Chương 50

Đường ra sân bay không xa lắm, nên chẳng mất quá nhiều thời gian, đoàn người đã được Tiểu Trần lái xe đưa đến tận nơi.

Lúc ở nhà Hạ Tuấn Lâm còn nói không buồn ngủ, thế mà vừa xem video cùng Nghiêm Hạo Tường được một lúc, cậu đã thiếp đi rồi.

Sau khi xe dừng lại, Hứa Kính liền quay đầu, có vẻ định lên tiếng, nhưng Nghiêm Hạo Tường lập tức giơ tay, "suỵt" một tiếng với anh ta.

Hứa Kính đành im lặng, quay sang dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Trần. Chiếc xe phóng thẳng xuống Nghiêmg hầm. Kế đó, hai người bọn họ lặng lẽ xuống xe, vòng ra cốp sau lấy hành lý.

Xong xuôi, Hứa Kính liền trở lại xe, thấy Hạ Tuấn Lâm vẫn đang dựa lên vai Nghiêm Hạo Tường thì nhỏ giọng gọi: "Giám đốc Nghiêm."

Video trên máy tính của Nghiêm Hạo Tường còn đang chạy. Thực ra đoạn video đó không dài, nhưng vì người dẫn chương trình nói quá đều và chậm nên rất ru ngủ người nghe. Nghiêm Hạo Tường vốn không có hứng thú với video này, ban đầu anh chỉ định xem thử mà thôi. Song hiện giờ, anh đã cho nó chạy lại đến mấy lần rồi.

Hứa Kính gọi "Giám đốc Nghiêm", thấy đối phương không hề nhúc nhích, nghĩ vẫn còn thời gian nên cũng không giục nữa. Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, theo Tiểu Trần đi ra bên ngoài.

Hạ Tuấn Lâm ngủ cực kỳ ngon, ngả đầu đè nặng lên vai Nghiêm Hạo Tường, vùi mặt vào cổ anh, khiến cho mái tóc rũ xuống che đi một bên mắt. Cậu vẫn cầm di động trên tay, nhưng nắm rất hờ, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.

Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn tóc cậu, vươn tay sờ nhẹ, lướt tầm mắt xuống liền trông thấy bàn tay đang sắp sửa buông lơi của đối phương.

Khi đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay anh đã tự có quyết định của mình, nó nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại của Hạ Tuấn Lâm ra, sau đó, tự áp mình vào lòng bàn tay cậu.

Chắc vì cảm nhận được tác động bên ngoài nên Hạ Tuấn Lâm đột nhiên tỉnh giấc. Sau vài giây hoảng hốt, cậu lập tức ngẩng đầu lên, đồng thời rụt tay về theo bản năng.

"Đến rồi ạ?" Hạ Tuấn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, đưa điện thoại di động cho cậu: "Ừ."

Hạ Tuấn Lâm nhận lấy, nhìn lên hàng ghế trước: "Bọn họ đâu hết rồi anh?"

Nghiêm Hạo Tường: "Ở ngoài."

Hạ Tuấn Lâm vừa thức giấc, đầu óc không tỉnh táo lắm: "Sao cơ? Sao chúng ta vẫn còn trong xe? Máy bay đi mất rồi ạ?"

Nghiêm Hạo Tường cười rộ lên: "Máy bay đi sao được?"

Hạ Tuấn Lâm không hiểu Nghiêm Hạo Tường đang cười gì. Cậu vẫn đang kích động vì tưởng tượng của mình. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cậu lại hoảng hốt ngẩng đầu, nói: "Tám giờ mười rồi, anh?"

Trái ngược với sự cuống quýt của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường vô cùng bình tĩnh. Anh cười với cậu, lại bình tĩnh xoa đầu cậu, bảo "kịp" rồi bổ sung: "Em không cần xuống xe đâu, anh sẽ vào cùng Hứa Kính."


Nghĩ cũng chẳng còn nhiều thời gian, Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Vâng."

Nghiêm Hạo Tường lại hỏi: "Anh đi công tác, mỗi ngày em phải làm gì?"

Hạ Tuấn Lâm: "Gọi điện cho anh ạ."

Nghiêm Hạo Tường rất hài lòng: "Ừ." Sau đó, anh chủ động nói: "Đến nơi anh sẽ nhắn cho em."

Hạ Tuấn Lâm liền vui vẻ: "Dạ."

Cuối cùng Nghiêm Hạo Tường cũng xuống xe. Hứa Kính đứng nhìn đồng hồ từ nãy đến giờ liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tuấn Lâm hạ thấp cửa kính xe chào tạm biệt anh, nhìn theo anh đi vào sân bay. Đến khi bóng Nghiêm Hạo Tường toàn toàn biến mất, Tiểu Trần mới khởi động xe rồi lái đi.

"Ngài Hạ." Sau khi lên đường cao tốc trên không, Tiểu Trần mới lên tiếng hỏi: "Tôi đưa ngài tới văn phòng ạ?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Vâng."

Tiểu Trần còn nói: "Giám đốc Nghiêm có dặn, trong khoảng thời gian ngài ấy không ở thành phố A, tôi sẽ là tài xế của ngài, sau này ngài muốn đi đâu, tôi sẽ đưa ngài đi."

Hạ Tuấn Lâm định từ chối, nhưng lại nghĩ Nghiêm Hạo Tường đã quyết như vậy, nếu cậu không nghe theo, có thể anh sẽ không vui. Được đưa đón cũng chẳng có gì không tốt, nên cậu liền đồng ý: "Vâng, làm phiền anh rồi."

Tiểu Trần cười: "Ngài Hạ khách sáo quá."

Tiểu Trần chẳng những đưa Hạ Tuấn Lâm đến văn phòng mà còn tiện đường thả cậu về qua nhà nữa. Điều này khiến Hạ Tuấn Lâm không khỏi cảm thán, có tài xế riêng thật tốt.

Dù buổi sáng đã làm khá nhiều việc, song Hạ Tuấn Lâm vẫn có mặt ở văn phòng trước chín giờ. Ông chủ lười biếng mỗi khi đông đến đã thành quen, hôm nay lại đột nhiên đi làm sớm khiến Dung Dung và Tiểu Triển giật mình tưởng cậu đến kiểm tra bất ngờ.

Nhưng sau khi Hạ Tuấn Lâm nói không phải, Dung Dung liền nhạy bén đưa ra một suy đoán: "Ông chủ, có phải hôm nay chồng anh lại đi công tác rồi không?"

Hạ Tuấn Lâm nhướn mày: "Làm sao cô biết?"

Dung Dung cười rộ lên, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", nói: "Lần trước ông chủ đi làm sớm cũng vì chồng phải đi công tác, nếu không anh sẽ chẳng đến văn phòng vào giờ này đâu."

Tiểu Triển cũng cười theo: "Dung Dung, cô nói vậy khác gì bảo buổi sáng ông chủ và chồng anh ấy bận làm gì đó ở nhà."

"Ấy ấy ấy." Dung Dung che mặt: "Tôi đâu có ý này."

Hạ Tuấn Lâm: "..."

Đoán khá là chuẩn đấy.

Cuộc nói chuyện vòng tới phương diện này khiến Hạ Tuấn Lâm nhớ đến "nỗi kinh hoàng" mẹ chồng mang tới sáng nay. Không tám thêm nữa, cậu bỏ lại một câu "làm việc chăm chỉ" rồi lập tức đi vào phòng làm việc của mình.

Chín giờ ba mươi bốn phút, Hạ Tuấn Lâm nhận được tin nhắn WeChat của Nghiêm Hạo Tường: Anh lên máy bay rồi. Cậu bỗng có cảm giác Nghiêm Hạo Tường đang lớn dần. Giờ ngay cả khi xuất phát anh cũng nhắn tin báo về nữa đấy.

Hạ Tuấn Lâm: Dạ.

Vốn tưởng việc thông báo sẽ kết thúc ở đây, nhưng cậu không ngờ, bên kia lại gửi tin nhắn đến.

Nghiêm Hạo Tường: Hình nền khung chat của anh là gì?

Nghiêm Hạo Tường: Dùng cho riêng anh à?

Hạ Tuấn Lâm hít vào một ngụm khí lạnh. Không ngờ Giám đốc Nghiêm bận trăm công ngàn việc còn có thời gian để ý đến vấn đề nhỏ nhặt này. Do dự trong giây lát, cuối cùng cậu đành trả lời "vâng" rồi bổ sung: Anh khác với mọi người mà.

Có lẽ vì cảm thấy mình đang tán tỉnh Nghiêm Hạo Tường, nên sau khi gửi tin đi, Hạ Tuấn Lâm liền không khống chế được hơi run run một chút. Cậu rất chờ mong phản ứng kế tiếp của đối phương.

Bên kia đang soạn tin...

Sau đó...

Nghiêm Hạo Tường: Anh biết anh khác với mọi người.

Nghiêm Hạo Tường: Anh đã thấy khung chat của Triệu Tín rồi.

Nghiêm Hạo Tường: Hình nền bên nó không giống cái của anh.

Hạ Tuấn Lâm lập tức nhận ra hướng suy nghĩ của đối phương không hề giống với suy đoán của mình. Không phải đâu anh giai, ý em không phải như vậy.

Nghĩ thì nghĩ thế, song cậu vẫn nhắn: Vâng.

Nghiêm Hạo Tường: Gửi cho anh.

Nghiêm Hạo Tường: Anh cũng để nó làm hình nền khung chat với em.

Sau đó anh liền phát huy tinh thần bắt chước Hạ Tuấn Lâm đến cùng.

Chỉ là cái hình này thực sự... Hạ Tuấn Lâm mở album, nghiêm túc nhìn file gốc của nó, vẫn cảm thấy không ổn lắm. Vì thế, cậu dành chút thời gian cắt dòng chữ ở góc dưới cùng bên phải, bổ sung phần nền bị thiếu, gửi đi.

Khi Hạ Tuấn Lâm nghĩ động tác của mình hoàn hảo không hề sơ hở, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhắn đến một câu: Còn nhớ anh ghét nhất điều gì không?

Điều Nghiêm Hạo Tường ghét nhất chính là: Lừa dối.

Hạ Tuấn Lâm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vang vọng hai tiếng "nguy rồi".

Nghiêm Hạo Tường lại nhắn tới: Hình của em có chữ.

Nghiêm Hạo Tường: Định lừa anh?

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, vội vàng gõ chữ.

Hạ Tuấn Lâm: Không không không

Hạ Tuấn Lâm: Em xin lỗi, em xin lỗi.

Hạ Tuấn Lâm: Em không cố ý đâu.

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt tay, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định gửi ảnh gốc cho Nghiêm Hạo Tường. Cậu muốn khóc lắm nhưng không khóc được, vì còn bận giải thích với anh: Vì mấy chữ đó, nên em xấu hổ.

Nhắn xong, cậu lập tức bỏ điện thoại xuống mặt bàn, tinh thần trở nên ủ rũ. Nghiêm Hạo Tường là cái quỷ gì chứ, sao cậu lại phải trải qua những trận thót tim này.

Không lâu sau, di động của Hạ Tuấn Lâm kêu lên một tiếng, là Nghiêm Hạo Tường nhắn tin.

Nghiêm Hạo Tường: Rất sáng tạo

Nghiêm Hạo Tường: Nhưng anh dùng thì không hợp lắm.

Sự cân nhắc đầy nghiêm túc của anh khiến Hạ Tuấn Lâm chẳng biết nên khóc hay cười.

Hạ Tuấn Lâm: Anh dùng cái không có chữ làm hình nền cũng được ạ.

Hạ Tuấn Lâm: Nhìn qua cũng rất giống nhau.

Nghiêm Hạo Tường: Không.

Nghiêm Hạo Tường: Em làm cho anh một cái.

Ông xã bỗng chốc biến thành khách hàng, Hạ Tuấn Lâm lập tức tác nghiệp vô cùng thành thạo.

Hạ Tuấn Lâm: Anh muốn chữ gì ạ?

Hạ Tuấn Lâm: Hình nền vẫn thế hả anh?

Hạ Tuấn Lâm: Còn vị trí đặt chữ nữa ạ?

Nghiêm Hạo Tường: Nền giống vậy, vị trí cũng tương tự.

Nghiêm Hạo Tường:【 Hình ảnh 】

Nghiêm Hạo Tường: Chữ này.

Hạ Tuấn Lâm mở hình ra, hình Nghiêm Hạo Tường gửi là ảnh chụp tờ giấy ghi Hạ thích của cậu. Không ngờ anh cũng âm thầm chụp lại!

Hạ Tuấn Lâm: Chèn tất cả chữ vào ạ?

Hạ Tuấn Lâm: Hơi nhiều đấy anh.

Nghiêm Hạo Tường: Không cần.

Nghiêm Hạo Tường:【 Hình ảnh 】

Nghiêm Hạo Tường: Chỉ cần đoạn này thôi.

Đúng là bắt chước đến cùng, hình nền của Hạ Tuấn Lâm giữ lại một dòng Hạ thích của Nghiêm Hạo Tường, mà hình ảnh thứ hai anh gửi đến cũng khoanh tròn đúng một Hạ thích của cậu.

Trong những thứ Hạ Tuấn Lâm yêu thích, Nghiêm Hạo Tường chọn ra một cái: Thích đồ ngọt.

Hạ Tuấn Lâm: Em nhận được rồi.

Hạ Tuấn Lâm: Khoảng mười phút nữa sẽ xong ạ.

Nghiêm Hạo Tường: Anh phải tắt máy bây giờ.

Hạ Tuấn Lâm: Xuống máy bay anh sẽ nhận được.

Nghiêm Hạo Tường: Ừ.

Nghiêm Hạo Tường: Bao nhiêu tiền?

Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cười lăn cười bò, anh coi mình là khách hàng thật đấy à?

Hạ Tuấn Lâm: Không cần ạ.

Nghiêm Hạo Tường: Cần chứ.

Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không từ chối Nghiêm Hạo Tường, tùy tiện gửi đi một con số: 20.

Nghiêm Hạo Tường: Rẻ quá.

Nhắn xong, anh trực tiếp chuyển cho cậu 2000.

Hạ Tuấn Lâm giật mình, 20 đúng là rất rẻ, nhưng làm gì đến 2000 chứ. Khi cậu đang do dự, Nghiêm Hạo Tường đã nhắn tin qua: Nhận đi.

Hạ Tuấn Lâm lập tức nhận lấy.

Nghiêm Hạo Tường: Ngoan

Nghiêm Hạo Tường: Hạ cánh sẽ báo cho em.

Hạ Tuấn Lâm: Dạ.

Sau câu này, Nghiêm Hạo Tường không nhắn tin nữa, có lẽ đã mở chế độ máy bay rồi. Hạ Tuấn Lâm uống một ngụm nước, chuyển hình ảnh nhận được từ anh vào máy tính.

Nhưng sự tình không đơn giản như cậu tưởng. Tấm ảnh này được chụp dưới ánh sáng đèn bàn trong phòng đọc sách, độ sáng rất kém, độ nét không cao. Có lẽ lúc chụp, Nghiêm Hạo Tường cũng chỉ cần thấy chữ là được. Hơn nữa, đây là ảnh toàn cảnh, nên một khi phóng lên rồi cắt ra, dòng chữ kia sẽ rất mờ.

Ban đầu, Hạ Tuấn Lâm tính toán sẽ hoàn thành tấm hình trong vòng mười phút, nhưng thực tế lại không nhanh như vậy, chỉ riêng việc cắt dòng chữ kia thôi đã lấy đi của cậu không ít thời gian. Thậm chí cậu còn nghĩ, hay là tự viết lại một dòng khác cho rồi. Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm vậy mà vô cùng kiên nhẫn hoàn thiện yêu cầu của ông chủ Nghiêm.

Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, Hạ Tuấn Lâm liền gửi cho anh.

Nghiêm Hạo Tường đang trên máy bay. Hạ Tuấn Lâm mở trang web của hãng hàng không kiểm tra thông tin chuyến bay một chút, còn khoảng bốn mươi phút nữa anh sẽ tới thành phố W.

Cậu tắt giao diện web đi, bắt đầu giải quyết công việc của mình. Hôm nay là một ngày ít việc hiếm có, cậu quyết định hoàn thành yêu cầu của vị khách đầu tiên trước khi Nghiêm Hạo Tường tới nơi.

Xong việc, Hạ Tuấn Lâm thu nhỏ giao diện phần mềm, rót cho mình một cốc nước, ngồi ngắm dòng chữ "chồng nhỏ ngủ ngon" trên màn hình, đợi Nghiêm Hạo Tường trả lời.

Trang web đăng thông tin máy bay sẽ hạ cánh lúc mười một giờ. Cũng vào khoảng thời gian đó, Nghiêm Hạo Tường nhắn tin cho Hạ Tuấn Lâm: Anh đến nơi rồi.

Nghiêm Hạo Tường: Đã nhận được ảnh.

Nghiêm Hạo Tường: Khá lắm.

Khách hàng đặc biệt lên tiếng, suýt nữa Hạ Tuấn Lâm đã trả lời "cảm ơn ngài" theo bản năng.

Nghiêm Hạo Tường đã đến nơi rồi. Nghĩ tới yêu thương chưa thể bày tỏ khi nãy, cậu bèn gửi tin nhắn cho anh: Tại sao anh chỉ lấy câu thích ăn đồ ngọt của em?

Hạ Tuấn Lâm: Anh thích em ăn đồ ngọt ạ?

Nghiêm Hạo Tường: Rất thích.

Hạ Tuấn Lâm tiếp tục: Vì sao ạ?

Nghiêm Hạo Tường: Không biết.

Nghiêm Hạo Tường: Đơn giản là thích thôi.

Nghe thế, Hạ Tuấn Lâm bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Còn đang nghĩ sẽ tiếp tục tán tỉnh thế nào, cậu đã nhận được tin nhắn của anh.

Nghiêm Hạo Tường: Nói vậy

Nghiêm Hạo Tường: Em cắt dòng Hạ thích kia của anh

Nghiêm Hạo Tường: Cũng vì em thích làm tình với anh à?

Vừa mới cầm cốc nước lên uống, còn chưa kịp nuốt, Hạ Tuấn Lâm đã phun "phì" ra một tiếng. Cậu vội vàng rút khăn giấy lau khô nước bắn trên bàn, sau đó run rẩy trả lời anh: Vâng.

Tin nhắn được gửi đi, rất nhanh sau đó, Nghiêm Hạo Tường đã nhắn lại: Thích sao không viết vào?

Chương 51

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thật là khó sống. Nghiêm Hạo Tường không dễ thả thính đã đành, ấy vậy mà anh còn rất biết cách khiến cậu phải câm nín.

Thích sao không viết vào?

Có phải ai cũng ngay thẳng giống anh đâu anh giaiiiiiii.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, Hạ Tuấn Lâm chỉ đành nói thật: Em xấu hổ ạ.

Qua một lúc, Nghiêm Hạo Tường nhắn lại: Hiểu rồi.

Hạ Tuấn Lâm gần như bị anh chọc cười. Ban ngày ban mặt, vậy mà từng tế bào thần kinh trong đầu cậu không khỏi rung động vì anh.

Đợi thêm một lát, thấy Nghiêm Hạo Tường không nhắn tin đến nữa, Hạ Tuấn Lâm mới bỏ điện thoại sang một bên, bắt đầu làm việc.

Mà ở bên kia, Nghiêm Hạo Tường lại đang cầm di động chờ Hạ Tuấn Lâm trả lời. Chờ rồi lại chờ, kết quả anh chờ được một cuộc điện thoại. Nhìn hai chữ "Triệu Tín" hiện lên trên màn hình, anh nghi hoặc vài giây rồi mới ấn nút nghe.

"Anh!" Triệu Tín gọi một tiếng rồi mới hỏi: "Bác bảo anh đến thành phố W ạ? Phải không? Phải không?"

Nghiêm Hạo Tường: "Ừ."

Triệu Tín lập tức trở nên vui vẻ: "Anh, em cũng đang ở thành phố W. Anh ở lại bao lâu? Gần đây em rất rảnh, em đến chỗ anh nhé, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."

Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ: "Tôi xem đã."

Có lẽ vì quá hiểu Nghiêm Hạo Tường, đồng thời cũng biết bản thân không phải nhân vật quan trọng, chắc chắn sẽ không được anh bố trí gặp sớm, Triệu Tín thở dài một tiếng, nói: "Thôi đừng xem, chờ xem xong chắc anh cũng đi luôn mất. Vậy đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn, hôm nay anh rảnh lúc nào?"

Nghiêm Hạo Tường đáp: "Lát nữa bận bàn chuyện làm ăn với bên góp vốn."

Triệu Tín: "Bàn ngay bây giờ ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Ngay."

Triệu Tín: "Bàn trong bao lâu ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Không biết."

Triệu Tín suy nghĩ, tính toán một chút, bảo: "Cho các anh một bữa cơm trưa cộng một buổi chiều, thế chắc là đủ rồi chứ."

Nghiêm Hạo Tường: "Chưa chắc."

Triệu Tín không chịu buông tha: "Đủ rồi, đủ rồi, một hạng mục thôi, có thể bàn bạc bao lâu. Không chừng ba, bốn giờ chiều đã xong rồi ấy, lúc đó anh nhớ gọi điện cho em nhé." Sợ bị từ chối, cậu còn nói thêm: "Anh, chúng ta đã lâu lắm không gặp, lần gần nhất là lễ mừng năm mới, sắp sửa một năm rồi, thật sự quá lâu."

Nghiêm Hạo Tường cân nhắc trong chốc lát, thỏa hiệp: "Được rồi, lúc đó sẽ liên lạc."

Triệu Tín chưa chịu bỏ qua: "Buổi tối thì sao? Tối anh có việc gì không?"

Nghiêm Hạo Tường: "Buổi tối không có việc gì."

Triệu Tín: "Thật tốt quá, buổi tối em cũng không có việc gì. Anh ở khách sạn nào đấy? Em cũng đến chỗ anh ở, buổi tối anh em ta cùng uống rượu rồi cùng đi ngủ."

Nghiêm Hạo Tường trực tiếp từ chối: "Không được."

Triệu Tín: "Sao thế ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Trước khi đi ngủ tôi phải nói chuyện điện thoại với Hạ Tuấn Lâm."

Triệu Tín: "..."

Triệu Tín: "..."

Triệu Tín: "..."

Triệu Tín chửi thề một tiếng rất nhỏ, sau đó nhanh chóng cười rộ lên: "Thì anh cứ nói chuyện điện thoại đi, xong việc chúng ta lại tiếp tục, các anh có thể nói chuyện điện thoại được bao lâu chứ."

Cái lý do này đã thuyết phục được Nghiêm Hạo Tường. Đúng là anh và Hạ Tuấn Lâm chẳng thể nói chuyện điện thoại quá lâu. Thế nhưng anh vẫn chưa đồng ý ngay: "Tối tính."

Triệu Tín coi như Nghiêm Hạo Tường đã chấp nhận rồi: "Thôi được, buổi chiều em sẽ gọi lại cho anh, anh bận gì cứ bận đi nhé, giúp em chào anh dâu một tiếng."

Trong số tất cả anh chị em họ của Nghiêm Hạo Tường, Triệu Tín là người hoạt bát nhất, thân thiện nhất và thích đeo bám nhất. Nhưng cái đeo bám của cậu không phải luôn dính chặt vào anh, mà là một khi anh xuất hiện ở gần đó, cậu sẽ nhất quyết đòi gặp anh, đòi nói chuyện với anh, đòi ở cạnh anh.

Mà cũng không riêng gì Nghiêm Hạo Tường, Triệu Tín đều đối đãi với tất cả bà con họ hàng như vậy, chẳng qua cậu khâm phục và quý mến Nghiêm Hạo Tường hơn, đồng thời cũng sợ anh hơn.

Nghiêm Hạo Tường không quái gở đến mức chỉ thích một mình. Nhưng trên phương diện xã giao, đích thực là anh không hay chủ động. Nếu người có quan hệ hơi thân hẹn gặp anh và thời gian của anh cho phép, anh chắc chắn sẽ cân nhắc để nhận lời. Nên sau khi nhận điện thoại của Triệu Tín, Nghiêm Hạo Tường liền nói chuyện sẽ gặp cậu cho Hứa Kính, đồng thời căn dặn đối phương đừng bố trí thêm công việc gì vào buổi chiều nay.

Đúng như Triệu Tín đoán, cuộc họp khởi động dự án với đơn vị góp vốn kết thúc tương đối sớm, lúc Nghiêm Hạo Tường rời khỏi tòa nhà văn phòng, đồng hồ mới chỉ ba giờ hai mươi. Vừa lên xe, anh đã nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Tín.

Triệu Tín: Anhhhhh

Triệu Tín: Anh Dĩ Hằng của emmm.

Triệu Tín: Họp xong chưa ạ?

Nghiêm Hạo Tường rất ghét cách gọi này, lập tức đóng WeChat, gọi điện thoại qua.

Triệu Tín nghe máy, vừa mở miệng đã hỏi: "Kết thúc chưa anhhh?"

Nghiêm Hạo Tường: "Rồi."

Triệu Tín: "Anh đến chỗ em đi."

Nghiêm Hạo Tường hỏi trước: "Chỗ nào?"

Triệu Tín: "Bowling, anh chơi không?"

Nghiêm Hạo Tường: "Được."

Triệu Tín vui vẻ: "Em nhắn địa chỉ cho anh nhé."

Sau khi gác máy, Triệu Tín lập tức nhắn tin qua, Nghiêm Hạo Tường chuyển tiếp sang cho Hứa Kính.

"Đưa tôi tới đó là được, cậu tự bố trí thời gian của mình đi." Nghiêm Hạo Tường nói với Hứa Kính.

Hứa Kính gật đầu: "Vâng, có gì Giám đốc Nghiêm cứ gọi điện cho tôi."

Vốn là không có việc gì, nhưng Hứa Kính vừa nói thế, Nghiêm Hạo Tường chợt nhớ ra.

Anh nói: "Cậu giúp tôi nghĩ xem lần này nên mua quà gì cho Hạ Tuấn Lâm."

Hứa Kính gật đầu: "Được ạ."

Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, anh lại sửa lời: "Giám đốc Nghiêm, nếu ngài có lòng, vậy quà cho cậu Sở ngài hãy tự quyết định đi ạ."

Nghiêm Hạo Tường cân nhắc, gật đầu: "Được, tôi tự nghĩ."

Triệu Tín đã chờ sẵn ở dưới lầu, nên khi xe của Nghiêm Hạo Tường vừa đến, cậu liền chạy ra đón tiếp nhiệt tình hơn cả nhân viên chuyên mở cửa xe cho khách hàng.

"Anhhhh." Triệu Tín mở cửa xe ra, tươi cười hớn hở: "Đã lâu không thấy mặt anh rồi, không ngờ trước Tết đã có thể gặp anh."

Nghiêm Hạo Tường "ừ" một tiếng, thản nhiên xuống xe.

Triệu Tín: "Anh ở lại thành phố W bao lâu ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Bảy ngày."

Triệu Tín: "Thế ạ, vậy lát tới quán rượu anh gửi địa chỉ cho em đi, em đến chỗ anh ở."

Nghiêm Hạo Tường không tán thành: "Ngày nào tôi cũng có việc, cậu đừng tới quấy rầy tôi."

Triệu Tín: "Không đâu, em sẽ không quấy rầy anh, em chỉ muốn ở gần anh một chút." Như sợ Nghiêm Hạo Tường không đồng ý, cậu lại nói thêm: "Em đến thành phố W đã được một thời gian rồi, chán lắm. Hạng mục trong tay còn chưa xử lý xong, ông già bảo em ở lại nhưng không nói phải ở đến bao giờ, nên em không thể trở về." Dừng một chút, cậu cười với Nghiêm Hạo Tường: "Anh, anh đến thì tốt quá rồi, cho em một vài lời khuyên đi."

Nghiêm Hạo Tường: "Không."

Triệu Tín cười rộ lên, tỏ vẻ "biết ngay mà", tiếp tục nói: "Thôi không cần khuyên gì cả, ở gần em là được, em đang hết sức cô đơn đây."

Nghiêm Hạo Tường: "Tôi không rảnh."

Triệu Tín lùi một bước: "Đâu cần anh rảnh, em ở cùng một chỗ với anh là được rồi mà."

Nghiêm Hạo Tường lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu đừng có nói mấy lời như thế trước mặt tôi."

Triệu Tín cười: "Sao vậy ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Nghe không quen."

Nếu Nghiêm Hạo Tường không từ chối, vậy Triệu Tín liền coi như anh đã đồng ý để cậu ở cùng khách sạn rồi. Gặp được anh, cậu thật sự rất vui, nên cả đường đi đều nói không ngừng được. Nào là kể chuyện người nhà, chuyện mới gặp phải gần đây, thậm chí cả chuyện hồi bé nữa.

Mới đầu Nghiêm Hạo Tường còn ừ vài tiếng, lúc sau anh cũng lười mở miệng. Triệu Tín nói cứ nói, anh chỉ im lặng lắng nghe.

Lúc vào trong thang máy, đề tài đột nhiên chuyển đến chuyện hôn nhân của Nghiêm Hạo Tường.

"Anh, sao anh kết hôn âm thầm thế? Nếu không phải hôm ấy anh đăng ảnh lên trang xã hội, có khi cả họ chẳng có người nào biết đâu." Triệu Tín hỏi: "Chắc không đến mức bỏ qua luôn cả đám cưới chứ?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu: "Sang năm tổ chức."

"Em chờ." Triệu Tín giữ cửa thang máy, để Nghiêm Hạo Tường đi ra trước: "Lại nói, em còn chưa nhìn thấy chồng anh đâu. Lúc trước bạn em giới thiệu em làm ăn cùng anh ấy, chúng em chỉ nói chuyện qua WeChat thôi, một designer vô cùng kiên nhẫn có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của em, hẳn cũng là một người rất tốt."

Nghiêm Hạo Tường nghe xong liền nở nụ cười, trông có vẻ rất tự hào: "Em ấy thật sự rất ưu tú."

Triệu Tín gật đầu đồng ý: "Đúng, rất ưu tú, em làm việc với nhiều phòng thiết kế lắm rồi, nhưng lần nào cũng phải điên lên, chỉ riêng anh Hạ là tốt nhất."

Nghe Triệu Tín khen như vậy, Nghiêm Hạo Tường bỗng nhớ đến nguyên một màn hình toàn là "anh giai" kia. Anh quay đầu lườm cậu em họ mình một cái: "Sửa cách xưng hô chưa?"

Triệu Tín gật đầu: "Sửa rồi sửa rồi, gọi là anh dâu."

Bấy giờ Nghiêm Hạo Tường mới hài lòng.

Vào tới khu bowling, cuộc nói chuyện của hai người vừa vặn kết thúc. Triệu Tín dẫn Nghiêm Hạo Tường đến chỗ cậu đang chơi.

"Anh, anh uống gì?" Triệu Tín hỏi.

Nghiêm Hạo Tường: "Nước suối."

"Vâng." Triệu Tín dặn nhân viên phục vụ lấy nước, tiện thể gọi thêm cho mình một ấm trà rồi quay sang hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Anh có chơi không?"

Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế sa lông, lắc đầu: "Cậu chơi đi, tôi ngồi đây một lát."

Triệu Tín: "Anh mệt ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "Ừ."

Chẳng những mệt, mà vì vừa rồi Triệu Tín nhắc đến Hạ Tuấn Lâm, nên hiện giờ trong đầu anh chỉ toàn Hạ Tuấn Lâm và Hạ Tuấn Lâm. Anh không muốn động đậy, chỉ muốn gặp cậu thôi.

Triệu Tín cũng không ép, cầm bóng lên ném. Nhưng kỹ thuật của cậu không tốt lắm, chỉ ném đổ được nửa số chai gỗ mà thôi. Cậu đã chơi được một lúc rồi, vốn nghĩ có Nghiêm Hạo Tường chơi cùng sẽ vui hơn, nhưng giờ đối phương lại đột nhiên làm biếng, khiến cậu cũng không còn hứng thú.

Thấy hình như anh họ mình chỉ hứng thú với chuyện về Hạ Tuấn Lâm, nên sau khi ngồi xuống, Triệu Tín liền bám lấy đề tài này: "Anh, sao anh lại quen anh dâu thế? Anh nhờ anh ấy thiết kế gì đó rồi quen biết nhau à?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu: "Không phải, quen ở quán bar."

Triệu Tín kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng dậy: "Không ngờ anh cũng đến quán bar?"

Nghiêm Hạo Tường cười cười: "Trùng hợp."

Triệu Tín: "Anh đến quán bar làm gì ạ?"

Nghiêm Hạo Tường nói: "Em ấy gọi tôi một tiếng, tôi liền đi vào."

Triệu Tín cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vì sao anh ấy gọi anh, anh lại vào?"

Nghiêm Hạo Tường: "Bởi vì em ấy ưa nhìn."

"..." Triệu Tín nhíu mày. Cậu đây là tự tìm xương chó để ăn sao?

Dựa người vào lưng ghế sô pha một lần nữa, Triệu Tín tiếp tục nói: "Em bỗng nhớ đến một chuyện, tháng sau em có hoạt động lớn ở thành phố A, thiết kế vốn do đối tác đảm nhận, nhưng nếu designer Sở là người nhà, lát nữa em sẽ thương lượng với bọn họ chuyển đơn hàng này sang cho anh dâu làm, một đơn hàng lớn đấy." Dứt lời, cậu lại quay sang hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Được không anh?"

Việc này vốn không cần Nghiêm Hạo Tường phải đồng ý, nhưng dù sao anh cũng đang có mặt ở đây nên Triệu Tín liền tiện thể hỏi qua. Cậu tưởng Nghiêm Hạo Tường sẽ nói "được" ngay lập tức, nào ngờ anh lại hỏi: "Chẳng phải yêu cầu của cậu đối với mấy thứ này rất cao sao?"

Nghĩ đến mấy lần hợp tác trước đó, Triệu Tín không khỏi cười khan hai tiếng: "Cũng hơi hơi." Dứt lời, cậu lập tức bổ sung: "Nhưng nếu là anh dâu, em có thể thoáng ra một chút."

Nghiêm Hạo Tường thản nhiên nhìn cậu: "Đừng làm khó em ấy."

Triệu Tín: "Em biết rồi mà."

Nhân viên phục vụ đã mang nước suối lên, Nghiêm Hạo Tường uống một ngụm rồi chợt nhớ ra tháng sau công ty anh cũng có một hoạt động ngoài trời. Chỉ là trước giờ anh chưa từng quan tâm đến chi tiết của các hoạt động, nên cũng không để ý vấn đề tuyên truyền quảng bá lắm. Nhưng nghe Triệu Tín nói thế, anh đột nhiên nghĩ ra một ý.

Bỏ cốc nước xuống, Nghiêm Hạo Tường lấy di động gọi cho Hứa Kính, hỏi đã tìm được người thiết kế cho hoạt động tháng sau chưa.

Nghe thế, Hứa Kính liền biết Giám đốc Nghiêm có ý định riêng, nên bảo đối phương chờ một lát để mình đi hỏi.

Chưa đầy mấy phút sau, Hứa Kính trả lời, nói chưa chốt người thiết kế.

"Giám đốc Nghiêm định để cậu Sở làm ạ?" Hứa Kính hỏi.

Nghiêm Hạo Tường không vội trả lời: "Tôi hỏi ý của em ấy đã."

Hứa Kính: "Vâng, vậy tôi báo với người phụ trách của công ty một chút."

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Triệu Tín liền ghé sát lại: "Anh cũng định hợp tác với anh dâu à?"

Nghiêm Hạo Tường: "Ừ."

Triệu Tín đột nhiên cảm thấy hứng thú: "Anh, nếu chúng ta đều muốn đặt thiết kế vào tháng sau, vậy hay là cùng thử một trò chơi đi?"

Nghiêm Hạo Tường: "Trò chơi gì?"

Triệu Tín: "Cá cược. Bảo Trợ lý của anh và Trợ lý của em gửi yêu cầu thiết kế cho anh dâu cùng một lúc, anh dâu nhận đơn hàng của ai trước thì người đó thắng."

Nghiêm Hạo Tường cười nhẹ: "Được thôi."

Triệu Tín khựng lại một chút. Thấy anh lộ ra vẻ mặt như đã liệu trước mọi chuyện, cậu bỗng hơi hối hận.

Cậu đang nghĩ gì vậy chứ?

Bọn họ là người một nhà, còn cậu có là gì đâu?

Nhưng đã nói ra miệng rồi, Triệu Tín đành phải theo đến cùng. Cậu gọi điện cho Trợ lý của mình, còn tỏ ra lo lắng Nghiêm Hạo Tường sẽ chơi xấu, bảo: "Anh không được lén nói trước với anh dâu đâu nhé."

Nghiêm Hạo Tường khinh thường: "Tất nhiên."

Bốn giờ ba mươi phút theo giờ Bắc Kinh, góc dưới bên phải màn hình máy tính của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên bắn ra hai thông báo, có hai email được gửi đến hòm thư của cậu.

Tạm dừng công việc đang dở, cậu xem qua nội dung sau đó mở group chat của văn phòng, gọi Tiểu Triển và Dung Dung vào. Chưa đến một phút sau, hai người kia đã mang theo giấy bút tới. Bảo bọn họ tới gần bàn làm việc, cậu mở email ra.

"Một hoạt động ngoài trời của Phi Vân, một hoạt động tuyên truyền của Khắc Tấn, đều cần trong tháng sau, đối phương nói nếu hợp tác, chúng ta phải thầu hết toàn bộ thiết kế của hoạt động."

Dung Dung và Tiểu Triển đồng loạt gật đầu.

Hạ Tuấn Lâm tiếp tục: "Nếu nhận, cả ba chúng ta đều phải tham gia, một mình tôi chắc chắn là không kịp."

Dung Dung hỏi: "Ông chủ định nhận hết à?"

Hạ Tuấn Lâm sờ cằm: "Tôi đang cân nhắc."

Tiểu Triển nói: "Nhận cả cũng được đấy ông chủ. Tháng sau chúng ta có thời gian, hơn nữa cơ hội hợp tác với công ty lớn cũng không nhiều, là Phi Vân đấy, nếu chúng ta làm tốt, không chừng có thể hợp tác lâu dài."

Dung Dung gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó ba người chúng ta cùng làm, hẳn là có thể lo liệu được."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Không phải vấn đề này."

Tiểu Triển và Dung Dung cùng lộ vẻ nghi hoặc.

Hạ Tuấn Lâm chỉ vào máy tính: "Khắc Tấn này là công ty của ngài Triệu."

Tiểu Triển và Dung Dung: "Ồ~"

Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nói: "Còn Phi Vân, là công ty của chồng tôi."

Tiểu Triển và Dung Dung: "A!"

Dung Dung cười rộ lên: "Đều là người nhà cả, ông chủ, anh đang lo lắng cái gì?"

Đương nhiên là Hạ Tuấn Lâm lo Nghiêm Hạo Tường rồi.

Cậu nghĩ, với địa vị của anh ở công ty, hẳn sẽ chẳng phải động tay đến việc chọn đơn vị thiết kế cho hoạt động ngoài trời. Mà khi hai người vừa mới kết hôn, anh đã thống nhất với cậu, cả hai sẽ không can thiệp vào công việc của nhau.

Nếu cậu nhận, chẳng phải chính là can thiệp rồi sao.

Nghiêm Hạo Tường không vui thì phải làm thế nào?

Cuối cùng, Hạ Tuấn Lâm không lăn tăn nữa, nói: "Tôi trả lời Khắc Tấn trước, Phi Vân thì để cân nhắc sau đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top