Part 24

Tiêu Chiến vô phương bị Vương Nhất Bác ấn lên xe máy mà đi, tất thảy mọi người sửng sốt, trong đầu cảm giác vô cùng vi diệu, chỉ biết nhìn theo. Tiểu Vương tung ta tung tăng tiến lên thu thập tàn cục:

- Ngại quá, các vị! Do đoàn phim có sự cố bất ngờ, yêu cầu Tiêu lão sư phải tức khắc trở về.

- Có chuyện gì gấp vậy? – Hạ Chi Quang hỏi.

- A… Cái này… không tiện nói lắm… - Tiểu Vương nhíu mày ra vẻ khó xử.

Bành Sở Việt tế nhị gật đầu: "Vậy đi, nếu Chiến Chiến có việc, bọn tôi cũng không quấy rầy nữa. Hạ Chi Quang, chúng ta về khách sạn trước, muộn một chút liên hệ với cậu ấy xem sao."

Hạ Chi Quang gật đầu, hai người theo nhau rời đi. Tiểu Vương đau đầu nhìn lại Mạnh Mỹ Kỳ vẫn đứng im, bất đắc dĩ nói: "Mạnh tiểu thư, có cần tôi đưa cô về khách sạn không?" Mỹ Kỳ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Vương Nhất Bác không đưa Tiêu Chiến về khách sạn của đoàn phim mà trái lại chạy như bay trên một con đường lạ lẫm. Tiêu Chiến nhận ra không phải tuyến đường quen thuộc. Thông thường nếu không có việc gì bất thường, anh chỉ có hai điểm đi, đến là khách sạn và phim trường.

- Em mua xe máy này lúc nào vậy? Sao anh lại không biết? – Tiêu Chiến đẩy tấm chắn của mũ lên, dùng sức gân cổ nói to cho Nhất Bác có thể nghe thấy.

Vương Nhất Bác không trả lời, vòng tay ra sau kéo tấm chắn của Tiêu Chiến trở lại như cũ rồi lần nữa tăng tốc. Tốc độ quá nhanh, Tiêu Chiến hết hồn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo cậu, lúc này, đừng bảo là nói chuyện, đến cả động cũng không dám động.

Ước chừng 20 phút sau, hai người ngừng xe ở một tiểu khu trước mặt, có tên Thủy Nguyệt Thanh Hoa. Vương Nhất Bác quen thuộc nhanh chóng lái xe vào gara. Đứng trước cửa gara, Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc chìa khóa bấm, cửa gara chậm rãi mở. Bên trong đặt các thiết bị cơ khí, còn có một ít linh kiện thay thế của motor. Dụng cụ nhiều khiến gara như bị tắc nghẽn, thậm chí trên vách tường cũng giắt các loại giá cùng linh kiện. Tiêu Chiến nhất thời không hiểu gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác đẩy xe vào gara, khóa cửa kỹ.

- Đây là… - Anh rất muốn hỏi một chút nhưng trong lúc bối rối cũng không biết phải hỏi gì.

- Qua đây với em. – Vương Nhất Bác đưa tay nắm tay anh, cả hai cùng vào trong thang máy.

Tiểu khu này không quá cao, tổng cộng có 16 tầng. Thang máy một đường lên thẳng, đến tầng cao nhất mới ngưng lại. Tiểu khu này một tầng có hai căn hộ, Vương Nhất Bác thuần thục lấy chiếc chìa khó 1602 mở cửa đi vào. Đợi cậu đóng kỹ cửa, Tiêu Chiến mới có thể thả lòng.

- Nhất Bác…căn hộ này… - Anh vẫn chưa thôi kinh ngạc. – A! Khoan! Ưm…

Vương Nhất Bác đem anh đè trên tường nhà, nóng bỏng hôn như bão táp thổi quét đến.

Một giờ sau, hai người song song ngã vào giường đắp chăn, thở hổn hển.

- Vương Nhất Bác, em phát điên cái gì! Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Đột nhiên em đưa anh đến đây, làm loại sự tình này, nếu như bị chủ nhân căn hộ biết được, em có tính đến mất mặt không? – Tiêu Chiến dùng khăn giấy lau vội mồ hôi, tức giận nói.

Trải qua một giờ phát tiết đã đủ, Vương Nhất Bác cũng bình ổn cảm xúc, cậu im lặng dựa vào vai Tiêu Chiến, lẩm bẩm: "Anh không cần lo. Nhà này là do em nhờ Tiểu Vương đứng ra thuê." Tiêu Chiến cạn lời: "Em thuê nhà làm gì? Chúng ta quay phim còn không quá hai tháng là xong. Cũng không phải thiếu chỗ ở, khách sạn cũng rất tốt, em xài tiền vào chỗ này có ích lợi gì?"

Vương Nhất Bác vẫn chỉ cọ người vào anh, không hé răng. Tiêu Chiến đợi nửa ngày cũng không nghe được đáp án mình muốn, thật sự không nhịn được xoay lại co chân lên đạp cậu một phát.

- Khách sạn cách âm quá kém… - Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhả ra được mấy chữ này.

Nghe vậy, Tiêu Chiến một mực đỏ mặt, hết hồn nói: "Vì để làm cái này? Vương Nhất Bác! Em quá sức…."

Lúc này, Vương Nhất Bác đứng dậy, đổi lại ngồi ở đối diện Tiêu Chiến, nghiêm túc nói:

- Chiến ca, thời gian chúng ta quay phim mỗi ngày cùng nhau còn lại thật sự không nhiều… Một khi kết thúc quay phim, cũng đồng nghĩa với việc em có thể bám anh như hình với bóng mỗi ngày liền kết thúc. Chiến ca, em không sợ anh rời bỏ em. Nhưng em biết, bản thân anh ở trong vòng, cũng có lý tưởng riêng mà anh muốn thực hiện, em cũng không thể bám anh cả ngày như vậy, phải buông anh ra. Chính vì sợ như vậy, mà thời gian ở cạnh nhau mỗi ngày còn lại, em muốn cùng với anh an an tĩnh tĩnh sinh hoạt một thời gian. Em sợ…

- Nhất Bác… - Tiêu Chiến duỗi tay, dùng chăn ôn nhu đắp lên người cậu, đau lòng nói. – Em không cần phải như vậy.

- Chiến ca, anh thật sự không phát giác điều gì sao? – Vương Nhất Bác tiếp tục nói.

- Cái gì?

- Người bên cạnh anh thật sự rất nhiều, có huynh đệ thật sự, cũng có bằng hữu tốt với anh thật sự. Anh luôn luôn dùng ôn nhu lẫn chân thành đối đãi với mọi người. Cũng chính bởi sự ôn nhu này, anh giống như một khối nam châm cường lực vậy, làm tất cả mọi người bị anh hấp dẫn, yêu thích anh.

Im lặng một lúc, Vương Nhất Bác lại cất lời:

- Mỹ Kỳ cũng vậy, thành viên của Xnine cũng vậy. Thậm chí cả sư tỷ, Đại Thành, Kỷ Lý, huynh trưởng…, bọn họ đối với anh đều là từ nội tâm mà yêu thích. Mà em thì khác, em nhận định chỉ một mình anh. Cũng chỉ đối với anh mà như vậy. Còn anh, Chiến ca, anh quá gần gũi và thu hút mọi người… Cũng dùng ôn nhu với nhiều người...

Tiêu Chiến bối rối xoa mũi. Trước giờ mọi người đều nhận xét anh là người con trai ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ là không muốn xúc phạm hay dùng hình thức gắt gao để đối xử với người khác. Cho đến tận bây giờ, chưa có ai nói với anh những điều này.

- Anh chỉ nghĩ là… không phải người với người trên thế gian này, nên như vậy sao?

- Em không biết, chỉ là em không nghĩ mình lại sợ đến vậy khi trông thấy anh cùng người khác thân mật. Đặc biệt vừa rồi, nhìn Mạnh Mỹ Kỳ ôm anh, thời điểm đó em liền khủng hoảng. – Vương Nhất Bác lắc đầu, ánh mắt đau thương nhìn anh như con cún nhỏ.

Tiêu Chiến cười, hướng đến môi cậu hôn hôn, nói: "Khủng hoảng cái gì? Em cũng biết, anh cũng không phải chưa từng hẹn hò nữ nhân. Nếu anh thật sự để tâm đến cô ấy hay người khác, hiện tại sẽ không cùng em ở bên nhau. Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ bậy bậy. Hiện tại, em và anh, chúng ta chỉ cần an tĩnh quý trọng mỗi một ngày. Em không muốn bẻ gãy cánh của anh, vậy em nghĩ anh có muốn chặn đứng tiền đồ của em không? Nghĩ nhiều rồi. Con đường sau này như thế nào, anh không biết. Ít nhất hiện tại, anh chính là vô cùng hạnh phúc."

Nói xong, duỗi tay xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, cười nói: "Không đưa anh đi tham quan nhà mới của bọn mình à?" Vương Nhất Bác cười, ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý lấy một bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tiêu Chiến, bản thân thì mặc vội áo khoác tắm, hưng phấn lôi anh ra đến phòng khách:

- Chiến ca, đây là phòng khách, em cố ý chọn sofa vải nhung, còn có thảm trải, rất lớn có phải không? Về sau, chúng ta có thể cùng nhau ngồi trên thảm xem tivi… Đây là phòng bếp, thực phẩm để bên trong. Về sau, anh nấu cơm bên trong, em có thể liền ở một bên vừa xem tivi vừa nhìn anh nấu cơm. Sau đó, chúng ta ở chỗ này cùng nhau ăn.

- Còn có một cái phòng nhỏ. Bên này. Em đang sắp đặt đổi thành phòng đọc sách. Sau này anh muốn nghiên cứu kịch bản, đọc sách gì đó, đều có thể ngồi ở đây. Bên ngoài phòng sách có ban công, buổi tối bọn mình có thể ở trên ban công, một bên ngắm cảnh, một bên uống rượu trò chuyện, anh có thấy quả thật rất thích không? Đây là phòng tắm…

Tiêu Chiến bị Nhất Bác kéo đi từng phòng giới thiệu. Nhìn cậu mặc sức tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày bên nhau của hai người, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

- Em đói bụng không? Chúng ta đi mua thực phẩm, đợi lát nữa về cùng nấu ăn, tối nay cho em nếm thử tay nghề của anh.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm, em đi lấy khẩu trang ngay. Chiến ca, anh có muốn mang không?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh không cần đâu, em mang đi. Xem xem muốn ăn cái gì. Đương nhiên là anh làm món cay rất lành nghề, nhưng em lại không ăn cay được…"

- Ai nói em không ăn cay được? Em cũng có thể ăn cay.

Cùng nhau ăn bữa cơm chiều xong, Vương Nhất Bác xoa xoa bụng, cười đầy mãn nguyện. – Chiến ca, quả thật anh nấu ăn ngon cực kỳ. Như vậy thì em xem như nhặt được bảo vật rồi,
Tiêu Chiến đứng dậy, thu dọn chén đũa, nói: "Từ nhỏ anh đã thích tự mình nấu ăn, nên đã theo mẹ học."

Vương Nhất Bác ngăn cản Tiêu Chiến, nói: "Để chỗ này em thu dọn đi, anh vừa nấu cơm vất vả rồi. Ra sofa kia ngồi một chút. Tuy em không biết nấu cơm nhưng rửa chén vẫn rất chuyên nghiệp đó."

- Thật sự không cần hỗ trợ à? – Tiêu Chiến ngờ vực hỏi.

- Không cần, anh đi ra ngoài xem thử, hiện tại có chương trình gì hay không. Buổi tối chúng ta cùng xem phim điện ảnh.
Tiêu Chiến gật đầu, nhìn một chút để xác định Vương Nhất Bác thật sự có thể thuần thục rửa bát, không để bản thân bị thương, mới trở ra ngoài.

Vừa lúc đang mở di động tìm tên vài bộ phim thì có cuộc gọi đến. Là một dãy số lạ, Tiêu Chiến do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tiếp máy: "Xin chào, xin hỏi có phải là Tiêu Chiến tiên sinh không?"- Trong máy vang lên một giọng nam.

- Xin chào, đúng vậy. Cho hỏi anh… - Tiêu Chiến lễ phép trả lời.

- À, tôi là người phụ trách bên đoàn phim Tru Tiên. Có người đề cử anh đến đóng vai Trương Tiểu Phàm, xin hỏi chiều ngày mai anh có thời gian không? Có thể làm phiền anh đến đường xxx khách sạn xxx để thử diễn không?

Tiêu Chiến khóe miệng hơi run:

- Xin lỗi, anh có nhầm không ạ? Ai đề cử tôi vậy ạ? Tôi không biết việc này?

- Anh đúng là Tiêu Chiến tiên sinh chứ?

- Đúng vậy.

- Vậy thì không sai, tôi chỉ gọi đến xác định một chút, anh có thể đến thử vai không?

- A? À, vậy chiều mai tôi sẽ đến. Cảm ơn anh.

- Đừng khách sáo, tạm biệt.

Vương Nhất Bác rửa chén xong, cảm thấy sắc mặt Tiêu Chiến hơi khác lạ, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu:

- Anh cũng không biết, đột nhiên có người gọi điện đến bảo đoàn phim Tru Tiên tìm anh thử vai, là vai chính Trương Tiểu Phàm. Anh cảm thấy không quá chân thật, không biết có bị người ta lừa không nữa. Em tin tức nhiều hơn anh, có thể hỏi xem thật sự có đoàn phim đang tuyển người gần đây à?

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, lấy di động gọi cho Tiểu Vương. Vài phút sau, cậu quay lại, nói với Tiêu Chiến:

- Tiểu Vương nói gần đây đúng là đoàn phim Tru Tiên đang tuyển người, cũng đã tuyển hầu hết các vai diễn rồi, chỉ là chưa tuyển được vai chính. Đây là phim huyền huyễn, do đạo diễn Trình Tiểu Đông phụ trách, đầu tư không lớn, có khi là phim không quá đặc sắc, ở phố xxx khách sạn xxx ngày mai thử vai. Người ta nói với anh địa điểm nào?

- Đúng là địa điểm như em vừa nói.

- Vậy chắc không sai. Chiều mai em đưa anh qua đó, mặc kệ có được hay không, cứ thử rồi biết.

- Ừm, cũng được.

- Chiến ca, anh ăn no chưa? – Vương Nhất Bác đột nhiên thay đổi chủ đề, làm Tiêu Chiến mơ hồ không chút suy nghĩ, trả lời.

- No rồi. Sao vậy?

- Chiến ca, em thấy cái thảm trải sàn này rất mềm á…

- Hử? – Tiêu Chiến nghe không hiểu, chỉ thấy Vương Nhất Bác nụ cười tươi càng ngày càng đen tối.

- A! Á! Khoan đã! Em…! A…..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top