chương 28 - 29

  CHƯƠNG 28.

Đạo lý là như vầy: nếu lấy một nan đề cấp độ A trước mặt bạn, đổi sang một nan đề cấp độ B, như vậy, dù cho năng lực giải quyết của bạn thuộc cấp C cũng sẽ cảm thấy hoàn thành B rất khó khăn.

Cho nên, loại người trung hậu chân chất ruột không cong vòng như Tướng quân đây, làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp gì chứ. Được rồi, hắn là nghĩ có nên xin giúp đỡ chỗ đệ đệ hoặc là thằng chồng nhà đệ đệ thậm chí là Vương gia hay không, bất quá, ý niệm trong đầu rất nhanh bị lòng tự trọng kỳ quái của hắn phủ quyết quét sạch.

Bởi vì dù ngồi suy nghĩ hoặc nằm suy nghĩ trong nhà cũng không có đầu mối, Tướng quân liền quyết định thuận chân ngao du trên đường. Sao đó loanh quanh bất tri bất giác thế nào ấy thì đã lượn đến Vương phủ.

Cư nhiên lại trông thấy tên vương tử ngoại tộc kia ở cổng Vương phủ!

Vương tử ngoại tộc cư nhiên cũng trông thấy hắn!

Gã ta còn chạy tới!

Ngươi tới đây làm gì! Cẩn thận ta đánh ngươi! Tướng quân âm thầm nghĩ.

Vương tử ngoại tộc hai mắt bốc sáng chạy tới trước mặt Tướng quân nói... Đương nhiên Vương tử ngoại tộc vẫn dùng cái khẩu khí kỳ quái làn điệu kỳ quái ngữ pháp kỳ quái kia, chỗ này để mọi người dễ hiểu tui cũng dễ dàng và cũng là giúp Vương tử chỉnh lý sắp xếp trật tự từ ổn thỏa, vì thế:

Vương tử nói, a! Là ngươi, ta nhận ra ngươi! Công phu của ngươi rất không tồi khiến ta dạo này mong nhớ không thôi, mau mau tới đây, hai ta tiếp tục động chân động tay động tay động chân.

Tướng quân nói, ngươi là khách nhân X triều chúng ta, ta không thể động võ với ngươi.

Vương tử nói, không phải động võ, là động tay động chân! Tỷ thí! Luận bàn mà thôi, mau tới mau tới!

Tướng quân nói, ta đây không động với ngươi, cũng không biết ngươi, luận bàn cái gì mà luận bàn.

Vương tử vô cùng sốt ruột, nói, sao lại không biết được, ngươi không phải nhận thức Vương gia sao? Vậy mọi người chính là người một nhà.

Tướng quân suy nghĩ một chút liền nóng đầu, nói, da mặt ngươi thật là dày, dám xưng hô bên ngoài là người một nhà, thật sự không hề che dấu lang tử dã tâm của ngươi! Nói! Vương gia y đồng ý sao?

Vương tử ngạc nhiên nói, gì mà lang gì tâm? Vương gia đương nhiên đã đồng ý, Vương gia đã đồng ý trước, bằng không sao ta có thể mỗi ngày tới đây? Cho dù bây giờ còn chưa phải, tương lai cũng nhất định sẽ thành người một nhà, ta có lòng tin này.

Tướng quân tức quá, ngươi nói bậy! Ta nói cho ngươi biết, quy củ chúng ta bên này là Vương gia tự thân đồng ý cũng vô dụng, phải là tất cả người nhà đều đồng ý mới được. Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng đồng ý sao?

Vương tử cũng rất uể oải, nói, Hoàng thượng các ngươi không đồng ý. Ai nếu Hoàng thượng đồng ý ta đã sớm dẫn người quay về rồi, còn mỗi ngày chạy đến đây làm chi. Thật ra, ta vốn muốn tới chỗ Hoàng thượng các ngươi nói, nhưng Vương gia ngăn cản không cho, bảo chuyện này cứ giao cho y lo liệu, chắc chắn sẽ vừa lòng. Ôi chao, Vương gia thật sự không tồi a, cùng y trở thành người một nhà ta thật may mắn.

Tướng quân vén vạt áo lên buộc thành nút thắt: tới đây! Hai ta qua bên kia đấu!  

    CHƯƠNG 29.

Căn cứ theo định luật "Người xúi quẩy uống nước lạnh cũng buốt răng" và "Nhân vật chính không nhất định là cường đại nhất", công phu của Tướng quân cùng Vương tử cố nhiên tương xứng nhau. Vương tử bởi vì quá lâu không gặp được đối thủ cho nên bị đánh vẫn cười hì hì, Tướng quân thì càng thấy nụ cười đắc ý (?) khoe khoang (?) của gã lại càng nóng giận.

Hai người cuối cùng không còn chương pháp gì đang lăn qua lăn lại cùng một chỗ trên mặt đất thì bị một tay Vương gia bất thình lình xuất hiện tách biệt ra. Tướng quân không biết nói gì nhìn mặt mày Vương tử lấm lem bụi đất nhưng vẫn tươi cười blah blah blah với Vương gia, cảm thấy bản thân vừa bẽ mặt vừa đáng thương, liền suy nghĩ quên đi rời khỏi đây. Không ngờ Vương gia lại giữ hắn ở lại.

Tướng quân ủy ủy khuất khuất theo sát Vương gia vào Vương phủ.

Vương gia: tại sao ngươi lại đánh nhau với hắn?

Tướng quân: cái gì mà "lại"? Đã nói lần trước cũng là hắn chọc ta đầu tiên.

Vương gia: hắn là khách nhân, còn là bằng hữu của ta, không có ác ý với ngươi, khi dưng khi không đi chọc ngươi tức giận? Ngươi trước kia là một người rất trầm lắng, bây giờ sao lại như thế?

Tướng quân, hắn không ác ý với ta??? Ta thấy hắn cũng không ác ý với ngươi đi! Không chỉ không ác ý, còn có rất nhiều rất nhiều hảo ý! Ngươi cứ luôn bênh vực hắn! Ngươi khi trước đối ta như thế nào? Bây giờ... Đúng vậy, ta không giống như hồi trước, cho nên ngươi liền... Ngươi liền không xem ta ra gì phải không?

Vương gia: ngươi nói chuyện ta thích ngươi trước kia sao? Ngươi không muốn làm phức tạp sao? Như giờ không tốt?

Tướng quân: được, ngươi bằng lòng thừa nhận chỉ thích ta "trước kia". Ngươi thật đúng là một khốn nạn, ngươi....ngươi đồ có mới nới cũ, thế khi trước vì sao lại muốn cho ta biết, ta... tên Vương tử ngoại tộc kia có cái gì tốt Ngươi cảm thấy hắn thú vị hơn cả ta sao! Ngươi nhất định là đồ ham thích mới mẻ, với cái trình độ ngôn ngữ đó của hắn các ngươi có thể câu thông được không? Ta đã nói với ngươi đại đa số tình cảm nứt nẻ đều là do câu thông bất lương...

Vương gia: lời này của ngươi ta nghe kiểu gì cũng giống như ghen tuông vậy, ta tưởng ngươi hận không thể tránh ta thật xa, chẳng lẽ... ngươi để ý?

Tướng quân "nhảy dựng" một chút, khí nóng dường như từ cổ bắt đầu xông hơi ra bên ngoài, Vương gia nhìn chòng chọc hắn thấy hắn không trả lời, bất đắc dĩ nở nụ cười lẩm bẩm: "Thôi, không nỡ đánh không nỡ mắng, cầu cũng không được bức cũng không xong, ta sao lại đi coi trọng tên đầu gỗ nhà ngươi chứ!"

Vương gia, này, đừng nghĩ nữa, Vương tử chỉ là bằng hữu của ta, không khác gì. Ta thích ngươi à, thích đã nhiều năm như thế không thể nói buông là buông được, ta đối ngươi vẫn giống như trước đây. Như vậy được rồi chứ?

Tướng quân (càng ủy khuất): nhưng ngươi thật nhiều ngày không để ý tới ta.

Vương gia (cười khổ): ta sai rồi, chỉ biết mấy chiêu số phàm phu tục tử đối với ngươi căn bản vô dụng, được rồi, về sau ta không như thế nữa. Ngươi có thích ta hay không ta vẫn thích ngươi, một ngày nào đó nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta thì nói với ta một tiếng, ta sẽ đi ngay.

Tướng quân (đột nhiên ngẩng đầu): ta nói với Hoàng thượng chuyện đệ đệ ta không lấy công chúa.

Vương gia (không chút để ý nhìn nơi khác): à, thì sao?

Tướng quân (ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói): ta nói với Hoàng thượng, ta cũng không thể lấy công chúa, ta... Hoàng thượng nói chuyện này tự thân nghĩ biện pháp đối phó đi.

Vương gia (cứng đờ, đầu chầm chậm quay sang): ngươi...

Tướng quân hỏi Vương gia: "Ngươi có nguyện ý cùng ta nghĩ một biện pháp không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổtrang