Đoản 2:
"Con gái anh chị có vấn đề về đầu óc. Tôi cảm thấy bé hơi chậm hiểu so với những đứa trẻ cùng lứa. Trong khi những khác đã đọc nói lưu loát, viết chữ thuần thục thì con bé còn chưa biết viết. Tôi đã rất cố gắng kèm cặp cháu, tôi nghĩ anh chị nên thuê riêng một gia sư dạy kèm cặp cháu"
Đó là lời cô giáo dạy mầm non nói với bố mẹ tôi, khi ấy tôi vẫn còn chưa hiểu như thế nào là chậm hiểu. Chỉ thấy nét mặt của bố mẹ nhìn tôi có phần nặng nề sau đó thở dài.
Bố mẹ ơi, sao lại buồn thế? Con làm gì sai sao?...
Có lẽ bố mẹ không hề hay biết, mỗi khi dạy tôi, cô ấy luôn kè kè một cái thước gỗ dài bằng nửa người để dọa tôi, mỗi lần tôi nói sai liền sẽ bị đánh một cái thật đau vào tay... Đau tới mức về nhà không cầm được thìa ăn cơm. Từ đó, áp lực "sợ học" như một cái rễ cây cắm sâu trong tâm hồn non nớt của tôi...
"Sao mày không thể được như con Hiền em họ mày nhỉ, cùng bằng tuổi nhau mà sao nó khôn khéo thế, nó tháo vát thế. 5 năm rồi đều là học sinh giỏi, còn mày thì sao? Cấp 1 dễ như vậy còn để 5 năm học sinh trung bình, lại còn bị phê là chậm hiểu to đùng trong cái học bạ. Trường nào có thể tiếp nhận mày đây? "
Lên lớp 6, mẹ tôi đã buông lời cay nghiệt với tôi như vậy, chỉ vì hồ sơ của tôi quá "nát" không thể xin nổi vào trường THCS ngay gần nhà, nơi mà anh trai tôi theo học.
Cuối cùng, hồ sơ của tôi cũng được một trường chấp nhận, tuy có xa nhà nhưng không sao, miễn là tôi có thể được tiếp tục đi học.
"Cái vạch kẻ bàn này là dải phân cách, mày không được làm gì nhếch sang đây đâu đấy, bẩn lắm! "
Đó là lời nói của người con trai ngồi cạnh bàn tôi, cậu ấy là 'hot boy' của lớp. Tôi bấy giờ đã hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ấy... Bởi vì ngoại hình tôi không được đẹp đẽ, lại học dốt, ngồi cạnh cậu ấy không có chút giá trị nào.
Thường thì nếu không học giỏi thì phải dễ nhìn một chút, còn tôi thì chẳng có cả hai thứ. Ăn nói thì như dở nên ai ai cũng ghét và nói xấu sau lưng.
Học kỳ hai lớp 8, chủ nhiệm lớp tôi khi ấy là một cô giáo vô cùng có tâm với nghề, cô ấy vì lo sợ tôi sẽ không qua nổi kì thi xét tốt nghiệp THCS nên đã xếp tôi với một bạn để kèm.
"Phương trình này mày chỉ cần chuyển vế rồi nhóm thành nhân tử chung, tao nói hết cả lời giải ra rồi mày cũng không biết làm? "
Lúc đó tôi thẹn tới mức chỉ muốn chạy về nhà, nhưng mà không thể nào... Tôi lén nhìn đồng hồ còn tận hai tiếng nữa mới kết thúc giờ học... Tôi đành ngậm ngùi lắc đầu...
"Cô ơi, em không dạy được nó nữa rồi!!! "
Cô giáo đành phải tịch thu máy điện thoại của tôi vì nghĩ rằng do tôi có điện thoại riêng nên mới chểnh mảng học hành, sau đó cô mời bố mẹ tôi tới trường nói chuyện.
"Nếu anh chị cứ để tình hình cháu thế này, tôi e rằng cháu không đủ khả năng thi đỗ vào trường cấp 3 nào trong thành phố hết. Tôi nghĩ anh chị nên có biện pháp dạy cháu ở nhà để đôn đốc cháu thêm "
Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc đó, tủi nhục làm sao... Bố mẹ tôi cũng lấy làm xấu hổ, chỉ biết cười trừ và gật đầu khi nghe cô giáo nói vậy.
Kết thúc giờ học, tôi chạy thật nhanh tới cái hồ gần nhà rồi hét thật to, vừa hét vừa khóc, bao nhiêu tủi hờn và nước mắt đều xả hết ra ngoài. Tôi quá áp lực, tôi quá mệt mỏi... Tôi cũng muốn học giỏi chứ, tôi đâu muốn trở thành người thừa cho xã hội. Không có ngoại hình thì phải giỏi... Nhưng mà... Nhưng mà... Không ai chịu kiên trì chỉ bảo cho tôi, họ luôn có thái độ hằn học ghét bỏ mỗi khi ngồi cạnh tôi... Tôi rất stress, rất buồn...
Xế chiều, tôi về nhà ăn cơm, không khí gia đình vô cùng nặng nề. Sau khi ăn xong, tôi định dọn dẹp thì mẹ tôi cất giọng lạnh lùng
"Tao đã thuê cho mày một người gia sư đấy, cố gắng học hành cho tử tế vào "
Ngược lại với những gì tôi nghĩ, tôi cứ tưởng rằng mẹ sẽ quát mắng tôi như mọi khi. Tôi rất vui mừng vì câu nói đó của mẹ. Hóa ra bấy lâu nay mẹ vẫn luôn âm thầm tìm cách giúp đỡ tôi.
Gia sư à? Tôi chưa từng có một gia sư riêng ở nhà nên rất hồi hộp lại kỳ vọng nữa, người ấy sẽ giúp tôi học tốt chứ?
____________
Và buổi chiều mà tôi mong đợi cũng đã tới. Nghe mẹ tôi kể, anh gia sư mà mẹ tôi vừa thuê được là cháu của bạn mẹ tôi. Anh ấy đến rất đúng giờ, vừa tới nhà tôi anh ấy lễ phép chào hỏi gia đình tôi rồi đi lên phòng tôi.
"Chào em, anh tên là Minh, sinh viên năm 4 trường đại học Y Hà Nội "
Lời anh nói cứ ù ù bên tai tôi, bởi cái vẻ bề ngoài của anh khiến cho tai tôi như không nghe thấy những gì anh đang nói. Anh rất cao, nước da trắng trẻo và sạch sẽ, hàng lông mày rậm, mắt đeo một cặp kính cận màu đen, đầu tóc gọn gàng và đôi môi mỏng hồng hào. Không hiểu sao sau khi nhìn anh mặt tôi cứ đỏ hết cả lên, đờ ra một lúc cho tới khi anh nói
"Thảo, em sao vậy? "
Nghe anh gọi tên, tôi lập tức cúi gằm mặt xuống bàn, ngón tay đan vào nhau ngại ngùng nói lắp
"Dạ... Dạ... Không có gì... "
Anh thực sự rất đẹp trai... Tim tôi đập bất chấp cả nhịp điệu, trong lòng vô cùng hồi hộp.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu vào học em nhé"
"Dạ... Dạ"- Tôi lén lút đáp
Tôi cứ nghĩ anh sẽ dạy tôi từ căn bản, nhưng không ngờ rằng anh lại đưa cho tôi một phương trình nhìn còn loằng ngoằng hơn cả những gì cô giáo dạy trên bảng.
Hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, tôi cứ ngồi đó như một khúc gỗ, đầu óc trống rỗng đưa tay lên đầu gãi, làm sao tôi có thể giải cái phương trình này chứ...
Tôi liếc sang anh, thấy anh đang cầm quyển sách y học đọc. Tôi lại chậm rãi nhìn vào phương trình đó. Tôi nghĩ anh ấy học giỏi như vậy, chắc chắn anh sẽ không dạy nổi đứa dốt nát như tôi đâu, rồi anh sẽ lại bỏ về và mẹ tôi sẽ phải tìm cho tôi một người gia sư khác thôi...
Khoảng 5 phút sau, trang giấy vẫn trắng tinh, anh quay sang nhìn tôi, tôi cứ nghĩ là anh sẽ quát mắng tôi như những người bạn cùng lớp, nhưng không, anh ôn tồn nói.
"Em có biết chuyển vế đổi dấu không? "
Tôi lúng túng ngượng ngùng gật đầu.
Thế rồi anh sáp lại gần tôi hơn, vai anh chạm vào vai tôi, cơ thể tôi như bị điện giật.
Ngón tay mảnh khảnh của anh đặt lên trang giấy, chỉ vào phương trình phức tạp.
"Phương trình này, em chuyển vế đổi dấu rồi quy đồng cho anh nhé, làm thế này... thế này này... Em hiểu chứ? Làm thử cho anh xem "
Khoảng 15 phút sau, tôi dần hiểu được cách rút gọn biểu thức, câu toán này bỗng dưng trở nên dễ dàng hơn qua lời chỉ dạy của anh. Nút thắt trong lòng tôi cuối cùng cũng được gỡ bỏ, không hiểu sao anh mang cho tôi một không gian vô cùng thoải mái. Nhờ sự giúp đỡ của anh, cuối cùng tôi cũng giải được biểu thức đó. Anh nhìn tôi cười hiền rồi xoa đầu tôi.
"Em làm tốt lắm "
Tôi ngượng lắm, mặt đỏ lừ, lần đầu tiên tôi được khen, vui như mở cờ trong bụng ấy.
Mà anh nói vậy, nghĩa là anh ấy sẽ tiếp tục dạy tôi phải không? Nghĩ vậy tôi sung sướng vô cùng. Khóe miệng tôi nhếch lên chưa được bao lâu thì anh ấy lại đưa một phương trình khác, phương trình này còn phức tạp hơn, tôi không hề biết cách giải.
Không sao, anh lại hướng dẫn tôi cách giải nó một cách dễ dàng.
Buổi học đầu tiên kết thúc khá mỹ mãn, tôi như được nạp thêm một phần kiến thức to lớn vào trong đầu. Tôi hạnh phúc lắm, cảm giác như vừa bước qua cánh cửa của căn phòng tri thức vậy. Tuy nhiên, tôi nhìn anh hơi ái ngại, tôi sợ anh sẽ từ chối dạy tôi...
Mẹ tôi bưng nước cam lên, thấy anh đang lúi húi thu dọn sách vở đút vào cặp sách thì mẹ tôi bảo
"Cháu ở lại uống nước cam đã "
Anh mỉm cười, đón lấy cốc nước cam trên tay mẹ tôi rồi gật đầu
"Vâng "
Không rườm rà, mẹ tôi vào luôn chuyện chính.
"Thế nó học thế nào hả cháu? "
"Em đã bị mất căn bản, mất gốc, có lẽ mất từ lớp 6, cháu sẽ phải dạy lại em từ đầu. "
Sắc mặt mẹ tôi trở nên tối tăm, nụ cười trên môi cứng lại.
"Thế... Thế à... Chết thật... "
"Nhưng không sao, cháu thấy khả năng tiếp thu của em khá tốt. Bác không phải lo đâu ạ "
Trong đầu tôi liền có một tiếng nổ rất lớn... Tôi kinh ngạc nhìn anh, đây là người đầu tiên khen tôi khả năng tiếp thu tốt...
Anh... Anh đang nịnh tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top