76+77

Chương 76

Đêm nay Hạ Tuấn Lâm có một giấc mơ vừa dài vừa đẹp. Tất cả cảnh tượng trong đó đều có mặt Nghiêm Hạo Tường . Mà sau khi tỉnh giấc, cậu liền phát hiện giấc mộng kia chính là hiện thực mình đã trải qua.

Hôm qua Hạ Tuấn Lâm không đi làm, Tiểu Triển và Dung Dung đã chia nhau xử lý một phần công việc của cậu, nên hôm nay cậu không thể lấy cớ để lười biếng nữa. Sáng sớm, cậu rời giường cùng Nghiêm Hạo Tường rồi theo anh lên xe để Tiểu Trần chở tới phòng làm việc.

Đến văn phòng, Tiểu Triển và Dung Dung quan tâm thăm hỏi cậu đôi câu, lại nói chuyện thêm một lúc rồi cả ba bắt tay vào xử lý công việc của mình. Nhưng ngay khi cậu vừa mở máy tính lên, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, sau đó, cửa phòng làm việc của cậu bị đẩy ra.

Ngước mắt nhìn ra cửa, Hạ Tuấn Lâm không khỏi kinh ngạc: "Mẹ?" Cậu đứng dậy: "Sao mẹ lại đến đây?"

Mẹ Hạ: "Không muốn con mất công đi đón, sáng nay cũng chẳng có việc gì nên mẹ tới đây, chờ lát nữa đến giờ thì đi luôn."

Hạ Tuấn Lâm cười hỏi: "Mẹ ăn sáng chưa ạ?"

Mẹ Hạ: "Ăn rồi."

Nhìn túi đồ mẹ Hạ cầm trên tay, cậu lại hỏi: "Cái gì đấy mẹ?"

"Quà gặp mặt đấy." Mẹ Hạ bổ sung: "Cho ba me Tiểu Nghiêm." Dứt lời, bà liền "a" một tiếng: "Con hỏi mẹ mới nhớ ra, gần đây có cây ATM không?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Có ạ, mẹ muốn rút tiền à?"

Mẹ Hạ cười: "Đúng vậy. Chắc con không biết chuyện này đâu, mấy hôm trước mẹ mới hỏi bà ngoại con, ở thành phố A, trong lần gặp mặt chính thức thế này phải cho tiền sửa miệng đấy."

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày: "Cho Nghiêm Hạo Tường ạ?"

Mẹ Hạ: "Đúng, cho thằng bé, về sau nó phải gọi mẹ là mẹ, không được gọi là cô nữa."

Hạ Tuấn Lâm tưởng tượng cảnh Nghiêm Hạo Tường cũng gọi mẹ theo mình, nở nụ cười: "Thế có phải con cũng được cho không ạ?"

Mẹ Hạ gật đầu: "Có chứ, con còn có thể nhận được hai phần của ba và mẹ Nghiêm." Dứt lời, bà cười nói thêm: "Sau đó con phải gọi người khác là mẹ rồi."


Hạ Tuấn Lâm vỗ vai mẹ Hạ: "Đều là người một nhà cả ạ."

Tranh thủ lúc mẹ Hạ ra ngoài rút tiền, Hạ Tuấn Lâm vội gọi điện cho Nghiêm Hạo Tường . Bên kia bắt máy rất nhanh.

"Nghiêm Hạo Tường ." Tâm trạng Hạ Tuấn Lâm tốt lắm, cậu vui vẻ nói: "Em vừa mới biết một chuyện."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hỏi: "Chuyện gì?"

Hạ Tuấn Lâm: "Mẹ em vừa đến, bà nói buổi trưa sẽ lì xì cho anh, anh đoán xem bao lì xì này dùng để làm gì?"

Cậu tưởng Nghiêm Hạo Tường sẽ đoán là quà gặp mặt linh tinh này nọ, không ngờ anh vừa đáp đã trúng phóc: "Tiền sửa miệng."

Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc: "Sao anh biết thế?"

Nghiêm Hạo Tường trả lời: "Mẹ anh cũng vừa gọi tới." Sau đó, anh đã nói ra lời mà cậu ấp ủ nãy giờ: "Em cũng phải gọi ba mẹ theo anh."

Nghe xong, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cảm thán: "Ây, nói như vậy, người nào đó cũng kêu em sửa miệng gọi mình là chồng, thế mà đã cho em tiền sửa miệng đâu, thiệt thòi quá đi mất."

Người nào đó cười: "Bù lại cho em sau."

Hạ Tuấn Lâm được một bước lại muốn tiến lên một thước: "Còn cả thầy Nghiêm nữa, cũng phải tính."

Nghiêm Hạo Tường : "Bù."

Hạ Tuấn Lâm chưa chịu thôi, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ghi chú trên WeChat cũng sửa lại rồi kìa."

Tiếng cười của Nghiêm Hạo Tường càng rõ hơn: "Nói vậy, có phải em cũng cần bù tiền sửa miệng cho anh không?"

Hạ Tuấn Lâm: "Sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường : "Xưng hô anh đổi cho em còn nhiều hơn đấy."

Hạ Tuấn Lâm: "... Ặc."

Cục cưng.

Bánh kem nhỏ.

Chồng nhỏ.

...

Hạ Tuấn Lâm vội nói: "Em còn gọi anh là tên ngốc kìa."

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên phản ứng rất nhanh: "Em là nhóc ngốc."

Hạ Tuấn Lâm: "Anh là đồ hư hỏng." Nói xong, cậu bỗng bật cười: "Nghiêm Hạo Tường , anh thật là ấu trĩ."

Nghiêm Hạo Tường : "Em bắt đầu trước cơ mà."

Ok! Tư tưởng lớn gặp nhau cả đấy thôi.

Hạ Tuấn Lâm: "Thôi, mẹ em sắp về tới đây rồi, không thèm nói chuyện với anh nữa, tạm biệt."

Nói xong câu đó, Hạ Tuấn Lâm liền cúp máy rồi nằm gục xuống bàn cười như nắc nẻ. Tự nhiên Nghiêm Hạo Tường lại phối hợp với cậu như thế làm gì. Hâm hả?!

Một lát sau, mẹ Hạ quay lại. Bà chẳng những đã rút được tiền mà còn mua luôn một bao lì xì đỏ thẫm.

Hạ Tuấn Lâm ghé qua xem: "Bao nhiêu thế ạ?"

Mẹ Hạ thoải mái mở nắp bao, lấy tiền ra.

Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc: "Nhiều thế ạ?"

Mẹ Hạ mỉm cười, cất tiền vào bao lì xì: "Nhiều gì đâu, thêm người là phúc lớn, thế này không tính là nhiều." Bà quay sang hỏi cậu: "Ba mẹ Tiểu Nghiêm thì sao? Có cởi mở không? Mẹ thấy Tiểu Nghiêm ít nói quá."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Con chưa gặp ba anh ấy, nhưng mẹ anh ấy dễ gần lắm, nói chuyện cũng rất vui."

Mẹ Hạ gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Nếu tình hình lúc đó không được tự nhiên, con nói thêm vài câu nhé."

Hạ Tuấn Lâm: "Không thành vấn đề ạ."

Sau khi bảo mẹ ngồi xuống ghế sa lông, Hạ Tuấn Lâm liền đứng dậy pha trà. Suốt cả quá trình cậu đun nước lấy trà chuẩn bị ấm chén linh tinh này nọ, mẹ Hạ vẫn một mực nhìn theo. Chờ cậu rót nước sôi vào ấm xong, bà chợt cảm thán một câu: "Mới chớp mắt mà con trai đã kết hôn rồi."

Hạ Tuấn Lâm cười rộ lên: "Mấy năm nay chẳng biết ai cứ luôn giục con lập gia đình, giờ con kết hôn, chẳng biết ai lại đang thở dài than vãn."

Mẹ Hạ lắc đầu: "Cũng vì mẹ đã lớn tuổi rồi, lại không thể ở cạnh con, con một mình bôn ba bên ngoài, mẹ cũng chỉ mong có người cùng con san sẻ."

Vòng ra sau lưng bóp vai cho bà, Hạ Tuấn Lâm nói: "Con biết, con biết mà."

Mẹ Hạ cầm chén trà lên định uống một ngụm nhưng cuối cùng lại buông xuống, cất tiếng hỏi: "Tiểu Nghiêm ít nói như vậy, bình thường hai đứa giao lưu thế nào?"

Hạ Tuấn Lâm đáp: "Giao lưu về mọi phương diện ạ." Suy nghĩ một lát, cậu lại bổ sung: "Anh ấy thích nói chuyện phiếm cùng con lắm."

Mẹ Hạ cười rộ lên đầy vui vẻ: "Thế à, tốt quá."

Không còn lăn tăn gì nữa, bà bảo Hạ Tuấn Lâm đi làm việc, không cần tiếp đãi mình. Hạ Tuấn Lâm đưa máy tính bảng cho bà xem rồi bắt tay xử lý công việc của ngày hôm nay. Buổi sáng vèo cái đã trôi qua, sau khi Nghiêm Hạo Tường gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm một lát thì xe của anh đã dừng trước của văn phòng cậu rồi.

Lên xe, Hạ Tuấn Lâm quay sang hỏi: "Ba mẹ anh đã xuất phát chưa ạ?"

Nghiêm Hạo Tường gật đầu: "Xuất phát rồi."

Chiếc xe rời đi, Hạ Tuấn Lâm mở điện thoại di động, cho Nghiêm Hạo Tường xem nội dung cuộc nói chuyện trong group bạn cấp ba của cậu sáng nay.

"Anh nhìn này." Cậu vuốt lên trên: "Buổi sáng em mới chỉ nhắn thời gian và địa chỉ qua thôi mà mọi người đều đã phát điên rồi."

Nghiêm Hạo Tường nghi hoặc: "Vì sao? Đã lâu các em không gặp nhau à?"

Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ: "Không lâu ạ, lần trước lúc anh bận đi thành phố W công tác, bọn em đã gặp nhau rồi." Dứt lời, cậu liền chỉ vào người anh: "Chủ yếu là chúng nó muốn gặp anh."


Nghiêm Hạo Tường càng nghi hoặc: "Tại sao thế?"

Hạ Tuấn Lâm nhún vai: "Không biết ạ, chắc là vì thời gian từ lúc chuẩn bị gặp anh cho đến khi thực sự gặp được quá dài." Cất di động đi, cậu tiếp tục nói: "Hoặc cũng có thể do chúng nó nhàm chán quá, muốn tìm gì đó mới mẻ để kích hoạt tế bào toàn thân."

Trong lúc Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thì thầm to nhỏ, mẹ Hạ ở phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bọn họ. Sao con trai cứ nói một câu lại ghé gần hơn vào người bên cạnh vậy? Thu tầm mắt lại, bà lén cười thầm trong lòng.

Không lâu sau, bọn họ đã tới trước cửa nhà hàng. Ô tô còn chưa dừng lại, Hạ Tuấn Lâm đã thấy mẹ Nghiêm và một người đàn ông đang đứng chờ bên ngoài.

Hạ Tuấn Lâm huých nhẹ vào cánh tay Nghiêm Hạo Tường : "Ba anh đấy ạ?"

Anh gật đầu: "Ừ."

Vì thế, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng rướn người về phía trước, vỗ nhẹ vai mẹ Hạ, báo tin: "Mẹ, ba mẹ Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngay ngoài cửa kìa."

Mẹ Hạ "ờ" một tiếng, lập tức ngồi thẳng dậy.

Tiểu Trần dừng xe ngay phía trước ba mẹ Nghiêm. Sau đó, mẹ Nghiêm nhanh nhẹn bước tới mở cửa phụ lái ra, thái độ hết sức nhiệt tình: "Bà thông gia, ôi, cuối cùng cũng được gặp bà rồi."

Mẹ Hạ nhanh chóng tháo dây an toàn, còn chưa xuống xe đã nắm lấy tay mẹ Nghiêm: "Chào bà chào bà, tôi nghe Tiểu Hạ nói bà thông gia rất trẻ trung xinh đẹp, hôm nay được gặp quả nhiên đúng là như vậy. Bà thông gia trẻ quá, người không biết còn tưởng là chị gái của Tiểu Nghiêm ấy chứ."

"Ôi, đâu có đâu có." Mẹ Nghiêm cười tươi như hoa nở: "Vẫn kém bà nhiều, nói bà là em gái của Tiểu Hạ cũng chẳng ai hoài nghi đâu."

Hạ Tuấn Lâm: "..."

Nghiêm Hạo Tường : "..."

Hơi quá rồi đấy, các mẹ.

Không cần Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường giới thiệu, hai bà mẹ đã vui vẻ dắt tay nhau đi vào nhà hàng, chừa lại ba Nghiêm đứng một mình ở phía sau. Hạ Tuấn Lâm bước tới, cười với ông: "Con chào chú ạ."

Ba Nghiêm "ừ" một tiếng, lịch sự bắt tay với cậu rồi mở miệng nói: "Hạ Tuấn Lâm."

Hạ Tuấn Lâm: "Dạ."

Ông cười: "Chú rất bận rộn, Nghiêm Hạo Tường cũng vậy, trước giờ cô vẫn luôn nói đến chuyện gặp mặt con nhưng chú không thu xếp được thời gian."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Dạ không, con phải tới gặp chú sớm mới đúng ạ."

Vỗ vai cậu, ba Nghiêm tiếp tục nói: "Được rồi, đều là người một nhà, không cần khách sáo thế."

Nói xong, hai người liền đi vào bên trong, Hạ Tuấn Lâm thoáng nhìn Nghiêm Hạo Tường , lại nghe ba Nghiêm hỏi chuyện: "Chú nghe nói còn làm thiết kế à?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Vâng."

Ba Nghiêm: "Không tồi, nghe cô nói con còn tự mở văn phòng nhỉ?"

Hạ Tuấn Lâm cười: "Dạ, làm ăn nhỏ thôi ạ."

"Tốt lắm." Vỗ vai cậu, ba Nghiêm lại hỏi: "Bình thường công việc của con có vất vả không?"

Hạ Tuấn Lâm: "Cũng vừa phải ạ, ở tuổi của con, có khi vất vả lại là chuyện tốt."

Ba Nghiêm khá tán thành quan điểm này: "Con nói không sai, người trẻ tuổi hẳn sẽ tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng con và Hạo Tường đã kết hôn rồi. Có phải lúc nào nó cũng bận lo công việc, ba ngày hai bận đi công tác không? "

Hạ Tuấn Lâm: "Không đến nỗi thế đâu ạ."

Nói tới đây, ba Nghiêm quay sang dặn con trai mình: "Mới kết hôn phải ở nhà nhiều một chút, việc gì bỏ qua được thì bỏ qua đi."

Nghiêm Hạo Tường : "Con biết rồi."

Sau đó, ông lại vỗ vai Hạ Tuấn Lâm, hất cằm về phía con trai mình: "Sống chung với nó cũng chẳng dễ dàng nhỉ?"

Đương nhiên, "nó" ở đây là chỉ Nghiêm Hạo Tường , vì thế Hạ Tuấn Lâm liền cười rộ lên: "Không ạ, chúng con rất hợp nhau."

Ba Nghiêm: "Con trai của chú rất cứng nhắc và khô khan, con có thấy vậy không?"

Hiếm khi mới gặp được một người dám nói xấu Nghiêm Hạo Tường , Hạ Tuấn Lâm suýt thì cười phì ra tại trận. Nhưng tất nhiên là cậu vẫn kiềm chế, chỉ nói: "Dạ không, anh ấy tốt lắm ạ."

Trò chuyện vài câu, ba người đã vào tới phòng VIP của nhà hàng. Trong phòng, hai bà mẹ đã quen thân với nhau, đề tài tán gẫu cũng chuyển sang mấy tin vịt mà phụ nữ đều thích hóng. Thành phố A lớn như vậy, chuyện phiếm về các gia đình rất nhiều, vừa khéo, thính giả của đống tin vỉa hè này chính là các bà mẹ kia.

Giờ Hạ Tuấn Lâm mới thấy lo lắng của mẹ mình vào buổi sáng cơ bản là hết sức dư thừa. Cậu cũng dần nghi hoặc, tại sao một đôi vợ chồng bình thường như thế lại nuôi ra một Nghiêm Hạo Tường khác biệt thế này.

Vừa nghĩ, Hạ Tuấn Lâm vừa quay đầu, lén liếc Nghiêm Hạo Tường . Người kia cảm nhận được tầm mắt cậu, quay hẳn mặt sang. Cong môi cười với anh, cậu lắc đầu tỏ vẻ mình không có vấn đề gì.

"Tiểu Hạ này." Ba Nghiêm đột nhiên gọi cậu, hỏi: "Chú nghe mẹ Hạo Tường nói hai đứa vừa gặp mặt một lần đã tính chuyện kết hôn, sau đó mới chậm rãi làm quen nhau. Lúc trước mẹ Hạo Tường có hỏi, nhưng nó không có thời gian nói kỹ, hôm nay vừa lúc tất cả đều rảnh rỗi ngồi đây, con nói cho mọi người nghe đi."

Ba Nghiêm vừa nói hết câu, mẹ Hạ đã nghi hoặc hỏi: "Kết hôn rồi mới làm quen là thế nào? Tiểu Hạ, chẳng phải con nói với mẹ Tiểu Nghiêm là đàn anh cùng trường Đại học của con, hai đứa hẹn hò rồi mới tính chuyện lập gia đình à?"

Hạ Tuấn Lâm: "... Ặc." Cậu quay đầu, gửi đến Nghiêm Hạo Tường một ánh mắt cầu giúp đỡ.

Nguy, kịch bản không đúng rồi!

Chương 77

Hạ Tuấn Lâm là bạn nhỏ không biết nói dối.

Ngày trước, khi giới thiệu Nghiêm Hạo Tường với mẹ mình, cậu cũng không dám nói nhiều, chỉ kể qua loa.

Không ngờ khi đó chỉ nói mấy câu, hôm nay cậu đã bị vạch trần tại trận.

Hạ Tuấn Lâm xấu hổ đến mức tai đỏ ửng, cậu ghé sát lại gần Nghiêm Hạo Tường , ra sức kéo áo anh ở nơi khuất tầm mắt mọi người.

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười.

"Đúng là trước khi kết hôn, bọn con mới quen nhau không lâu." Anh nắm tay Hạ Tuấn Lâm, nhìn cậu, nói: "Có điều, con thật sự là đàn anh cùng trường của em ấy. Nhưng khi còn học ở trường, bọn con chưa từng tiếp xúc với nhau, sau này mới quen biết, tính ra bọn con đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."

Hạ Tuấn Lâm: "..."

Được rồi.

Thế này còn chẳng bằng để cậu tự nói.

Đáng lẽ chỉ cần bịa ra một hai câu rồi cười cho qua chuyện là xong rồi.

Thật ra các vị phụ huynh không quá để ý mấy chuyện này, điều khiến bọn họ quan tâm hơn cả chính là tương lai của con trẻ.

Giờ thì tốt rồi.

Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu xấu hổ quá đi mất.

Thậm chí, Nghiêm Hạo Tường còn tuyên bố trước mặt cha mẹ hai bên nữa chứ.

Quả nhiên, anh vừa nói xong, trong phòng ăn đã vang lên những tiếng cười.

Tiếng cười đầu tiên xuất phát từ mẹ Hạ Tuấn Lâm, cậu có thể nghe được sự xấu hổ ẩn chứa trong tiếng cười của mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, hai mẹ con cậu chưa bao giờ tâm sự với nhau về chuyện tình cảm, bây giờ nghe Nghiêm Hạo Tường nói như vậy, đương nhiên bà sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Ngay cả cậu cũng cảm thấy mất tự nhiên, mặt đỏ rần.

Chỉ có ba Nghiêm là tương đối bình tĩnh, không quá kinh ngạc, thậm chí vẻ mặt của ông còn lộ ra vài phần khen ngợi.

Người phấn khích nhất là mẹ Nghiêm, bà nhìn Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm bằng ánh mắt tò mò, muốn nghe ngóng thêm nhiều chuyện hơn.

Ánh mắt của bà khiến Hạ Tuấn Lâm nhớ về buổi sáng mười ngày trước.


Là một người mẹ, bà còn từng được chứng kiến cảnh tượng kia của con trai, thành ra mấy lời như yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên thật sự rất nhẹ nhàng và bình thường với bà.

"Ngồi đi ngồi đi." Ba Nghiêm mời mọi người ngồi xuống, cũng quay sang bảo người phục vụ: "Mang thức ăn lên đi."

Khi bắt đầu dùng cơm, chủ đề nói chuyện được phát triển rộng hơn. Vì bàn ăn tương đối lớn nên mọi người thoải mái nói chuyện, không lo ảnh hưởng đến người khác. Hai bà mẹ ngồi đối diện hai bên, chủ đề tâm sự đã chuyển từ mấy câu chuyện phiếm sang quần áo trên người.

Ở bên này, ba Nghiêm đang hỏi han Nghiêm Hạo Tường về tình hình công ty.

Còn một mình Hạ Tuấn Lâm rảnh rỗi, cậu đành cúi đầu, yên lặng lột tôm bóc cua cho Nghiêm Hạo Tường .

Nhưng cậu cũng không im lặng được bao lâu, chẳng mấy chốc, ba Nghiêm đã đổi trọng tâm câu chuyện sang Hạ Tuấn Lâm, bắt đầu trò chuyện về phòng làm việc của cậu.

Lúc này, người lột tôm đổi thành Nghiêm Hạo Tường .

Ăn thêm một lát, cảm thấy đã đến lúc, mẹ Hạ đột nhiên xoa tay đứng lên, lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sáng ra.

Hạ Tuấn Lâm vội vàng chọc Nghiêm Hạo Tường , mấp máy môi dùng khẩu ngữ nói: "Phí sửa miệng đấy anh."

"Tiểu Nghiêm à." Mẹ Hạ tươi cười đi tới.

Nghiêm Hạo Tường ngay lập tức để đũa xuống, đứng dậy, Hạ Tuấn Lâm cũng đứng lên theo.

Nghiêm Hạo Tường : "Cô ạ."

Mẹ Hạ cười rộ lên: "Không được gọi là cô nữa."

Nói rồi, bà đưa bao lì xì tới, đúng lúc này, mẹ Nghiêm cũng đứng lên, tươi cười nói: "Nhanh nào, con mau sửa miệng, nói "cảm ơn mẹ" đi."

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy bao lì xì rồi vô cùng tự nhiên đáp: "Con cám ơn mẹ ạ."

Mẹ Hạ rất vui: "Rồi rồi, ngồi xuống đi."

Tình cảnh Nghiêm Hạo Tường vừa gặp phải khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thật đáng sợ.

Anh rất thong dong thư thái, nhưng Hạ Tuấn Lâm bên cạnh lại vô cùng khẩn trương.

Cậu cũng không biết mình đang căng thẳng vì điều gì.

Nghe thấy Nghiêm Hạo Tường gọi một tiếng "mẹ", tim cậu thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tiểu Hạ à." Lúc này, mẹ Nghiêm cũng đứng lên.

Hạ Tuấn Lâm vừa mới ngồi xuống theo Nghiêm Hạo Tường , nghe bà gọi như vậy, cậu lại đứng dậy.

Đến lượt cậu rồi.

"Dạ." Hạ Tuấn Lâm vội vàng trả lời, sau đó khẽ kéo Nghiêm Hạo Tường , như muốn dùng ánh mắt để nói với anh, ban nãy em đứng với anh, giờ anh cũng phải đứng với em chứ.

Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười, đứng lên.

Mẹ Nghiêm đã bước tới, tiện thể kéo ba Nghiêm qua cùng.

Mẹ Nghiêm: "Đây là chút tấm lòng của mẹ."

Ba Nghiêm đuổi kịp: "Đây là chút tấm lòng của ba."

Mẹ Hạ ở bên cạnh cười đáp: "Nhanh nào, mau gọi ba mẹ, cảm ơn hai người đi con."

Hạ Tuấn Lâm cực kỳ ngoan ngoãn: "Con cảm ơn ba, con cảm ơn mẹ."

Mẹ Nghiêm và ba Nghiêm đưa bao lì xì cho cậu, mẹ Nghiêm vỗ vai Hạ Tuấn Lâm: "Từ lần đầu tiên gặp Tiểu Hạ, tôi đã rất thích thằng bé rồi."

Ký ức bất chợt ùa về, nói xong câu ấy, mẹ Nghiêm liền ôm lấy tay mẹ Hạ kể chuyện: "Sáng hôm ấy tôi sang nhà Nghiêm Hạo Tường , định chuẩn bị bữa sáng cho nó, nào ngờ lại gặp Tiểu Hạ ở siêu thị. Khi đó tôi đã nghĩ, thằng bé này, ôi chao, tràn đầy sức sống, đã vậy còn nói chuyện rất khéo nữa, nếu có thể giới thiệu thằng bé cho con trai mình thì tốt quá rồi. Nào ngờ tôi vừa hỏi, Tiểu Hạ đã nói thằng bé có người yêu rồi, lúc ấy tôi còn cảm thấy thật đáng tiếc."

Mẹ Nghiêm cười híp cả mắt: "Bà thông gia nói xem có trùng hợp không, quay đi quay lại, hai chúng tôi đã lại gặp nhau, còn ở trong nhà của Nghiêm Hạo Tường nữa chứ."

Bà ôm lấy cánh tay mẹ Hạ: "Khó mà diễn tả được lúc ấy tôi vui vẻ tới nhường nào, thằng bé Nghiêm Hạo Tường còn nói với tôi rằng hai đứa nó đã kết hôn rồi."

Mẹ Hạ lắc đầu: "Lúc mới biết hai đứa nó kết hôn, tôi cũng rất lo sợ. Tôi còn nghe được chuyện này qua người khác nữa chứ, nếu tôi không hỏi, không biết khi nào Tiểu Hạ mới nói cho tôi."

Nói xong, mẹ Hạ liếc Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức cười hì hì hai tiếng.

Chuyện này cũng không trách cậu được, trong cuộc hôn nhân này, chỉ có Nghiêm Hạo Tường là người bình tĩnh nhất thôi.

Cậu thậm chí còn không trải qua thời kỳ quá độ, trực tiếp trở thành chồng người ta, chẳng biết phải xử lý như thế nào nữa.

Ban đầu cậu còn phải đối phó với một Nghiêm Hạo Tường khó tính, cái này không được, cái kia không cần.

"Nhưng vậy cũng rất thú vị." Mẹ Nghiêm đưa mẹ Hạ về lại chỗ ngồi, bà cũng ngồi xuống: "Thằng con trai này của tôi ấy à, từ bé tính cách đã kỳ lạ, đầu óc đã quái dị khác người rồi. Trước đây lúc nó chưa kết hôn, tôi còn lo sẽ chẳng có ai thích một đứa như nó."

Hạ Tuấn Lâm suýt cười thành tiếng.

Cậu liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường .

Chắc cũng chỉ có ba Nghiêm và mẹ Nghiêm mới dám nói như vậy nhỉ?

"Sau đó biết được Tiểu Hạ, tôi vui quá, luôn miệng khoe với ông già nhà tôi."

Ba Nghiêm gật đầu: "Cái này thì đúng thật."

Vì thế, mẹ Nghiêm bắt đầu khen Hạ Tuấn Lâm hết lời.

Nhưng lần này Hạ Tuấn Lâm không có cơ hội thể hiện sự khiêm tốn của mình, bởi vì ở đây có mặt mẹ cậu, so với cậu, mẹ Hạ càng khiêm tốn hơn.

Nào có nào có, Tiểu Hạ nào có được như hai người nói.

Không có đâu, không có đâu.

Cũng tàm tạm thôi, Tiểu Hạ đúng là rất lễ phép với người lớn, ha ha ha.

Thằng bé Tiểu Nghiêm cũng đâu có kém chứ.

Bla bla bla.

...

Một bữa cơm, ăn mất gần hai tiếng.

Hơn nửa bữa ăn, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường chỉ ngồi nghe ba vị phụ huynh nói chuyện.

Không chỉ trò chuyện, mọi người còn bàn về kế hoạch ăn tết năm nay.

Mẹ Nghiêm nhiệt tình mời nhà Hạ Tuấn Lâm sang ăn mừng năm mới, thậm chí còn đề cập tới kế hoạch du lịch năm tới ra sao.

Tiện đó, bà cũng bàn luôn ngày tháng tổ chức hôn lễ với Nghiêm Hạo Tường .

Đến lúc chia tay, ai cũng vui vẻ rạo rực.

Sau màn trao đổi quà tặng, mọi người rốt cuộc cũng thật sự tạm biệt nhau.

Cũng giống như khi đến, mẹ Hạ ngồi chung xe với Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường .

Lên xe, Hạ Tuấn Lâm cười, ôm lấy vai bà: "Vậy mà mẹ còn lo không có chuyện gì để nói."

Mẹ Hạ gật đầu: "Bà thông gia dễ nói chuyện quá." Bà lại quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường : "Cái thằng bé này, sao con khác ba mẹ con thế nhỉ?"

Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp đáp, Hạ Tuấn Lâm đã trả lời giúp anh: "Cái này gọi là đối lập, ngầu biết bao nhiêu, cần gì phải giống ba mẹ ạ."

Mẹ Hạ nhìn cậu với vẻ ghét bỏ: "Mẹ đã nói gì đâu? Làm gì mà con cuống lên thế?"

Hạ Tuấn Lâm ngồi ngay ngắn lại: "Con đâu có ạ."

Nghiêm Hạo Tường bật cười, ở chỗ mẹ Hạ không nhìn thấy, anh lặng lẽ nắm lấy tay cậu.

Một lát sau, Tiểu Trần đã lái xe đến nhà mẹ Hạ.

Bà xuống xe, nói thêm hai, ba câu linh tinh rồi đi lên tầng.

Xe vừa ra khỏi khu dân cư, Nghiêm Hạo Tường đã lập tức nắm chặt tay Hạ Tuấn Lâm, kéo cả người cậu về phía anh, khẽ cắn lên mặt cậu.

"Nghiêm Hạo Tường , Nghiêm Hạo Tường !" Hạ Tuấn Lâm kêu oai oái, đẩy anh ra: "Anh làm gì thế, sao gần đây anh cứ thích cắn mặt em vậy?"

Nghiêm Hạo Tường : "Em đỏ mặt."

Hạ Tuấn Lâm giơ hai tay lên che mặt: "Là vì trời oi quá, hôm nay nhiệt độ có hơi cao mà."

Nói vậy cũng chẳng ích gì, thấy Nghiêm Hạo Tường ghé sát lại chuẩn bị cắn, Hạ Tuấn Lâm vội vàng dịch đầu đi.

Vì thế, môi anh dừng đúng trên môi cậu.

"Ha ha ha." Hạ Tuấn Lâm cười mãn nguyện.

Nếu cậu đã muốn như vậy, Nghiêm Hạo Tường liền chiều theo ý cậu.

Anh trực tiếp giữ lấy cổ Hạ Tuấn Lâm, cắn khẽ lên môi dưới của cậu, kẹp chúng giữa hai hàng răng nanh, nhẹ nhàng day day.

"A!" Sau khi bị cắn, Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc nhìn về phía tài xế Tiểu Trần, nói nhỏ với Nghiêm Hạo Tường : "Còn có người khác kìa."

Anh cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy? Anh đã làm gì à?"

Hạ Tuấn Lâm: "..."

"Không ạ." Cậu nghẹn lời: "Anh không làm gì em cả."

Buổi chiều Nghiêm Hạo Tường còn có việc phải làm, Hạ Tuấn Lâm cũng chưa hoàn thành xong đơn hàng. Tiểu Trần đưa cậu về phòng làm việc rồi rời đi cùng Nghiêm Hạo Tường .

Sau khi vào văn phòng, Hạ Tuấn Lâm vô cùng ấm ức, vì thế, cậu lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin trên WeChat cho Nghiêm Hạo Tường .

Hạ Tuấn Lâm: Đồ xấu xa!

Nghiêm Hạo Tường trả lời rất nhanh.

Nghiêm Hạo Tường : Anh đã nhận được.

Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm di động, bỗng có dự cảm không lành.

Vì tối còn có hẹn đi ăn với các bạn thời trung học, Hạ Tuấn Lâm không lãng phí thời gian nữa. Bước vào văn phòng, cậu liền để điện thoại sang một bên, bắt đầu làm việc.

5 rưỡi chiều, bạn cùng bàn bắt đầu réo tìm người trong nhóm chat.

Chủ yếu là hắn đang réo gọi cậu.

Bạn cùng bàn: Bảo bối

Bạn cùng bàn: Bảo bối

Bạn cùng bàn:【Alo bảo bối của tôi có đó không.jpg】

Hắn vừa gọi như vậy, những người khác cũng đồng loạt gọi theo.

Bạn học 1:【Alo bảo bối của tôi có đó không.jpg】

Bạn học 2:【Alo bảo bối của tôi có đó không.jpg】

Bạn học 3:【Alo bảo bối của tôi có đó không.jpg】

...

Hạ Tuấn Lâm cắt ngang chuỗi copy paste.

Hạ Tuấn Lâm: Đây.

Bạn cùng bàn: Chút nữa mày sẽ qua trước đúng không?

Bạn cùng bàn: Tao đang ở ngay gần đó.

Bạn cùng bàn: Chờ lát xong việc tao qua liền

Bạn cùng bàn: Nhanh thôi.

Nếu bạn cùng bàn đã nói vậy, Hạ Tuấn Lâm đương nhiên sẽ đáp lời: Tao sẽ qua trước.

Hạ Tuấn Lâm: Tầm hai mươi phút nữa là tao tới

Hạ Tuấn Lâm: Nếu bọn mày không có việc thì cũng tới luôn đi.

Mọi người trong nhóm nháo nhào xác nhận.

Hạ Tuấn Lâm nhìn bản thiết còn dang dở trên máy tính, trực tiếp ấn save rồi lấy di động gọi xe, xong xuôi, cậu nhắn tin báo cho Nghiêm Hạo Tường , nói cậu tới nhà hàng trước, lát nữa anh không cần qua đón cậu.

Chắc Nghiêm Hạo Tường đang bận, cậu nhắn tin được một lúc mà anh vẫn chưa trả lời.

Hạ Tuấn Lâm thu xếp một chút rồi xuất phát, một lát sau đã tới nơi.

Đến khi xong việc, Nghiêm Hạo Tường mới trả lời tin nhắn của cậu, anh nói mình cũng có thể qua đó trước, thuận tiện hỏi xem Hạ Tuấn Lâm đã đến đâu rồi, có cần qua đón không.

Hạ Tuấn Lâm: Không cần đâu ạ.

Hạ Tuấn Lâm: Em đã đến rồi.

Hạ Tuấn Lâm: Anh qua đây luôn đi.

Lúc nhận được tin nhắn, Nghiêm Hạo Tường đã ngồi trong xe, anh cất di động đi rồi ngẩng đầu, nói với Tiểu Trần: "Không cần qua văn phòng của Hạ Tuấn Lâm, đi sang nhà hàng luôn."

Tiểu Trần đổi hướng: "Vâng."

Không lâu sau đó, Nghiêm Hạo Tường cũng đến nhà hàng.

Anh đặt bàn trên tầng 6, trong lúc chờ thang máy, anh nhắn tin báo cho Hạ Tuấn Lâm.

Thang máy đi xuống từng tầng một, bên cạnh xuất hiện thêm hai người cùng đợi.

Khi thang máy đến tầng một, cả ba người cùng đi vào.

Lúc đến tầng bốn, cô gái trẻ bước ra ngoài, trong thang máy chỉ còn lại hai người.

Lúc này, người bên cạnh Nghiêm Hạo Tường đang gọi điện thoại.

"Sóng trong thang máy không tốt lắm... Mày nói gì cơ? Đến mau rồi vào luôn hả... Bảo bối chắc đã ở trên đó rồi, nãy chẳng phải đã nói trong nhóm rồi à... Tao đang ở trong thang máy, mày tự lên đi... Không biết, bảo bối cũng đâu có nói gì."

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu, nhìn số tầng trên thang máy, nghe thấy người bên cạnh nói: "Cúp cúp, tao không nghe được mày nói gì đâu."

Sau khi đến tầng sáu, thang máy bỗng nhiên trở nên yên lặng.

"Ting" một tiếng, đến nơi rồi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Hạ Tuấn Lâm đang đứng chờ bên ngoài.

Hai người chạm mắt nửa giây, cậu liền nhìn sang người đàn ông bên cạnh Nghiêm Hạo Tường .

Người đàn ông này ra khỏi thang máy trước Nghiêm Hạo Tường một bước, nhẹ nhàng đi tới bên Hạ Tuấn Lâm, dang rộng hai tay.

"Đây chẳng phải là bảo bối~~~ Tiểu Hạ của tao đây sao? Sao lại đứng đây thế này? Đến đây, để anh ôm một cái nào."

Hạ Tuấn Lâm cứng người, không biết có nên giơ tay đáp lại hay không.

Vừa rồi khi ở trong thang máy, Nghiêm Hạo Tường vẫn rất dịu dàng, nhưng bây giờ, anh ngay lập tức nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm người bạn cùng bàn của Hạ Tuấn Lâm bằng ánh mắt đầy tính công kích.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top