PHẦN 1
Ở mỗi một khoảnh khắc, ta sẽ trở thành điều đặc biệt của ai đó. Dù thời gian có khắc nghiệt đẩy mọi thứ lấp lánh vào quên lãng, thì khoảnh khắc mỗi người từng trở thành đặc biệt của nhau vẫn tồn tại như một thứ tình cảm xinh đẹp. Không cần phải lãng quên, vì vốn dĩ lúc ấy, chúng ta thực sự là điều đặc biệt của nhau.
*
Nơi chúng tôi sống là một thung lũng miền Tây Nam của cao nguyên Lâm Viên. Nơi ánh nắng ấm áp trải đều như rót mật suốt mùa hè và ủ ê bất chợt vào ngày thu. Tôi gọi đây là vùng đất của cánh đồng khi chúng trải êm một màu xanh mượt như nhung vào mùa xuân, ôm lấy chân núi sừng sững vang tiếng chuông chùa Nguyên Không êm êm vào những ngày tắt nắng. Bin bảo vùng đất chúng tôi lớn lên là một bí mật bị bỏ quên của lịch sử . Khi hàng ngàn người chỉ háo hức lên Đà Lạt mà quên không thèm ngó ngàng tói vùng quê nhỏ bé này. Chúng tôi ở chẳng đâu xa, nằm dưới chân đèo cách một núi là tới xứ sở của mặt trời trốn sương, vậy mà lại thành xưa cổ.
"Thế là sao nhỉ"
Tôi-một con bé 8 tuổi đang nằm lăn lộn trên đám rơm vàng, ngọ nguậy nhìn cả bầu trời hình que kem, quay qua hỏi Bin. Cảm giác ấm ức khi vùng đất xinh đẹp của mình bị bỏ rơi.
"Ngốc thế, người ta không biết, chúng ta mới có thể vào rừng đào kho báu. Thế cậu muốn cả thế giới to đùng cùng tới tranh giành à." Bin húng hắng như một ông cụ dù cậu ta chỉ hơn tôi một tháng tuổi.
Ký ức ngày nhỏ ùa về khi tôi đang đứng trên cánh đồng của tuổi thơ vào một ngày hai mươi lăm tuổi. Tháng đông, bầu trời vẫn xanh lơ đãng. Trí tưởng tượng của trẻ con thật khiến người lớn bé lại, chui vào trong những câu chuyện cổ tích. Khi mà con mương tưới nước cho đồng ruộng bỗng hóa thành sông,và những cái ao bỗng lớn thành biển. Rồi những đứa trẻ trở thành nhân vật chính cho câu chuyện riêng mình. Như tôi và Bin.
Chuyện bắt đầu từ thuở lên tám, chạy nhong nhong trên đồng và trận cười rũ rượi của Bin khi thấy đám rơm rạ vàng tươi dưới đất chợt óng ánh trên tóc tôi.
"Công chúa rơm... ha ha ha... Su là công chúa rơm." Cậu ta cười còn tôi đứng khóc òa. Nước mắt cứ thế mà thi nhau rơi...
"Òa òa òa, không làm rơm đâu, tớ mách bố..."
" Thôi mà, thôi mà, tớ mua kem cho Su.."
"Không!"
"Tớ làm hoàng tử rạ với Su, chịu chưa?"
"Không!"
"Tớ cõng Su, chịu chưa?"
Nghe thế con bé mặt ráo hoảng, nhoẻn miệng cười thật tươi. "Su nặng như heo", Bin bất chợt hét lên rồi cõng tôi chạy một mạch vào núi đến ông mặt trời cũng phải phì cười chui đầu ra khỏi đám mây, trải xuống thứ mặt đất thứ ánh sáng vàng rực ấm áp. Con bé là tôi hoảng sợ choàng cánh tay bé xíu ôm chặt người bạn nhỏ mà vẫn cười vang. Tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ không nhuốm màu thời gian. Khi đã trưởng thành,tôi tự hỏi đến bao lâu nữa tôi mới có cơ hội giữ lấy một ai đó thật chặt bằng cả sức lực tuổi trẻ mà vẫn có thể rạng rỡ như mặt trời. Phải chăng, những cái ôm đến từ hồn nhiên sẽ xa rời một cách tự nhiên khi người ta lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top