Chương 5:
Vừa ra cửa cả hai liền nghe thấy một tiếng kêu, "Tướng quân, tướng quân, không thấy tiểu thư đâu nữa."Một lão già tướng mạo trung hậu thành thực mồ hôi mồ kê ròng ròng chạy vào.
Lão thấy Lãnh Băng Băng đứng cạnh Hoắc Thiên, bật thốt, "Cô ấy là tiểu thư?" Vũ Linh không phải nói không thấy tiểu thư đâu sao? Sao còn êm đẹp đứng cạnh tướng quân thế này!
Hoắc Thiên khẽ gật đầu, "Dương tổng quản, đưa tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Dương tổng quản mừng rỡ, nói rất cung kính, "Mời tiểu thư." Tướng quân lần này giữ nàng trong phủ e là không đơn giản, có khi chẳng được bao lâu lão lại có nữ chủ nhân cũng nên, haha.
Lãnh Băng Băng không ý kiến gì, chân trần theo sau Dương tổng quản, nhìn ngắm trong phủ tướng quân hành lang uốn lượn, nước biếc cầu cong, vô cùng đẹp đẽ, dù bị tuyết lớn phủ dầy vẫn có thể nhìn ra khí thế bất phàm.
Dọc đường đi nô bộc nhiều như mây, ai nấy đều dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát Lãnh Băng Băng.
Tình cảnh như vậy với Băng Băng từ lâu đã chẳng có gì lạ, mắt không buồn chớp đi theo Dương tổng quản tới một tiểu viện xa hoa. "Tiểu thư, sau này người sẽ sống ở đây. Lão nô là tổng quản phủ tướng quân, có chuyện gì tiểu thư cứ nói một tiếng là được."
"Dương thúc, Lăng Ba các chắc không phải chỗ cho khách ở đúng không?" Từ cách bố trí mà đoán, ắt phải là nơi dành cho nữ chủ nhân.
"Tiểu thư quả nhiên thông minh." Thảo nào tướng quân lại thích.
Lãnh Băng Băng cười nói, "Dương thúc, gọi Băng Băng là được, đừng khách khí như vậy." Dương tổng quản ở phủ tướng quân có địa vị nhất định, nhận được thiện cảm từ lão chẳng có gì xấu.
Dương thúc đương nhiên không biết Lãnh Băng Băng đang nghĩ những gì, thấy nàng bình dị dễ gần liền có cảm tình, "Tiểu thư có gì sai bảo xin cứ nói, lão nô nhất định tận lực." Khách tới phủ tướng quân nườm nượp không ngừng, nhưng không có một ai hiền hoà thân thiết được như Băng Băng cô nương.
"Đã gọi ông một tiếng thúc thúc, ông còn khách sáo với ta làm gì." Lãnh Băng Băng làm bộ giận, "Ông chê ta có phải không?"
Dương tổng quản vội thanh minh, "Không không không, lão nào có ý kia. Tiểu thư là chủ tử, lão chỉ là một nô tài."
"Vừa gặp ta đã thấy ông rất thân thiết." Lãnh Băng Băng tươi cười trong sáng vô hạn."Từ nay về sau, ta gọi ông thúc thúc, ông gọi tên tên của ta, có được không?"
"Được được được" Dương tổng quản cả đời cô quả, một tiếng ' thúc thúc' của Lãnh Băng Băng khiến lòng lão ấm áp hẳn lên, "Cô nghỉ ngơi trước đi, để lão đi chọn mấy a hoàn thông minh hầu hạ cô đã."
"Không cần phiền phức vậy đâu, với ta một a hoàn là đủ." Lãnh Băng Băng đỡ Dương tổng quản dậy."Ta tự vào được rồi, Dương thúc cứ về trước đi."
Chỉ cần một a hoàn, chủ tử tốt như vậy từ đâu ra chứ? "Lão nô xin cáo lui."
Dương tổng quản rời đi rồi Lãnh Băng Băng mới tươi cười bước vào tiểu viện.
Mở cửa phòng ngủ vốn thuộc về nữ chủ nhân, nàng ngã xuống giường, nhìn không chuyển mắt những tấm màn che toàn sắc trắng, "Một ngày nào đó, ta sẽ đường đường chính chính ở đây, đường đường chính chính trở thành nữ chủ nhân của nơi này."
Nằm trên giường, giữa chăn êm nệm ấm, Lãnh Băng Băng rất nhanh đi vào mộng đẹp.
Lúc nàng tỉnh lại, Vũ Linh đã đứng ở bên giường trừng mắt nhìn nàng, "Dậy ăn cơm! "
"Tốt!" Lãnh Băng Băng sờ sờ bụng, phát hiện bản thân thực sự rất đói.
Không cả rửa mặt chải đầu, Lãnh Băng Băng hai mắt nhập nhèm, tóc tai bù xù, chân trần theo Vũ Linh tới tiền sảnh.
Thấy dánh vẻ đó của Lãnh Băng Băng, cặp mày Hoắc Thiên nhíu lại dữ dội, "Cô làm sao lại. . ."
Lãnh Băng Băng vô tội chớp chớp mắt, "Giầy ở phòng tắm, không kịp đi lấy." Không còn cách nào khác đành đi chân trần.
"Trâm nữa? Không phải đánh mất rồi chứ?"
Nàng xòe tay, cây trâm ngoan ngoãn nằm gọn trong ấy, "Trâm đây này." Lúc tỉnh dậy, nàng phát hiện trâm rơi trên gối bèn thuận tay cầm lấy.
"Ai. . . ." Hoắc Thiên thở dài liên tục, đi tới bên Lãnh Băng Băng, thay nàng bới tóc thành một kiểu giản đơn rồi ghim trâm lên đó "Phải nhớ chải đầu chứ."
"Ưm" Lãnh Băng Băng lên tiếng, cười hi hi cầm lên một miếng vịt quay, "Ta đói quá mà."
"Đũa đây." Hoắc Thiên đưa đũa cho nàng, rồi quay sang sai bảo hạ nhân đứng ngay bên cạnh, "Lấy giầy tất vừa chân tiểu thư tới đây." Băng Băng đã một ngày không ăn gì, hắn thực sự không đành lòng bắt nàng về phòng tắm đi giầy.
Một lát sau, a hoàn mang giầy tất trở về.
Liếc nhìn Lãnh Băng Băng tay đầy những mỡ, Hoắc Thiên đành ngồi xuống cầm lấy chân Lãnh Băng Băng, đem cả giầy cả tất đi vào tề chỉnh.
Đi giầy cho nữ nhân, cả đời hắn lần đầu làm một việc như thế."Chân của cô rất lạnh, coi chừng cảm."
Lãnh Băng Băng vẫn ăn ngấu nghiến, đáy mắt lại tỏa ra thứ quang mang vô cùng khó hiểu, "Hoắc đại ca, cảm tạ ngươi." Chọn lựa của nàng quả nhiên không sai.
Hoắc Thiên trở lại chỗ ngồi, lập tức có người bưng lên nước nóng. Hắn rửa tay, cầm lấy khăn trong tay a hoàn, kéo tay Lãnh Băng Băng cẩn thận lau cho kỳ khô mới thôi, "Băng Băng, ăn phải dùng đũa."
Lãnh Băng Băng cầm đũa, "Ta đói, không kịp lấy đũa." Ăn một miếng, nàng đột nhiên đăm đăm nhìn Hoắc Thiên, dùng thanh âm chỉ mình nàng nghe được mà thầm thì nho nhỏ "Hoắc Thiên, ngươi là lão công mà Lãnh Băng Băng ta chọn định rồi."
....................
Chỉ chớp mắt, Lãnh Băng Băng đã tới phủ tướng quân được năm ngày, có Dương tổng quản chiếu cố cô nàng sống ở đây thật sự như cá gặp nước.
Nếu nói có chỗ nào không hài lòng, nhất định không thoát khỏi liên can tới Vũ Linh.
Dùng xong bữa sáng, Lãnh Băng Băng bưng một chén trà, thản nhiên hỏi, "Cô rất bất mãn ta?" Oan gia ngõ hẹp, phủ tướng quân nhiều a hoàn như vậy, Dương tổng quản chọn tới chọn lui ai dè trúng ngay Vũ Linh hầu hạ nàng. Năm ngày này, nàng chịu đủ kiêu ngạo, đủ châm chọc khiêu khích từ cô ta.
"Hừ, đừng tưởng ở trong Lăng Ba các là đã thành tướng quân phu nhân đó nhé." Lăng Ba các là chỗ cho tướng quân phu nhân ở, nhưng ở tại Lăng Ba các không nhất định là tướng quân phu nhân.
"Cô chỉ là a hoàn mà thôi." Một a hoàn nho nhỏ, chuyện của nàng làm gì tới lượt cô ta quản.
Vũ Linh trừng mắt, "Hừ, cô chẳng qua là ăn mày!"
"Rốt cuộc cô ghen cái gì chứ? Ta với Hoắc Thiên thế nào can gì đến cô?" Qua năm ngày quan sát, nàng hoàn toàn xác định Vũ Linh chính đang ghen.
"Ta không phải a hoàn." Vũ Linh không nhịn nổi, giận đến phát run, "Ta là con gái Binh bộ Thị lang, là thê thiếp thái hậu ban cho tướng quân!"
Lãnh Băng Băng thoáng giật mình, "Chẳng trách sao..." Thái hậu thật đúng là có lòng.
"Ta đường đường một thiên kim tiểu thư bị hắn đem thành a hoàn sai bảo. Cô một ăn xin, lại ngang nhiên được hắn coi như thượng khách, không công bằng!"
"Nguyên nhân chỉ có một, cô là thái hậu cố ép, ta là hắn tự nguyện mang về." Xem ra,nàng hẳn phải tìm cơ hội nói chuyện với thái hậu. Hoắc Thiên là nam nhân nàng xem trúng, chớ có mà tống những oanh oanh yến yến quấy nhiễu hắn.
"Cô không xứng với hắn" Bằng vào thân phận của Hoắc Thiên, chỉ có thiên kim tiểu thư xuất thân danh môn mới có thể xứng đôi.
Lãnh Băng Băng không nhanh không chậm uống một ngụm trà, "Ta muốn hắn chắc rồi." Ngữ khí bình thản mà kiên quyết.
Nàng đã muốn Hoắc Thiên thì dù có là Ngọc Hoàng đại đế cũng chẳng thể bắt nàng buông tay.
"Năm ngày rồi, hắn có liếc mắt đến cô sao?"Vũ Linh nhìn nàng rất xem thường, "Cả một danh phận cũng không có, còn không biết ngượng ăn nằm dầm dề không chịu đi. " Vũ Linh hiển nhiên đã quên bản thân cũng là như thế.
Lãnh Băng Băng hoảng hốt chốc lát, thì thào, "Danh phận?"
"Đúng vậy, danh phận."Vũ Linh ra sức nhấn mạnh hai chữu "danh phận".
Trên mặt đột nhiên hiện lên một thoáng tươi cười, Lãnh Băng Băng buông chén trà, đứng dậy bước ra ngoài.
"Cô định đi đâu?"Vũ Linh vội hỏi.
"Đi lấy danh phận."
...............
Hoắc Thiên xuất thân con nhà tướng, hơn mười tuổi bắt đầu cùng tiên hoàng chinh chiến sa trường, lập được kỳ công.
Lúc đương kim hoàng thượng kế vị, biên thùy không yên, Hắc Diệm quốc ở phương bắc lăm le rục rịch, thiên tử ngự giá thân chinh,Hoắc Thiên theo sát, bày mưu tính kế, quyết chiến sa trường.
Đánh bại được Hắc Diệm quốc, hắn thụ phong Trấn Bắc tướng quân, cùng Bình Nam vương Tần Mộ Phong được xưng tụng Thiên Diệp Song Tuyệt, uy chấn tứ phương.
Sau trận Hắc Diễm quốc, Hoắc Thiên nhiều chỗ bị thương, Tần Vật Ly thương hắn lao tâm khổ tứ , đặc biệt ân chuẩn hắn ở nhà tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện quan trọng không cần vào triều.
Tuyết lớn qua đi lại gặp mưa dầm liên miên, dù không cần vào triều, Hoắc Thiên vẫn theo lệ cũ sáng sớm ăn xong điểm tâm lại ở thư phòng luyện chữ.
Ai nấy ở phủ tướng quân đều biết, sáng sớm là lúc tướng quân luyện chữ, rất ít có người quấy nhiễu.
Hôm nay, Dương tổng quản lại dám đi vào.
"Cái gì? Phu nhân của ta?" Hoắc Thiên ngẩng đầu nhìn Dương tổng quản, ngừng tay viết.
Dương tổng quản cung kính đáp, "Thưa đúng, Cửu Môn Đề Đốc vừa phái người báo lại, một nữ tử tự xưng là tướng quân phu nhân đập nát hầm rượu của Quy Vân lâu, thỉnh tướng quân định đoạt." Kỳ quái, tướng quân chưa lấy vợ, lấy đâu ra tướng quân phu nhân.
Mặc cho mực nhỏ xuống trang giấy Tuyên Thành, Hoắc Thiên vội buông bút trong tay, "Chuẩn bị kiệu." Đập nát hầm rượu lại tự xưng là tướng quân phu nhân, người như thế chỉ có Lãnh Băng Băng.
"Vâng."
Lúc Hoắc Thiên vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Đề đốc, không hề bất ngờ thấy Lãnh Băng Băng.
Nàng vẫn mặc bộ quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, ngồi giữa công đường, lão bản của Quy Vân lâu khóc lóc nghẹn ngào thảm hại hết sức đứng cạnh Lãnh Băng Băng.
Cửu Môn Đề Đốc đang ngồi trên công đường vừa thấy Hoắc Thiên vào cửa, vội chạy tới, kính sợ khom người vái chào "Tướng quân đại giá quang lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa được."
"Không cần đa lễ."
Lão bản Quy Vân lâu không chịu chậm hơn người, nhanh chân chạy tới trước mặt Hoắc Thiên, cầm lấy tay áo hắn gào khóc, "Tướng quân, ngài phải làm chủ cho ta, hu hu hu. . . ."
Liếc nhìn Lãnh Băng Băng đang mơ mơ màng màng, Hoắc Thiên thở ra một hơi, "Lão bản, nàng đập của ông bao nhiêu?" Lần trước hai mươi vạn lượng thiếu chút nữa khiến hắn tán gia bại sản, lần này lại phải đền bao nhiêu?
Lão bản quẹt lệ, "Tròn một hầm."
"Nói bậy!" Lãnh Băng Băng đứng dậy, nheo mắt đi tới bên Hoắc Thiên, tựa lên vai hắn, "Ta rõ ràng uống nửa vò, không phải đập mà là uống!"
Đôi môi Hoắc Thiên mím lại thành một đường "Đền bao nhiêu?"
Lão bản mếu máo, thần tình càng thêm ai oán, "Mười vạn lượng."
Vừa dứt lời, Lãnh Băng Băng một chưởng hạ ngay vào ngực lão, "Xảo trá!"
"Phu nhân, cô không chỉ đập một hầm rượu còn hủy một tiểu viện, vừa tròn mười vạn lượng." Lão bản nước mắt lưng tròng, sẵn sàng nhỏ xuống vài giọt lệ nam nhi."Ta có gan lớn bằng trời cũng không dám lừa Hoắc tướng quân đâu."
Môi Hoắc Thiên mím càng chặt, mặt như sương lạnh không nói một lời.
Ngược lại Lãnh Băng Băng phất tay, không nhịn được nói, "Được rồi được rồi, mười vạn lượng. Hoắc đại ca, đền."
"Ta đền." Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, âm trầm phun ra hai chữ, lại quay đầu nói với lão bản: "Lát nữa ta sẽ sai hạ nhân đưa tiền bồi thường tới."
Lão bản cảm động đến rơi nước mắt: "Tiểu nhân tạ ơn tướng quân."
Hoắc Thiên nắm lấy tay Lãnh Băng Băng, thô lỗ kéo nàng ra ngoài.
Ra khỏi nha môn, Hoắc Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm Lãnh Băng Băng."Ta hết tiền rồi."
"Cái gì?" Lãnh Băng Băng ngẩn người, "Ngươi là tướng quân, không phải rất có tiền sao?" Mới ba mươi vạn lượng mà thôi, không đến mức khuynh gia bại sản chứ?
"Bổng lộc của ta cộng với hoàng thượng ban cho cũng chỉ có chừng ấy." Dù có còn cũng không nhiều.
Đường đường một tướng quân, không nghèo đến nông nỗi ấy chứ! "Ngươi là Trấn Bắc tướng quân mà, hoàng thượng hẳn phải ban cho sản nghiệp khác chứ?"
"Có chút ruộng đất, không nhiều lắm." Còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định tán gia bại sản.
Lãnh Băng Băng mặt mày rạng rỡ, "Vậy là tốt rồi, ta sẽ không chết đói, làm con sâu gạo sung sướng hưởng thụ được rồi. "
Hoắc Thiên cười khổ, "Nếu cô lại gây sự, hai chúng ta đều phải chết đói."
Lãnh Băng Băng chớp mắt mấy cái, nhu thuận nghiêm túc nói, "Không đâu, vì con của chúng ta, ta không dám gây sự nữa."
Hoắc Thiên trợn mắt líu lưỡi, "Con của chúng ta?" Nàng. . . . nàng rốt cuộc đang nói cái gì?
"Đúng vậy, ta gả cho ngươi rồi hai ta sẽ có con!" Dáng vẻ của nàng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn được.
"Ta có nói muốn lấy cô sao?" Hắn không nhớ có chuyện này.
"Ta thiếu ngươi ba mươi vạn lượng, cả đời đều không trả được, đành phải lấy thân gán nợ thôi." Lãnh Băng Băng hạ mi mắt, che đi tia ranh mãnh đang rực lên.
Hoắc Thiên thiếu điều thổ huyết, "Chỉ vì thế mà phải gả cho ta?"
"Đúng vậy." Đáp rất vô tội lại hồn nhiên.
Hắn rốt cuộc kiếm về cái dạng quái thaigì thế này?
Hoắc Thiên hít sâu một hơi, "Nếu như cô muốn báo đáp ta, đừng gây chuyện là được." Hắn đã hết tiền đền rồi.
Lãnh Băng Băng không chút lui bước, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ta muốn làm thê tử của ngươi."
Không sai, đây mới là mục đích chân chính của nàng,cùng hắn quay về phủ tướng quân, lấy lòng người, đập hầm rượu, tất cả chỉ vì muốn làm thê tử của hắn.
"Không được!" Hoắc Thiên cơ hồ gào lên.
Nàng lui lại vài bước, nghiêm túc nhìn hắn, "Ta thiếu đẹp sao?"
"Không, cô rất đẹp." Đây là lời nói thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top