15. Hồng Tú Châu
Trân Ni xắn tay áo đi vào trong bếp, nói thật thì đây là lần đầu tiên cô nàng trổ tài. Lúc trước đa phần khi nấu đều sẽ có một người hầu theo chỉ dẫn. Bây giờ đứng đây nấu một mình không biét thành thế nào nữa. Trân Ni hít sâu một hơi, cũng may là có Trí Tú châm lửa củi sẵn.
-Hay là mình qua kia rồi đi để Tú nấu cho, mình biết nấu hông ?
-Biết mà biết mà, đừng có lo, mình để em.
Trí Tú có hơi lo lắng, cô nghe nói mấy cô con gái tiểu thư ít khi nấu nướng lắm. Mà nhìn bộ dạng Trân Ni chắc là không đụng móng tay chứ nói gì tới nấu ăn. Trân Ni để cái chảo lên, xèo một tiếng làm hai người đều hú hồn. Trân Ni quay đầu lại nhìn Trí Tú rồi trấn an.
-He he hông sao đầu mình đừng có lo, mình phải tin tưởng vào em mới được.
-Ờ ờ.
-Mà mình ra ngoài hái rau cho em đi, ngoài sân có trồng đấy.
-Ờ dị em đợi chút ha.
Trí Tú cầm lấy cái rổ đi ra bên ngoài, cô còn đang hí hửng bên luống rau của mình thì ngửi thấy ái mùi khét khét trong nhà. Không biết là Trân Ni làm thế nào trong đó nhưng Trí Tú đảm bảo là bữa nay không có cơm ăn. Cô hái xong thì đứng dậy bước vào trong nhà, chỉ thấy Trân Ni đứng bên cạnh cái bếp cười gượng gạo.
-Mình ơi mình, dù gì thì cũng có cái chảo thôi. Nó lỡ bị đen thui thôi chứ hông gì, mình bỏ qua ha.
Trí Tú nhìn cái chảo nhà mình, trời ạ nó đen hơn chữ đen. Thì ra đây là lí do mà cái mùi khét khét kia xuất hiện.
-Em vừa ngủ vừa nấu cơm hay sao mà khét dữ vậy ? Nhà Tú có mấy cái nồi chảo thôi đấy, em làm khét hết rồi sau này Tú với Lệ Sa nấu đất lên ăn luôn.
Trân Ni cười hì hì ôm lấy cánh tay Trí Tú mà nũng nịu.
-Thiếu gì cơm để ăn, nhà em đó. Trời ơi qua nói một tiếng là cha em cho mình nguyên một cái xưởng gạo luôn chứ vài ba bữa cơm có là gì đâu mình. Mà chưa hỏi mình nữa, chừng nào Tú mới mang trầu cau sang qua hỏi cưới em dạ ?
Trí Tú cũng ôm lấy cô gái kia, giọng dịu dàng mà đáp.
-Chừng nào Tú đủ tiền rồi mình tính ha.
-Vậy Tú lấy tiền của em đi, vậy cho nó mau.
-Trời trời, ai đời mà chú rể lấy tiền nhà cô dâu để cưới bao giờ ? Em hổng thấy chuyện đó nó kì lắm hả ?
Trân Ni lắc đầu.
-Hông, mần gì mà kì, thì của chồng cũng là của vợ hà. Thì giờ mình thấy tiền đó cưới em thì sau này cũng là của em thôi chứ có gì.
Trí Tú cũng lắc đầu chịu thua, cô hai nhà này dễ thương như y đứa con nít. Cái gì cũng chỉ muốn làm theo ý mình, ngang ngược đanh đá nhưng mà như vậy mới yêu.
-Thôi hổng có được, em chờ Tú thêm thời gian nữa đi rồi Tú cưới em.
-Hứa à nha, chứ mà tui sợ mấy chuyện tình mà bắt chờ chờ rồi đó. Chờ mọc râu cái tui theo chồng hổng theo cưới tui nữa.
-Cưới mà, nhất định cưới em mà. Có em mới thương Tú thôi.
-Biết vậy ngay từ đầu phải đỡ tốn công tốn sức hông ? Về nhà em đi, em biểu tụi nó nấu cho mình nguyên bàn tiệc ăn cho nó đã.
-Em về trước đi, Tú còn phải ra chợ lấy tiền ổi nữa. Con Lệ Sa nay nó gửi người ta bán dùm ở ngoài chợ á, Tú đi lấy rồi ghé nhà em sau ha.
Trân Ni hơi cau mày, cũng muốn đi theo nhưng bây giờ lại làm biếng. Cuối cùng cũng gật đầu.
-Dị thôi mình đi ra chợ đi nha, em về trước, mình nhớ qua đó à.
-Biết rồi mà, em về cẩn thận ha.
Trí Tú tiễn Trân Ni về xong thi gấp rút chạy ra ngoài chị lấy tiền, đã bảo là ngồi chợ bán đi mà nay con Lệ Sa nhất quyết không chịu đi. Gửi ổi qua cho người ta bán dùm, bây giờ còn phải chạy ra đây lấy tiền nữa.
-Đi hông biết nhìn đường hả ?
Tiếng của một người con gái vang lên, cô ấy hơi khó chịu khi bị Trí Tú vô tình đụng trúng.
-Xin lỗi cô, do tôi đang hơi gấp nên vô tình trúng cô. Mong cô bỏ qua cho.
Cô gái đó mỉm cười, xua tay rồi nói.
-Không gì không gì, mà chị tên gì thế ?
-Tui tên Tú, Trí Tú, mà tui có việc tui đó trước nghen cô.
Trí Tú không có nhã hứng nói chuyện lâu dài với mấy người này, còn phải về nhà ăn cơm với Trân Ni nữa chứ.
-Cô ba, sao hồi nãy cô hông chửi nó một trận vậy ? Bình thường con thấy cô hay chửi lắm mà.
Cô ấy tán lên đầu con hầu của mình một cái rồi nói.
-Trong mắt mày thì tao là người mất nết như vậy đó hả ? Đó giờ tao với mày không có đi chợ này, hôm nay mới đi mà gặp coi bộ cũng có duyên.
-Nhưng mà bữa nay cô qua nhà thăm cô Trân Ni mà, mình đi nhanh lên cô không thôi cô Ni chờ.
Cô cũng gật đầu, dáng vẻ dịu dàng từ từ bước đi về phía của nhà của ông hội đồng Kim.
Trí Tú lấy tiền xong thì nhanh chân chạy về nhà của Trân Ni, dù gì cũng đã hứa rồi, phải giữ chữ tín với người ta chớ.
-Ủa mình tới rồi đó hả ? Bữa nay nhà em có khách ghé chơi nè, đây là bạn của em ở bên làng bên á. Hồi nhỏ chơi với nhau mà lâu rồi em chưa gặp, bữa nay có dịp qua thăm để em giới thiệu với mình ha. Tú Châu, Tú Châu ra đây đi.
Một cô gái từ trong nhà bước ra, mỉm cười nhìn Trí Tú. Cô cũng chỉ gật đầu rồi thôi.
-Đây là bạn em hả ? Hồi nãy Tú đi trên đường vô tình gặp bạn em, thì ra là có quen biết.
Trân Ni cũng cười khoác tay Trí Tú một cách thân mật.
-Vậy là gặp rồi hả ? Coi bộ cũng có duyên ha, mình vào ngồi đi mình. Ăn cơm luôn nè, mới nấu cơm xong á, ngon dữ lắm luôn.
Tú Châu thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Trí Tú một cái, lên tiếng hỏi Trân Ni.
-Sao Ni cứ gọi Tú là mình hoài vậy ? Hai người chắc là chưa có cưới hỏi gì đâu mà đúng không ?
Trân Ni chỉ nghĩ đây là bạn mình nên cũng cười rồi nói.
-Có gì đâu, chưa cưới nhưng mà Tú là của Ni chắc rồi. Tú Châu bây giờ có tính chừng nào có chồng chưa vậy ? Tui thấy cha má của Châu nôn lắm rồi đó.
-Chồng con cái chi, gặp được người thích rồi. Mà bây giờ còn làm cho người ta thích mình nữa thôi.
Trân Ni nghe thế thì bật cười vỗ vai của Tú Châu một cái.
-Mặt dày lên, như tui với Tú vậy đó. Sớm muộn gì cũng yêu nhau hà.
Tú Châu cười cười, gắp vào trong chén Trí Tú chút thức ăn.
-Trân Ni như vầy, chắc là chịu đựng lắm ha ?
Trí Tú hơi khựng lại, bạn bè với nhau mà nói Trân Ni như thế là thế nào.
-Chịu đựng gì đâu, vợ tui thì sao tui cũng thương, làm gì mà có chuyện chịu đựng với chả không ?
Trân Ni đắc chí cười, bởi dị chồng mình chọn đâu có lầm. Bình thường nhìn mặt ngơ ngơ thôi chứ lâu lâu nói chuyện là làm vợ vui hà.
------------------------
Tui sốc quá quý dị ơi, bà con ai cứu tui đi. Chứ sau này chắc tui bị hoang tưởng vì sống trong fic
Nói dị chứ tui cho phép tui bị hoang tưởng nha, hạnh phúc là được. Cô gái của chúng ta cũng cần có hạnh phúc mà. (shipper Jensoo đã bị hoàn đơn). Mà bà con yên tâm, tui còn ráng end được, nhưng có lẽ kết sớm hơn dự định.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top