị máu của Sư Vô Độ tràn ngập trong miệng. 

Môi bị răng nhọn cắt qua, một phen gặm mút mới bằng lòng đi sâu vào. Hạ Huyền không phải kiểu Tuyệt cảnh Quỷ Vương thanh tâm quả dục, nắm chặt người nọ, từng kẽ răng đều thấm đẫm quỷ khí, không sót một góc, lưỡi nóng như lửa đốt cùng nước bọt của Sư Vô Độ hòa vào nhau.

Quỷ không cần hô hấp, Hạ Huyền đem người hôn đến nghẹt thở, nhất quyết không thuận theo không chịu buông, Sư Vô Độ bị hôn tàn nhẫn, cũng mở môi cắn lưỡi Hạ Huyền. Không khiêu khích tất có cơ hội sống, huyết khí dần tán, lý trí vốn ban đầu không còn sót lại chút gì của Hạ Huyền giờ đây thông suốt, hắn hơi rút lui, hơi thở hỗn loạn, bốn mắt phiếm hồng.

Chợt, một luồng khí thoảng qua người Sư Vô Độ, Hạ Huyền phất tay, y phục trên người Sư Vô Độ vỡ vụn.

Sư Vô Độ nhịn không nổi đau đớn mà rên rỉ: "Ngươi phát điên cái gì?"

Lưỡi Hạ Huyền bị Sư Vô Độ cắn, khóe miệng chảy ra một vệt máu, hắn phớt lờ, chậm rãi liếm đi, nhìn chằm chằm Sư Vô Độ không chớp mắt, hồi lâu, đáy mắt chợt hung bạo cùng vẻ mặt quỷ dị.

"Đồng Lô sơn mở, vạn quỷ xao động." Hắn nói: "Thủy Hoành Thiên, ngươi đền ta mệnh cách, ngươi đền ta mạng vong thê".

Ánh mắt kia còn điên cuồng hơn ngày giết Sư Vô Độ, ẩn ẩn có dấu hiệu tâm ma.

Sư Vô Độ bị Hạ Huyền đặt trên mặt đất, quần áo xộc xệch, cố sức mắng một câu: "Cút", tay dùng sức đánh một chưởng vào ngực Hạ Huyền, cao giọng nói: "Hạ Huyền, ngươi phát điên, cũng phải nhìn xem đây là nơi nào. Ngươi miệng nói, thê ngươi âm hồn chưa tán, mà nay để nàng nhìn dáng vẻ như này"

Những ngón tay của Hạ Huyền hơi hơi khựng lại.

Đang lúc Sư Vô Độ cảm giác có hi vọng, hai đầu ngón tay lại không chút tiếng động tiến vào cổ họng hắn, tùy ý phiên giảo, làm hắn buồn nôn. Hạ Huyền không chút để ý mà nghịch cái lưỡi mềm mại, thần trí có chút trở về, không phân rõ lúc này có thanh tỉnh hay không, nói với giọng thản nhiên: "Hạ gia cùng vong thê. . ."

Hạ Huyền rút tay ra, đem toàn bộ nước bọt ở trên tay vuốt quanh đầu nhũ của Sư Vô Độ, lộ ra vẻ mờ ám, hắn cúi người, một đầu tóc dài rơi trên ngực Sư Vô Độ khiến thân thể không ngừng rùng mình. Giọng nói trầm khàn của Hạ Huyền vang lên bên tai: "Ta ngay cả tên họ nàng, bộ dáng như nào, đều không nhớ."

Những viên sỏi sắc lẹm lăn trên mặt đất khiến lưng Sư Vô Độ hằn lên vài vệt máu, hắn trăm điều khó hiểu, Hắc Thủy Trầm Chu tâm ma khởi vì sao như vậy, như vậy cơ khát? Chẳng lẽ vì mấy trăm năm làm Quỷ Vương, tính toán từng bước dồn hắn vào chỗ chết, tính toán làm sao báo huyết hải thâm cừu, thanh tu . . . xem ra hắn quả thật làm thần quan lâu quá rồi!

Nhưng nếu nói Hạ Huyền mấy trăm năm thanh tâm quả dục thì Sư Vô Độ dù trước hay sau phi thăng cũng chưa từng nhiễm nửa điểm phong nguyệt.

Hắn không thốt nên lời, lòng bàn tay rướm máu, một chưởng kia đến trên người Hạ Huyền như thể gãi ngứa nhưng lại khiến vụn gỗ bén nhọn đã đâm sâu lại càng thêm sâu, Sư Vô Độ đau nhức hơn thanh tỉnh, ngay cả hôn mê đều thành hy vọng xa vời. Dòng khí hỗn loạn xung quanh giờ đây dịu lại, chứng tỏ ảnh hưởng của Đồng Lô sơn đối với Hắc Thủy Trầm Chu đã dần suy yếu. Lúc này dường như Hạ Huyền đã nổi điên, phủ thân mình lên người Sư Vô Độ đang trần trụi dưới đất, hàm răng sắc bén gặm cắn miệng lưỡi.

Sư Vô Độ nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, càng giãy giụa càng khơi dậy ham muốn chinh phục tàn bạo của Hạ Huyền, càng muốn đạp Hạ Huyền để đứng dậy lại càng bị ép đến không thể chuyển động được. Hạ Huyền bắt lấy cổ tay của Sư Vô Độ kéo lên cao, mị mâu lạnh lùng chăm chú nhìn xuống người dưới thân, lại hôn xuống, lưỡi lạnh như băng lại giống như rắn áp vào chiếc lưỡi ấm áp.

". . . Lạnh. . . . . ." Hạ Huyền tách ra môi, liền nghe được Sư Vô Độ thì thào run lên.

"Tặng ngươi cái nhiệt vật".

Hạ Huyền mỉm cười, nắm cổ tay Sư Vô Độ hướng xuống dưới, Hạ Huyền vốn xiêm y nguyên vẹn, tay Sư Vô Độ lướt qua lớp vải mịn. Hạ Huyền lại dùng một chút lực, cự vật giữa đũng quần đi thẳng vào lòng bàn tay của Sư Vô Độ, hai tay bỏng rát.

Ngay cả một nam nhân đần độn cũng hiểu được chuyện gì, da đầu Sư Vô Độ nổ tung, trong tiềm thức không những không buông tay mà còn đột ngột siết chặt khiến Hạ Huyền bực bội thốt lên:

"Ngươi muốn chết''.

Cả phòng bỗng chốc yên tĩnh, ba chữ kia phun ra từ môi Hạ Huyền, trong mắt chất chứa tàn nhẫn, phá lệ rõ ràng. Hắn buông môi Sư Vô Độ, tiến xuống dưới, cắn một ngụm vào cổ mỏng manh, liếm dọc từ cổ đến hầu kết mà triền miên. Hạ Huyền thả lỏng tay trái phủ lên hạt nhỏ đang cương cứng trước ngực, thô bạo mà chơi đùa không ngừng, khẽ đưa ngón tay gãi nhẹ, chậm chạp vuốt ve qua lại nhũ tiêm đang run rẩy.

"Hừm... Dừng, dừng lại..."

Giọng nói của Sư Vô Độ trở nên khàn khàn, khoái cảm dần mất, ngay cả nói cũng phải đến nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.

"Được"

Quả thực thu tay. Hạ Huyền nhướng mày thích thú, nâng cổ tay chạm vào hầu kết Sư Vô Độ, ngón tay nhấn nhẹ, liền cảm nhận lên xuống rõ ràng, Sư Vô Độ không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt khiến hầu kết run lên.

Toàn bộ cổ của Sư Vô Độ có một vết sẹo vô cùng dữ tợn, đó không phải chú gia mà là vết gãy khi Hạ Huyền vặn đầu Sư Vô Độ. Trên vết sẹo dày đặc vết kim châm, những sợi chỉ vàng ngưng tụ linh lực cường thịnh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hạ Huyền đem hồn phách Sư Vô Độ mạnh mẽ phong ấn trong đầu lâu, lấy máu làm vật dẫn, trộm lại xác của Sư Vô Độ, một châm lại một châm khâu lại với nhau, đầu thân hợp nhất. Châm tuyến đều là vật phi phàm, nó có thể khiến bất luận hai vật sống có huyết nhục trên thế gian đều có thể khâu làm một thể.

Chuyện xưa kể lại, mấy trăm năm trước, có một bạo quân ngu xuẩn, tàn nhẫn lấy tra tấn làm vui, các đại thần vì lấy lòng hắn, liền tìm tà thuật trong sách cổ, tạo ra hai vật này. Quốc vương mừng rỡ, lập tức hạ lệnh chém xuống một cánh tay của phạm nhân rồi dùng châm tuyến khâu lại, trước mắt mọi người, tay của phạm nhân thực sự khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Theo lý mà nói, nếu vật này được sử dụng đúng mục đích, nhất định tạo phúc cho nhân dân cả nước. Nhưng vật này lại ở trong tay một tên hôn quân tàn bạo bất nhân, không những không dùng để cứu giúp thiên hạ mà còn làm ngược lại. Hơi một chút lại muốn chặt bỏ bộ phận nào đó, chờ người trên mặt đất kêu la thảm thiết, gào thét không ngừng, cười hả hê rồi mới chịu khâu lại.

Theo thời gian, Quốc vương vẫn cảm thấy không đủ, hắn bắt đầu thử nghiệm đem hai tay hoặc hai chân của hai người chém xuống, hoán đổi rồi khâu lại với nhau, hơn nữa một người có đến hai tay trái, thống khổ không chịu nổi. Thậm chí, hắn đem chân, lưỡi của heo chó trảm xuống rồi khâu trên cơ thể người. Bị đổi chân, tay, hoặc các bộ phận khác khiến người dân trong nước không thể chịu được tra tấn mà tự sát. Quần thần sợ hãi, hậu cung càng sợ hãi, chỉ có hoàng hậu cười đến run cả người, vỗ tay nói cười vui vẻ. Cuối cùng, bạo quân kia cũng chịu báo ứng, bị quân khởi nghĩa lật đổ, đem thân thể chỉ hai nửa của hắn cùng hoàng hậu khâu lại với nhau.

Nhưng cuối cùng, châm tuyến kia nhiễm huyết tạo nhiều nghiệp chướng, phản phệ Quốc vương, quân khởi nghĩa đã chôn vùi nó cùng với hoàng cung. Đến tận đây, vương triều suy tàn, thời đại kết thúc, châm tuyến kia từ đó về sau bất kiến tung tích, bị thế nhân quên đi.

Lại không biết Hạ Huyền dùng cách gì lấy được, dùng trên xác Sư Vô Độ.

Theo lời nói của Hạ Huyền, hắn để Sư Vô Độ sống lại vì cứu Thanh Huyền, muốn Sư Vô Độ nhục nhã, khiến hắn muốn sống không được chết không xong, Hạ Huyền quả thực làm được.

Hạ Huyền ở cổ hắn hôn lên, dùng đầu răng chà xát lên vết sẹo khó coi, mãnh liệt như muốn cắn đứt. Tay cũng không rảnh rỗi, kéo các ngón tay của Sư Vô Độ đến những chiếc khuy đang đóng chặt, hướng xuống dưới chạm vào hạ khố. Đầu ngón tay bị cầm chặt, vừa đau vừa ngứa, Sư Vô Độ hít vào vài hơi, mắng: "Hỗn trướng, buông tay''

"Ngươi từng thử qua chưa?" không đợi trả lời, Hạ Huyền liền cười một tiếng: "Ta biết, Thủy Hoành Thiên cao cao tại thượng như thế nào làm trò thô tục này, bất quá ta muốn ngươi bẩn, ngươi phải bẩn."

Hắn cũng cụp mắt trộm nhìn xuống vật đang nằm trong lòng bàn tay, dù bị một chân của Sư Vô Độ che khuất, vẫn giấu không được khố gian xuân sắc. Ngọc hành của Sư Vô Độ nửa mềm không cứng mà nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, so với chủ nhân thì ngoan ngoãn hơn nhiều, kích thước cân đối, màu sắc nhẹ nhàng, vừa thấy liền biết từ trước đến nay chưa từng dùng qua. Bị năm ngón tay của Hạ Huyền nắm chặt, khẽ nhảy dựng lên dường như có chút giật mình, rồi lại rơi vào trong tay hắn, chuyển động lên xuống.

Ngón cái không ngừng xoay tròn phía trên đỉnh, ngọc hành trong lòng bàn tay Hạ Huyền chậm rãi tỉnh lại sau giấc ngủ say, sưởi ấm lòng bàn tay lạnh lẽo của Quỷ Vương. Ngực Sư Vô Độ dao động dữ dội, cắn chặt môi, run lên một hai tiếng thở dốc: '' Hạ. . . . . ."

Những ngón tay đẫm máu của Sư Vô Độ đan xen vào những ngón tay của Hạ Huyền, hỗn hợp dịch, máu, mồ hôi cùng một chỗ không thể phân biệt. Những chiếc gai gỗ trong lòng bàn tay khiến hắn bắt buộc phải gắng gượng làm thắt lưng cứng đờ, bán sống bán chết trong chốc lát, mới ngã ngửa ra.

"Đừng . . . . . lộng . . . . . đừng."

Hắn nửa đau nửa sảng khép hờ mắt đau đớn rên rỉ, tay còn lại run rẩy hướng xuống dưới, bị Hạ Huyền nắm lấy, ấn vào đầu nhũ ướt đẫm máu.

"Sờ." Hạ Huyền mút cắn một bên, ra lệnh nói.

Sư Vô Độ sao có thể để hắn như ý muốn đành phải mắng vài câu, đem năm ngón tay cắm xuống, bùn đất ngấm vào kẽ ngón tay, rất chật vật.

Bốn đàn tro cốt trên cao nhìn xuống tình cảnh hoang đường.

Ngón tay Hạ Huyền dần dần không giữ chừng mực, tùy ý dùng lực, có khi nhẹ như lông hồng, có khi dùng sức muốn niết đứt, không khác gì trải qua một hồi khổ hình. Thân thể Sư Vô Độ không khác gì một đứa trẻ, bị chơi đùa không có nặng nhẹ chưa đến vài lần liền tiết thân, cố gắng chống đỡ với một ngụm hơi tàn, hông cũng cứng lại cùng với đống hỗn độn.

"Không biết liêm sỉ." Hạ Huyền cười nói.

Ngón cái dùng lực ma sát trên đỉnh, Sư Vô Độ cảm thấy một cơn đau nhói ở dưới bụng, không thể nhịn nữa, bắp đùi căng cứng lại sau khi tiết toàn bộ vào trong tay của Hạ Huyền và cả trên bụng hắn. Sư Vô Độ hơn nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần, từng tiếng thở dốc thoát ra như thể sắp đối mặt với cái chết, ánh mắt mất đi vẻ kiêu ngạo chỉ còn lại đôi mắt mịt mù sương, hơi hơi thất thần.

Ánh mắt kia thật sự rất thú vị.

"Đủ dư vị"

Hạ Huyền không có nửa điểm nhẹ nhàng, đem người hoàn toàn xoay lại, đem Sư Vô Độ giữ chặt trên mặt đất trong tư thế vô cùng nhục nhã. Thuận lợi gập hai gối lúc này đã mềm nhũn của Sư Vô Độ đặt sát cổ, ép lưng xuống, đẩy hông lên tạo thành tư thế quỳ, từ phía sau nhìn giống như thờ thần. Nhưng trên đài kia không có đến nửa tòa tượng thần, Sư Vô Độ có khả năng thờ ai đâu.

Hắn không nói nổi một câu. Hai cùi chỏ dính đầy bùn đất, đầu dán sát đất không thể quan sát biểu cảm lúc này.

Hạ Huyền nhướng mày nhìn xuống lòng bàn tay, bạch trọc sền sệt lẫn ít tơ máu. Hắn chụm các ngón tay lại, nắm chặt thành quyền đặt trên xương cùng của Sư Vô Độ, dịch thể từ từ chảy ra từ các kẽ tay, ở không trung tạo thành từng dòng vô cùng dâm mĩ, dọc theo khe mông, trong chốc lát liền nhìn không thấy.

Tinh nguyên vốn đã lạnh, vừa chạm tới liền khiến Sư Vô Độ đột ngột run lên, hắn ngửa cổ, khó khăn muốn tiến lên phía trước.

 "A"

Hạ Huyền thô bạo túm tóc Sư Vô Độ kéo trở về, hai ngón tay dính đầy dịch lỏng trực tiếp đâm thẳng vào hoa huyệt.

Sư Vô Độ chịu không nổi nữa, thở gấp một hơi, hai tay mất lực, eo mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất. Hoa huyệt chật hẹp chưa người hỏi qua, không chịu nổi kích thích này, dù có dịch bôi trơn, Sư Vô Độ vẫn rõ ràng cảm thấy giống như lúc còn sống bị xé thành hai nửa. Đau đớn tột cùng, hắn không khỏi cười khổ: còn đau hơn lúc bị vặn đầu, trong hai người đến tột cùng ai tàn nhẫn hơn ai?

Hạ Huyền cảm thấy huyệt bích chật hẹp, phun ra nuốt vào các đầu ngón tay như vật sống, hắn lại dùng một lóng tay thăm dò, dùng lực mạnh mở huyệt khẩu của Sư Vô Độ ra.

Có máu rỉ ra từ huyệt bích như lạc hồng (hiện tượng chảy máu ở nữ giới do màng trinh bị rách). Sư Vô Độ phía trước đã mềm nhũn, tuyệt vọng muốn ngất đi.

Ngón tay Hạ Huyền trong cơ thể Sư Vô Độ khuấy đảo vài vòng liền rút ra, lúc này hắn mới nhàn nhã cởi thắt lưng, rút đi huyền bào, lộ ra một thân thể tái nhợt to lớn.

Hắn khi còn sống từ thư sinh chuyển thành thương nhân, lại chịu lao ngục tai ương, khắp nơi trên da thịt trắng ngần đan xen những vết sẹo tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Dưới hạ khố dù tối tăm nhưng vẫn có thể thấy dương cụ cương to, kích thước kinh người, khắc đầy những đường gân xanh, trên đỉnh còn rỉ dịch. Hạ Huyền một tay đỡ lấy, một tay giữ chặt eo Sư Vô Độ, không lưu tình đâm xuyên qua huyệt khẩu rỉ máu. Giống như lúc hôn, đâm vào rồi lại không chịu rút ra, chôn sâu hết mức.

Sư Vô Độ bị Hạ Huyền nắm lấy chặt tóc buộc phải ngửa đầu lên, cả người run lên, tiếng nức nở, rên rỉ đau đớn từ cuống họng theo đầu lưỡi phát ra ngoài. Hạ Huyền ép toàn bộ mông của Sư Vô Độ tiếp nhận hắn, hoàn toàn không đợi người thích ứng, khóe mắt Sư Vô Độ phiếm hồng, đọng lại một tia nước mắt, hắn không thấy nhục chỉ thấy đau.

"Thủy sư đại nhân, không bằng ta khắc tượng cho ngươi. . ." Hạ Huyền đẩy hông lên, cúi người vén tóc Sư Vô Độ, thấp giọng nói, "Liền dùng tư thế này. . . . . . Thế nào?"

"Cút. . . . . ." Sư Vô Độ giãy dụa muốn đứng dậy, eo lại bị ép sâu xuống.

Hạ Huyền cười lớn một tiếng, hai tay hắn mở mông Sư Vô Độ ra đại khai đại hợp liên tục đâm sâu vào, dương cụ nóng rực như ngộ ra gì đó, ở trong nội bích chật hẹp tùy ý gây sóng gió, lực đạo mạnh bạo đến cực điểm.

Hắn nâng tay đánh xuống, mấy tiếng thanh thúy như cưỡi ngựa vang lên, "Thủy Hoành Thiên, miệng ngươi ngạnh khét tiếng trong sáu cõi, nhưng trên đời có bao nhiêu người biết rằng miệng của ngươi . . . thật mềm~."

Cơn giận ngập trời của Sư Vô Độ từ lâu đã bị người nghiền nát thành phấn bay lả tả biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự mỏi mệt cùng tuyệt vọng trên bờ vực suy sụp, miệng mơ mơ hồ hồ hàm hồ mắng hai ba câu, hắn xuất thân phi thường, mắng như thế nào cũng chỉ quay quanh quẩn lại "Vô liêm sỉ", "Súc sinh".

Hạ Huyền ngày càng trở nên tàn nhẫn, mỗi cú thúc đều khiến các phủ tạng trong cơ thể Sư Vô Độ chuyển động dữ dội, hắn không chịu nổi phải mở miệng nôn khan vài lần, nước mắt chưa kịp rơi xuống thì bị mí mắt hung hăng giữ lại, không chịu mở ra dù là nửa phần.

Sư Vô Độ nghiến răng, cúi đầu kêu rên mặc cho nghiệt căn kia ở phía sau huyệt hắn tạo thành một đống hỗn độn.

Sư Vô Độ đứt quãng thở dốc nói: "Ngươi, ngươi. . . . . ."

"Hửm" Hạ Huyền cúi người, trên xương sống thẳng tắp liên tục cắn xuống tạo thành hàng loạt dấu xanh tím, "Không hổ là Thủy Hoành Thiên, tiếng nước thật lớn"

Sư Vô Độ tức đến mức hai mắt biến thành màu đen.

Hạ Huyền ngừng đánh vào mông, thấy hắn một thân đầy máu, vết thương chằng chịt, còn muốn làm bộ dáng đến chết vẫn bất khuất, trong lòng không khỏi nảy sinh khoái ý, hắn ở trên mông Sư Vô Độ xoa nắn giày vò, một bên vang lên tiếng nước ướt át, cười nói, "Ngươi có nghe thấy không?"

"Hạ, Hạ Huyền,. . . . . . Ngươi . . . . con mẹ nó. . . . . ."

Vật kia vào trong cơ thể liền biến hóa xảo quyệt thay đổi góc độ xâm nhập, đem giao hoan chuyển thành tra tấn nhục nhã, Hạ Huyền thiên tư thông minh vô sự tự thông, mới nếm thử cá nước thân mật liền nghĩ cách làm thế nào buộc người không chịu nổi mà khóc lớn.

 Hắn muốn thấy gương mặt thảm hại sau khi băng giá tan trông như thế nào.

Vừa nghĩ liền làm, Hạ Huyền rút dương cụ chôn sâu trong thân thể Sư Vô Độ ra, nắm hai chân đem người trở mình mặt đối mặt, mị mâu nhìn xuống hiện trạng vô cùng thê thảm. Sư Vô Độ tóc dài rối bời, toàn thân bê bết máu, trước ngực hai nhũ tiêm cũng bị đá mài mòn, gương mặt kiên cường cố gắng không rơi nước mắt nhưng vẫn để lộ khóe mắt ươn ướt.

Hắn khẽ mở môi từng ngụm từng ngụm thở dốc như thể sắp chết, thỉnh thoảng lại phát ra một hoặc hai tiếng rên rỉ rời rạc, cuối cùng nuốt xuống đè nén trong cổ họng, tận lực duy trì vẻ tôn nghiêm.

 "Làm sao, chịu không nổi?"

Sư Vô Độ duỗi ngón tay lau nước miếng trên khóe miệng, giọng điệu Hạ Huyền có chút nhẹ nhàng, hạ thân lại hung hăng mạnh bạo, "Nói chuyện."

Khoảnh khắc chết đi sống lại đau đớn tột cùng, đến lúc tỉnh táo lại luôn cười ngông cuồng, điên loạn.

Giữa môi và răng chỉ còn một chút hơi thở, gian nan thở ra vài hơi, thật lâu sau, một miệng đầy máu khẽ nhếch ý cười lạnh lùng, nhẹ giọng nói, "Hạ Huyền, ngươi đi chết đi."

Hạ Huyền bật cười khanh khách, cầm chân người kia kéo ra ngoài, không chút nào che giấu nửa điểm bí mật. Hạ thân Sư Vô Độ trước mắt ủ rũ, bắp đùi run nhẹ, hoa huyệt co giật bên trong xuất huyết, không chút thoải mái.

Hạ Huyền nhướng mày, giữ chặt Sư Vô Độ, theo dịch bôi trơn thong thả đi vào, cuối cùng hung hăng đâm mạnh, xuất ra âm nguyên đầu tiên từ khi trở thành Tuyệt Cảnh Quỷ Vương. Tuy không nóng như dương tinh, lại trơn như nước, trong vắt lạnh lẽo vô cùng khiến Sư Vô Độ rùng mình, run rẩy nhắm mắt.

Một hàng nước mắt trong suốt tràn mi mà ra

Quỷ vương rút đồ vật ra, đem nam nhân bị chơi đùa suýt ngất từ ​​dưới đất ôm vào trong lòng, dùng lưỡi liếm đi nước mắt, mạc danh kỳ diệu thầm nghĩ, hóa ra nước mắt của Thủy Hoành Thiên cũng có vị mặn.

Nhưng cuối cùng cũng không nói ra, đem người ôm lên, phất tay áo, những thứ bừa bộn dưới đất bị dọn sạch, không còn nhìn ra nửa điểm hoan du.

Cũng không để ý Sư Vô Độ một thân bùn máu, khoác áo choàng bế người lên giường, đưa tay gỡ từng sợi tóc đen ướt đẫm dính trên mặt, trầm giọng cười cười, dụ người mở miệng.

 "Ngươi hôm nay ở trong thư phòng, viết cái gì?"

Sư Vô Độ hồi lâu mới chậm rãi chớp mi, cũng không có mở ra, đôi môi nứt nẻ khẽ mím lại, nói từng từ với giọng đứt quãng, khàn khàn: "Chu trầm thân tử hối nan bách" (Thuyền chìm nơi biển chết, sao buộc mình hối hận)

Hạ Huyền nở nụ cười, nói tiếp: "Công vô độ hà công tự vi." (Người không thể qua sông, sao người vẫn cố chấp)

"Ngươi giác ngộ như vậy là tốt rồi" Hạ Huyền dùng ngón cái mơn trớn khóe môi nứt nẻ, "Thủy Hoành Thiên, chúng ta còn nhiều thời gian."

Xuân sắc kiều diễm, bóng giường mờ sương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top