59. Đôi mắt
Tư Truy và Kim Lăng trong một lần săn đêm đã cãi nhau rất lớn, lí do là trong lúc chiến đấu với quái thú, Kim Lăng cứ cố chấp muốn tấn công trực diện nhưng Tư Truy lại không chấp nhận, muốn làm theo kế hoạch
Kim Lăng hét lên: "Ngươi bị ngốc sao? Tính toán chi li thế làm gì? Đợi ngươi tính xong chúng ta đã thành thức ăn cho nó rồi"
Tư Truy cãi lại: "Nhưng thứ này không đơn giản đâu, tấn công dồn dập như vậy sẽ rất nguy hiểm"
Kim Lăng: "Ta không quan tâm ngươi đang tính toán gì, ta chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh mà thôi"
Dứt lời hắn cầm Tuế Hoa xông lên, Tư Truy không kịp cản lại, chỉ đành đến giúp hắn. Đáng lẽ hôm nay họ định sau khi săn đêm xong mà còn dư thời gian sẽ xuống trấn chơi một chuyến nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này, hai người lại không đồng nhất ý kiến dẫn đến nhiệm vụ càng khó khăn hơn. Kim Lăng vì muốn đánh nhanh thắng nhanh nên có hơi liều lĩnh, hắn dùng cung tên bắn vào mắt con quái vật rồi cầm kiếm lao về phía nó nhưng giữa chừng lại bị nó giáng cho một chưởng văng ra xa, đập đầu vào cây bất tỉnh. Tư Truy thấy hắn gặp nguy hiểm chính mình cũng đành liều một phen, y phóng ra vài tấm hoàng phù lên những cái cây gần đó, dụ con quái vật đến gần rồi niệm chú để kích nổ nhưng bản thân vẫn bị ảnh hưởng. Khi con quái vật ngã xuống y cũng không còn sức nữa, cảm thấy mắt mình bị bụi mù làm cho đau rát sau đó ý thức dần mất đi
Lúc Tư Truy tỉnh lại, cảm thấy trước mắt tối đen, y không thể nhìn thấy gì nữa, đang hoang mang không biết làm gì thì nghe thấy một giọng nói: "Tư Truy, huynh tỉnh rồi, làm ta lo lắm đó, huynh và đại tiểu thư làm thế nào mà đều bị thương hết vậy?"
Y nhận ra đây là giọng của Cảnh Nghi, có chút hoảng loạn nói: "Cảnh Nghi, là đệ sao? Mắt ta sao không thấy gì hết vậy? Ta bị mù rồi sao?"
Cảnh Nghi đáp: "Huynh đừng lo, chỉ là mắt huynh bị thương nên tạm thời không nhìn thấy, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi"
Tư Truy nghe tới đây thì thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu thì như nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: "Còn A Lăng thì sao? Hắn ổn chứ?"
Cảnh Nghi có chút bực khi y nhắc đến Kim Lăng, cậu cục súc nói: "Giờ là lúc nào rồi huynh còn nhắc đến tên đó nữa sao? Nếu không phải vì hắn huynh đâu có bị thương như vầy. Haiz, mà huynh yên tâm, hắn đã được đưa về Kim Lân Đài rồi, chắc là không sao đâu. Huynh nghỉ ngơi thêm đi, để ta đi lấy ít thuốc"
Đợi Cảnh Nghi đi rồi Tư Truy mới bước khỏi giường, đối mặt với bóng tối trước mắt, y muốn thử thích nghi với chúng trong thời gian điều trị. Y đưa tay về phía trước để dò đường, từ từ đứng dậy bước từng bước chậm rãi. Mặc dù căn phòng này đối với y đã quá quen thuộc nhưng với tình trạng bây giờ đôi lúc vẫn đụng phải một vật gì đó, mỗi lần như vậy y đều cúi xuống mò mẫm xác định xem đó là thứ gì rồi tiếp tục di chuyển, lại không cẩn thận té ngã đứng lên mấy lần. Lúc Cảnh Nghi quay lại đã thấy y đang ngồi dưới đất và cố đứng dậy, cậu vội vàng chạy đến đỡ y: "Ta không phải dặn huynh ở yên trên giường sao? Huynh như vầy đi lung tung rất dễ bị thương đó"
Tư Truy được đỡ quay lại giường, y nhận lấy chén thuốc nói: "Ta chỉ muốn thử làm quen với cảm giác bị mù như thế nào thôi, ta đoán chắc là lâu lắm mới có thể hồi phục"
Cảnh Nghi biết y rất buồn vì tình trạng của mình, điều đó làm cậu càng thêm ghét Kim Lăng nhiều hơn nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống không chửi hắn trước mặt y, đành phải an ủi: "Thôi huynh đừng suy nghĩ nhiều nữa, sẽ sớm hồi phục thôi mà, mau uống thuốc đi"
Tư Truy nghe theo ngoan ngoãn uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhưng trong tâm y vẫn không ngừng hoang mang, không biết phải làm lành với Kim Lăng như thế nào
Về phía Kim Lăng, hắn chỉ bị thương nhẹ ở đầu và đã sớm khỏi, nghe bảo Tư Truy cũng bị thương nên nhân lúc Giang Trừng đến Cô Tô để bàn việc quyết định xin đi theo đến thăm y. Đến nơi, hắn thấy Tư Truy đang cùng Cảnh Nghi bước ra khỏi phòng, y đã quen với việc không nhìn thấy nhưng vẫn cần có người dẫn đường để có thể đi được xa hơn. Hai người bước đến chỗ Kim Lăng và Giang Trừng hành lễ, Cảnh Nghi nói: "Giang tông chủ, Trạch Vu Quân đang chờ ngài trong phòng trà, ngài ấy bảo vãn bối đưa người đến"
Giang Trừng gật đầu rồi đối Tư Truy nói: "Ùm, được rồi. Còn ngươi ổn chứ? Nghe nói ngươi cũng bị thương"
Tư Truy đáp: "Con đã khỏe nhiều rồi, đa tạ Giang tông chủ đã quan tâm"
Sau đó mọi người cùng vào trong, Kim Lăng nãy giờ không thấy y nói chuyện với hắn, hắn nghĩ có lẽ y vẫn còn giận chuyện lần trước, hắn vốn rất muốn làm lành với y
Khi mọi người đã ngồi vào bàn, Tư Truy muốn rót trà cho mọi người nhưng mò mãi vẫn không thấy bình trà đâu, thấy vậy, Cảnh Nghi nói: "Thôi để ta làm cho, mắt huynh như vậy không tiện" Rồi lấy bình trà rót cho mọi người sau đó đặt một tách trà vào tay Tư Truy
Kim Lăng nãy giờ quan sát, thấy lạ liền hỏi: "A Nguyện, ngươi bị làm sao vậy? Mắt của ngươi..."
Thấy y có vẻ không muốn trả lời, Ngụy Vô Tiện nói thay: "Tư Truy là bị thương ở mắt, thằng bé tạm thời không nhìn thấy gì, nhưng con cũng đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"
Kim Lăng cảm thấy khá có lỗi vì đã để y vì mình mà bị như vậy, hắn quyết định hôm nay phải nói chuyện đàng hoàng với y. Sau khi buổi nghị sự kết thúc, Tư Truy muốn tự mình trở về phòng, Kim Lăng vội vàng đuổi theo chặn y lại ở hành lang khiến y đâm vào người hắn, sau đó thuận thế đem người ôm vào lòng nói: "A Nguyện, ngươi bị thương thành như vậy sao không nói với ta? Cả buổi ngươi đều im lặng không lẽ vẫn còn giận ta sao?"
Tư Truy đẩy nhẹ hắn ra nói: "Ta không giận ngươi, chuyện này chúng ta cũng đừng nói nữa, ta mệt, muốn về nghỉ ngơi" Y cố thoát khỏi tay Kim Lăng nhưng hắn nhất quyết không để y đi, còn xin lỗi và năng nỉ đủ điều cuối cùng Tư Truy đành mềm lòng mà tha thứ cho hắn, để hắn bế mình trở về tĩnh thất
Sáng hôm sau, mọi người tập trung ở trước cổng Vân Thâm để đến hồ Bích Linh diệt thủy quỷ vì nghe người dân báo là chúng đã quay lại, Tư Truy cũng muốn đi mặc mọi lời khuyên ngăn của Cảnh Nghi vì sợ y sẽ gặp nguy hiểm nhưng y vẫn muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này để rèn luyện bản thân. Cò kèo một hồi cuối cùng cậu vẫn đồng ý nhưng lại không muốn Kim Lăng đi cùng liền nói: "Đại tiểu thư ngươi cũng đòi đi theo sao? Ngươi thì làm được gì chứ?"
Kim Lăng nói: "Ngươi đừng coi thường ta, ít nhất ta cũng có thể bảo vệ được A Nguyện, ngươi mới là kẻ nên ở lại"
Xét thấy hai người sắp sửa cãi nhau, Tư Truy liền can ngăn: "Được rồi, hai người cứ như vậy sẽ làm mất thời gian đó, Cảnh Nghi đừng lo, ta tin A Lăng có thể bảo vệ ta mà"
Sau đó họ bắt đầu lên đường, Cảnh Nghi không ngờ là Tư Truy lại có thể tha thứ cho cái tên đáng ghét đó dễ dàng như vậy nhưng cậu biết mình cần phải bỏ qua chuyện này và đi theo hỗ trợ
Khi đến nơi, các trưởng bối đi thuyền ra giữa hồ để thám thính còn các tiểu bối thì ở trên bờ quan sát tình hình. Trong khi Kim Lăng và Cảnh Nghi không ngừng xỏ xiên nhau thì Tư Truy vô tình nghe được một tiếng động kì lạ, kể từ khi đôi mắt bị thương thì các giác quan của y cũng trở nên nhạy bén hơn. Y bảo bọn họ dừng cãi nhau rồi rút kiếm ra cảnh giác, đoạn Tư Truy xuất kiếm đâm xuống nước sau đó thu trở lại mang theo một đám rong rêu kì lạ màu đen bám trên đó. Cảnh Nghi và Kim Lăng cũng làm vậy thì quả nhiên một lát sau đám rong đáng sợ bắt đầu trồi lên mặt nước tấn công họ. Cả ba nhảy đi tránh né, Kim Lăng nhanh chóng chạy đến bảo hộ Tư Truy ở phía sau. Đám rong ma quái cứ thoắt ẩn thoắt hiện dưới nước khiến các thiếu niên khó lòng tiếp cận, cuối cùng đành phải lùi về phía sau bảo toàn linh lực. Kim Lăng nói: "A Nguyện, ngươi có kế hoạch gì không? Ta nghĩ cứ tấn công như thế này không phải là một ý hay" Đến nước này Kim Lăng mới biết lối chiến đấu tỉ mỉ của Tư Truy trước giờ sẽ có hiệu quả hơn nên quyết định từ giờ sẽ nghe lời y và không bướng bỉnh nữa
Tư Truy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy ta không thể nhìn thấy nhưng ta có thể nghe và xác định vị trí của nó ở đâu, các ngươi chỉ cần canh đúng thời gian nó vừa trồi lên là được"
Cảnh Nghi gật đầu đáp ứng: "Đều nghe huynh" Sau đó kế hoạch bắt đầu triển khai, Tư Truy nhắm đôi mắt vô dụng của mình lại tập trung lắng nghe, sau đó ra hiệu: "Bên trái!"
Kim Lăng nghe hiểu nhanh chóng nhảy lên vừa lúc đám rong trồi lên nhanh chóng chặt đứt không để cho nó kịp có hành động khác. Sau đó lại tiếp tục như thế, hai người Cảnh Nghi và Kim Lăng thay phiên tấn công thủy quỷ khiến chúng đứt thành từng đoạn nhỏ. Một lát sau cuối cùng cũng xong việc, Tư Truy bước đến bên họ thì bỗng nhiên bị một đám rong quấn lấy chân kéo xuống nước. Kim Lăng hốt hoảng nhanh chóng nhảy xuống cứu, hắn chặt đứt mấy sợi rong quấn quanh người Tư Truy rồi hôn môi độ khí cho y. Trong mơ hồ Tư Truy chợt thấy hình ảnh Kim Lăng hiện lên trước mắt y mờ ảo sau đó lịm dần
Lúc Tư Truy được kéo lên bờ, các trưởng bối đã tới và dùng bùa chú tiêu diệt đám rong quái vật, họ đã sớm tìm ra ngọn nguồn của nó là những sợi tóc còn sót lại của đám thủy quỷ mà họ từng giao đấu nhiều năm trước do oán niệm tích tụ nên mới quay trở lại, họ đã tiêu diệt chúng nhưng vẫn còn sót lại một ít, cũng may lần này có thể tới kịp để giải cứu. Kim Lăng đỡ Tư Truy đang nằm bất tỉnh, cố gắng hô hấp nhân tạo cho y, tâm hắn rối bời sợ rằng sẽ mất y nhưng thật may cuối cùng y cũng đã tỉnh lại. Tư Truy ho vài tiếng rồi mỉm cười, đưa tay đặt lên má Kim Lăng nói: "A Lăng, cuối cùng...ta cũng đã có thể nhìn thấy ngươi rồi"
Kim Lăng vui mừng nắm lấy tay y nói: "A Nguyện, ngươi đã nhìn lại được rồi sao? Thật tốt quá. Từ giờ ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm nữa, ta hứa sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. A Nguyện, ngươi đồng ý lấy ta chứ?"
"Ta đồng ý" Tư Truy không do dự liền đáp ứng, mọi người thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã được giải quyết và hàng vạn lần không ngờ là Kim Lăng sẽ cầu hôn trong tình huống như thế này. Sau đó mọi người cùng nhau trở về dưới ánh mặt trời gay gắt ban trưa, nó mạnh mẽ như tình yêu của cặp đôi trẻ này vậy
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top