00:22/10/4 Anh rất muốn mình có thể quay trở lại như ngày đầu tiên ấy để anh có thể lại được yêu em, chăm sóc và bảo vệ cho em. Chỉ có tình yêu của em mới sưởi ấm trái tim anh. muốn gửi lời xin lỗi tới em, em có thể chấp nhận nó hoặc không. Nếu em không chấp nhận, anh sẽ gửi tin nhắn khác cho đến khi em đồng ý tha thứ cho anh." Tại sao chúng ta lại giận nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, cho anh xin lỗi nhé. Em hãy đồng ý lời xin lỗi của anh đi!" Hãy đặt mọi thứ trở lại bình thường đi em! Cho anh xin lỗi"được không Thuỳ An, tuy rằng no chưa tới đâu tuy rằng hai ta chưa là người yêu của nhau nhưng anh xin thề kiếp này chỉ yêu mình em, Em chấp nhận lời xin lỗi này của anh vì mấy ngày nay,anh không biết em khó Chịu điều gì.Nhưng anh biết em có tình Cảm với anh,Thuỳ An em cho anh phép bảo vệ em nhé và chăm sóc cho em nhé Tuy em không đẹp trong mắt người khác nhưng riêng anh em là người đẹp nhất trong mắt anh hiện tại,ở cái tuổi 16t bồng Bột khó kiểm soát nhưng anh đã kiểm soát được bản thân anh.chị đừng chặn facebook em nữa nhé....chị em thik chị và yêu chị mất rồi em mất phương Hướng nếu không có chị bên cạnh,e đã cố ghìm nước mắt để làm cho bản thân Được thoải mái nhất,nhưng nó vô ích Với e chị à chị đọc hết cái này em muốn chị hiểu em hơn em muốn được hơi ấm của chị khi mỗi lần gần bên chị...!! Cũng gần 1h sáng rồi e k ngủ được vì suy nghĩ E đã sai chị đúng chị đừng chặn em nữa em tin chị yêu em mà...✨E khẳng định điều đó bây h hay cho tới sau này e Ngô Đình Ngọc Hoàng sẽ yêu mỗi Thái Thuỳ An--mãi mãi là
Tác giả:Tương Tử BốiThể loại : Đam mỹThể loại: Cường cường, hào môn thế gia, tình yêu son sắt, hợp đồng tình yêu.Tần Mãn và Lệnh Kỳ Nhiên là đối thủ không đội trời chung. Hai người như chó với mèo, nhìn nhau không vừa mắtMột ngày, Lệnh Kỳ Nhiên biết tin, cái tên khiến mình khó chịu bao năm đã phá sản.Bạn bè đều hỏi Kỳ Nhiên định xử hắn thế nào...Kỳ Nhiên: Ha hả. Ha hả..----Mục đích đăng là cho con ad dễ tìm truyện thôi :))…
Tác giả: Lâu Tinh Ngâm LoạiThể loại: Xuyên không, Cổ đạiNàng từ hiện đại xuyên đến cổ đại trở thành đại tiểu thư của Qúy phủ. Chứng kiến cảnh mẹ vì sinh tiểu muội muội mà chết, cha không thèm quan tâm.Một trăm ngày giỗ của mẫu thân cũng chính là ngày tiểu thiếp kia lên làm chính thất, chính là ngày nàng cùng muội muội bị đuổi ra Qúy phủ, cũng chính là ngày nàng gặp hắn. Một đạo hẹn ước mười năm sau trở về sẽ cùng hắn lấy thân báo đáp!Một khi pháp y thiên tài sống lại, nàng sẽ trả trả cho những người đã khi dễ nàng gấp trăm ngàn lần.Lúc trước mọi người đối với nàng chỉ là một cái tiểu oa nhi hèn mọn, lúc này nàng vương giả trở về, tài năng triển lộ. Chắc chắn làm cho người ta phải kinh ngạc.…
9/12/2019 ---> 28/3/2020Dưỡng Lang*(*) Lang trong 狼: SóiCũng là Lang trong 郎君: Lang quânTác giả: RynnX (chủ nhà)Thể loại: Hiện đại, niên hạ, hỗ sủng, ngọt, bán thú nhân, H nhẹ, HE. Thuộc tính: Ngây thơ thâm tình huyết lang công x bá đạo ngang tàng cường thụ.Cp: Vương Nhất Bác x Tiêu ChiếnNgoài hai người ra không có bạn nào trong dàn cast Trần Tình Lệnh hết nha :)) Tình trạng: Đã hoàn (52 chương + 4 Phiên ngoại)>>> Lưu ý: • Đây là fanfic cp, chủ nhà là BXG• Không tiếp: fan only 2 nhà, anti cp, anti em bé và anh lớn, thành phần vào xào/xé cp, kì thì tình yêu đồng giới >>>> ĐÓNG CỬA THẢ TIÊN TỬ/TIÊN ĐỐC/TIẾT DÊ/DAO MUỘI/ÔN CHỦ NHIỆM TIỄN KHÁCH• Tất cả là trí tưởng tượng của chủ nhà, không liên quan đến người thật. Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau.• OOC nặng đừng thắc mắc.>>>Xin đừng mang đi đâu hết ạ, công sức thời gian của mình bỏ ra nên hãy tôn trọng tác giả một tí :(…
Tác giả: Cận NiênEdit: Dương QuỳnhCẤM SAO CHÉP TRUYỆN MÌNH EDIT DƯỚI MỌI HÌNH THỨC KHI CHƯA ĐƯỢC MÌNH ĐỒNG Ý!Truyện đã đăng đến chương 365 trong "Khế ước hào môn_phần 2" trên wattpad nha các bạn!"Tần Mộc Ngữ, trên thế giới này ngoại trừ Cẩn Lan, ai cũng không xứng có con với tôi"Đêm khuya, chỉ bộ quần áo trên người, cô bỏ trốn.Trốn chạy là gì? Là tôi yêu anh, yêu anh vô cùng... nhưng, vì sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?"Anh đừng động đến đứa bé... Nó là con của anh... Xin anh đừng động đến nó" Mộc Ngữ trong bóng đêm van xin, tuyệt vọng gào khóc...Thượng Quan Hạo cười yếu ớt, giữ chặt hai vai cô, đầu gối dùng lực đá vào cái bụng đã hơi nhô lên của cô.Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng bầu trời đêm...Môi hắn chậm rãi tiến gần tai cô thủ thỉ: "Có phải của tôi hay không, cho đến bây giờ cũng không quan trọng, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả phải tìm đến cái chết..."***Nhớ 1 năm trước, lúc 18 tuổi, bước vào Tần gia, nhận được sủng ái từ trên trời rơi xuống.Hắn mang theo vầng sáng nhàn nhạt đi tới, dáng người cao ngất, vẻ mặt đạm mạc.Cô rơi vào tay giặc, chỉ vì một cái liếc mắt.4 năm sau, cô như được sống lại, bỏ chạy đến một nơi xa xôi, cố gắng quên đi tình yêu ngày xưa đầy máu và nước mắt... Hắn xuất hiện ở đầu đường Manchester, liếc mắt sắc bén, ánh mắt chậm rãi dừng lại nhìn đứa bé đang được cô ôm ở trong lòng."Mẹ, chú kia đang nhìn mẹ kìa" Cậu bé túm túm ngón tay của mẹ mình.Mộc Ngữ lòng tràn đầy tuyệt vọng, cười yếu ớt, nắm bàn tay nhỏ của con "Đó không…
Cổ Tịch nhất thời xuyên qua thời không biến thành tiểu nha đầu tám tuổi, mà tiểu nha đầu này lại là nữ thái tử hoang dâm vô độ. Hoa rơi, hoa nở, mùa nối tiếp mùa, thê thiếp vô số. Nàng tài khuynh thiên hạ, nàng mỹ mạo vô song, dân chúng kháo nhau rằng:"Nữ vương rất tài giỏi, nhưng lại chẳng hề muốn sinh con đẻ cái, chuyên sủng nữ tử. Ngươi xem, trên đời còn cái gì nghịch lý hơn thế?."…
VĂN ÁN1.Đêm khuya, Ngôn Khanh lái xe đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông, ai ngờ nửa đường xe bị chết máy.Cô liếc mắt thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách đó không xa, vì thế tiến lên xin giúp đỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới Tay người đàn ông này lại nắm lấy lan can, chân dài nâng lên, đang chuẩn bị từ trên cầu nhảy xuống.Ngôn Khanh cảm thấy như mình đang nằm mơ.Dù cô chỉ tiện tay lôi kéo, thế mà lại cứu được Hoắc Vân Thâm, người có tiếng là âm trầm hung ác, lạnh lẽo bạc tình.Nhưng mà cái vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.Chẳng những cứ cuốn lấy cô gọi là bà xã một cách khó hiểu, lại còn coi cô như báu vật mà sủng lên tận trời, thậm chí không tiếc quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, bướng bỉnh mà bất lực năn nỉ cô:"Khanh Khanh, đừng rời xa anh nữa."…