Chương 3: Châm ngòi
" Tiểu thư, nhị tiểu thư đến thăm người."
Kinh Trập sắc mặt có chút bất ngờ:
"Rồng ghé nhà tôm, tiểu thư thân mình còn chưa khỏe, chẳng lẽ lại muốn tiểu thư tiếp tục phong hàn."
Cốc Vũ đẩy cánh tay Kinh Trập, vẻ mặt thập phần sầu lo.
Thẩm Diệu xem ở trong mắt, trong lòng thở phào một cái. Bốn nha đầu này, đều là phụ thân cùng nương đích thân chọn lựa dạy dỗ, thông minh lại nhanh nhẹn. Thẩm gia đến tột cùng đang ở tình huống gì. Nhị phòng cùng tam phòng giấu giếm tâm tư, lúc trước nàng tuổi còn nhỏ nhìn không ra, không ngờ nha đầu kia lại có thể nhìn ra manh mối.
Còn chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa đã nghe giọng nói của nữ tử truyền vào.
Thiếu nữ này bộ dáng bất quá chỉ 15, 16 tuổi. Mặc kiện áo hồng nhạt thêu hoa cúc tuyệt đẹp, kèm váy nguyệt sắc trăm điệp như ý (*váy màu bạc, thêu nhiều loại bướm), tóc búi lưu tô kế* (đại loại là kiểu vấn tóc ở cổ đại). Màu da trắng nõn, mặt mày thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, cả người đều là hương vị cuốn hút, có vẻ khéo léo, đoan trang. Nhìn thấy Thẩm Diệu, liền bước nhanh đến trước giường, lo lắng nói:
"Ngũ muội muội, thân mình cảm thấy tốt hơn chưa?
" Biết ngươi rơi xuống nước , lòng ta lo lắng rất nhiều, Khả Ngọc và Kiều Uyển nói ngươi muốn nghỉ ngơi, ta không dám quấy rầy, hôm nay nghe ngươi tỉnh mới dám qua đây."
Thẩm Diệu nhìn nữ tử trước mặt, đây là đích nữ Thẩm Nguyệt của tam phòng Thẩm gia. Thẩm gia có 3 đích nữ, Thẩm Thanh sáng sủa đại khí, Thẩm Nguyệt tài danh lan xa, riêng chỉ có Thẩm Diệu, tính cách chất phác, nhát gan, ngoại nhân khen "Trinh tĩnh hiền thục", kỳ thật là chẳng có tài nghệ gì.
Kiếp trước khi chưa xuất giá, nàng cùng Thẩm Nguyệt quan hệ tốt nhất. Thẩm Nguyệt tính tình ôn nhu, rất nhiều lần đều đưa ra chủ ý giúp nàng. Chính là lúc trước Thẩm Diệu không thể nhìn ra những chủ ý này đến tột cùng là tốt hay xấu, vẫn luôn luôn cảm kích vị đường tỷ này, lúc nào cũng tận tâm hết sức hỗ trợ nàng. Lúc này Thẩm Nguyệt đến, ước chừng cũng là vì Thẩm Thanh cầu tình. Quả nhiên, Thẩm Nguyệt mở miệng chính là:
"Ngũ muội muội, đại tỷ ngày đó cũng là không may phạm sai lầm, việc đã đến nước này, mong rằng Ngũ muội muội có thể tha thứ cho nàng. Nghe nói Ngũ muội muội bị sốt, đại tỷ cũng là ăn năn, tự trách. Ngũ muội muội thương thế cũng đã tốt hơn. Thôi thì bỏ qua cho đại tỷ? Nàng cũng không phải cố ý khiến ngươi xấu mặt trước Định vương điện hạ"
Không những lời nói hoàn hảo, lại ở trước mặt nàng nhắc tới hai chữ Định vương .Lúc trước ai chẳng biết Định vương chính là đầu quả tim của nàng vì hắn nàng là có thể chịu ủy khuất, nhưng bây giờ nếu đã liên quan tới Định vương, nàng nhất định không thoái nhượng nửa phần.
Nếu không đề cập tới Định vương, nói không chừng nàng liền như vậy bỏ qua, lần này Thẩm Nguyệt cố ý chạm vào cái vảy ngược, không phải muốn khơi mào để nàng cùng Thẩm Thanh tranh chấp là gì? Đời trước cũng là như vậy, nàng vừa mới tỉnh lại, Thẩm Nguyệt liền tới vì Thẩm Thanh "Cầu tình", khiến nàng ghen tức.
Ngày thường, nàng tính cách rất tốt, nhưng vì người trong lòng, trước mặt lão phu nhân liền chỉ trích Thẩm Thanh đem nàng đẩy xuống nước. Thẩm Thanh không thừa nhận, người chung quanh cũng nói không nhìn thấy gì, lão phu nhân vốn thiên vị nhị phòng và tam phòng, tự nhiên thuận thế giáo huấn nàng "Còn tuổi nhỏ không biết xấu hổ, còn mưu toan nói xấu đích tỷ", phạt nàng cấm túc.
Sự việc này sau đó truyền đến Quốc Tử Giám, Thẩm Diệu trở thành trò cười của các bạn đồng học, nàng xấu hổ không dám đi Quốc Tử Giám. Về sau nàng cũng ít đi tụ tập. Nay nghĩ đến, thì ra nàng vẫn luôn bị hạn chế ở tướng quân phủ. Những người này vì nàng mà tạo ra một thế giới mới, khiến nàng nghĩ mình hiền lương thục đức, lại không biết rằng trong mắt người ngoài nàng chính là một nữ tử chảnh chọe kiêu căng. Nghĩ bản thân ái mộ Định vương là dũng cảm thẳng thắn, lại không biết rằng đó chính là không biết liêm sỉ.
Bọn họ cố ý tạo ra kết quả như vậy là để hình tượng nàng trong mắt hắn trở nên "xấu xa, ti tiện". Tuy rằng nàng vẫn thành công gả cho Phó Tu Nghi nhưng người trong thiên hạ khi so sánh nàng với Mi phu nhân chính là nói nàng vụng về, ngu xuẩn !
Thẩm Nguyệt sầu lo vỗ về Thẩm Diệu, khóe môi bất động thanh sắc lộ ra mỉm cười. Nàng ta biết với tính tình của Thẩm Diệu, chỉ cần nhắc tới chuyện xấu của nàng trước mặt Phó Tu Nghi, chắc chắn nàng sẽ giận tím mặt. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy nàng phản ứng, Thẩm Nguyệt hoài nghi liếc qua, liền bắt gặp nét cười trên mặt nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, chỉ có đôi con ngươi tối như mực ánh lên như thủy linh. Bộ dáng Thẩm Diệu giờ thật đẹp: mắt hạnh to, tỉnh tỉnh mê mê, giống con cáo nhỏ đang sợ hãi. Chính là ngày thường vẻ mặt chất phác, cặp mắt hạnh vẫn tròn tròn, nhưng ánh mắt lại thập phần không giống trước. Lộ ra chút lãnh ý, không mang theo cảm tình, không có chất phác, giống như là......người trên cao nhìn xuống dưới.
Thẩm Nguyệt giật mình, không biết vì cái gì, trong lòng sinh ra một loại sợ hãi không thể nói rõ. Giống như người trước mặt không phải là nha đầu ngốc nghếch vụng về lúc trước, mà là người có địa vị cao cao tại thượng. Tại sao lại có cảm giác như vậy?
Bởi vì Thẩm Nguyệt không biết rằng Thẩm Diệu trước mặt đã không còn là Thẩm Diệu của khi trước nữa. Thẩm Diệu bây giờ, là người đã trải qua tranh đoạt, chiến loạn, tan nhà nát cửa.... Đã từng chấp chưởng hậu cung, có được quyền lực cao nhất lục cung.
Thẩm Diệu suy tư một lúc lâu. Mãi sau mới nhu nhu cái trán, nhẹ giọng nói:
"Nhị tỷ nói quá lời, việc này vốn cùng đại tỷ không quan hệ, là ta tự ngã xuống."
"Ngũ muội......"
Thẩm Nguyệt không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ nói như vậy, ngây người một chút mới phản ứng lại, lắc đầu nói:
"Ngũ muội chớ ủy khuất chính mình."
"Muội làm sao lại ủy khuất chính mình,"
Thẩm Diệu cười đánh gãy lời của nàng ta:
"Bất quá chỉ là việc nhỏ thôi, đầu muội có chút choáng, muốn nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì ngày mai khi thỉnh an tổ mẫu nói đi."
Nàng đã nói như vậy, Thẩm Nguyệt cũng không tiện nói thêm gì nữa. Thẩm Nguyệt tuy rằng thấy kỳ quái vì hôm nay Thẩm Diệu không mấy thân thiện nhưng cũng cho là Thẩm Diệu vì xấu mặt trước Phó Tu Nghi cho nên tâm tình không tốt. Nói thêm vài câu, Thẩm Nguyệt mới chịu rời đi. Chờ nàng ta đi rồi, Cốc Vũ mới nói:
"Tiểu thư chúng ta bị đẩy xuống nước, mệnh thiếu chút nữa không còn, nhị tiểu thư thay đại tiểu thư cầu tình, cầu tình liền cầu tình đi, tại sao em nghe lại có cảm giác giống như đổ thêm dầu vào lửa."
Cốc Vũ mờ mịt nhắc nhở Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt có tâm không tốt.
"Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, nàng ước chừng là muốn làm 'Ngư ông' kia đi."
Thẩm Diệu thản nhiên nói. Cốc Vũ kinh hỉ nhìn nàng rốt cuộc tiểu thư đã thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, nhưng lại có chút không rõ ý tứ trong lời nói của tiểu thư. Ngẩng đầu thấy tiểu thư nhà mình dung nhan một mảnh lạnh lẽo, lại có cảm giác nghiêm nghị, làm cho người ta không tự chủ được ngưỡng mộ. Thẩm Diệu nhìn đầu ngón tay mình. Thẩm Thanh vì sao đẩy nàng xuống nước? Là vì lúc ấy nàng nói:
"Chờ cuối năm, phụ thân khải hoàn trở về, ta liền xin người làm chủ gả ta cho Định vương điện hạ." Lời nói ngây thơ, lại bởi vì là người trong nhà, nên không hề cố kỵ. Thẩm Tín là đại tướng trong triều, có tâm muốn gả nữ nhi, không phải là không có khả năng .
Thẩm Nguyệt vì sao muốn châm ngòi nàng cùng Thẩm Thanh?
Chắc chắn là do Thẩm Nguyệt cũng ái mộ Định vương. Kiếp trước, trước khi chết Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh mới nói cho nàng biết, hai ả ái mộ Phó Tu Nghi từ lâu. Nay nghĩ đến, lúc này mới thấy có manh mối . Nếu bọn họ đều một mảnh cuồng dại Phó Tu Nghi, kiếp này không cho bọn họ được như mong muốn, chẳng phải là đáng tiếc sao?
Nàng nhất định sẽ giúp bọn họ đạt thành ước nguyện, nhị phòng cùng tam phòng kiếp trước nợ Thẩm gia món nợ máu, kiếp này... từ bây giờ phải hoàn trả lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top