[Chương 2] Đông biên nhật xuất tây biên vũ

Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh rượu đã là giữa trưa, rượu vẫn chưa tiêu hết, trong đầu một mảnh hỗn loạn, vừa đẩy cửa đã bắt gặp Thanh Huyền:

"Ca! Ngươi tỉnh, đợi ta lấy canh giải rượu."

Sư Vô Độ trong lòng vui mừng, đệ đệ hắn thực sự có thể chăm sóc người khác lại còn học nấu ăn. Canh giải rượu vừa vào miệng đã cảm thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, Sư Vô Độ tán thưởng:

"Thanh Huyền, canh giải rượu rất ngon."

"Ca, ngươi cũng biết ta ngàn chén không say, không cần thứ này. Đây là của Mộc huynh đưa tới, ta thay hắn chuyển cho ngươi!"

"Ồ? Có lòng rồi."

"Đương nhiên, ngươi là ca của ta cùng hắn không cần khách khí, hắn là bằng hữu tốt của ta."

Sắc mặt vừa chuyển biến tốt nhưng khi nghe ba từ "bằng hữu tốt'' vẻ mặt của Sư Vô Độ trở nên kỳ lạ

Sư Thanh Huyền biết ca hắn chắn hẳn nghĩ đến Minh Nghi, vì vậy vội vàng nói:

"Ta và Mộc huynh đồng cam cộng khổ. Khi ta còn ở nhân gian, hắn vô cùng chiếu cố ta, sau khi phi thăng cũng thế."

"Vậy thì thay ta cám ơn bằng hữu của ngươi."

"Này ca, Mộc huynh với ta ai đẹp hơn!"

"Mộc huynh kia quả thật tuấn tú đa tình, có điều Thanh Huyền của ta cũng phong lưu phóng khoáng, càng đẹp hơn."

"Quên đi, ca đừng an ủi ta, Mỹ Nam Thám Hoa của ta sắp bị Mộc huynh đoạt mất rồi!"

Sư Vô Độ nhìn thấy bộ dáng làm nũng kia, cố tình trêu hắn:

"Ồ? Ta không biết còn có người có thể so với Thanh Huyền nhà ta đẹp hơn."

"Đương nhiên, thái tử cùng ca ca song song đứng đầu bảng."

Sư Vô Độ cười nói: "Hồ nháo."

Vui cười đùa giỡn qua đi, hai người đều biết không thể tránh khỏi một số vấn đề, Thanh Huyền im lặng một hồi, cúi đầu thấp giọng nói: "Ca, sau khi ngươi thân vẫn, Minh huynh. . . Minh huynh hắn cũng không làm khó ta, ngươi cũng không cần hận hắn, chúng ta hai bên không thiếu nợ nhau. . . Được không?"

"Sau khi thấy đệ mạnh khỏe, quá khứ cùng ân oán trước kia trở về cát bụi, đệ yên tâm; Hạ Huyền cùng huynh đệ ta xem như một lần lịch kiếp, hiện tại đã qua, đệ không cần lo lắng."

Dứt lời, nhẹ xoa đầu Thanh Huyền, hai người dựa vào nhau mà ngồi, năm tháng tĩnh lặng.

Nhưng mà, ở một góc khuất dưới bóng cây có một người nắm chưởng thành quyền hừ nhẹ một tiếng:

"Khá lắm, hai bên không thiếu nợ nhau, mọi chuyện trở về cát bụi. Sư Vô Độ, ngươi tính toán cũng thật hay." Nói xong liền biến mất.

Thời gian trôi nhanh, Sư Vô Độ đã trở lại một khoảng thời gian, Tam Độc Lựu một lần nữa tụ họp, Bùi Minh lại giống như một kẻ ngốc vui vẻ trở lại, thường xuyên chạy đến Phong Thủy điện bởi Mộc Niệm Sư thường xuyên đến đây tìm Thanh Huyền. Trong thời gian đó Tạ Liên cùng Hoa Thành có tới vài lần, nhắc đến ân oán của hắn cùng Huyền Quỷ, xem hắn đã bỏ xuống liền không hỏi nhiều. Sau đó một ít thần quan lần lượt đến bái kiến thăm hỏi, cuộc sống trôi qua cũng không có gì bận tâm.

Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, Thủy Sư từ thế gian thị sát trở về. Phong Sư đã hạ phàm, Mộc Niệm Sư đến phủ tìm hắn, Sư Vô Độ có chút lo lắng Thanh Huyền kết giao với người bừa bãi, liền cùng Mộc Niệm Sư ngồi nói chuyện:

"Thanh Huyền đang ở Nhân gian xử lý cầu nguyện của tín đồ, qua nhiều ngày sợ là sẽ không trở về, hắn chưa nói với ngươi?"

Lúc trước, Sư Vô Độ sau khi chào hỏi liền vội vàng rời đi, lần này lại chủ động nói chuyện với mình nên có chút ngượng ngùng:

"Là ta quên . . ."

"Lần sau Hoa Thần có thể cùng Thanh Huyền thông linh trước, miễn đi vô ích, ngày thường ta thấy ngươi cũng hay chờ hắn"

"Vâng, không sao, Thủy sư huynh"

Thấy bộ dáng hắn như nai con đang hoảng sợ, Sư Vô Độ cảm có chút không nỡ, liền mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ta thuở nhỏ nuông chiều Thanh Huyền, hơn nữa hắn có chút tùy hứng, không câu nệ tiểu tiết, ngươi là bằng hữu của hắn có thể bao dung, nhưng không thể quá mức dung túng, một vài chuyện cũng phải cần chú ý."

"Vâng, Thanh Huyền ... Thanh Huyền, hắn tốt lắm." Nói xong liền xấu hổ ngẩng đầu nhìn Sư Vô Độ, sau đó cúi đầu xuống.

"Ta nghe nói, trước đây Hoa Thần vốn là một gốc hoa Trà, một thân tu tiên phi thăng vốn là không dễ, cây cối tu luyện so với linh thú lại càng khó hơn. Ngươi là người duy nhất trong mấy trăm năm, thứ tại hạ mạo muội, Hoa Thần như thế nào kết tiên duyên?"

"Khi ta còn là hoa đã gặp được một vị quý nhân, lúc ấy trong núi khô hạn, ta vốn đã muốn chết nhưng lại được một đạo nhân dùng thuật pháp cứu giúp còn mang ta đến trồng ở trước sân nhà, ngày qua ngày ta nhiễm một chút tiên khí từ vị đạo nhân kia liền có thần thức, sau mấy trăm năm tu luyện thành người, nghĩ đến ân cứu mạng, ta đến nhân gian tu Đạo một bên hỏi thăm tin tức của ân công mà cơ duyên xảo hợp gặp được Phong Sư đại nhân đang ở nhân gian lịch kiếp, liền kết làm đạo hữu."

"Ra là như thế, ân công của ngươi nếu chưa phi thăng thì đã đầu thai chuyển thế, người tu đạo cũng không cần quá chấp trước"

Hoa thần mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Sư Vô Độ: "Tiểu thần tìm kiếm trăm năm, gần đây đã tìm được."

Sư Vô Độ xem Hoa Thần lương tri trong sáng một lòng muốn báo ân cũng liền yên lòng. Liền an ủi nói: "Vậy thì chúc hoa thần sớm ngày bày tỏ nỗi lòng."

Hoa thần nghe vậy kích động, đột nhiên nắm tay Sư Vô Độ, đưa lên hai gò má, khóe miệng khẽ nhếch, khóe mắt mang ý cười, hai gò má vì kích động mà nhiễm một tầng đỏ ửng, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền nghe thấy tiếng bước chân khiến Hoa Thần cả kinh rút tay về, Sư Vô Độ không thích cùng người khác tiếp xúc cảm thấy có chút xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Minh đứng trước mặt hai người, vẻ mặt kỳ quái, như thể không vừa lòng chuyện gì.

Hoa thần vội vàng cáo lui.

Bùi Minh đột nhiên dùng sức kéo Sư Vô Độ lên, Sư Vô Độ tuy rằng pháp lực mạnh mẽ nhưng thể lực kém xa Võ Thần, người lảo đảo không vững liền ngã vào trong lồng ngực của Bùi Minh. Sư Vô Độ có chút không vui mà đẩy ra: "Bùi đại tướng quân, ngươi đây là phát điên cái gì?"

"Có phải ngươi vừa ý Mộc Niệm Sư?"

Sư Vô Độ cười khẽ một tiếng: "Ngươi coi ta là ngươi sao? Hơn nữa ta đối với Long Dương không hứng thú."

Bùi Minh sau khi nghe xong đột nhiên nở nụ cười, lập tức trưng vẻ mặt lấy lòng: "Đi, đi qua điện của ta, biết ngươi hôm nay trở về liền đặc biệt chuẩn bị hai mươi vò Thiên Tử Tiếu, ta đã ước hẹn với Linh Văn không say không về!". Cuối cùng nhỏ giọng than thở một câu: "Long Dương cũng không hề gì".

Sư Vô Độ: "Hửm? Ngươi vừa mới nói gì?"

Bùi Minh ngượng ngùng cười cười: "Ta cái gì cũng không có nói."

Dứt lời liền kéo Sư Vô Độ đi đến Minh Quang Điện.

Tới Minh Quang Điện, Linh Văn đã sớm chờ từ lâu, ăn uống linh đình, rượu quá ba tuần, nhạc cũng đã tấu.

Linh Văn nói: "Thủy sư huynh, ngươi thật sự cùng Huyền Quỷ bỏ xuống ân oán?"

"Ừ" Sư Vô Độ đáp.

"Ngươi đoạt mệnh cách của hắn, khiến gia đình hắn chết thảm. Tuy rằng sau này bù đắp thiệt thòi, hắn lại giết ngươi, còn khiến Thanh Huyền mất đi thần cách, thị phi mơ hồ."

Sư Vô Độ nếu có chút đăm chiêu, đột nhiên hỏi: "Bùi Minh, Hạ Huyền hận ta đến thấu xương, làm sao chịu đem xác ta đưa cho ngươi"

Bùi Minh nói: "Ngày ấy ta lẻn vào phủ đệ của hắn, bị hắn phát hiện liền đánh một trận. Nói ra cũng ngại, ở địa bàn của hắn, ta không có cách nào thắng liền nói cho hắn, ngươi đã an bài cho cha mẹ vợ muội của hắn chuyển thế"

". . . " Sư Vô Độ tuy nói không hối hận nhưng cũng không phải không biết thẹn với lòng, cho nên năm đó bỏ ra rất nhiều công sức để bốn người này đầu thai chuyển thế chu toàn. Nhưng hắn xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, vô cùng coi trọng thể diện, trong hoàn cảnh kia cũng nhất định không nói một lời. Hiện tại nghĩ lại, Hạ Huyền nguyện ý trả lại thi hài, chắc hẳn cũng đã bỏ xuống hận thù, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn.

"Đa tạ"

"Giữa ta và ngươi còn khách sáo", giọng điệu của Bùi Minh đột nhiên trở nên trầm thấp đến đau lòng, Sư Vô Độ chết thảm khiến hắn hận chính mình bảo vệ người không chu đáo.

Linh Văn thấy thế vội nói: "Sớm muộn cũng phải có một cái kết quả, hiện tại tốt rồi. Huyền Quỷ kia sau đó cũng mai danh ẩn tích, ít khi xuất hiện."

Sau đó lại mở lời chuyển chủ đề:

"Nghe nói Hoa Thần mỗi lần đều chạy tới phủ ngươi, lại khiến người khác đố kị! Bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ, ngươi lần này trở về liền chiếm hạng nhất nha!"

Không khí thoáng cái thoải mái hẳn,

"Ít hồ nháo, hắn đến tìm Thanh Huyền."

Lại nghe Bùi Minh hừ lạnh một tiếng, rất không vui.

"Ta hôm nay đến, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn đến tìm Thanh Huyền!"

Sư Vô Độ nghiền ngẫm, nghiêng qua nhìn Bùi Minh liếc một cái, nói:

"Bùi tướng quân đây là hướng Sư mỗ ăn giấm chua sao?"

Linh Văn vừa nghe vậy thì tỏ ra thích thú: "Lão Bùi, ngươi xem, Mộc Niệm Sư! Ahahahaha. Ngươi là cao thủ tình trường cũng có lúc chưa ra trận đã ngã ngựa?"

"Mộc Niệm Sư, Mộc Niệm Sư", hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngươi cũng có thể mơ tưởng.

Dứt lời liền cầm lấy vò rượu và bắt đầu uống tiếp. Vài lần nâng ly, ba người đều là đông tây lẫn lộn, ba người cũng không phải người hảo rượu. Chỉ thấy Bùi Minh cùng Sư Vô Độ ôm nhau thành một đoàn, từ trên ghế ngã xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Minh dính đầy bụi đất. Linh Văn cười ngặt nghẽo, cúi người xếp lại cái bàn, Sư Vô Độ nằm trên người Bùi Minh, không đứng dậy nổi.

Bùi Minh mịt mờ nhìn người trong ngực, xưa nay ngang tàng kiêu ngạo lúc này hai mắt mất hồn, mâu quang lưu động, mị hoặc như tơ, lông mi dài khẽ động như ở trong lồng ngực hắn như khiêu khích. Sống mũi thẳng đứng, thường ngày trắng như tuyết bởi vì say rượu mà đỏ bừng, hai phiến môi mỏng kia chuyển sang màu đỏ như quả mọng, vô cùng cám dỗ. Vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo mất đi còn lại một vẻ mê hoặc, trong đầu Bùi Minh thoáng cái bùng nổ, trong lồng ngực dục hỏa cũng đã cuộn trào mãnh liệt.

Chỉ nghe người trong lồng ngực thì thào nói: "Bùi tướng quân, Kiệt khanh, đa tạ các ngươi."

Bùi Minh lúc này khó khăn lắm mới kìm được ham muốn mang người trong ngực làm luôn tại chỗ.

Đúng lúc, Linh Văn đột nhiên nói: "Thủy sư huynh, nếu thật muốn cảm tạ ta cùng Bùi tướng quân, ngươi liền hóa nữ tướng để hai người bọn ta quan sát một chút. Ta cùng Bùi Minh mong nhớ ngày đêm, nếu thật sự là ngày đó ngươi thân vẫn, không thể chiêm ngưỡng quả thực là việc đáng tiếc lớn nhất trong đời!"

Thanh Huyền nữ tướng đã là dung mạo thiên tiên, cũng không ít người đã từng khắc họa qua nữ tướng Thủy Sư phong thái cao ngạo, trước sau cô độc.

Sư Vô Độ ngửa đầu trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, linh quang chợt lóe liền hóa một thân nữ tướng, lập tức Linh Văn cùng Bùi Minh chấn động. Nửa ngày sau mới định thần lại, Bùi Minh thân chinh bách chiến cũng bị dung mạo này làm rung động, quả nhiên là phương hoa tuyệt đại, dung mạo vô song. Linh Văn tuy là nữ tử cũng không khỏi nuốt nước miếng nói: "Quả nhiên tuyệt sắc, trong tam giới có một không hai! Tam sinh hữu hạnh a"

Bùi Minh lại càng ngẩn ngơ, không nói đến giờ phút này giai nhân trong ngực, bộ ngực đầy đặn eo thon, hơi thở như lan. Quay đầu hướng Nam Cung Kiệt nói: "Kiệt khanh. . . ngươi không phải còn có việc muốn làm. . . Như thế nào. . . Còn chưa đi. . . ."

Linh Văn biết tâm tư của Bùi Minh đối với Sư Vô Độ, sau khi giúp người đạt mục đích liền ba bước thành một bước bỏ chạy lấy người, nhưng là vẫn là lưu luyến quay đầu, sợ là về sau không còn cơ hội để nhìn.

Bùi Minh run rẩy ôm mỹ nhân đặt lên giường trong sân, Sư Vô Độ giờ phút này đã say đến mức quên mất chính mình đang còn nữ tướng, tay ôm Bùi Minh không buông, Bùi Minh trong miệng thầm lẩm nhẩm "thật có lỗi, thật có lỗi", một bên hôn lên gương mặt trắng nõn của Sư Vô Độ, lại nói: "Vô Độ, về sau trên trời dưới đất có Bùi mỗ bồi ngươi, Bùi mỗ nhất định bảo hộ ngươi chu toàn, dứt lời liền hướng đến môi anh đào của Sư Vô Độ mà hôn lên. . ."

Đúng lúc này, có người đột nhiên kéo Sư Vô Độ ra, còn Bùi Minh thì say khướt, nằm đến trên mặt đất la mấy tiếng liền ngủ. Mơ mơ màng màng, tựa hồ thấy Sư Thanh Huyền ôm lấy Sư Vô Độ đang mê man do say rượu, còn lẩm bẩm, sao có thể về sớm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top