Chap 8
Hạ Tuấn Lâm sau khi được bác sĩ riêng của Xiết Vân đường, cũng chính là tam thiếu gia Nghiêm Thiếu Khải băng bó vết thương, hai người liền trở về nhà, mặt mày Nghiêm Hạo Tường vẫn nhợt nhạt khó coi, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo, dường như không giết được gã kia thì hắn không cam lòng.
“Hạo Tường, em thật sự không sao.”
Hạ Tuấn Lâm chủ động nắm tay hắn, nhẹ lay.
Nghiêm Hạo Tường nhìn xuống chỗ hai bàn tay giao nhau, tức giận trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, chỉ còn lại lo lắng.
“Không phải anh ngăn cản em ra ngoài, chỉ là em có biết anh sẽ lo lắng hay không? Lần sau đừng đi ra ngoài mà không nói tiếng nào. Nếu muốn đi đâu hãy nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em đi được không?”
“Nghe rồi, xin lỗi mà.”
Hạ Tuấn Lâm giống như một đứa bé vừa làm chuyện có lỗi, le lưỡi một cái, trên mặt hiện lên ý cười ngọt ngào.
Vừa rồi Nghiêm Hạo Tường có phải là quá tức giận? Nếu không tại sao trong giọng nói lại mang theo vị chua nồng nặc cùng mười phần là ý tứ muốn sở hữu? Hạ Tuấn Lâm đột nhiên bước lên, một lần nữa không báo trước mà ôm chặt lấy Nghiêm Hạo Tường, cả người dán lên người hắn.
“Hạo Tường, có phải anh rất lo lắng cho em, anh vẫn yêu em nhất có đúng không?”
“Còn nói được, đầu không bị đau à?”
Đột nhiên bị chạm đến bí mật trong lòng khiến Nghiêm Hạo Tường hơi khựng lại, trên mặt có chút không tự nhiên.
“Hì hì, nói cho em biết đi mà!”
Thật vui vẻ, ở khoảng cách gần như thế nếu cậu không nhìn lầm thì mặt Nghiêm Hạo Tường hơi đỏ.
Nghiêm Hạo Tường rũ mắt xuống, nhìn Hạ Tuấn Lâm giống như con mèo con vừa ăn vụng xong đang cười trộm, không khỏi vì bản thân mình khi nãy sơ hở để lộ ra tâm tư mà cảm thấy ảo não, đẩy người đang còn dán vào ngực mình ra rồi bước về phòng.
“Tắm rửa rồi đi ngủ, đừng quên những lời anh vừa dặn!”
Mỉm cười nhìn hắn trốn vào phòng, Hạ Tuấn Lâm cũng trở về phòng mình thay quần áo, Nghiêm Hạo Tường không cho cậu mặc đồ ngủ ở nhà, hì hì. Cứ để Nghiêm Hạo Tường trốn tránh một lúc, từ từ, cậu sẽ đào ra phần tình cảm hắn chôn giấu dưới đáy lòng, không cho phép còn chuyện gì vướng mắc giữa hai người.
Từ trong tủ đồ lấy ra một cái quần lót, cậu nhìn nhìn một chút liền đem nó trả về chỗ cũ, gò má hơi ửng đỏ.
Hạ Tuấn Lâm từ phòng tắm đi ra quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường, quay lưng lại với mình.
Hạ Tuấn Lâm cười thầm tiến vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy hông của hắn, hai tay vòng trước bụng hắn, khẽ tựa cằm vào cổ hắn đủ để nhiễu loạn lòng người, lại còn cố ý phả hơi thở vào phần tai nhạy cảm.
“Anh Hạo Tường đã ngủ chưa?”
Nghiêm Hạo Tường chau mày, hơi động đậy bờ vai nhưng không trả lời.
Tiểu quỷ này đúng là càng lúc càng không sợ hắn, cậu rốt cuộc có hiểu hay không hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, không nhịn được khiêu khích của cậu? Hít sâu một hơi, muốn đem cánh tay bên hông mình kéo ra, ngược lại càng bị ôm chặt hơn.
“Em thích anh.”
Hạ Tuấn Lâm hôn lên gương mặt điển trai một cái.
“Đừng trốn tránh em được không? Em thực sự rất thích anh.”
“Tiểu Lâm…”
Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc cũng chịu xoay người lại, thần sắc phức tạp đối diện với cái nhìn thâm tình của cậu.
“Em thích anh. Em biết anh không tin, em đuổi theo người đàn ông khác ra nước ngoài, tại sao khi trở về lại đột nhiên nói những lời này. Có thể anh sẽ cho rằng em vẫn chưa hiểu rõ được trái tim mình, hoặc hiểu lầm em bởi vì anh đã làm nhiều chuyện như vậy nên mới nhất thời cảm động, lầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng không ai ngoài em có thể hiểu rõ trái tim mình nhất, em biết mình đang nói gì, làm gì.”
Hạ Tuấn Lâm nói xong liền ngẩng đầu lên, chạm vào đôi môi khiến mình mê đắm, ngập ngừng dâng lên nụ hôn ngọt ngào, so với nụ hôn ở trong văn phòng còn muốn phiến tình hơn nhiều.
“Em không biết rốt cuộc mình đã yêu anh từ lúc nào, có lẽ từ rất lâu trước đây, chỉ là em không phát hiện. Lần này rời khỏi anh đi xa như vậy, thời gian lâu như vậy, anh có biết ở New York em hối hận thế nào không? Mỗi đêm nhớ anh đến bao nhiêu không? Em không phải tùy tiện nhất thời, em hiểu rất rõ mình muốn gì. Cho anh nhiều thời gian suy nghĩ như vậy hẳn là đủ rồi, đừng trốn tránh tình cảm của em nữa, thử tin tưởng em có được không?”
“Anh không phải trốn tránh, em là thật lòng sao?”
Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt nhưng lại chứa đựng thâm tình vô hạn kia, như muốn nhiễu loạn trái tim vốn đã không an tĩnh của hắn.
“Em rất nghiêm túc.”
Hạ Tuấn Lâm quả quyết, ánh mắt nóng rực nhìn hắn, sau đó không cho hắn có cơ hội hoài nghi liền bồi thêm một câu.
“Hạo Tường, em yêu anh.”
“Vậy còn… Đinh Trình Hâm thì sao?”
Nghiêm Hạo Tường hơi bất an mà hỏi ra sự tình trong lòng hắn e ngại nhất.
“Nam Cung không nói cho anh biết sao, từ khi đến New York em chưa hề đi tìm anh ta dù một lần?”
Thấy Nghiêm Hạo Tường nhíu mày lắc đầu, cậu nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đừng trách Nam Cung, là em bảo anh ấy không được nói.”
Sợ rằng sau khi Nghiêm Hạo Tường nghe được sẽ lập tức bay qua mà tóm cậu trở về.
“Vì cuối cùng em đã hiểu rõ được tâm ý của chính mình, em tuyệt đối sẽ không giống như trước đây ỷ lại vào anh, trốn dưới sự bảo vệ của anh. Em nghĩ muốn được cùng anh sóng vai đứng cạnh, muốn có năng lực làm cái gì đó cho anh, anh đã hiểu chưa? Có lẽ anh cảm thấy em đã thay đổi nhưng em thay đổi không phải vì ai khác mà chính là vì anh. Hạo Tường, em yêu anh.”
Một câu so với một câu còn tha thiết hơn, một lời so với một lời còn muốn ngọt ngào hơn cả khi hôn môi, tất cả sự rung động như đánh thẳng xuống nơi sâu nhất tận đáy lòng. Hắn có thể tin tưởng chứ? Mà thôi, trái tim này vốn dĩ từ nhiều năm trước đã đặt lên người cậu còn đâu.
Bàn tay Nghiêm Hạo Tường đặt sau đầu của Hạ Tuấn Lâm đè xuống, không kiêng kỵ mà liên tiếp quấn lấy hôn sâu, mãi đến khi cả hai không thở nổi mới chịu tách ra.
“Mau ngủ đi, hôm nay bị chảy máu nhiều vậy, cái đầu không đau sao?”
Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ cái đầu đang gối lên ngực mình, áp lực tình cảm nhiều năm một khi đã được nói rõ ràng, tất cả suy nghĩ đều không thể chờ đợi được nữa mà lao ra, tâm tình cũng trở nên thỏa mãn.
Hạ Tuấn Lâm cười đến vui sướng ngọt ngào.
“Vừa hôn em xong coi như là đính ước, cho dù ngày mai tỉnh dậy anh có muốn đổi ý em cũng không cho anh đi.”
Giống như tuyên cáo quyền sở hữu, Hạ Tuấn Lâm hệt như đứa trẻ mà ôm chặt lấy người bên cạnh.
“Uhm, mau ngủ đi!”
Nghiêm Hạo Tường ở trên trán cậu hạ xuống một nụ hôn. Cảm thấy không đủ, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, hôn mạnh lên môi hắn một cái sau đó mới mang theo nụ cười thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon!”
Nghe bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp đều đặn, nhìn thấy cậu đã nhắm mắt ngủ, Nghiêm Hạo Tường lúc này mới lộ ra tâm tình trong lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương say đắm mà nhìn cậu.
“Anh yêu em, Lâm.”
Sáng sớm, Hạ Tuấn Lâm bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Chậm rãi mở hai mắt, nhẹ nhàng xoay người nằm nghiêng nhìn gương mặt say ngủ của Nghiêm Hạo Tường.
Sáng vừa ngủ dậy được nhìn thấy người mình yêu sâu đậm đang trầm ổn ngủ một bên, trong lòng cậu tràn đầy ấm áp, hạnh phúc.
Từ khi cậu được Nghiêm Hạo Tường đưa về nhà, hắn vẫn rất thương yêu cậu, Hạ Tuấn Lâm cũng rất cảm động vì hắn dù bất cứ chuyện gì cũng luôn đối với cậu quan tâm chiếu cố, vừa mới bắt đầu là đơn thuần yêu thích, không biết từ lúc nào thì tình cảm dần phát triển, vượt quá phạm vi khống chế.
Hiện tại, phần cảm động này dường như còn bí mật mang theo một tia hạnh phúc, cậu tin tưởng Nghiêm Hạo Tường đối với mình so với những gì hắn biểu hiện bên ngoài còn muốn tha thiết hơn.
Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt xinh đẹp lưu luyến trên gương mặt cương nghị của Nghiêm Hạo Tường, lướt qua bờ môi ấm áp luôn khiến cậu muốn nếm thử, liếc xuống chút nữa nhìn vào hầu kết gợi cảm hơi nhô ra, không tự chủ mà liếm liếm môi, cố nhịn xuống kích động muốn hôn mút lên.
Cuối cùng tầm mắt rơi vào nơi vạt áo hơi hở ra của hắn, để lộ bờ ngực săn chắc cường tráng màu đồng, Hạ Tuấn Lâm chợt cảm thấy một trận khô nóng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Hít sâu mấy hơi nhưng dường như vẫn không đủ dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy trong cơ thể. Cậu không chịu được mở rộng vạt áo ngủ, hy vọng có thể hấp thu khí lạnh từ máy điều hòa làm cân bằng lại nhiệt độ đang rất cao trong cơ thể.
Nhưng mở rộng vạt áo dường như vẫn còn chưa đủ, cậu vén áo ngủ lên tận đùi, vẫn cảm thấy cơ thể khô nóng. Lại nhìn sang người kế bên, Hạ Tuấn Lâm không lo có đánh thức hắn hay không liền bò đến dán sát người vào cơ thể Nghiêm Hạo Tường.
Da thịt thân cận tựa hồ khiến cậu có chút thư thái, sau đó bắt đầu ở trên người Nghiêm Hạo Tường cọ cọ, thậm chí chủ động cởi dây thắt lưng bên hông mình, đem cả người toàn bộ kề sát trên người Nghiêm Hạo Tường để giải nhiệt.
Nghiêm Hạo Tường sớm đã tỉnh rồi, chỉ là không mở mắt ra. Đột nhiên bị hành động này của cậu hù dọa, vội vàng định ngăn cản cơ thể nóng như lửa ấy, không nghĩ tới dưới bàn tay sờ được lại là một mảnh da thịt bóng loáng mê người! Sáng sớm đã bị hình ảnh hương diễm này kích thích, hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu thở hổn hển, âm thanh khàn khàn hỏi.
“Tiểu Lâm, em đang làm gì?”
“Ân… không biết, em nóng quá.”
Cả người đều thấy khó chịu. Cùng Nghiêm Hạo Tường ngủ chung lâu nay cũng chưa từng bị như vậy, có phải do hôm qua hôn nhau quá kịch liệt? Hắn sao còn không chịu giúp cậu một chút, thật sự rất khổ sở. Hạ Tuấn Lâm đem cơ thể đang tỏa nhiệt của mình dán sát vào hắn, liên tục vặn vẹo vòng eo nhỏ tìm kiếm sự ma sát. Cậu phát hiện chỉ cần chạm vào người Nghiêm Hạo Tường bản thân liền cảm thấy thoải mái.
Hai mắt lóe lên dục hỏa nồng đậm, Nghiêm Hạo Tường một tay khéo léo ngăn chặn cặp mông không an phận, thấp giọng nhắc nhở.
“Tiểu Lâm, đừng đùa nữa!”
“Em không có đùa, em thật sự rất khó chịu.”
Đôi mắt nhiễm phải tình dục long lanh nước vừa sốt ruột lại vừa vô tội nhìn hắn.
Cậu đương nhiên biết sự biến hóa nơi bụng dưới là xảy ra chuyện gì, chỉ là phản ứng quá đột ngột khiến cậu không biết phải làm sao.
Nghiêm Hạo Tường cắn răng cố nén. Tuy Hạ Tuấn Lâm cũng đã gần thành niên nhưng cơ hồ vẫn còn ngây thơ chưa hiểu rõ tình dục, như vậy phải làm sao mới tốt? Cảm giác được thứ nóng rực phía trên đang đè xuống thân mình khiến hắn cũng nhanh chóng cương lên.
“Tiểu Lâm, một mình em tự đến được không?”
Nếu thực sự muốn thay cậu giải quyết, Nghiêm Hạo Tường không biết mình có thể nhẫn nhịn mà không ăn cậu như lần trước không? Hắn không định vừa mới nói rõ ràng đã tiến thêm một bước trong quan hệ, càng không hy vọng người mà trong lòng mình vô cùng yêu thương quý trọng về sau sẽ hối hận.
“Hạo Tường… giúp em.”
Nhìn đôi mắt đen láy sớm đã mê loạn đang nhìn hắn, còn kéo tay hắn đặt lên dục vọng nóng rực như lửa của mình, Nghiêm Hạo Tường gầm nhẹ một tiếng, lập tức xoay người đem Hạ Tuấn Lâm đặt dưới thân, tình cảm mãnh liệt bộc phát mà hôn sâu, bàn tay ở dục vọng ngây ngô bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
“A… ha ân..”
Nghiêm Hạo Tường lần thứ hai ngậm lấy đôi môi đỏ tươi mềm mại đang phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người của Hạ Tuấn Lâm, tiếp tục nghe sẽ khiến hắn chịu không nổi.
Toàn thân Hạ Tuấn Lâm mềm oặt, gắt gao bấu chặt lấy hai cánh tay rắn chắc của hắn, điểm chống đỡ duy nhất.
Nghiêm Hạo Tường vừa mạnh mẽ ma sát hạ thể vừa ngọt ngào hôn môi, khoái cảm kịch liệt dâng lên, dục vọng ở trong tay Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng đạt đến cao trào mà giải phóng ra.
“Ừm… ân…a…”
Sau khi phát tiết Hạ Tuấn Lâm nằm xụi lơ trên giường, hơi thở hổn hển, ý loạn tình mê nhìn Nghiêm Hạo Tường, gương mặt ửng hồng.
Nhìn dáng vẻ mê người ngay trước mắt, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được hôn lên môi cậu một cái sau đó đứng dậy giúp cậu lau chùi tinh dịch còn dính lại trên người.
“Đã nói với em nhiều lần, nếu muốn ngủ lại đây thì phải mặc đồ ngủ cho đàng hoàng, nếu có lần sau nữa anh sẽ đuổi em về phòng.”
“Ừ.”
Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt nhìn xuống dục vọng vẫn còn đang ngẩng đầu giữa hai chân Nghiêm Hạo Tường, nhỏ giọng hỏi.
“Muốn em giúp anh một tay không?”
Không chờ đến khi hắn kịp che lại, bàn tay nhỏ đã hướng đến hạ thể hắn dò xét.
Nghiêm Hạo Tường khẽ gầm một tiếng, trừng mắt nhìn cậu. Trước khi cậu kịp chạm đến, hắn đã bật dậy khỏi giường, chạy nhanh vào phòng tắm để làm lạnh người một chút.
Thời điểm hắn bước ra Hạ Tuấn Lâm đã đắp kín chăn, đôi môi khẽ mỉm cười lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.
————–
"Hạo Tường, lâu như vậy sao không đến tìm chúng ta?”
Tương Tình nũng nịu ôm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường, dán bộ ngực tròn trịa đầy đặn hơi lộ ra một nửa lên người hắn.
Nghiêm Hạo Tường không hề dao động kéo tay của cô xuống, đẩy người ra giương mắt nhìn về phía Nghiêm Thiếu Quân đang đứng đằng sau.
“Sao lại đến đây?”
“Tới xem thử Tiểu Lâm bị thương có sao không, nhân tiện nói cho em biết ba đã quay về rồi.”
“Về khi nào?”
Nghiêm Hạo Tường nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
Nghiêm Thiếu Quân xem nơi này như nhà của mình, vừa vào nhà liền trực tiếp đến phòng khách ngồi xuống.
“Chuyện này…”
Y mang theo vẻ áy náy nhìn em trai.
“Xin lỗi.”
Năm đó khi một dao đâm tới, Nghiêm Vân biết Nghiêm Thiếu Quân tại thời khắc cuối cùng đã cố ý tránh đâm vào chỗ hiểm.
Nghiêm Vân vì vậy đã nói với Nghiêm Hạo Tường, cho hắn trong vòng ba năm để phát triển cuộc sống mới, nếu thành quả không khiến cho ông hài lòng thì hắn bắt buộc phải trở về với vị trí Nhị thiếu gia.
“Thiếu Quân, đừng xin lỗi em. Nếu năm đó không nhờ anh, bây giờ em và Tiểu Lâm cũng không thể có một cuộc sống yên ổn, thật sự phải cảm ơn anh.”
Năm đó Nghiêm Vân đối với hắn kỳ vọng rất cao, cũng muốn hắn và Nghiêm Thiếu Quân cùng nhau dẫn dắt Xiết Vân Đường, mở rộng địa bàn.
“Đường quy em cũng đã chấp hành, sau này ba có nói gì cũng vô dụng, nếu ông ấy không ủng hộ thì chỉ cần một ngày anh còn làm Đường chủ, anh cũng sẽ không để em quay về.”
“Anh đã làm rất nhiều chuyện rồi, lần này hãy để bản thân em tự giành lấy cuộc sống của chính mình, em nhất định sẽ khiến ba tán đồng quyết định của em.”
Vì Hạ Tuấn Lâm, hắn sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống trước kia khiến cho cậu phải ngày đêm thấp thỏm lo lắng.
Không cam lòng khi bị lạnh nhạt nãy giờ, Tương Tình lần thứ hai áp sát vào người Nghiêm Hạo Tường.
“Hạo Tường, anh không nhớ người ta sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng từng hợp tác ở tổ tình báo rất lâu mà.”
Nghiêm Hạo Tường hơi nhướn mày, sắc mặt khó coi nhìn về cái người đang đứng một bên xem kịch vui.
“Anh dẫn cô ấy tới làm gì?”
“Không liên quan tới anh, tại cô ấy muốn theo.”
Nghiêm Thiếu Quân đứng khoanh tay vừa cười vừa nói.
“Hai người thật quá đáng, người ta vẫn còn ở đây mà trước mặt em cứ nói qua nói lại.”
Tương Tình giận dỗi, tiếp tục quấn lấy Nghiêm Hạo Tường.
“Tương Tình, buông tay.”
Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nói. Trước đây đã biết tâm ý của cô đối với mình, nhưng đáng tiếc trái tim hắn từ lâu đã trao cho Hạ Tuấn Lâm. Nể tình ngày xưa cô từng là thủ hạ đắc lực, hắn cũng không muốn khiến cô khó xử.
Tương Tình một lần nữa kéo dài âm thanh, càng ôm sát người con trai mị lực trước mặt.
Nghiêm Hạo Tường vừa tắm xong tóc vẫn còn hơi ướt, những giọt nước chưa kịp khô nhỏ xuống vạt áo hơi hé mở để lộ ra bờ ngực rắn chắc, khiến cô mơ màng không khỏi dâng lên bản thân, chặt chẽ dán sát vào.
“Hạo Tường, người ta rất nhớ anh nha.”
Những móng tay được sơn tỉ mỉ lần mò trước ngực hắn tìm kiếm.
Chết tiệt! Nghiêm Thiếu Quân dẫn theo cô gái si tình này đến làm gì? Sự kiềm chế của Nghiêm Hạo Tường đã đi đến giới hạn, ngay lúc đang muốn đẩy cô ra thì một thân ảnh bất ngờ xông đến chen vào giữa hai người.
“Cô đang làm gì?”
Hạ Tuấn Lâm dùng sức kéo tay cô ta xuống, đẩy sang một bên không cho phép đến gần thêm nữa.
Từ lúc chuông cửa vang lên thì Hạ Tuấn Lâm đã tỉnh dậy rồi, chỉ là không để ý, mãi đến khi nghe thấy có người muốn xâm phạm tới quyền lợi đặc biệt của mình, cậu liền chân trần tức tốc chạy xuống, cả quần áo cũng chưa mặc, chỉ kịp lấy chăn bọc lại.
“Cậu dựa vào cái gì đẩy ta?”
Tương Tình trợn mắt giận dữ nhìn cậu.
“Tương Tình.”
Nghiêm Hạo Tường gọi cô như vậy cũng có nghĩa là lần cuối cùng nhắc nhở. Nếu cô ở trước mặt hắn dám làm gì Hạ Tuấn Lâm thì đừng trách hắn không nể tình.
“Hừ!”
Tương Tình bĩu môi, vòng đến bên ghế sofa ngồi xuống, hai mắt vẫn trừng thẳng Hạ Tuấn Lâm.
Nghiêm Thiếu Quân nãy giờ vẫn ngồi xem kịch vui không khỏi cất tiếng cười to, tên tiểu quỷ này vẫn rất chua ngoa, xem ra đưa cô gái này đến đây là đúng.
Nghiêm Hạo Tường khẽ đảo mắt nhìn y, vốn đã biết Nghiêm Thiếu Quân tuyệt đối không có lòng tốt.
“Tiểu Lâm, về phòng mặc quần áo trước đi!”
“Không cần.”
Ai biết sau khi cậu rời đi cô ta có làm ra chuyện gì với “người của cậu” hay không.
“Hạo Tường.”
Hạ Tuấn Lâm một tay giữ chặt tấm chăn mỏng, một tay ôm cổ Nghiêm Hạo Tường làm nũng.
Hành động này rõ ràng là mang ý tứ chiếm hữu khiến trong lòng Nghiêm Hạo Tường nổi lên một trận ấm áp. Hắn cười nhẹ, một tay ôm lấy Hạ Tuấn Lâm đưa tới phòng khách ngồi xuống, cũng thay cậu giữ tấm chăn, không cho “cảnh xuân” lộ ra ngoài.
“Anh Thiếu Quân, Nam Cung, đã lâu không gặp.”
Hạ Tuấn Lâm lễ phép chào hỏi.
Nam Cung mỉm cười nhìn bọn họ, xem ra hai người tiến triển cũng không tệ lắm.
“Tiểu Lâm vẫn đáng yêu như vậy, xem ra Hạo Tường chăm sóc cho em rất tốt thì phải.”
Nghiêm Thiếu Quân sau đó lại nhướn mày, mỉm cười tà mị, nhìn vào hai người quần áo xốc xếch, cố ý tỏ ra hiếu kỳ hỏi.
“Hai người mới sáng sớm mà cảm xúc đã mãnh liệt vậy sao?”
Một người bọc chăn, một người vừa mới tắm xong, muốn người khác không nghĩ bậy cũng khó.
“Không phải như vậy.”
Nghiêm Hạo Tường trầm ổn nói, nhanh chóng bọc lại người trong lòng vừa mới lơ đãng để lộ ra hai cánh tay.
Hạ Tuấn Lâm đối với hành động phủ nhận của hắn có hơi bất mãn. Bọn họ rõ ràng có “tiếp xúc da thịt” a. Cậu cố ý dùng âm lượng vừa đủ để người khác nghe thấy, giả vờ ngượng ngùng dựa vào ngực Nghiêm Hạo Tường.
“Hạo Tường, vừa nãy rất thoải mái, chút nữa chúng ta lại tới một lần có được không?”
Hạ Tuấn Lâm nói xong liền liếc mắt nhìn Tương Tình, cậu trước đây đã không thích cô ta, ghét cô ta cứ trăm phương nghìn kế bám lấy Nghiêm Hạo Tường.
“Đang nói linh tinh cái gì vậy.”
Nghiêm Hạo Tường cưng chiều mà nhéo nhéo chóp mũi của cậu, thuận theo ý cậu, hắn làm sao không biết cậu đang nghĩ gì chứ. Lần trước Tương Tình thừa lúc hắn không có ở nhà đã đến, Nghiêm Hạo Tường kỳ thực đã biết. Bọn họ đã từng trải qua huấn huyện, đối với khí tức của người bên trong bang hội không thể nào không phát hiện ra.
Tuy Hạ Tuấn Lâm không đả động gì tới chuyện này, nhưng hắn biết cô ta tuyệt đối không chiếm được lợi thế nào, cho nên ngày hôm nay mới lại đến đây. Nhiều năm qua sớm chiều ở chung, tính tình của tên nhóc này Nghiêm Hạo Tường hiểu rõ nhất.
Hắn biết cậu không sẽ không làm thương tổn đến người khác, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút.
Bất quá thân là người của Xiết Vân Đường, vì để bảo vệ tốt chính mình, Hạ Tuấn Lâm quả thật cần phải như vậy, không thể quá yếu đuối, dù sao Nghiêm Hạo Tường cũng không có biện pháp tại mọi thời điểm đều có thể bảo vệ cậu, ví như chuyện ngày hôm qua, nếu không phải tại hắn cậu cũng sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hai tay không nhịn được siết chặt người trong lòng thêm một chút, không dám tưởng tượng nếu mất đi cậu, hắn sẽ phát điên đến mức nào.
“Không sao rồi, bây giờ em đang ở đây.”
Hạ Tuấn Lâm đưa mặt lại gần, tại trên môi hắn vừa an ủi vừa hôn.
Nghiêm Hạo Tường sửa lại miếng băng gạc trên đầu cậu, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.
“Còn đau không?”
“Không đau, xin lỗi đã làm anh lo lắng.”
Hai cánh tay siết chặt của hắn nói cho cậu biết Nghiêm Hạo Tường có bao nhiêu lo lắng cho mình, trong lòng bỗng thấy vô cùng ngọt ngào.
“Khụ…”
Nghiêm Thiếu Quân không nhịn được lên tiếng kéo hai người đang chìm đắm trong thế giới riêng ngọt ngào quay về với thực tại.
“Hai người sau này phải chú ý một chút, nhất là em, Tiểu Lâm, đừng làm ra chuyện khiến Hạo Tường lo lắng, có biết ngày hôm qua hắn suýt chút nữa lật tung phòng làm việc của Mã thị lên không?”
“Em đã nói là biết sai rồi mà!”
Cậu vùi đầu vào bờ ngực rắn chắc lẩm bẩm.
“Ngoan một chút, sau này anh sẽ sắp xếp thời gian đưa em ra ngoài chơi được không?”
Xoa xoa lưng cậu an ủi, cách một lớp chăn mỏng truyền tới cảm xúc khiến trong lòng Nghiêm Hạo Tường lần thứ hai nổi loạn, hình ảnh thân mật cách đây không lâu vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu.
Tương Tình lần nữa bị bỏ sang một bên, nhìn bọn họ không biết xấu hổ mà liếc mắt đưa tình, trong mắt nổi lên sự đố kị mãnh liệt, tiểu quỷ kia sao có thể quyến rũ được Nghiêm Hạo Tường? Cô không nhịn được đứng dậy quát to.
“Hai người sao có thể như vậy, hai người đều là đàn ông, tiểu quỷ này, mi dựa vào cái gì?”
Hạ Tuấn Lâm vì bị cô ta chỉ trích mà nhướn lên đôi mi thanh tú. Tuy rằng Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa chính miệng nói yêu cậu nhưng cậu vẫn kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình, cô ta có thể không chấp nhận bọn họ nhưng tuyệt đối không có quyền ngăn cản.
“Mi chỉ là một thằng nhóc bị bỏ rơi được nhặt về, bản thân đã không bình thường thì thôi còn muốn kéo theo người khác, đúng là biến thái!”
Tương Tình không tin cô lại thất bại dưới tay một thằng nhóc con, trong lúc nóng giận mà nói ra những lời khó nghe.
“Cô lập tức ra ngoài cho tôi!”
Nghiêm Hạo Tường hướng cô quát to.
Hắn cảm nhận được thân thể Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng hắn khẽ run rẩy, biết là Tương Tình đã làm cậu nhớ tới người thân, nhanh chóng ôm lấy cậu an ủi.
“Lâm, bình tĩnh lại, không sao rồi, còn có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Tương Tình, em đừng quá đáng!”
Nghiêm Thiếu Quân cũng dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn cản cô. Y đưa cô tới là để kích động bọn họ chứ không phải để làm tổn thương người khác.
Chính bản thân cậu không được bình thường sao? Cậu chỉ là yêu Nghiêm Hạo Tường mà thôi, lẽ nào như vậy cũng không được sao? Tại sao lại lên án cậu? Cậu cũng không phải đứa nhỏ bị bỏ rơi, cậu có ba mẹ, chỉ là bọn họ đã mất sớm, cậu không phải bị bỏ rơi, không phải như vậy… không phải… Trong đầu Hạ Tuấn Lâm liên tiếp hiện lên những cảnh tượng đẫm máu, thân thể không ngừng run rẩy.
Từ lần trúng đạn bị thương nặng thân thể Hạ Tuấn Lâm cũng không được tốt, cộng thêm hôm qua mất nhiều máu khiến cho thể lực cậu càng suy nhược không tài nào chịu nổi kích động lớn như vậy, cuối cùng đã ngất xỉu.
“Tiểu Lâm…”
—————
“Tiểu Lâm sao rồi?”
Nghiêm Hạo Tường lo lắng chụp lấy tay Nghiêm Thiếu Khải hỏi.
“Cậu ấy không có chuyện gì, chỉ là ngất xỉu mà thôi, không đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh. Nhưng phải chú ý đừng làm cho cậu ấy chịu kích động quá lớn.”
Đây là lần thứ hai từ sau ngày hôm qua Nghiêm Hạo Tường có suy nghĩ muốn giết người, con ngươi lạnh lẽo nổi lên một luồng sát khí. Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm tổn thương đến người mà hắn dùng cả trái tim để bảo hộ.
“Hạo Tường, đừng kích động!”
Nghiêm Thiếu Quân đi tới bên cạnh vỗ vỗ vai hắn.
“Cô ấy cứ giao cho anh là được rồi.”
Nghiêm Hạo Tường bước tới bên giường nắm lấy bàn tay lạnh băng của Hạ Tuấn Lâm, muốn cho cậu cảm nhận được hắn vẫn luôn bên cạnh cậu.
“Lâm, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi người đều yêu thích em, mặc kệ tương lai thế nào anh đều cần em có nghe không? Anh chỉ cần em.”
Mãi đến khi sắc trời tối dần, cặp mi cong dài của Hạ Tuấn Lâm mới chậm rãi hé mở để lộ ra đôi mắt long lanh.
“Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Nghiêm Hạo Tường lo lắng hỏi.
“Em không sao, đã làm anh lo lắng.”
Cậu bày ra nụ cười ủ rũ, muốn để cho hắn được yên tâm.
Vết thương nhiều năm bị đào xới lên khiến Hạ Tuấn Lâm vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu biết người bên cạnh vẫn luôn quan tâm mình, cho nên cậu muốn kiên cường hơn, không thể dễ dàng bị đánh ngã.
Nhìn Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, còn có Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, bọn họ hạnh phúc như vậy, cậu tin tưởng mình và Nghiêm Hạo Tường nhất định cũng có thể làm được, cả đời cũng sẽ không chia lìa, tuyệt đối!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top