Part 50

Trên con phố rực rỡ ánh đèn lồng, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm mang theo một đám hậu bối nhàn nhã đi dạo phố.

Phân cảnh này bắt đầu bằng đoạn Lam Tư Truy cùng đám hậu bối trò chuyện về mấy con bướm đồ chơi.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ở một bên chuyên tâm nghe đạo diễn giảng giải cốt truyện cần diễn đạt.

- Đúng vậy, sau khi cậu đòi mua lồng đèn, cậu ấy nói "Được", rồi thì cậu sẽ cần cười một chút. Lúc cười nhớ phải thể hiện được một chút hạnh phúc bình an, một chút lưu luyến về ký ức cũ, và còn một chút mất mát vì cậu vẫn nhớ A Uyển. Tiêu Chiến, có thể diễn ra không?

Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ, gật gật đầu một hồi, rồi lại lắc lắc. Thật ra, anh không phải xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp. Rất nhiều phân cảnh chỉ có thể dựa vào lý giải của bản thân, cảm nhận chủ quan về nhân vật mà diễn ra. Đối với những gì đạo diễn yêu cầu, anh chỉ có thể hết sức cố gắng để thực hiện, cũng không dám bảo đảm mười phần.

Trần đạo cũng không ép buộc. Đối với Vương Nhất Bác, lại dặn dò:

- Cậu cũng quản lý biểu tình cho phù hợp. Bây giờ nhìn tôi thử cười xem, chính là tôi cần cái kiểu cười ẩn hiện một chút, không quá rõ ràng như vẫn thấy được nét mãn nguyện.

Vương Nhất Bác nhìn đạo diễn, nỗ lực thử cười. Nhưng quả thật, đối mặt với ánh mắt của Trần đạo, cậu cười không nổi. Tiêu Chiến thấy vậy, bước đến nháy mắt gọi cậu, cười nói:

- Nào, cười với anh một cái xem?

Quả nhiên, Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến cười đùa, khóe miệng liền tươi cười không che giấu được. Chỉ cần nhìn anh, không cần cố ý diễn, nét cười liền tràn đầy gương mặt.

Trần đạo nhìn thấy, há miệng cạn lời. Được được, thế giới của hai người, xem như ông không hiểu đi. Cảm thấy bầu không khí này thì không cần đến đạo diễn như mình nữa, liền quay đi tìm nhóm sản xuất tiến hành điều chỉnh cảnh vật.

Cảnh quay bắt đầu.

Lam Trạm một mình thư thái đi chậm rãi trên đường. Hắn tản bộ đến một xe đẩy nhỏ ven đường bày bán lồng đèn, bước chân vô thức ngưng lại. Toàn bộ ánh mắt đều đặt lên chiếc đèn lồng có hình vẽ tay một đôi thỏ. Cho dù đây chỉ là loại đèn lồng bình dân, nét vẽ không được xem là xuất sắc, nhưng trong mắt Lam Trạm, lại càng giống với hình vẽ thỏ trước kia Ngụy Anh họa cho hắn trên đèn trời. Trong đầu lại nhìn thấy hình ảnh Ngụy Anh thời niên thiếu, chân thật dương quan, vui cười xán lạn, chỉ duy một nguyện ước cả đời trừ gian diệt bạo, giúp kẻ yếu thế. Cứ vậy mà nhìn chiếc đèn lồng đến ngây người.

Ngụy Vô Tiện là con người linh hoạt, tay chân không yên. Nhìn thấy khu phố buôn bán đông vui như vậy, đã sớm chạy quanh ngó xem. Hoàn toàn không phát hiện ra đã cách Lam Trạm một khoảng xa.

Sau đó, tầm mắt Ngụy Vô Tiện bị một đứa nhỏ mặc áo vải bố thu hút đến. Hắn ngỡ ngàng, tưởng như nhìn thấy A Uyển, đứa nhỏ luôn bám theo hắn trước đây, còn bị hắn đem đi trồng như củ cải. Nghĩ rồi, lắc đầu. Đã nhiều năm như vậy, A Uyển cũng đã sớm không còn. Mà cho dù có may mắn thoát chết, cũng đã trở thành một thiếu niên, sao có thể vẫn còn bé như vậy được.

Ngụy Vô Tiện tự giễu mình, hắn xoay người, liền nhìn thấy một người vẫn luôn chờ hắn ở phía sau, Lam Trạm. Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy hụt hẫng, Lam Trạm vô cùng đau lòng. Ngụy Vô Tiện rất nhanh lấy lại nét cười, chạy về gần Lam Trạm. Thoáng nhìn qua liền thấy chiếc đèn lồng bên cạnh Lam Trạm, hắn liền cười cong mày cong mắt, rạng rỡ trêu chọc:

- Lam Trạm, ngươi còn nói ngươi không thích thỏ?

Lam Vong Cơ quay đầu, nhìn chiếc đèn lồng ban nãy. Tuy vẫn là gương mặt gần như không biểu tình, nhưng cả người hắn so với ban nãy đã mềm mại đi rất nhiều. Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, ung dung đi đến vài bước, đứng trước mặt Lam Trạm nghiêng đầu cười:

- Lam Trạm, chúng ta mua nó đi?

Lam Vong Cơ không chút do dự, trả lời một chữ: "Được", đồng thời khóe môi hơi cong lên, đối với Ngụy Vô Tiện, đem sủng nịch bộc lộ ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mãn nguyện, liền cười. Đôi mắt trong veo cong thành hình trăng non, hạnh phúc tươi cười như một đóa Bạch Trà bung nở, nháy mắt làm Lam Vong Cơ cảm thấy, 16 năm chờ đợi, đều xứng đáng.

Ở chung quanh, nhân viên hậu trường cũng đều không hẹn mà nhìn chăm chú, ngây ngẩn trước nụ cười của Tiêu Chiến. Ngay cả Trần đạo vốn đã nhìn qua không ít diễn viên có nụ cười đẹp, nhất thời cũng bị hấp dẫn. Nhìn Tiêu Chiến cười mãi một lúc mới kịp phản ứng, vội vàng hô: "Cắt! Ok!"

Toàn thể mọi người sực tỉnh. Quả nhiên, nụ cười của Tiêu Chiến quả thực là muốn lấy mạng người ta. Chỉ có thể đứng xa mà ngắm, quyết không thể gần, bằng không sẽ dễ dàng sa vào nụ cười đó.

- Đạo diễn, sao rồi ạ? Cảnh này quay một lần liền thông qua sao? Có yêu cầu gì không?

Tiêu Chiến nhanh lẹ đi đến máy quay, nhìn nhìn diễn xuất vừa rồi của bản thân. Nhớ đến yêu cầu ban nãy của Trần đạo, lại không biết diễn xuất của mình có thể đạt được không, trong lòng anh vô cùng thấp thỏm.
Trần đạo che kịch bản trước cằm, ho nhẹ một tiếng lấy hơi, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, cực điểm hài lòng khen ngợi:

- Quá tốt! Diễn ra được ánh mắt và nét cười ban nãy quả thực là thiên phú. Tiêu Chiến, tôi không nhìn nhầm cậu, rất có thiên phú diễn xuất. Tin tôi đi, cậu chọn con đường diễn xuất này, chắc chắn có thể đi xa hơn nữa.

Nghe đạo diễn khen, Tiêu Chiến xấu hổ đỏ mặt, gãi gãi đầu cúi chào cảm tạ. Sau đó, tựa như một đứa bé được cho kẹo mà phấn khởi, nhảy chân sáo đến bên Vương Nhất Bác.

- Nhất Bác! Nhất Bác! Vừa rồi chúng ta diễn rất tốt, còn được đạo diễn khen lợi hại!

Nhìn đến ánh mắt sáng ngời chớp chớp, bộ dạng dương quang nhìn mãi không ra được là anh lớn sinh năm 91, Vương Nhất Bác tâm động liên hồi, chỉ muốn đem anh giữ lấy mà hôn. Cố nén trái tim nhảy tưng bừng trong lồng ngực, Vương Nhất Bác thuận tay đưa chén trà cầm sẵn cho Tiêu Chiến:

- Đúng, Tiêu Chiến, anh diễn cực kỳ tốt.

Tiêu Chiến lại cười. Trong hình dáng của Ngụy Vô Tiện, lại chân thật nhìn thấy một Tiêu Chiến đơn thuần hạnh phúc.

- Chiến ca, chúng ta lát nữa xem mưa sao băng không?

- Đi! Qua bên Vân Thâm Bất Tri Xứ ấy, bên đó có cây thang thẳng đến trên mái nhà.

- Ừm. Được, nghe anh cả.

Gần như suốt một đêm, hai người cứ như vậy ngồi sóng vai trên mái nhà xứ Vân Thâm trò chuyện, nhìn trời ngắm sao, nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ.

Nhoáng một cái lại qua thêm mười ngày, ngày Sát thanh rốt cuộc cũng phải đến. Lam Vong Cơ rút kiếm bay về phía Ngụy Vô Tiện, chĩa thẳng kiếm vào hắn, cảnh quay cuối cùng được quay đặc tả cả hai người. Đạo diễn sau cùng hô thêm một lần sau chót:

"Cắt! Tốt! Ngụy Vô Tiện, đóng máy! Lam Vong Cơ, đóng máy!"

Mọi người đồng loạt vỗ tay, đem hoa tươi đã chuẩn bị từ trước tặng cho hai người. Giờ khắc này, có nghĩa là Trần Tình Lệnh kết thúc, cũng có nghĩa là nhân sinh của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ kết thúc. Mà nhân sinh của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa mới bắt đầu.

Mọi người quây quần lại chụp ảnh chung. Lúc mới bắt đầu ai nấy hân hoan, háo hức. Giờ kết thúc lại nhìn nhau mà ai nấy đều rơi lệ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng không nhịn được mà đỏ hoe vầng mắt.

Tiệc đóng máy diễn ra đơn giản nhưng đông đủ. Mọi người đều uống rượu, Tiêu Chiến cho dù đã nhấn trước mình không thể uống rượu, cũng không tránh khỏi bị rót mời mấy ly. Mà đa số rượu mời anh, đều bị Vương Nhất Bác chắn lại uống đỡ.

Cuối cùng đại đa số người tham gia đều say rượu nằm ngửa nằm nghiêng. Tiêu Chiến tửu lượng kém cỏi nhất lại tỉnh táo nhất. Anh giúp những nhân viên công tác không uống rượu đỡ mọi người vào xe. Xong xuôi mới đỡ Vương Nhất Bác bất tỉnh nhân sự vào xe, đưa về căn hộ.

Liên tiếp ba ngày sau đó, hai người như những cặp vợ chồng củi gạo dầu muối mỗi ngày bình thản sinh hoạt bên nhau trong căn hộ nhỏ chỉ thuộc về riêng họ.

Mỗi ngày sáng sớm cùng nhau rời giường, cùng nhau tập thể dục, cùng nhau nấu ăn sáng, cùng chuẩn bị cơm trưa. Đến tối lại cùng nhau dạo phố, hoặc ở nhà tựa vào nhau xem điện ảnh. Lúc ngủ thì hỗn loạn điên cuồng bày tỏ tình yêu của mình bằng chân chính da thịt.

Ba ngày sau, buổi sáng sớm, Tiêu Chiến đem hai chiếc vali lớn, màu sắc lẫn phong cách khác hẳn nhau, đẩy ra đến cửa. Nhìn hai chiếc vali kề bên nhau, không đành lòng mà nói khẽ: "Không nghĩ đến ngày tháng lại qua nhanh như vậy, chỉ chớp mắt liền đến ngày phải rời đi rồi."

Vương Nhất Bác một mình ngồi ở ghế sofa, trong tay chuyển qua chuyển lại chiếc điện thoại di động Tiêu Chiến mua cho cậu, không hé lời nào. Cũng do mấy hôm trước, sau khi đóng máy rồi, hai người mới phát hiện, sau khi đóng máy cũng không có được nhiều thời gian nhàn rỗi như họ tưởng tượng. Chỉ có thể ở cạnh nhau ba ngày. Cuối cùng liền cùng nhau ước định, trong ba ngày ít ỏi này phải kề cận bên nhau, không ai được tách rời. Ba ngày sau lại cùng nhau đặt vé máy bay, ở sân bay sẽ tách ra, bắt đầu hành trình mới của mỗi người.

Tiêu Chiến nhìn cậu như đứa bé đang giận liền nhịn không được nét cười, bước đến nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vuốt ve đỉnh đầu, ôn nhu nói:

- Không phải nói rồi sao, ba ngày này bọn mình đã sinh hoạt như những cặp đôi bình thường rồi. Thời gian cũng không còn nữa, chúng ta phải một lần nữa bắt đầu. Em ở trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ. Anh cũng trở lại làm việc với công ty quản lý, nỗ lực phấn đấu, tận lực đuổi theo em.

Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói, chỉ là vùi đầu sâu hơn vào trong lồng ngực Tiêu Chiến, tay ôm vòng qua eo anh, đem cả thân thể Tiêu Chiến gắt gao dựa vào, thật sự một phút cũng không muốn rời xa anh.

- Chiến ca, nhất định phải đi sao? Mấy hôm trước anh có nói, Xnine có khả năng sẽ sớm giải tán nhóm. Hiện giờ anh quay lại công ty, có thể sẽ không được hỗ trợ tài nguyên gì khác. Hay là, anh cùng em đến Trường Sa…

- Nhất Bác!

Tiêu Chiến dùng tay đẩy cậu ra một chút, nghiêm túc nói:

- Nhất Bác, anh là đàn ông. Anh chỉ hi vọng quan hệ của chúng ta thuần túy là tình yêu bình đẳng. Những mặt khác đừng lôi vào. Anh có công việc của anh, cũng sẽ tự xử lý và tìm đường đi cho tương lai. Nếu anh muốn, anh sẽ tự mình nỗ lực. Vì vậy, em đừng vì anh mà lo lắng những việc đó, được không?

Vương Nhất Bác gật đầu. Cậu biết anh là người vô cùng tự trọng.

- Em biết rồi. Được rồi, em chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.

Tiêu Chiến dịu dàng hôn lên trán cậu, cười nói:

- Anh biết, Cún con của anh hiểu chuyện nhất. Tháng sau anh còn có một vài lịch quay quảng cáo cần thực hiện. Qua giữa tháng sau mới chính thức tiến tổ đoàn Tru Tiên. Cho nên, trong khoảng thời gian đó nếu có lúc rảnh, anh sẽ đến Trường Sa thăm em, được không?

- Thật không? Anh nhớ như vậy nhé? – Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt đang ảm đạm bỗng sáng lên.

- Ừm, thật. Cún con, bây giờ xuất phát được chưa? Gần đến giờ lên máy bay rồi.

Hai người ngồi cùng xe đến sân bay. Ở trong xe, Vương Nhất Bác dùng tay mình ôm chặt tay anh, đến nơi cũng dùng dằng không muốn buông. Trong lòng nghĩ rằng, nắm tay anh lâu một chút, nhìn anh lâu một chút, có thể kéo dài thời gian ở cạnh anh chút nào tốt lúc đó.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe cách sân bay một khoảng, Tiêu Chiến hôn hôn Vương Nhất Bác. Trước ánh mắt không nỡ của cậu, anh dứt khoát xuống xe.

Tiểu Vương đã giúp Tiêu Chiến lấy hành lý ra ngoài. Cậu là người từ đầu chứng kiến hai người từ lạ thành quen rồi yêu nhau. Thật tình hy vọng bọn họ có thể cùng nhau an ổn một chỗ. Nhưng tính chất công việc của hai người, cho dù có thể đĩnh đạc công khai, đem tình yêu ra trước ánh mặt trời, cũng không thể ngày ngày bên nhau. Huống chi hai người lại là tình cảm vốn không thường được xã hội dịu dàng đối đãi.

Tiểu Vương âm thầm thở dài, đem hành lý của anh kéo đến, đặt vào tay rồi cười chào:

- Tiêu lão sư, bảo trọng ạ. Hẹn gặp anh sau.

Tiêu Chiến mỉm cười, vỗ vai Tiểu Vương, bảo cậu cố gắng giúp anh chăm sóc tốt Vương Nhất Bác. Tiểu Vương gật đầu. Tiêu Chiến lại quay lại nhìn Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi trong xe, không nói một lời nào. Anh mỉm cười, nói với cậu:

- Nhất Bác, anh đi đây. Lúc nào em đến nơi thì gọi cho anh.

Vương Nhất Bác một mực không đáp lại, mắt cũng không nhìn lên. Tiêu Chiến biết trong lòng cậu khó chịu, cũng không miễn cưỡng. Quay qua vẫy tay chào Tiểu Vương, một mình kéo vali hành lý đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top