Part 7. Tâm tư


"A! Tiêu Chiến, anh điên rồi, lại còn cắn người!" Vương Nhất Bác trong lòng chỉ vừa chớm lên một chút mềm lòng, trong nháy mắt liền biến mất. Tục ngũ có nói, thỏ gấp còn cắn người. Tiêu Chiến cũng không phải dùng răng thỏ để ăn chay, miệng vừa cắn đến ngón tay của Vương Nhất Bác liền trực tiếp làm rách da.

Vương Nhất Bác muốn đem ngón tay trong miệng anh rút ra, thế nhưng Tiêu Chiến cắn rất chặt, cậu lại không thể cứng rắn đả thương anh. Đường cùng chỉ có thể dịu lời khuyên bảo: "Ca, Chiến ca, cầu xin anh đó, nới lỏng một chút. Anh xem ngón tay em chảy máu rồi. Cực khổ rồi, anh đại xá cho em đi, nới răng ra một chút?" Tiêu Chiến vậy mà vẫn lắc đầu, nhắm mắt, ý tứ rất rõ ràng, ta không hé miệng, xem người làm gì được ta?

"Ca, Chiến ca. Chiến ca yêu quý, anh…"

Leng keng. Trong lúc họa vô đơn chí, không có cách nào rút tay ra lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Cậu ngẩng đầu. Cậu chết cũng không nỡ banh miệng Tiêu Chiến rút tay ra, lại nhìn về phía cửa, tiếng chuông cửa cứ vang lên không ngừng. Đầu đau muốn nứt ra, trong lòng thề đời này tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ mang Tiêu Chiến đi uống rượu nữa, một giọt rượu cũng không cho anh đụng!

Vương Nhất Bác đành giữ nguyên tay trong miệng Tiêu Chiến, chịu đau, đi dần về phía cửa, hé ra một chút nhỏ xíu, tận lực khiến người ngoài không thể nhìn vào trong.

- Cậu trai, y phục của cậu tôi mua về rồi, cậu xem một chút. Trong trong ngoài ngoài đầy đủ hai bộ, cậu muốn xem trước không? – Bà chủ híp mắt, nhiệt tình nói.

- Không cần, không cần, cứ đưa quần áo cho tôi. Bà có thể đi rồi. Á… - Dường như nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng người khác nói chuyện thì không hài lòng, Tiêu Chiến lại cắn mạnh thêm chút, tổn thương lại chồng tổn thương, Vương Nhất Bác nhịn không được kêu lên một tiếng.

Bà chủ trọ cười cười xấu hổ, đem một bộ dạng nhìn thấu hồng trần nói: "Người trẻ tuổi bây giờ chơi cùng nhau mạnh bạo thật. Không có việc gì, không có việc gì nữa, tôi cũng không quấy rầy các câu. Tôi đi trước."

"A? Không phải, bà chủ…" Nhìn bóng lưng biết mất nhanh như chạy trốn của bà ấy, Vương Nhất Bác cũng cạn lời.

Đóng cửa phòng lại, nhìn cái người bị mền cuốn thành bánh tét còn kiên quyết cắn mình, Vương Nhất Bác có chút bực bội, nhịn không được mà quát anh: "Tiêu Chiến! Náo đủ chưa? Tay em muốn phế đi rồi, anh có phải muốn cắn đứt ngón tay em thì mới thôi không? Nếu vậy, được, cắn đi, cứ cắn đến khi nào hài lòng thì thôi!" Nói xong liền trực tiếp ngồi xuống. Có vẻ như cảm giác được nộ khí của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nới lỏng hàm. Mặc dù vẫn còn ngậm ngón tay của cậu, nhưng lực cắn rõ ràng không còn dùng sức.

Vương Nhất Bác thừa cơ một lần lợi hại, liền tiếp tục dùng sức quát: "Đếm tới ba, nếu anh còn không nhả ra. Em liền lập tức đi. Mặc kệ anh ở lại đây, cho anh ở một mình, tin không?"
Tiêu Chiến đem ánh mắt đen lúng láy nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cảm thấy Vương Nhất Bác sẽ thật sực tức giận, chỉ có thể ủy khuất nới lỏng miệng.

Vương Nhất Bác bưng lấy ngón tay vừa được giải cứu kia, khóc không thành tiếng. "Đại ca! Anh là cái dạng gì vậy… Anh xem. chảy máu cả rồi! Không biết cái miệng vết thương này có nhiễm trùng không… Sau này em đến bệnh viện tiêm vắc xin chó dại, anh lo mà nôn tiền ra!"

Tiêu Chiến cũng không biết nghe có hiểu nổi không, chỉ nhìn chăm chú Vương Nhất Bác bưng ngón tay la to. Một hồi lâu, chờ cậu mắng đủ, Tiêu Chiến lần nữa đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cầm lấy tay cậu, ngẩn người nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu. Vương Nhất Bác nổi da gà khắp người, thật sự sợ anh lại cắn thêm một nhát nữa. Vừa định rụt tay về, Tiêu Chiến lại nhanh hơn, đem ngón tay vừa mới giải cứu được của cậu, lần nữa ngậm vào miệng.

- Tiêu Chiến! Anh…!- Không như trong tưởng tượng của cậu, anh chỉ là ngậm lấy, có lòng đem ngón tay liếm hết vết thương, sau đó ngoan ngoãn trở lại giường, ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác chỉ kịp nhận thấy trên tay mình một trận mềm mại, ngứa ngáy, vừa kịp phản ứng đã thấy Tiêu Chiến ngã xuống giường ngủ ngon ngọt.

- Binh….binh…binh…binh… - Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy giờ khắc này, ngoại trừ tiếng tim mình đang đập đinh tai nhức óc, cậu cái gì cũng không nghe đến nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến he hé mở mắt. Nơi này là nơi nào? A…Đau đầu quá, miệng cũng đau nhức, trên người cớ làm sao chỗ nào cũng ê ẩm.

- Anh tỉnh rồi.

Bên người đột nhiên nghe thấy âm thanh khiến Tiêu Chiến giật nảy mình. Cho dù là ai đi nữa, sáng sớm thức giấc phát hiện mình nằm ở một cái giường lạ lẫm, bên cạnh lại có người, đều sẽ bị phát hoảng. Anh vỗ vỗ đầu, phát hiện ở phía bên còn lại của giường, Vương Nhất Bác đang chậm rãi đứng dậy. Tiêu Chiến thở phào một hơi, bất an trong lòng nhanh chóng xua đi, sau đó liền nghĩ đến mình ngày hôm qua dường như say lắm, chợt cảm thấy xấu hổ.

Anh vẫn biết, tửu lượng của mình cực kỳ tệ, lúc uống sau sẽ mượn rượu làm càn. Trước khi học đại học cũng có lúc uống say quá. Sau đó hôm sau hỏi lại bạn bè xem đêm trước mình làm những gì, kỳ quái là đám bạn cùng phòng đối với việc này lại kín như bưng, mỗi người đều dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn anh. Từ đó về sau, anh bị bạn bè nghiêm lệnh cấm đụng đến rượu. Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, không uống rượu đã trở thành nguyên tắc của anh. Thậm chí trước kia, có thời điểm tổng giám đốc muốn đưa nhóm Xnine đi gặp khách hàng bồi rượu, anh cũng lấy cớ cự tuyệt, sợ một khi sau rượu sẽ làm ra dạng gì đó khó lường. Chính vì vậy, tổng giám đốc đối với anh liền kém phần thiện cảm.

"Ha ha, lão Vương, sớm nhỉ, ha ha…" Tiêu Chiến thực sự không biết mình nên nói cái gì. Giữa hai nam nhân, may mắn là sẽ không có chuyện kỳ quái phát sinh, thế nhưng Vương Nhất Bác mới sáng sớm đã đóng băng lạnh mặt, liền khiến anh cảm thấy chột dạ không thôi.

"Sớm a, Chiến ca" Vương Nhất Bác ngắn gọn. Giống như thời khắc này đem hai người bọn họ trở về lúc mới gặp mặt. Xung quanh cậu tự nhiên có một bức tường thành, đem tất cả mọi thứ ngăn cách bên ngoài.

- Lão Vương, em sao vậy? Anh hôm qua có phải là say khướt… Anh, bản thân chính là như vậy, chỉ chút rượu cũng dễ dàng say khướt… tửu lượng rất tệ.

- Chiến ca, hôm nay em sẽ trở về.

- A? Trở về? Rời đi? Em không phải là vừa mới tới sao? Làm sao lại…

- Ừm, người nhà gọi điện đến. Trong nhà có chút việc, hôm nay phải quay về. Còn có vài ngày nghỉ thôi, anh cứ hảo hảo ở nhà với chú dì. Vừa lúc nhà em có việc, em cũng phải về nhà mình.

Tiêu Chiến chột dạ nhìn Vương Nhất Bác lạnh như băng trước mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng: "Cái kia… có phải là tối hôm qua anh làm gì thất thố… Anh có thể xin lỗi em, thật xin lỗi."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không có, anh hôm qua chẳng hề làm gì cả. Chính là uống nhiều quá, nôn mửa không ít, quần áo của anh em đều ném đi rồi. Bên kia có bộ đồ mới, anh mau thay đi." "Thật không phải bởi vì anh chứ?" Tiêu Chiến vẫn là không dám xác định.

- Quả thật không phải, chỉ là trong nhà có chút sự tình phải giải quyết. Được rồi, Chiến ca, anh đứng dậy đi. Em đi mua ít đồ, chút nữa ăn sáng sớm chút rồi quay về nhà anh lấy hành lý. Giữa trưa em phải bay rồi.

Vương Nhất Bác nói chắc chắn như thế, Tiêu Chiến cũng không tiện hỏi thêm, chỉ có thể im lặng rời giường, vừa ra khỏi chăn liền cảm thấy một trận rét lạnh, lại nhìn bản thân mình vậy mà một mảnh vải cũng không có, trong đầu một vạn thảo nên mã cào lên chạy loạn.

- Lão Vướng, anh… cái này…

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, đứng dậy đi thằng ra phía cửa: "À, hôm qua anh nôn đầy người, em đành đẩy anh đi tắm. Quần áo của anh trên tủ kia, tự mặc đi, em ra ngoài trước." Lời còn chưa dứt đã đẩy cửa đi thẳng, tiếng đóng cửa khô khốc. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả da đầu tê rần, gương mặt bạo đỏ, đã lớn như vậy còn khiến cho tên tiểu tử kia hỗ trợ tắm rửa. A!!! Ta tối hôm qua rốt cuộc đến cùng là đã làm ra chuyện gì!!!

Nửa giờ sau, Vương Nhất Bác mang theo bữa sáng trở về, hai người ăn điểm tâm xong, đi thẳng về nhà Tiêu Chiến. Sau khi vào trong nhà thì nhanh chóng từ biệt mọi người, nói sơ qua lí do trở về. Tiêu Chiến lái xe đưa Vương Nhất Bác đến sân bay. Dọc đường cho đến tận khi Vương Nhất Bác lên máy bay rồi, cậu ta một chút cũng không nói chuyện qua. Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu: "Mình cả người trống trơn, bị nhìn đến không sót chỗ nào cũng chưa nói gì. Cậu ta cớ gì mà lại xoay chuyển lạnh lùng như vậy. Thôi được rồi, qua mấy ngày nữa không muốn cũng sẽ gặp lại. Đến lúc đó sẽ dỗ dành cậu ta một chút vậy. Thuận tiện hỏi xem cho rõ rốt cuộc mình đã làm những gì."

Trong lúc đó, Vương Nhất Bác ngồi ở khoang máy bay, tâm tình cũng rối rắm. Vừa rồi trông thấy Tiêu Chiến biểu hiện bình tĩnh như vậy, hoàn toàn khác tối qua. Một khắc động tâm tối hôm qua khiến Vương Nhất Bác chấn kinh không thôi. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cậu cũng chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Kể cả thời gian làm thực tập sinh, cũng có khả năng chỉ trong nháy mắt có thể làm nữ sinh khác động tâm. Cho nên, cậu có thể xác định, mình là thẳng nam, không sai.

Trải qua đêm vừa rồi, Vương Nhất Bác lại bắt đầu dao động khi hình dáng ngốc manh kia của Tiêu Chiến cứ xuất hiện trước mặt mình. Rõ ràng có lúc vô cùng tức giận, lại chỉ bởi vì một cử động nhỏ của Tiêu Chiến mà tim muốn nhảy cẫng lên. Nhịp tim đập với tần suất nhanh đến nỗi cậu còn cho là mình bị tái phát viêm cơ tim lúc nhỏ. Tối qua, cậu vốn dự định ngủ tại sofa, nhưng nửa đêm ở trên ghế sofa lật người qua lại mãi cũng không thể ngủ. Nhắm mắt lại là sẽ hình dung ra Tiêu Chiến vì cậu mà liếm láp vết thương. Sau khi náo loạn, người kia thì thư thái ngủ, còn cậu thì trong tâm không cách nào xóa đi cảm giác tê dại ở đầu ngón tay. Quỷ thần xui khiến, cậu lại vụng trộm trèo lên giường, luồn tay qua ót Tiêu Chiến, tay còn lại đem người kia vòng đến ôm trong ngực mình, nghe mùi dầu gội thoảng nhẹ trên tóc anh, lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng nay, nhìn Tiêu Chiến một chút cái gì cũng đều quên sạch, cậu cảm thấy mình thật sự bẩn thỉu. Chột dạ đến mức nhìn anh, cậu một chút cũng không dám. Trên đường đi, Tiêu Chiến vẫn không hay biết điều gì, đối với cậu vẫn quan tâm chu đáo, đem nụ cười xán lạn ra bày trước mắt cậu. Giờ phút đó, Vương Nhất Bác chỉ muốn trốn thoát khỏi Trùng Khánh, thoát khỏi Tiêu Chiến, thoát khỏi cảm giác thấy mình bẩn thỉu kia…

"Ha, mình nên làm sao đây… Cái này còn chưa sắp xếp xong, chuẩn bị ở đây ba tháng tới rồi." Một tuần sau, Tiêu Chiến kéo lấy túi lớn túi nhỏ, trở lại khách sạn. Dạo qua một vòng cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác đâu, nghĩ thầm, đại khái có lẽ là chuyện trong nhà chưa xong xuôi, vẫn chưa quay lại tổ phim được.

- Cốc…cốc.

- Cửa không khóa, trực tiếp vào đi.

Người bước vào chính là Đại Thành, không biết có phải là do nhập tâm nhân vật nhanh chóng không mà cậu bạn này cũng đặc biệt thích Tiêu Chiến, lúc rảnh rỗi cũng sẽ thường hỏi han, chơi đùa quanh Tiêu Chiến.

- Này, anh có mang khoai tây chiên, ăn không? – Tiêu Chiến gật đầu thay lời chào, lôi từ trong áo ra một túi lớn khoai tây chiên, ném vào ngực Đại Thành. Cậu ta cũng tự nhiên không khách khí liền mở lấy khoai bỏ vào miệng, thuận tay còn đút luôn hai miếng vào miệng Tiêu Chiến.

- Chiến ca, anh mang đồ ăn vặt nhiều quá vậy.

- Đúng á, ban đêm quay phim, anh sợ sẽ đói bụng, thuận tiện cũng mang cho lão Vương chút, sợ cậu ta ban đêm tìm không thấy đồ ăn lại phát cáu, ha ha.

- Chiến ca, anh không biết gì sao?

- Biết gì?

- Vương lão sư dọn đi rồi còn đâu. Cậu ta xin đạo diễn ở chỗ khác. Hôm qua cậu ta trở lại đây đầu tiên, đã dời qua đó ở. Bọn em đều cho rằng hai người có mâu thuẫn, cãi cọ. Vừa rồi, Trần đạo nhìn thấy anh quay về, mới bảo em đến hỏi han một chút. Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top