28
Khi ánh lửa trại đã tắt dần, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn lại bảy người bọn họ ngồi quanh quần bên đống tro tàn, tiếng cười nói đã dần im bặt, thay vào đó là những câu chuyện ma rùng rợn được kể lại. Những tiếng rì rào của đêm tối, tiếng xào xạc của cây cối tạo nên một không khí vừa kỳ bí, vừa ấm áp.
Lý Hi Thừa ngồi lặng lẽ trong nhóm, đôi mắt sáng lên dưới ánh lửa, khẽ đưa máy quay lên, quay những khoảnh khắc vui vẻ của mọi người. Hóa ra, anh cũng là người thích ghi lại những kỷ niệm. Nhưng có một điều mà Thẩm Tại Luân không biết - trong những khoảnh khắc mà cậu không chú ý, Lý Hi Thừa đã quay cậu rất nhiều. Mọi người trong nhóm đều biết điều này, nhưng duy chỉ có Thẩm Tại Luân là không hay biết.
Cậu chỉ cười, không nghĩ gì nhiều, không biết rằng những khoảnh khắc ấy sẽ trở thành những ký ức quý giá mà chính Lý Hi Thừa sẽ giữ lại trong suốt thời gian qua. Và khi đêm lửa trại kết thúc, mọi người đang vội vã dọn dẹp, Lý Hi Thừa bí mật kéo Thẩm Tại Luân ra một góc yên tĩnh, nơi cây cầu đom đóm nằm ngay giữa khu rừng.
"Woah, đẹp thật," Thẩm Tại Luân ngước lên nhìn những con đom đóm bay lượn quanh cây cầu, không khỏi cảm thán. "Sao cậu biết nơi này?"
Lý Hi Thừa mỉm cười, ánh mắt cũng dõi theo những đốm sáng nhấp nháy trên không trung.
"Mới phát hiện ra sáng nay," anh trả lời, giọng nói nhẹ nhàng.
Cảnh vật xung quanh trở nên mơ màng dưới ánh sáng của những con đom đóm, và trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Thẩm Tại Luân cảm nhận được sự khác biệt. Họ đứng im, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua làn tóc, còn tất cả những gì còn lại chỉ là hai người, đứng giữa đêm tối, dưới hàng nghìn ánh sáng lập lòe của những con đom đóm.
Thẩm Tại Luân quay sang Lý Hi Thừa, nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh, và tự nhiên cảm thấy một thứ gì đó trong lòng.
Đây là khoảnh khắc mà cậu đã suy nghĩ rất lâu, giờ đây chẳng còn gì có thể ngăn cản được nữa. Quyết tâm đã hình thành trong lòng, cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào mắt Lý Hi Thừa, một lần nữa tự hỏi liệu có nên nói ra không.
Cuối cùng, với một nụ cười dịu dàng, Thẩm Tại Luân mở miệng:
"Tớ có một điều muốn nói với cậu..."
Lý Hi Thừa quay sang, ánh mắt anh đầy sự tò mò, nhưng không có chút vội vã hay lo lắng nào. Anh chỉ đứng đó, chờ đợi.
Thẩm Tại Luân không thể giữ im lặng lâu hơn nữa. Cậu nắm chặt tay lại, trong lòng có chút bối rối, nhưng vẫn kiên định.
"Thực ra, tớ... tớ thích cậu."
Vừa nói xong, Thẩm Tại Luân cảm thấy như toàn bộ không gian xung quanh dừng lại, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Ánh sáng của những con đom đóm dường như sáng hơn, và mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có hai người đứng đó, giữa một không gian riêng biệt, nơi mà không ai có thể xâm nhập.
Lý Hi Thừa nhìn cậu, rồi mỉm cười. Ánh mắt của anh rất dịu dàng, như thể đã hiểu rõ mọi thứ từ lâu.
"Tớ cũng vậy," Lý Hi Thừa nói, giọng trầm ấm và kiên định. "Tớ thích cậu từ lâu rồi."
Một nụ cười nhẹ từ Thẩm Tại Luân nở ra, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như vỡ òa. Cả hai đứng đó, trong không gian tĩnh mịch của cây cầu đom đóm, để đón nhận tình cảm mà họ đã giữ kín trong lòng bao lâu nay.
Đêm tối trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Sau lời tỏ tình ấy, không khí giữa hai người bỗng trở nên ấm áp, như thể những ngọn đom đóm xung quanh họ cũng đang cùng chia sẻ niềm vui này. Thẩm Tại Luân không thể kiềm chế được nụ cười của mình. Cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm, như thể tất cả những lo lắng và băn khoăn trước đó đều tan biến.
Lý Hi Thừa cũng mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Anh chỉ nhìn Thẩm Tại Luân, ánh mắt đầy sự kiên định và chân thành. Cả hai biết rằng từ lúc này, mọi thứ sẽ không giống như trước, nhưng họ lại chẳng thấy gì là phải lo lắng.
"Vậy... giờ chúng ta làm sao?" Thẩm Tại Luân hỏi, một chút ngại ngùng trong giọng nói, nhưng ánh mắt thì lại rạng rỡ.
Lý Hi Thừa nhìn cậu, một lúc lâu mới lên tiếng: "Chúng ta hẹn hò bí mật. Chỉ có chúng ta biết thôi, ít nhất là bây giờ."
"Vậy sao?" Thẩm Tại Luân có chút ngạc nhiên. "Tại sao lại bí mật?"
Lý Hi Thừa mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Vì... chúng ta cần thời gian để hiểu nhau hơn. Và có lẽ, chỉ khi là bí mật, chúng ta mới có thể tự do hơn, không bị những ánh mắt xung quanh làm phiền."
Thẩm Tại Luân nghe vậy, lòng bất giác ấm lên. Cậu cảm thấy sự chân thành trong lời nói của Lý Hi Thừa, và quyết định gật đầu đồng ý.
"Được rồi, vậy chúng ta sẽ giữ bí mật này," Thẩm Tại Luân nói, nhẹ nhàng nắm tay Lý Hi Thừa. "Nhưng tớ muốn một điều..."
"Điều gì?" Lý Hi Thừa hỏi, ánh mắt tò mò.
"Chỉ cần, sau này đừng để tớ phải lo lắng về cậu" Thẩm Tại Luân nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lý Hi Thừa gật đầu, tay anh siết chặt tay Thẩm Tại Luân. "Tớ hứa."
Cả hai đứng dưới cầu đom đóm, im lặng một lúc, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp lạ kỳ từ đối phương. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Thẩm Tại Luân cảm thấy rằng mọi thứ có thể trôi qua dễ dàng như vậy, và Lý Hi Thừa chính là người mà cậu mong đợi lâu nay.
Chỉ trong một đêm, hai người đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của nhau. Mối quan hệ này tuy chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng lại có thể chắc chắn rằng sẽ tồn tại một cách mạnh mẽ và kiên định.
Họ quay lại, bước ra khỏi cầu đom đóm, tay trong tay, nhưng không ai khác biết được. Mối quan hệ này sẽ chỉ là của riêng họ, và như vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top