Thất Khổ


Thất Khổ

Tác giả: ---------
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Triển Chiêu mất trí nhớ?!

Đang ở tái ngoại ngắm cảnh Bạch Ngọc Đường vừa nhận được bồ câu đưa tin của Tương Phương, lập tức ra roi thúc ngựa đuổi về Biện Lương.

Công Tôn tiên sinh lần đầu tiên thấy được Bạch Ngọc Đường trèo tường mà vào

"Bạch thiếu hiệp——"

Bạch Ngọc Đường không rên một tiếng vòng qua hắn, lao về phía Tây sương phòng của Triển Chiêu. Lúc này hắn đầy đầu chỉ nghĩ một vấn đề——

Gặp lại nên nói thế nào?

Với ngươi, Bạch Ngũ gia là——

Tri kỷ?

Bằng hữu?

Oan gia đối đầu?

Lúc này Tây sương phòng đứng đầy người, cả chỗ đặt chân cũng khó tìm.

"Triển đại nhân, ta là thân thích bà con xa của ngài——"

"Đừng nghe hắn nói bậy, ta mới là đường đệ thất tán của ngài——"

"Đám tiểu nhân bỏ đá xuống giếng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này! Chiêu ca ca, ta là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng——"

"Bát phụ đừng loạn nhai lưỡi! Phu gia ngươi rõ ràng là Vương Nhị giết heo ngoài phố!"

"Triển đại nhân——"

Ngồi bên bàn Triển Chiêu mở đôi mắt đá mắt mèo nhìn cái này lại nhìn cái kia, chỉ thấy lẫn lộn.

Bạch Ngọc Đường cười thầm, đẩy ra mọi người bước lại.

"Miêu Nhi——"

Triển Chiêu nghe lời nhìn qua.

"Ngươi là?"

"Họ Bạch kia, mọi việc đều phải nói thứ tự trước và sau!" Có người reo lên.

"Không sai không sai——" Mọi người hoà âm.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, kiếm chưa ra vỏ đã đánh nát mấy cái ghế.

Thế là thế giới cuối cùng an tĩnh.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi xoay người, con mèo kia nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt ôn nhuận trong suốt, tựa sông xuân đê Tô, chỉ một ánh mắt đã khiến người sa vào đó.

"Ta là——"

Hắn chậm rãi mở miệng, lời đến bên mép lại không thể nhiều thêm nửa chữ.

Ta là gì của ngươi?

Bạch y thiếu niên khí phách phi dương ngang tàng độc đoán đột nhiên giấu đi quang hoa khiếp người, ánh mắt ngỡ ngàng, cứ như mất trí nhớ là mình.

"Ngươi là bằng hữu ngày xưa của tại hạ?"

Triển Chiêu thấy hắn không nói, đành phải mở miệng hỏi.

Bằng hữu?

Bạch Ngọc Đường không biết vì sao dâng lên lửa giận.

Hay cho Triển Tiểu Miêu ngươi, nói một phen tình ý phiền Ngũ gia cơm nước không nghĩ là ngươi, một đêm quên sạch việc xưa gọi Ngũ gia ngày đêm kiêm trình chạy chết mấy con ngựa tới gặp cũng là ngươi, ngươi——

Bỗng nhiên truyền tới tiếng lưỡi dao sắc bén phá không, Triển Chiêu dĩ nhiên không hề hay biết, chỉ đầy mặt không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường sững sờ.

Bạch Ngọc Đường tức chết, một bước vọt tới trước kéo Triển Chiêu ra, rồi lớn tiếng quát.

"Cút ra cho gia gia!"

Quả nhiên thấy mấy kẻ mặc đồ thích khách rút đao lao về phía Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thầm nhủ sợ là đối đầu Miêu Nhi trước đây chọc phải tính thừa dịp hư mà vào, Họa Ảnh đã nhanh chân rời vỏ!

Hai kiếm lưu loát chém xuống đầu một người, Bạch Ngọc Đường nghiêng tay rút về, một kiếm xuyên qua một thích khách muốn từ phía sau đánh lén Triển Chiêu!

Kiếm pháp của hắn đã nhanh lại ác, mấy thích khách còn lại sợ đến tay chân mềm nhũn. Một thích khách thân hình nhỏ gầy lặng lẽ lui ra sau, tính trốn, chỉ thấy ngực đau xót, cúi đầu nhìn, một viên đá tròn trịa không ngờ đã khảm vào ngực.

"Thích khách nên có đạo đức nghề nghiệp tối thiểu——"

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh, ánh mắt chứa đầy kiêu căng.

"Đã tới thì chơi với Bạch gia gia đến cùng đi!"

Chữ "đi" vừa dứt, mấy thích khách còn sống chỉ thấy đầy trời kiếm ảnh, Bạch Ngọc Đường trong phút chốc thu kiếm đứng về cạnh Triển Chiêu.

"Hắn——" Một thích khách tính nói hắn phô trương thanh thế mà thôi, đột nhiên cổ họng ngọt lịm, thân thể thoáng ngã đã gục, yết hầu thình lình chảy ra vết máu. Thì ra ngay trong vừa nãy, Bạch Ngọc Đường từ lâu rạch ra cổ họng bọn họ, chỉ vì hắn xuất kiếm quá nhanh, vết thương hồi lâu mới bắt đầu chảy máu——

Mạo nhược xử nữ, ngoan lệ vô song.

Ta vốn nên là vậy——

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhìn màu mắt biển đổi của Triển Chiêu, thời gian bỗng nhiên lu mờ dung nhan, chỉ vài cái chớp mắt cảnh tượng như đèn kéo quân qua lại không ngừng——

Y đuôi mày mỉm cười.

"Ngọc Đường, nếu ngươi hiểu tình ý Triển mỗ dành cho ngươi, ngươi sẽ thế sao?"

Y mắt ngậm giảo hoạt.

"Người trong thiên hạ đều xưng bọn đạo chích là 'chuột nhắt' (thử bối), lẽ nào Bạch huynh muốn ta nghịch thiên mà sửa thành 'mèo nhắt' (miêu bối)?"

Y môi hiển hiu quạnh.

"Bạch huynh phong lưu thiên hạ, hồng nhan tri kỷ tự nhiên không thiếu được——"

...

"Vị thiếu hiệp, ngươi không sao chứ?"

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đầy mặt vô tội, càng muốn nghiến răng.

"Gia gia rất tốt——"

Ngươi trái lại quên sạch sẽ, độc lưu ta một mình phiền muộn.

Triển Chiêu đứng dậy tính mở cửa báo cho Công Tôn Sách sự việc, đột nhiên bị Bạch Ngọc Đường bắt lấy vai đè trên cửa không thể động đậy.

"Thiếu hiệp——?"

Triển Chiêu nghi hoặc, lên tiếng hỏi.

"Gia gia họ Bạch, danh Ngọc Đường, tự Trạch Diễm——"

Bạch Ngọc Đường tay phải nâng cằm y, hung hăng hôn xuống.

Bạch gia gia không phải thế gian nam nữ si tình, thà rằng một mình nhận hết nổi khổ luyện ngục cũng muốn bảo người kia vui vẻ an khang——

"Khái... Khái khái."

Triển Chiêu buồn bực, nghẹn ho không dứt. Mỹ thiếu niên bá đạo phi dương khí thế như Tu La trước mắt quả thật khiến y có chút ăn không tiêu.

"Ngươi——" Rốt cuộc là ai?

Bạch Ngọc Đường cười, là nụ cười tà mị phong lưu đến cực điểm. Hắn duỗi tay siết chặt Triển Chiêu vào lòng, thì thầm bên tai y.

"Ta là——"

"Ta là người ngươi khuynh tâm ái mộ."

Phật nói đời người có thất khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc.

Cầu bất đắc, đứng đầu trong đó.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngủ say thoáng cười.

Lúc đó ta như gần như xa, ngươi thế nhưng nhận hết nổi khổ "cầu bất đắc"?

Lần này, thiên đạo xem như công bình——

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top