Không Tên Phần 2

Thời gian trôi qua rất nhanh. Tôi đã làm việc ở đây được hơn ba tháng. Công việc rất ổn. Nhân viên và khách hàng đều là những người thân thiện. Ở đây đa số là khách quen, nên tất cả đều rất thoải mái và coi nhau như người trong nhà. Tôi đứng quầy bánh. Công việc của tôi là bày biện các kệ bánh, hướng dẫn khách mua hàng và tính tiền cho khách. Cùng với tôi còn có chị Ngân nữa. Chị Ngân đã làm ở đây được hơn một năm rồi, từ khi quán mới bắt đầu mở, và quán chỉ có 4, 5 nhân viên, kể cả “anh bếp”.

“Ông chủ” của chúng tôi năm nay 18 tuổi, à đúng hơn phải là 18 tuổi 11 tháng 21 ngày. Cậu ta, cái người mà phỏng vấn tôi ngày đầu tiên ấy, luôn muốn “ăn gian” 9 ngày nữa để được thành 19 tuổi. Quá trẻ để làm chủ một tiệm bánh với hơn mười nhân viên, và nằm ngay trung tâm thành phố đúng không? Tôi cũng đã từng há hốc miệng nghe Ngân nói “cậu bé” ấy là ông chủ của chúng tôi. Và tôi càng ngạc nhiên hơn nữa khi nghe Khánh nói tiệm bánh này do hoàn toàn từ tay “cậu bé” ấy xây dựng. Tôi đã từng không thể tin được, nhưng qua một thời gian làm việc, tôi đã hòan toàn tin đó là sự thật.

18 tuổi, còn quá trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể cho một nhân tài. Đúng là tài năng không đợi tuổi. Tôi từng nghĩ với gia đình khá khẩm ấy, chắc cậu ta cũng phải nhờ rất nhiều vào vốn của bố mẹ. Nhưng sự thật đã cho tôi thấy, không phải đứa trẻ nào cũng ăn bám gia đình giống tôi, dù đó là một gia đình giàu có.

Ba kinh doanh bất động sản, mẹ mở tiệm kim hoàn, chắc hẳn máu kinh doanh đã ngấm vào người cậu ta từ nhỏ. Khi còn nhỏ, cậu ta từng mang đổi đồ chơi cũ cả mình với các bạn để lấy kẹo. Lớn hơn một chút thì bán lại những cuốn sách, những cuốn truyện tranh cho đám bạn. Và số tiền tích cóp được, qua những đợt tết ông bà lì xì, tiền tiêu vặt của ba mẹ cho hàng ngày. Cậu ta quyết định bán bóng bay ngay trước cổng trường mình. Năm ấy cậu 14 tuổi. Rồi cậu bắt đầu kinh doanh những thứ khác, như bắp rang bơ, bán hoa… nhưng ước mơ nung nấu của cậu ta là mở một tiệm bánh. Với đủ những thứ bánh kể cả tây lẫn ta. Có không gian cho khách ngồi thưởng thức. Và cậu ta đang thực hiện nó một cách hiệu quả. Cậu ta nói “nhưng đó mới chỉ là một nửa thôi”. Một cậu bé với đầy sự quyết tâm. 

Ngày tôi nhận được tháng lương đầu tiên, tôi đã vui như cầm giấy báo trúng tuyển vào đại học vậy. Tháng lương đầu tiên cơ mà, sao tôi lại không vui cho được cơ chứ. Cậu ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, giống như tôi rớt xuống từ sao hỏa vậy. Nhưng tôi mặc kệ. Lần đầu thì sao chứ, đâu chỉ mình tôi 21 tuổi mới biết đi làm thêm là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: