CHƯƠNG 1

Tác giả : Nhu Nạo Thiên Vũ

Thể loại: trọng sinh, hiện đại, Cường Công Cường thụ, HE.



CHƯƠNG 1

Cố Tiểu Tịch ghé vào cửa sổ nhìn mớ dây điện chằng chịt đủ màu sắc phía trên mái hiên của các hộ gia đình, trên đó còn có chút chim chít dừng chân, cột điện xi măng có chút xíu vẹo, nhưng chẳng có ai coi đó là việc lớn, mà cứ bình thản ra ra vào vào. Nhìn quanh một lượt, thấy chỗ nào cũng là dạng nhà hai tầng đơn giản. Phần lớn đây đều là những ngôi nhà xuất hiện từ tận hồi giải phóng , hoặc có khi còn xưa hơn . Những người có tiền sớm đã rời đi, những người ở lại cũng chỉ chờ cho đến khi nó bị phá đi rồi mới chịu chuyển đi.
Y hiện tại đang ở lầu hai, chỉ cần ngẩn đầu lên là có thể nhìn thấy những đoạn dây chồng chéo lên nhau như một cái lưới lớn trùm lên đỉnh đầu, còn mặc trên chính là bầu trời xanh thăm thẳm. xanh biếc tựa như chuyện gì xảy ra rồi cũng như nhau thôi .

Rất đẹp, đẹp đến độ lòng người bất giác say mê.

Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên đang sửa sang đồ đạc giúp mình . Y nghiên đầu Nói  " cô, mấy thứ đó không cần mang theo đâu"

Người phụ nữ được y gọi là cô ngẩng đầu lên " sao lại không cần mang theo , nghe lời cô đi, mấy thứ này cái nào cũng dùng đến thôi , lần này lại đến thành phố lớn nữa chứ..ài..
Cô nói đến đây thì không nói tiếp , Cố Tiểu Tịch không quay lại nhìn tiếp cửa sổ , mà đi đến cạnh cô .

Cha mẹ Cố Tiểu Tịch đã mất từ lâu, cậu là do người cô này nuôi nuôi nấng đến khi khôn lớn, đang sống cùng cô tại căn phòng trọ mười mét vuông này, họ không phải chờ đến khi căn nhà bị phá đi, đối với hai người, căn nhà này bị hoãn phá càng lâu càng tốt, chứ không lại phải đi tìm đi tìm nơi ở khác, cứ phòng này cũng tốt rồi.

Cố Tiểu Tịch vừa tốt nghiệp trung học, lại thi đậu vào trường đại học cũng khá, hơn nữa nhà trường cũng đồng ý giảm học phí,
Thậm chí đưa ra một số mức tài trợ, thêm là kế hoạch học bổng từng năm học, nhưng Cố Tiểu Tịch thấy cũng chẳng quan trọng gì, bởi vì y thấy bản thân chẳng cần học đại học một lần nữa.

Một tháng trước Cố Tiểu Tịch bị tai nạn giao thông,  khi đó Cố Tiểu Tịch thật đã chết, mà linh hồn hiện đang tồn tại trong cơ thể trẻ tuổi này thật ra  là của người khác ,Cũng là bị tai nạn xe cộ . Thời điểm mở mắt nhìn cơ thể lạ lẫm cùng hoàn cảnh xa lạ, tầm mắt rõ ràng, dường như ngay cả hạt bụi nhỏ xíu trong không khí cũng có thể thấy rõ. Một đôi mắt ,đẹp lắm, khi đó y
Nghĩ, mọi chuyện có thể phát triển theo hướng khác rồi.

Thân thể người trẻ tuổi này có vẻ mảnh khảnh ,nhưng nhìn chung mọi thứ trọn vẹn. Tai nạn rất nặng ,may mà không bị tàn tật gì, đều duy nhất bị  thương là linh hồn của cơ thể này.

Vì thế y thành Cố Tiểu Tịch hơn nữa tiếp tục sống sót.

"Tiểu Tịch , con thật sự muốn đi à ?" Cô vẫn lo lắng, đối với người phụ nữ này Cố Tiểu Tịch chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi đầu , vừa mới rời khỏi mái trường, thì làm sau có thể hiểu biết xã hội này được .

Cố Tiểu Tịch quay đầu lại lộ ra nụ cười thật tươi " con có thể tự chăm sóc mình mà ." 
Giọng nói mềm nhẹ, mang chút trẻ con , nhưng lại tạo ra cảm giác khiến người khác thấy an tâm.

Cô ngẩn người một chút rồi lại cuối đầu gấp những bộ quần áo , thả lỏng đầu óc. Trong phòng thật yên tĩnh ,chỉ có tiếng " sột soạt " khi cô sữa sang lại đồ đạc. Bỗng nhiên, xung quanh im bặt , cố Tiểu Tịch quay đầu lại, thấy cô đang khóc trước hành lý.

Cô mới hai tám, còn chưa kết hôn, anh trai mất sớm để lại đứa cháu thơ dại, cô mang theo cậu, cả hai cô con đã sống cùng nhau suốt mười tám năm trời . Cố Tiểu Tịch bây giờ mới sống cùng cô một tháng, y biết cô là người phụ nữ cố chấp, nhưng lại quật Cường.

Cố Tiểu Tịch bước đến, đặt tay lên vai cô  " con tự chăm sóc được mà".

Người phụ nữ nằm chặt tay y " con cũng không cần phải đi mà, chúng ta ..."
Cố Tiểu Tịch biết dù y không ra ngoài làm việc, cô cũng sẽ nuôi y . Y ngồi xổm xuống nói với cô " cám ơn công dưỡng dục của cô mười tám năm qua, về sau con sẽ nuôi cô."
Người phụ nữ khóc càng to , có đôi khi yêu thương chẳng cần hồi báo, mà chỉ cần ở bên là một loại hồi báo rồi . cô không ngừng lắc đầu nhưng lại không nói được câu nào.
Cố Tiểu Tịch biết ơn những giọt nước mắt và sự quan tâm của cô. Hai người cứ giữ tư thế nữa ngồi nữa quỳ như vậy , cuối cùng người phụ nữ cũng lau nước mắt rồi tiếp tục gấp quần áo vào túi . .. mãi đến khi dưới lầu van lên tiếng còi xe ôtô .

Cố Tiểu Tịch chạy đến cửa xổ, vẫy vẫy tay với chiếc xe màu đen trên đường, rồi soay lưng lại nói với người phụ nữ" con phải đi rồi"

Người phụ nữ gật đầu, khéo khóa túi cẩn thận

Lúc bước đến cửa Cố Tiểu Tịch  cầm lấy túi hành lý nặng trịch nói với cô " con tự đi xuống được rồi, ngày nghỉ con sẽ về thăm cô." Cô gật đầu không tiển tiếp nữa, nhưng cánh cửa vẫn mở ra , người phụ nữ đứng ở bệ cửa trông theo y xuống dưới , nhìn bóng dáng gầy yếu cùng túi hành lý to kia .

Cố Tiểu Tịch vừa xuống lầu liền có người đàn ông đến xách hành lý giúp cậu, nhìn túi hành lý đơn sơ của cậu, anh ta cảm xúc gì cũng không có, lẵng lặng đúc vào cốp xe. " Ông chủ đang chờ cậu" người đàn ông Kia nói sau đó mở cửa xe , Cố Tiểu Tịch ngẩn đầu nhìn thoáng qua khung cửa sổ trống trơn một cái ,sau đó ngồi xuống

Đây là khu dân cư nghèo, cách Trung tâm thành phố ba giờ lái xe . Cố Tiểu Tịch nhắm mắt tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, có thể cảm giác được ngọn gió quen thuộc nơi phố thị náo nhiệt thổi lên mặt . Y nghĩ bản thân vẫn là quen thuộc với thế giới nguyên náo này hơn. Thế giới của Tiểu Tịch rất đơn giản, rất chân thành, rất ấm áp,  sống lâu sẽ quên được sự tàn khốc của cuộc đời này thôi.

"Đến rồi" người đàn ông vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng . Cố Tiểu Tịch tự mở cửa xe rồi bước xuống

Nơi thành phố sầm uất dường như chỉ có một dáng vẻ , những con người bận rộn, những panel quảng cáo thật lớn, những tòa cao ốc thật lớn cùng những ánh mắt linh hoạt thỉnh thoảng bộc lộ ra ngoài.

Y đi theo tài xế đến gặp người đàn ông mặc áo khoác màu da đen , gần như che khuất nửa khôn mặt, người đàn ông kia quay lại nhìn Cố Tiểu Tịch,   con ngươi sâu thẳm nheo lại thành một đường cong " đây là quán của tôi" .

Cố Tiểu Tịch ngẩn đầu nhìn một chút, tại phố xá sầm uất thì đây là một quán bar rất lớn .

Bây giờ mới buổi chiều, quán còn chưa mở cửa buôn bán. Đứng trước cửa là hai cô tiếp viên xinh đẹp, thấy người đàn ông mặc áo khoác da đi đến lập tức cuối đầu chào"ông chủ" Cố Tiểu Tịch ngoan ngoãn theo sát đằng sau  , hành lý đã được người khác mang thẳng đến phòng y rồi. Xe cũng được đưa đến bãi đỗ, chỉ nhìn thôi y cũng biết đây là quán bar tốt nhất mà y từng gặp qua..thậm chí còn hơn cả một số quán bar ở nước ngoài, bên trong còn sang trọng hơn , gần như là câu lạc bộ nhắm đến đối tượng là khách tầng lớp thượng lưu.

  Hắn theo ông chủ phía trước vào quán bar, cuối cùng dừng ở dãy ghế dành cho khách vip, chỗ bọn họ ngồi nhìn thấy chùm đèn Thuỷ tinh treo rủ xuống ở trên đầu, long lanh thật xinh đẹp .

" Đây là quán của tôi" ông chủ mặc áo khoác da thanh lịch ngồi bắc chéo chân
" Cậu nói cậu không cần tôi chi tiền bồi thường tai nạn cho cậu, nhưng lại muốn kiếm một công việc ở quán của tôi ".

" Phải, với tôi thì công việc có ích hơn số tiền bồi thường lớn ". Cố Tiểu Tịch ngồi đối diện với người đàn ông, y nhìn những ngón tay sạch sẽ , trắng trẻo, cổ tay giấu dưới cổ tay áo da mềm mại của đối phương .
"Đáng tiếc là không có nhiều người có thể nghĩ được như vậy " người đàn ông hiền lành nói" cậu nên dùng số tiền đền bù kia mà đi học đại học đi, dù cho kì thật ở đó cũng chẳng học được gì" .

Cố Tiểu Tịch nhìn người đàn ông đối diện , trước khi sống lại, y từng gặp qua loại người như vậy , hơn nữa còn giao tiếp cùng họ , đám người này hay tính toán lợi ích, thích góp vốn đầu tư , bọn họ chính là loại người sinh sống tại ranh giới nơi thành thị, trong tay nắm tiền tài vô số tài.

Cố Tiểu Tịch lộ ra nụ cười trẻ thơ với hắn : " thấy mình nên học cách nuôi bản thân, cùng người thân của mình."

Người đàn ông nhíu mày, chẳng nói gì , rồi gật đầu nói với người đứng bên cạnh  :
" bây giờ trong quán còn trống vị trí nào không?"
Mãi cho đến khi người bên cạnh hắn trả lời :" nhân viên phục vụ, giữ cửa với bartender ."

"Giữ cửa thế nào" người đàn ông nhẹ giọng hỏi Cố Tiểu Tịch.

"... tôi muốn làm bartender."  Cố Tiểu Tịch đáp.

Người đàn ông lắc đầu:"chúng tôi không nhận học viên , hơn nữa bartender ở quán này đều phải là người chuyên nghiệp, và cũng phải bằng từ  cấp ba trở lên , cậu có chứng chỉ gì không?"

Cố Tiểu Tịch ngăn mày, trước kia cậu có một cái, tuy là bằng quốc tế, nhưng đã đuợc bộ lao động giám định và xát thực rồi , đương nhiên, cho dù có được bọn họ thừa nhận đi, nhưng cái tên trên bằng đó cũng không phải là tên mình.

Y khó xử lắc đầu .

Người đàn ông chống cằm nhìn Tiểu Tịch: " cậu mới mười bảy tuổi biết pha rượu sao?"

Cố Tiểu Tịch gật đầu: " trước kia có học qua chút . "

" Những khách hàng của tôi rất khó tính đấy" người đàn ông cười dịu dàng " hay cậu cứ ở cạnh tôi làm chút việc vặt vãng trước đi."

Cố Tiểu Tịch lắc đầu.

Người đàn ông nhìn cậu nói: " cậu được lắm, tôi muốn để cậu ở cạnh tôi, không cần phải làm việc."
Câu này nói trắng ra là... chẹp ,bao dưỡng .

Cố Tiểu Tịch nghe vậy nhíu mày , sao đó rất nhanh nhíu mày, lộ ra vẻ mặt của một đứa nhỏ:" anh đụng phải tôi ."

Người đàn ông bật cười, Cố Tiểu Tịch không thể không thừa nhận , anh ta cười rộ lên đẹp lắm.

" Được rồi. " Người đàn ông nhẹ giọng nói: " Để tôi nếm thử rượu cậu pha xem sao ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: