[Đoản - QT - Song Thủy] Thụy tiền cố sự 2
" Ngày xửa ngày xưa có một đại bại hoại gọi là Thủy Hoành Thiên, hắn xấu xa đến mức nào ư? Chua ngoa đanh đá, lòng tham không đáy, có lợi mới làm, tâm ngoan thủ lạt, tội ác chồng chất, nhân quá lưu tài, nhạn quá bạt mao, âm hiểm giả dối, không chuyện ác nào không làm, khánh trúc nan thư."
[ ┐( ̄ヮ ̄)┌ chửi sướng mồm khum anh?]
"Phụ thân, nhạn quá bạt mao là gì nha?" Thủy Bảo tò mò nghiêng đầu, cha nói nhiều thành ngữ như vậy, ý tứ là nói cái tên đại bại hoại kia rất xấu xa đi?
Hạ Huyền tả hữu nhìn nhìn, thân mình tiến lên phía trước, ở bên tai Thủy Bảo nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thích ăn mứt quả không?"
Thủy Bảo liên tục gật đầu. Hắn thích nhất mứt quả cha làm, vừa đỏ mọng lại to, bên ngoài bọc một lớp nước đường lấp lánh, trên đỉnh còn có một lớp vỏ đường giống mào gà chua chua ngọt ngọt. Mỗi lần hắn lấy được mứt quả trước tiên phải quan sát thật lâu, mới thật cẩn thận liếm từng chút một, sau đó dùng răng nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ rồi mới tinh tế nhấm nuốt, cái vị vừa ngọt lại giòn, chỉ nghĩ đến thôi mà nước miếng đã chảy ra.
"Hắn sẽ đoạt đi mứt quả mà ngươi không nỡ ăn nhất!"
"A!" Thủy Bảo rùng mình một cái ôm chăn bông nhỏ vào lòng. Kia, tên bại hoại sẽ đoạt mất chăn bông nhỏ của hắn sao? Không được, tuyệt đối không được! Đây là chăn bông nhỏ mà mà hắn thích nhất, tuyệt đối không thể bị cướp đi!
"Không chỉ như thế, hắn còn đem ngươi cột vào ghế, cho ngươi ngửi mùi thơm ngào ngạt, cười nham hiểm, một ngụm rồi một ngụm, đem tất cả mứt quả ăn hết!"
Thủy Bảo run rẩy lắc đầu.
"Ngay cả kẹo hồ lô cũng không tha!"
"Như thế nào có thể xấu xa như vậy!" Thủy Bảo gần như bật khóc.
Hạ Huyền nghiêm túc gật đầu, "Thủy Hoành Thiên thật sự là rất xấu rồi, trời không dung đất không tha, vì vậy thiết kế cho hắn trùng trùng điệp điệp kiếp nạn. Nhưng mà mất cái này lại được cái khác, Thủy Hoành Thiên phát hiện chỉ cần vượt qua thiên kiếp, năng lực của hắn liền tăng lên gấp bội, thủ hạ của hắn lại càng thêm hung ác."
Thủy Bảo xiết chặt góc chăn, "Kia, kia hắn đã vượt qua mấy đạo thiên kiếp?"
Hạ Huyền sâu kín vươn hai cái ngón tay, ánh sáng từ ngọn nến chiếu vào quai hàm hắn, thoạt nhìn âm trầm quái dị.
Thủy Bảo run rẩy một chút, vùi nửa mặt vào chăn bông.
"Đừng sợ, " Hạ Huyền vỗ vỗ Thủy Bảo, "Ngay tại thời điểm tên đại bại hoại chuẩn bị vượt qua thiên kiếp thứ ba, đồng minh của chính nghĩa - Hắc Thủy Trầm Chu xuất hiện !"
Đôi mắt Thủy Bảo bừng sáng.
"Hắc Thủy Trầm Chu đánh bại Thủy Hoành Thiên đến mức hắn tè ra quần, khóc lóc nức nở, phải quỳ xuống xin tha."
Thủy Bảo khẩn trương nắm chặt tay, "Vậy hắn có tha cho Thủy Hoành Thiên không?"
"Hắc Thủy Trầm Chu là một con người lương thiện, hắn cho Thủy Hoành Thiên một cơ hội hối cải làm lại cuộc đời."
"Nhưng mà Thủy Hoành Thiên là một tên đại bại hoại, hắn nhất định sẽ hại Hắc Thủy Trầm Chu đi!" Thủy Bảo vẻ mặt lòng đầy căm phẫn.
Hạ Huyền nở nụ cười trấn an hắn, "Yên tâm, Hắc Thủy Trầm Chu là một người vừa thông minh lại dũng cảm, hắn có thể nhìn thấu tất cả quỷ kế của Thủy Hoành Thiên." Trừ bỏ mỹ nhân kế.
"Hắc Thủy Trầm Chu thật tốt bụng a. . . . . ." Thủy Bảo cảm thán nói, "Kia Thủy Hoành Thiên bây giờ còn bị hắn trấn áp không?"
"Đó là đương nhiên." Hạ Huyền cười cười, đang muốn tiếp tục, cửa bị đẩy ra.
"Như thế nào còn chưa ngủ?"
"Nương!" Thủy Bảo vui vẻ tung chăn nhào vào lòng Sư Vô Độ. "Cha vừa giảng lại chuyện xưa của đại bại hoại cùng Hắc Thủy Trầm Chu."
"A? Đại bại hoại gì nha?" Sư Vô Độ mỉm cười, đem Thủy Bảo bế lên trước mặt, tò mò hỏi.
Hạ Huyền ha hả cười rồi lặng lẽ lui ra cửa .
"Chính là đại bại hoại Thủy Hoành Thiên bị Hắc Thủy Trầm Chu đánh cho tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"
Nụ cười của Sư Vô Độ đọng lại trên mặt. Khóe mắt liếc đến góc áo đen đang dần biến mất ở ngoài cửa. Hắn vỗ vỗ lưng Thủy Bảo, thả xuống giường đắp lên chăn nhỏ, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. "Ngủ đi, ta ở cùng ngươi."
Đến khi hơi thở của Thủy Bảo nhẹ nhàng, Sư Vô Độ rời khỏi phòng ngủ.
Thủy Bảo mơ thấy Hắc Thủy Trầm Chu đại chiến Thủy Hoành Thiên, mộng này thực chân thật, thủy quang nổi lên bốn phía, bên tai ầm ầm rung động, "Thủy Hoành Thiên ca ca, ta sai rồi!"
[( ͡° ͜ʖ ͡°) Ủa Alo anh???]
Thủy Bảo nhoẻn miệng cười sảng khoái, trở cái thân, ngủ một giấc ngon lành.
——
Qua vài ngày, Sư Vô Độ thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm mấy đồng tiền bói toán trước mặt: "Ta phải vượt qua đạo thứ ba thiên kiếp ."
Đối diện hắn, Hạ Huyền đang uống trà từ từ đứng lên: "Ta đến hộ pháp!"
Cùng thời gian trong thông linh trận biết được tin tức, hai vị độc lựu liếc nhau, trăm miệng một lời: "Phòng cháy, phòng trộm, phòng Hạ Huyền!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top