[Đoản H - QT - ABO] Song thủy

Tại một vùng xa xa nọ có một vùng biển đen, nói là biển không bằng nói là cái đầm lầy, đầm lầy đen cùng âm u mây đen tương liên, chỉ thấy mấy sinh vật màu trắng có thể vô tư qua lại như thoi, không có một tia sinh mệnh hơi thở, các ngư dân lại không dám tới gần vì e sợ yêu ma quỷ quái từ giữa thoát ra.

Trên thực tế, không chỉ sinh vật sống mà ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không dễ dàng tiếp cận vùng hải vực này, Quỷ Giới đồn rằng Hắc Thủy Quỷ Vực nguy hiểm như vậy là bởi vì bên trong là nơi sống của một vị Quỷ Vương, hắn xuất hiện thời điểm chín phần thủy quỷ đều bị cắn nuốt, may mắn vị kia an phận.

Nghe đồn Tứ đại Quỷ Vương, hung thần ác sát, giết người như ma, yêu thích ăn thịt người, bộ mặt dữ tợn đến mức chó gà không tha.

Kì thực một cái xuất quỷ nhập thần không hiểu tại sao luôn vây quanh một cái thần quan, một vị phá lệ điệu thấp còn một vị thích mắng chửi người khác có thể cùng nhau ở chung một chỗ sao?

Sư Thanh Huyền du lịch núi sông tìm kiếm gia huynh manh mối, Hạ Huyền nơi đó cũng không phải là chưa đi qua, nhưng một lần cũng không bước được vào cổng, Hạ Huyền phủ đệ nằm ngay Hắc Thủy Quỷ Vực trung tâm - một vùng hôn ám, tới gần hơn sẽ bị lạc tới mấy cái cốt ngư thành thức ăn cho chúng, không giải quyết được gì chỉ phải từ bỏ, lại đi tìm kiếm nơi khác.

Hạ Huyền phủ đệ sừng sững nổi trên mặt biển, một tòa thành đen hòa cùng nước biển giống như tự nhiên sinh ra, Sư Vô Độ nơi này đã bị giam lỏng thật lâu, lúc đầu còn bị nhốt trong phòng sau này lại được thả ra chậm rãi ở phủ đệ tự do quan sát, dù sao nơi này bị pháp lực tạo thành cái kết giới muốn trốn cũng không thể, mỗi lần người kia ra ngoài về sau phủ đệ liền nhiều thêm một số đồ vật, có thể là một cái bình hoa, một vài quyển sách, hoặc là đàn hương tủ gỗ, Sư Vô Độ biết là ai làm, hắn mắng Hạ Huyền lăn ra đây, mắng hắn đáng chết, mắng hắn tiểu nhân đều như rơi vào nước vô tung vô ảnh, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Sư Vô Độ cũng không biết hiện tại là thời điểm nào và đã qua bao lâu, hắn cũng thử qua nhiều phương pháp phân rõ thời gian, nhưng khi hướng ra ngoài nhìn, lại là một vùng đại dương mênh mông cùng nghìn nghịt mây đen ngay cả một tia nắng cũng không xuyên qua được, cũng thử qua chạy trốn, đại môn mở không ra liền đập cửa sổ, cửa sổ bị kết giới ngăn lại liền chuyển sang đào hầm, kết quả cuối cùng chính là chỗ này phủ đệ bị một kết giới ngăn cách toàn bộ, cũng thử qua tự sát, đem bình hoa đập vỡ nhặt lên một mảnh sắc bén cắt qua cổ, rất nhanh liền mất đi ý thức, lại tỉnh lại thời điểm vẫn là ở trên tháp, ngay cả trên cổ miệng vết thương đều biến mất không thấy.

Trong phủ đệ đèn dầu khắp mọi nơi, Sư Vô Độ rất kỳ quái, hắn rõ ràng lần đầu tiên tới, nơi này trống rỗng, hiện tại nhìn lại, tinh xảo tủ gỗ đàn hương trên đó còn thưa thớt mấy quyển sách, giường đệm chăn gối chỉnh tề, đầu giường còn đặt mấy thứ phù phiếm như bình hoa sáng bóng, nếu không phải cửa đóng then cài thì có thể nhận ra nơi này là nhà của một vị cao quan phú nhân, Sư Vô Độ thật giống như bị dưỡng thành cái tình . . . nhân.

Này ý tưởng khiến Sư Vô Độ tức giận siết chặt trang sách còn chưa mở ra

Nhặt lên mấy trang giấy vụn, liếc mắt một cái có chút không thích hợp, ghép lại thành một, trang giấy vẽ hai người đang . . . . đang . . . . . .

Hắn nâng tay áo đem những cuốn sách còn lại trên bàn quét hết xuống đất, lộ ra vành tai phiếm đỏ, nghiến răng nghiến lợi mắng Hạ Huyền, tốt nhất đừng để hắn tóm được.

Sư Vô Độ cuối cùng biết đại khái là ngày mấy, bởi vì hắn tới mưa móc kì, trước đây hắn che dấu tốt lắm, ngay cả Sư Thanh Huyền cũng không biết chính mình như vậy cường đại ca ca là cái khôn trạch, mỗi lần đến thời điểm này Sư Vô Độ trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khiến Sư Thanh Huyền muốn lại gần, thường thường hắn đều bị Sư Vô Độ đuổi ra khỏi nhà, đưa hắn mấy túi bạc cho hắn chơi bảy tám ngày rồi về.

Thực lực càng mạnh khôn trạch tản mát ra hương vị càng mê người, bình thường có thể sử dụng pháp lực ngăn chặn che dấu chính mình hơi thở, hiện tại Sư Vô Độ thực lực cường đại, nhưng hắn pháp lực bị Hạ Huyền phong ấn, ngay cả trấn trên nhân loại quỷ quái đều mơ hồ ngửi được mùi trúc thanh mát, chốc lát lại biến mất.

Nhận thấy có mùi rò rỉ, kết giới nhanh chóng gia cố đem hương vị ngăn cách ở phủ đệ.

Hạ Huyền trở về thời điểm đã là ngày thứ ba, vốn hắn ngày hôm sau mới tranh thủ trở về, nhưng trùng hợp Đồng Lô sơn khai, hắn cùng Hoa Thành đi tiêu diệt không ít yêu ma, chính mình tự nhiên cũng cắn nuốt không ít, trong cơ thể pháp lực tràn đầy trong thời gian ngắn khó có thể tiêu hóa, lại gặp Đồng Lô sơn khai trong cơ thể xao động, cáo biệt Hoa Thành hai người mỗi người mỗi ngả, Hoa Thành tìm chính mình vị kia quý nhân giải quyết, Hạ Huyền chỉ có thể chịu đựng cơ thể xao động nhanh chóng chạy về phủ đệ chuẩn bị ngủ.

Ai ngờ đẩy ra cửa lớn nồng đậm trúc hương cơ hồ muốn phả vào mặt hắn, Hạ Huyền hơi thở giống như tinh hỏa liệu nguyên trong nháy mắt xâm chiếm trúc hương, nhanh chóng tiếp cận tiếng thở dốc khổ sở trong góc phòng.

Hạ Huyền mưa móc kì rất ít người ngửi được mùi, hắn nhất trí đối ngoại tuyên bố chính mình là cùng nghi, Sư Vô Độ cảnh giác không yên lòng Sư Thanh Huyền tự nhiên điều tra qua, bất quá Hạ Huyền che dấu tốt, không dễ thấy, hơn nữa Sư Thanh Huyền cũng là cái thiên kiền, dễ dàng bị lừa.

Hạ Huyền hắn đồng Sư Vô Độ giống nhau cũng là lần đầu tiên đối mặt chính mình mưa móc kì, tuy rằng là bị mạnh mẽ dẫn phát, nhưng cũng khó có thể khống chế.

Lúc này hương vị thế nào cũng không giống một cái cùng nghi, đem Sư Vô Độ huân ý nghĩ run lên, hắn không dám động, áo choàng phía dưới không có gì che, hắn thật sự khó có thể chịu được dịch từ hoa huyệt chậm rãi chảy ra, hai ngày đã đem quần làm ướt nhẹp, liền đem áo trong đều cởi ra làm đệm, trên người chỉ còn ngoại bào che thân, hắn vốn nghĩ đến mấy ngày nay Hạ Huyền sẽ không đến, có thể chính mình nhẫn nhịn, không nghĩ tới mãnh liệt thiên kiền mùi đã tới trước mặt.

Sư Vô Độ chết cũng không nghĩ trong tình cảnh này gặp Hạ Huyền, vẫn là Đồng Lô sơn khai thời điểm, Sư Thanh Huyền có cùng hắn lải nhải về Hoa Thành như thế nào khi Tạ Liên đến mưa móc kì, nghe xong hắn kinh hồn táng đảm nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ có thể nghiêm khắc ngắt lời, hắn hiện tại thầm nghĩ tìm cách tránh xa quả thuốc nổ đang đứng không xa kia.

Hắn đỡ vách tường đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Hạ Huyền, hắn kiềm chế thân thể đang nhũn ra nhìn thẳng Hạ Huyền, giống như hắn vẫn là Thủy sư, Hạ Huyền vẫn là người bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, ở Hạ Huyền trong mắt thật giống mèo con yếu ớt đang xù lông, chỉ cần sờ sờ cái đuôi hắn sẽ kiều mông cầu ngươi đùa nghịch.

Rất nhanh, dịch từ hoa huyệt chảy dọc xuống đùi lưu lại một vệt nước, giây tiếp theo Sư Vô Độ bị Hạ Huyền phủ phục trên giường, tay kéo dây lưng thuần thục đem chính mình cởi hết, Sư Vô Độ mặc quần áo ngồi trong Hạ Huyền lồng ngực cùng không mặc giống nhau, nhớp nháp bắp đùi cọ xát Hạ Huyền có chút tinh thần tính khí, hắn cắn chính mình đầu lưỡi, đầu lưỡi đau đớn quay về một tia thần trí, bàn tay đặt trên Hạ Huyền bả vai muốn đẩy ra.

Khó như lên trời.

Hạ Huyền không kiên nhẫn kéo Sư Vô Độ thắt lưng phong, cởi duy nhất y bào ném xuống đất, ngón tay theo Sư Vô Độ xương cột sống vuốt xuống xương cụt, Sư Vô Độ mở ta hai chân ngồi trên đùi Hạ Huyền, dịch nhờn dính ở hai người dưới thân tiếp xúc chỗ, ý thức mơ hồ nhếch lên eo mông đi tìm cầu khoái cảm.

Quả nhiên là thứ mèo con.

Đầu ngón tay tìm được hơi mở ra huyệt khẩu, tham nhập ngón tay khẽ xoay tròn cố ý khơi mào tình dục làm mèo con động dục mất lý trí, hắn hơi ngẩng đầu ngậm Sư Vô Độ hầu kết khẽ cắn chậm chạp hưởng thụ, đầu ngón tay xâm nhập tùy ý đảo lộng vài cái từng giọt từng giọt chất lỏng theo huyệt khẩu chảy xuống, ngay ở loại này thời điểm Sư Vô Độ vô thức mím môi kìm nén rên rỉ, hắn quyết không cho phép mình ở trước mặt Hắc Thủy dục cầu bất mãn.

Bây giờ còn chống đỡ được, Hạ Huyền đỡ hắn thắt lưng để huyệt khẩu gần đỉnh tính khí khó có thể khiến người ta tin tưởng nhỏ, lúc này hắn không dám phát ra tiếng, đỉnh tính khí ở miệng hoa huyệt cọ xát, nhịn hồi lâu tình dục bị lấp đầy, mạnh mẽ đem Sư Vô Độ bao phủ.

Hạ Huyền ngồi hai khoanh chân siết chặt thắt lưng Sư Vô Độ, nghiêng đầu cắn vai Sư Vô Độ trắng nõn da thịt, một chút lại một chút chuyển qua xương quai xanh lưu lại phân bố không đều dấu răng, dưới thân tính khí bị nóng ẩm tràng vách bị hút vào chỗ sâu làm cho người ta khó có thể kiềm chế.

Tình dục sơ giải ý thức trở về, Sư Vô Độ cảm nhận cao thấp xóc nảy thân mình, trong miệng còn vô thức khẽ rên rỉ khiến huyệt khẩu mở ra lại bị tính khí mạnh mẽ đâm vào, ma sát tạo nên khoái cảm cùng đau đớn bùng nổ trong tâm trí, hắn bàn tay ôm Hạ Huyền vai chỉnh tề lưu lại một hàng móng tay.

"Hạ. . . . . . Hạ Huyền! Ta. . . . . .Hừ . . . ta muốn giết ngươi!"

Hạ Huyền nhướn mày, bàn tay đang đặt trên eo đồng thời dùng lực ép thắt lưng xuống, dùng sức vài lần đưa Sư Vô Độ lên tới đỉnh, tràng vách vô thức co rút lại, điều này làm hắn thực thích, tính khí bị tràng vách mềm mại bao bọc, khoái cảm dồn thẳng lên não.

Hạ Huyền đưa hắn đặt trên đùi, tính khí co rút đưa dịch nhờn ra vào phát ra tiếng nước, từ đầu tới cuối Sư Vô Độ trên người đều có một cỗ trúc hương hấp dẫn hắn, đang lúc tiến đến sau gáy muốn tỉ mỉ nghiên cứu một phen thì bỗng nhiên trên cổ đau xót.

Sư Vô Độ răng nanh đâm vào cổ Hạ Huyền, hắn nhận ra nguy hiểm, sau gáy có tuyến thể nếu bị dấu hiệu chính là trí mạng, cản trở Hạ Huyền nhưng hắn tựa hồ có chút khó chịu, Sư Vô Độ trên ngực, xương đòn bả vai lưu lại nhiều dấu răng, ngay cả sau lưng cũng không có mấy phần lành lặn.

Hạ Huyền dễ dàng lật người Sư Vô Độ nằm xuống giường, đưa hắn mặt đặt trên đệm ướt đẫm, lòng bàn tay ôm eo từ phía sau tiến vào tựa hồ tiến vào càng sâu, Hạ Huyền đem cung khẩu mở ra nửa đau đớn nửa khoái lạc, Sư Vô Độ cảm thấy lạnh lẽo hô hấp phả sau gáy như tiếng chuông báo động, hắn bất chấp hình tượng giãy dụa suy nghĩ phải đi xa một chút, nhưng huyệt khẩu cùng tính khí đang thành kết, một khi thành kết trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó thoát ly.

Tuyến thể bị dấu hiệu kết cục đơn giản chính là hắn phải "Được" Hạ Huyền hầu hạ, một lần còn như thế, nếu sau này nhiều lần như thế còn bị giam lỏng trong phủ đệ, ngoan ngoãn hầu hạ còn không bằng để hắn thống khoái tìm chết.

Nghĩ vậy hắn thật sự cắn lưỡi.

Nhưng đến khí lực cắn lưỡi cũng không có, đầu cũng là không còn cảm giác đau đớn, đôi môi lạnh lẽo in trên cổ, Hạ Huyền không chút nào kéo dài đem sắc bén răng nanh giảo phá da thịt dấu hiệu Sư Vô Độ.

Bên trong bắn ra vài cỗ bạch trọc, Hạ Huyền thực hiển nhiên không hài lòng ôm lấy sắp xỉu Sư Vô Độ đặt lên bàn mở ra hai chân, một tay đỡ tính khí thẳng lưng tiến vào, hỗn hợp dịch nhờn cùng bạch trọc theo huyệt khẩu dọc theo đùi chảy xuống ngấm hết trên bàn.

Sư Vô Độ hận nghiến răng nghiến lợi nhưng phản kháng không được, muốn câm miệng lại nhịn không được tình dục chi phối, hắn chưa bao giờ như vậy nghẹn khuất qua, hiện tại cũng chỉ có thể dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn trừng trừng.

Cho đến khi Sư Vô Độ mưa móc kì vừa chấm dứt, Sư Vô Độ vừa mắng chửi vừa giãy dụa mới khiến Hạ Huyền miễn cưỡng dừng lại, cầm quần áo cùng giường đệm chăn gối đổi một lượt, mang tắm rửa xong Sư Vô Độ phóng tới trên giường chuẩn bị cho hắn đồ ngon.

Như vậy khác thường khẳng định có quỷ.

Sư Vô Độ vừa mới nuốt xong khối hà hoa tô cuối cùng liền bị Hạ Huyền ngồi từ phía sau ôm lấy lưng hắn quăng đến bên giường.

"Ngươi ăn no nhưng ta thì chưa a, làm gì có chuyện tốt như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top