Chương 14

Trong Xạ Nhật Chi Chinh, muốn nói thanh danh của ai đó chỉ trong 1 đêm quật khởi, thì đó chính là Vân Mộng đại tướng quân Ngụy Vô Tiện.

Một người nào đó đã truyền đi danh tiếng của hắn vô cùng kỳ diệu, nào là thần chiến tranh, thủ hạ trong tay là hàng nghìn hàng vạn thiên binh thiên tướng, lì lợm các loại. Ngụy Vô Tiện vừa nghe xong phun ra 1 ngụm trà.

"Lì lợm? Lì lợm ta thế nào không biết?...Chờ chút, ngươi nhẹ tay cho ta cái!" Lúc này, Ôn Tình đang băng bó vết thương trên cánh tay hắn, hung hăng xé miếng vải, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Bên cạnh Lam Vong Cơ thần sắc hơi động, đang muốn mở miệng, Ôn Tình liền đã quở trách: "Ngươi bớt thể hiện đi! Hay ngươi mất não rồi! Bên ngoài nói ngươi lì lợm, ngươi thật đúng là lì lợm còn gì!" Nàng chỉ lên đầu Ngụy Vô Tiện, lại nói: "Tụ huyết còn chưa được loại bỏ sạch sẽ, vết sẹo lành liền quên đau đúng không?"

Ngụy Vô Tiện không buồn nghe nàng, mỉm cười: "Đây không phải là có ngươi sao?!"

"Nhìn lại để xem ai vẫn quan tâm đến ngươi." Ôn Tình buông đúng 1 câu xong đứng dậy đi sắc thuốc.

Ngụy Vô Tiện lơ đễnh. Lần tới vẫn sẽ có nàng để tâm.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu kéo tay áo cuộn lên, Lam Vong Cơ vươn ra, cẩn thận tránh vết thương của hắn để giúp từng chút từng chút 1 hạ ống tay áo xuống, che đi băng vải.

Mặc dù Lam Vong Cơ giúp hắn bày đặt tay áo, nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn ra sắc mặt hắn có phần không ổn, không ngừng kêu khổ: "Ngươi cũng muốn mắng ta."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu thậm chí còn nghiêm trang hơn, thoạt nhìn cũng biết là sắp cho ra 1 bài thuyết giáo.

"Tê..." Ngụy Vô Tiện đột nhiên thay đổi khuôn mặt, thở phào nhẹ nhõm, Lam Vong Cơ vươn tay ra khéo léo kéo hắn vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn. Khi Ngụy Vô Tiện bị đau đầu vào ban đêm, Lam Vong Cơ luôn làm điều này.

Trong một thời gian dài trên chiến trường, mùi hương trên y phục của y đã bị phân tán rất nhiều, nhưng nó vẫn rất ấm áp và nhẹ nhàng khoan thái, nó giống như cây hoàn diệp liễu dưới chân đồi khu rừng. Nhưng mùi giáp sắt và da trên cơ thể y cũng cho thấy hắn một đường cưỡi ngựa xông pha trong bão cát như thế nào.

Trong vòng tay, hắn hơi cựa người, Lam Vong Cơ ngập ngừng buông lỏng hắn ra. Y nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh."

Nghe tiếng Lam Vong Cơ như là sinh khí. Ngụy Vô Tiện vùi đầu lại: "Là đau thật mà, đau thật a. Thế nhưng có ngươi ở đây ta hài lòng."

Lam Vong Cơ định nói 1 câu nhưng rồi lại thôi, một lát bất đắc dĩ bất lực thở ra, vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện.

"Cạch" cửa phòng mở ra, Lam Vong Cơ lập tức buông lỏng tay, nhưng Ngụy Vô Tiện kiên quyết ôm lấy cổ y không tha. Lam Vong Cơ đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng bước chân trong nháy mắt trở nên phức tạp. Y bất giác thấy trên mặt mình hơi nóng, nhẹ nhàng khẽ tách ra.

Một lúc sau, 1 hồng y thân ảnh bước đến gần, đặt bát thuốc lên bàn và bỏ đi không nói một lời.

Lam Vong Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ôn Tình đối với hành động của bọn họ đã tập mãi cũng thành thói quen nên không thấy có gì lạ.

Ôn Tình bước ra khỏi cửa và thấy Giang Trừng đang nhìn chằm chằm vào một đóa hoa trong vườn. Thấy Ôn Tình đi ra, Giang Trừng đứng dậy, lắc người vài lần.

Giang Trừng nhìn cửa phòng, nhìn Ôn Tình, lại nhìn cửa phòng, rồi lại nhìn Ôn Tình, muốn nói lại thôi.

Sắc mặt hắn hơi xanh, trên mặt viết rõ ràng khó có thể tin được.

"Cái kia...có trị được không?" Hắn cắn răng hỏi Ôn Tình.[*]

Ôn Tình chẳng thể nào nhất thời có điểm đồng tình.

[*] Không nhầm đây là Giang Trừng ý hỏi Ôn Tình Cái kia = Đoạn tụ có chữa được không đó =))

Ngụy Vô Tiện lan truyền báo cáo trận chiến, đang múa may với bội kiếm của hắn. Đây là thanh bội kiếm tốt nhất, kiếm phong sáng như tuyết, chém sắt như chém bùn.

Hắn nheo mắt, đâm nó vào không trung, một đạo kiếm quang theo lưỡi dao sắc bén phá không thanh âm xẹt qua. Ngụy Vô Tiện thu kiếm vào vỏ, chậm rãi khóe môi nhếch lên.

Cửa tối sầm lại, hắn giương mắt cười hì hì ngoắc tay: "Giang Trừng!"

Giang Trừng đi tới, thấy hắn bày bội kiếm trên bàn nhíu nhíu mày.

"Vì sao không tham gia hội nghị."

Ngụy Vô Tiện không có vấn đề nói: "Ta có đến thì các ngươi có chịu lắng nghe ta không. Đừng nghĩ ta ích kỷ. Ta không muốn tranh cãi nhiều."

"Đừng nói ngươi không có." Giang Trừng lạnh lùng nói.

Ngụy Vô Tiện chỉ cười không nói.

Giang Trừng coi như không nhìn thấy: "Ta còn không có hỏi ngươi, Lam Vong Cơ và ngươi rốt cuộc..." Hắn nói được 1 nửa câu thì nghẹn lại.

Ngụy Vô Tiện: "A?"

Giang Trừng hít sâu 1 hơi mới nói: "Lam Vong Cơ trong hội nghị liên tiếp chỉ nói chuyện với ngươi, lúc nào cũng dính với ngươi như người bảo hộ."

Ngụy Vô Tiện chộp lấy tờ giấy vo lại thành 1 nắm và ném đi: "Nói ai dính ai hả?" Hắn cười lạnh nói: "Đó là bởi vì chỉ có ta và Lam Trạm trực tiếp giao thủ với Ôn Trục Lưu, các ngươi muốn tìm người thứ ba đều tìm không ra, bọn họ đã sớm nói đều nói không nên lời."

Nhiếp Minh Quyết và những người khác muốn trực tiếp xông vào Kỳ Sơn, tiêu diệt Ôn Nhược Hàn, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ hẳn là nên tiêu diệt địa bàn của Ôn Triều trước.

"Tên Ôn Triều kia ta tự nhiên muốn giết, nhưng vì trước đây có Ôn Trục Lưu bảo hộ, không thể coi thường!"

Giang Trừng mím chặt môi, im lặng hồi lâu, quay người bỏ đi.

Từ trong phòng đi ra 1 người, cúi đầu nói: "Tướng quân...Vương gia hắn..."

"Đừng lo lắng về hắn." Ngụy Vô Tiện vẫy tay một chút khó chịu.

Ôn Ninh nói nghiêm túc: "Tướng quân, đừng làm điều này."

Ngụy Vô Tiện phản ứng kịp với ý tưởng giết chết Ôn Triều để báo thù, vừa bực mình vừa buồn cười: "Thế nào? Ngươi cũng cho rằng ta ích kỷ?"

Hắn nói: "Hãy yên tâm, ngay cả khi đó là ích kỷ, nó không liên quan gì đến ngươi. Ta bị hắn làm nhục và ta tự nhiên muốn đòi lại. Tên Ôn Trục Lưu kia cũng thật nên có chút kiêng kỵ, lần trước bọn chúng rốt cuộc cũng bày ra hết thực lực."

Ôn Ninh khịt mũi và gật đầu.

"Cây cung mới ngươi dùng đã quen chưa?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay lại câu chuyện, Ôn Ninh sửng sốt 1 chút, gật đầu.

Ngụy Vô Tiện cười cười: "Sau đó hãy chiến đấu với ta."

"Tướng quân ..." Ôn Ninh nói, "Chúng ta chưa sẵn lòng làm điều đó, ngươi không phải là thuộc hạ của ta, hãy nhìn lại chính mình."

Ôn Ninh cúi đầu và từ từ nắm chặt tay. Cho dù hắn họ Ôn, thì tính sao? Lâm Ung vương chưa từng xem họ là thành viên Ôn thị, chưa từng xem họ là người. Ngày ấy, cả nhà hắn bị xử trảm khi đám đông nổ ra, theo lời Ngụy Vô Tiện, hắn vững vàng nhớ kỹ, đêm đêm tiếng vọng vang lên trong đầu.

Hắn còn có lý do gì mà không cầm lấy cung tiễn nhắm ngay cờ xí màu đỏ mà bắn.

Một người bước chầm chậm vào cửa, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, vội vàng đến giúp nàng, cầm hộp thức ăn trên tay, không thể không nói: "Sư tỷ, tỷ tỷ đang mang thai đó."

"Vậy không được, canh mới nấu xong hãy còn nóng phải uống ngay mới ngon." Giang Yếm Ly nói: "A Trừng đâu, thấy mọi người bảo hắn ở đây?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Hắn có việc ra ngoài rồi, không có ở đây."

Giang Yếm Ly mỉm cười: "Hai đứa lại có chuyện hả, tính khí cáu kỉnh giống nhau a?"

"Sư tỷ, chuyện đó với tiểu hài tử cáu kỉnh không có giống như thế."

"Nếu ngươi nói về chiến sự, thì ta đây không hiểu nha." Giang Yếm Ly lấy chén canh ra khỏi hộp đựng thức ăn, hương thơm ngào ngạt bỗng tràn ngập căn phòng: "Thế nhưng ta biết, a Tiện và a Trừng, dù thế nào cũng vẫn là người 1 nhà."

Món canh này là món sở trường của Giang Yếm Ly mà Ngụy Vô Tiện thích ăn nhất – củ sen hầm xương, miếng thịt mềm ngon, mùi canh thơm nức mũi. Ngụy Vô Tiện nhận lấy, Giam Yếm Ly nhìn đến Ôn Ninh đứng ở 1 bên, nàng bưng ra 1 chén.

Ôn Ninh không biết nên tiếp nhận sao: "Tạ ơn...Tạ ơn phu nhân..."

Giam Yếm Ly cất xong hộp thức ăn, đang chuẩn bị nhấc lên, Ngụy Vô Tiện liền ngăn nàng lại: "Sư tỷ ở chỗ này đi, đừng đi đâu, ta đi gọi tiểu tử Giang Trừng kia về đây!" Nói xong liền đi ra ngoài.

Giang Yếm Ly không kịp cự tuyệt, nhìn theo Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Không ăn ngay canh lại nguội mất..."

Khi Ngụy Vô Tiện trở lại cùng Giang Trừng, canh uống vẫn còn nóng, Giang Yếm Ly đã ủ hộp thức ăn vào trong chăn, sau lấy ra như vật quý. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau và mỉm cười.

Quân đội bốn gia tộc hành quân hơn 1 ngày, đã đến vương thành.

Chỉ chờ bao vây, một người đánh ngựa và lao ra phía trước, không kịp thở hổn hển, vội vàng nói: "Phía sau! Có một đội lính tinh nhuệ ở phía sau, một nhóm quân đội đang tiến về đây!"

Nhiếp Minh Quyết chau mày, đang muốn nói, đã thấy 1 chi quân đội nhất tề quay đầu ngựa lại, từ trong đội 1 người đi ra tới trước mặt hắn, thần sắc chân thật đáng tin.

Một chi quân đội đều đâu vào đấy nghênh hướng kỵ binh vọt tới.

"Không nói gọi ngươi không nên thể hiện sao!" Phi trên lưng ngựa, Giang Trừng theo Ngụy Vô Tiện bên cạnh hét lên.

"Tiểu tử, ngươi không phải cũng phi tới đây rồi sao!" Ngụy Vô Tiện hét trở lại.

"Ta không nói được ngươi!" Giang Trừng quát, nghe được Ngụy Vô Tiện cao giọng cười to.

Một số người nói rằng hắn là một vị thần, một số người nói rằng hắn là một con quỷ.

Cả hai đang ngước nhìn kẻ bị hắn vừa đánh hạ, chiếc áo choàng đen tung bay phần phật trong gió, giống như người trời.

Mặc dù quân nhiều hơn Vân Mộng, nhưng đội quân của Ôn Triều vẫn đang bị đánh bại bởi đội hình không thể đoán trước của họ, để rồi sau đó một cơn gió thổi qua, và nó sẽ biến mất.

Hắn nhìn 1 thân ảnh từ từ tiến đến gần, đột nhiên luống cuống, rống to hơn: "Ôn Trục Lưu! Yểm hộ bản tướng quân."

Ôn Trục Lưu ngừng tay chém giết, chau mày, chắn trước người tên kia.

Ôn Triều quay đầu bỏ chạy.

Công phu của Ôn Trục Lưu đích xách không thể khinh thường, nhưng hắn bị Ngụy Vô Tiện dụ ra khỏi hàng kỵ binh vây quanh, có bay lên trời cũng sẽ bị hắn kéo xuống.

Ôn Trục Lưu do chưa từ bỏ ý định, những người khác không thể lại gần hắn, hắn vẫn đang chờ cơ hội để thoát ra.

Đột nhiên một mũi tên không biết từ nơi nào phóng ra, mang theo sức mạnh kinh người, xuyên thẳng qua tim hắn.

Ôn Trục Lưu không tin vào mắt mình, người đang ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện đến bản thân hắn cũng nhìn thấy những gì hắn nghĩ là không thể được, dây cung trong tay hắn vẫn còn run rẩy.

Làm sao có thể ... đó là ...

Ôn Trục Lưu ngã thẳng xuống khỏi ngựa, không còn cơ hội cho hắn tiếp tục thấy kinh ngạc thêm nữa.

Sau khi đả bại Ôn Trục Lưu, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng ngay lập tức đuổi theo Ôn Triều, kẻ còn chưa kịp chạy xa. Ôn Triều cưỡi trên lưng con thiên lý mã, nhưng tâm thần hắn vô cùng hoảng loạn, vẫn là bị hai ngươi ép đến càng lúc càng gần.

Cho đến khi cuối cùng ngã ngựa, Ôn Triều rơi xuống bùn, ngước nhìn người đứng trước mắt, sự hoảng loạn tột độ khiến hắn ta hét lên. Ánh mắt của người bị chính mình ép vào rìa vách đá trước mặt, mang theo đầy cay độc, khi đó hắn đã cười nhạo Ngụy Vô Tiện ra sao?

Ngụy Vô Tiện chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sáng loáng đong đưa trước hai con mắt nhắm nghiền của Ôn Triều.

Cần cổ mát lạnh, trước mắt một mảnh đẫm máu. Ôn Triều nhìn người kia dáng tươi cười, thầm nghĩ về linh hồn của yêu ma quỷ quái.

Trong một tiếng gầm, hắn nghe thấy câu đó, hình như đúng là hắn đã từng nói.

"Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa là như vậy."

Quay trở lại Giang Trừng dường như lo lắng: "Không biết Kỳ Sơn còn nuôi bao nhiêu tư binh nữa, cuộc vây thành liệu có nguy hiểm không..."

Trên mặt Ngụy Vô Tiện không che giấu được vẻ kiêu ngạo: "Lam Trạm đang ở đây!"

Sau khi đuổi theo phía sau hắn nghe nói rằng Ôn Triều đã thay đổi quân đội, chỉ kịp tới đủ để liếc nhìn Lam Vong Cơ, dành cho đối phương niềm tin lớn nhất.

Quay trở lại, hắn có thể là người anh hùng chiến thắng đầu tướng quân địch. Lam Vong Cơ có thể 1 mình đảm đương đại tướng ở một phía.

Hai người cùng tồn tại và dường như không thể tách rời. Ngụy Vô Tiện sau đó nghĩ đến đoạn này, tự hào nói: "Câu kia động nói, chính là: Hai ta trời sinh một đôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top