Chương 30

Anh không ở lại kí túc xá của cậu quá lâu, dù sao đó vẫn là nơi dành riêng cho sinh viên, ở lại quá lâu không được tiện, kể cả việc sinh hoạt hay đi lại. Đương nhiên khi anh nói ra ý kiến ấy, cậu nằng nặc không chịu. Khó khăn lắm mới được sống chung với anh, được ôm anh ngủ, vậy mà giờ anh đòi đi, cậu có ngu mới đồng ý.

Nhưng cậu đồng ý hay không là một chuyện, anh dọn đi lại là một chuyện khác. Dù không mang thẻ ngân hàng hay bất kì hành lý nào, nhưng trong điện thoại của anh vẫn còn một khoản tiền, tuy không nhiều, nhưng đủ để anh thuê một căn phòng giá rẻ ở trung tâm Bangkok.

Là em trai, dù hay gây gổ thế nào thì vẫn là anh em. Thấy anh như vậy, Win thật sự không nỡ. Cũng không ít lần Win cùng Tul khuyên anh quay về nhà. Dù gì cũng là gia đình, chỉ cần anh xin lỗi bố, chắc chắn mọi thứ sẽ êm xuôi. Tất nhiên anh không đồng ý. Lời nói hôm đấy của ông thực sự đã làm trái tim vốn đã chằng chịt những vết thương của anh vụn vỡ. Hình ảnh mẹ anh ướt nhòe đôi gò má, cố níu tay ông để cậu không bị đòn ngày hôm ấy; những lời nói sắc bén như dao găm không chút kiêng nể ngày hôm ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ của anh. Sẽ chẳng ai biết anh đã tổn thương nhường nào. Để tha thứ cho ông, có lẽ anh cần thêm một khoảng thời gian nữa.

Hơn nữa căn phòng mới của anh cũng không quá tệ. Nó cách không quá xa kí túc xá của cậu, lại gần trung tâm thành phố, việc đi làm sau này của anh cũng sẽ thuận lợi. Căn phòng dù chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, nhưng nội thất bên trong khá đầy đủ, lại còn được xây chếch về hướng Nam, cũng coi như khá mát mẻ.

Vì đồ đạc không có nhiều, nên rất nhanh anh đã có thể ổn định tại chỗ ở mới. Tối hôm đó, lại như thông lệ trước đây, cậu video call cho anh.

- Anh, em nhớ anh quá. Hay anh suy nghĩ lại đi, về ở với em - Cậu tựa lưng vào thành giường, dạo này cũng biết nghe lời hơn, ít nhất là không còn để căn phòng tối om nữa.

- Mày lại thế rồi. Không là không. Ở với mày phiền lắm.

Phiền ở đây không chỉ có sự tác động của nguyên nhân khách quan mà còn có cả nguyên nhân chủ quan nữa. Thôi thì vì bảo vệ cái eo lớn tuổi của mình, anh chấp nhận bỏ ra một số tiền để được bình yên.

- Nhưng mà em nhớ anh lắm, nhớ lắm ấy. Dạo này còn sắp thi, không có thời gian chạy qua chỗ anh.

- Mày không cần chạy qua chỗ tao đâu, chăm chỉ học hành cho tốt. Kiếm cái bằng giỏi ấy, sau còn nuôi tao.

- Anh chịu để em nuôi anh rồi hả? Em ghi âm lại rồi đấy - Tul hớn hở ra mặt.

- Mày tào lao quá - Anh đánh trống lảng, nhưng mà đôi gò má đang chuyển màu đã phản bội lại anh.

- Mà anh đang làm gì đấy, nói chuyện sao cứ nhìn đi chỗ khác thế? - Cậu để ý, dù đang để điện thoại phía trước, nhưng thứ anh nhìn lại không phải màn hình điện thoại mà là thứ gì đó phía sau, tay không ngừng di chuyển

- À, tao đang tìm việc làm. Chứ ngồi không ở nhà hoài sớm muộn gì tao cũng chết đói. Dù sao việc chỗ ở cũng tạm yên ổn rồi, cần phải tính bước tiếp theo chứ - Chiếc điện thoại anh để dựa vào gối, vừa nói chuyện với cậu, vừa lướt tìm trên những trang mạng xã hội. Nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, đã đến lúc phải vận động một chút.

- Em thấy anh đâu cần vất vả như vậy, chỉ cần anh về...

Chưa kịp nói hết câu, cậu liền bị anh ngắt lời.

- Nếu mày bảo tao về nhà thì khỏi đi, và nếu mày gọi cho tao chỉ để nói về chuyện đó thì tắt máy được rồi.

Biết có nói thế nào cũng vô ích, cậu biết điều dừng chủ đề lại ở đây. Dù sao chuyện gia đình, vẫn nên để những người trong gia đình tự mình giải quyết. 

- Vậy thì anh thử tới chỗ này xem.

Dứt lời, tiếng tin nhắn điện thoại liền kêu lên. Cậu vừa chuyển cho anh một đường link. Là trang web chính thức của công ty du lịch Sun Flower và công văn tuyển nhân viên? Anh hơi nhíu mày, công ty này hình như anh có nghe ở đâu đó rồi thì phải. Nếu anh nhớ không nhầm, thì công ty của bố anh và Sun Flower từng hợp tác một lần. Công ty này hình như cũng kinh doanh chuỗi khách sạn thì phải. Lại trùng hợp, đúng lúc công ty đang tuyển nhân viên phòng kinh doanh.

- Sao mày biết công ty này? - Phải nói là anh khá bất ngờ khi nhận được đường link này từ cậu. Tuy Sun Flower không phải công ty nhỏ bé không tiếng tăm, nhưng nó cũng không quá nổi tiếng, chỉ tạm gọi là được biết đến. Cậu có thể tìm ra công ty này đang tuyển nhân viên, có chút không bình thường.

Tul cũng không giấu diếm, cậu thành thật trả lời.

- Em từng thực tập ở đây. Quan hệ của em với mọi người trong phòng ban tốt lắm, đến bây giờ vẫn còn giữ liên lạc. Dù không còn thực tập trong công ty nhưng em vẫn được các anh chị tin tưởng, không bị đuổi ra khỏi nhóm chat. 

- Chà, giỏi dữ.

- Xời, người yêu của anh mà, sao không giỏi được. Em còn có sẵn một ghế trong công ty rồi đấy, chỉ cần em ra trường thôi là có việc làm luôn. Mấy hôm trước các anh chị trong phòng ban có gửi cho em thông báo tuyển nhân sự, nhờ em có ai tài năng thì giới thiệu vào công ty. Thế là em gửi cho anh luôn.

Anh lướt xem thật kĩ từng bài viết trong trang web và thông báo tuyển người. Xem xét kĩ thì điều kiện công ty cũng không tệ, lại hoàn toàn phù hợp với anh. Anh đã có không ít năm kinh nghiệm trong việc quản lý khách sạn, chiến lược kinh doanh cũng không ít. Hơn nữa chuyện cậu từng làm ở đây cũng là một vấn đề đáng được suy xét. Có khả năng cao sau này hai người sẽ làm cùng một công ty. Cũng đáng để anh thử lắm.

Từ nãy đến giờ, cậu vẫn luôn quan sát sắc mặt của anh, cũng đã đoán được phần nào tỉ lệ thành công trong đó.

- Anh, anh thấy thế nào? Được không?

- Ừm, cũng ổn, để ngày mai ngày kia tao đi phỏng vấn xem sao.

- Vậy anh cứ chuẩn bị thật tốt đi nhé, em tin chắc anh sẽ được nhận mà. Vậy thôi anh nghỉ ngơi đi nhé, tối mai em lại gọi.

Nói xong cậu liền cúp máy, nhưng đương nhiên, cậu không đi ngủ ngay mà lại nhắn tin vào một nhóm chat khác.

- Cảm ơn mọi người. Em đã gửi đường link với thông báo sang cho anh ấy rồi.

Anh Sod là người trả lời lại tin nhắn của cậu đầu tiên:

- Ayza, vậy là văn phòng của chúng ta sắp đón được một em ... một anh ... haiz, một mỹ nam rồi.

Chị Pink trả lời tin nhắn ngay sau đó. Cô gửi cho Sod một cái nhãn dán con mèo với cái nhìn đầy khinh bỉ, sau đó trả lời tin nhắn của Tul.

- Không có gì. Waan là một nhân tài trong việc này. Phòng kinh doanh có cậu ấy chắc chắn sẽ không thiệt. Với cả bọn chỉ cũng chẳng giúp gì nhiều cả, phòng ban bọn chị thật sự cần tuyển thêm người, chẳng qua là gửi cho em sớm hơn một chút trước khi đăng công khai lên mạng xã hội thôi.

Chị Micchi cũng hùa theo, vui vẻ trả lời:

- Đúng vậy đúng vậy.

- Nhưng dù thế nào thì các anh chị vẫn chừa cho em một ghế đấy nhé, chờ ngày quay lại và lợi hại hơn xưa - Anh Mac - người cuối cùng lên tiếng.

- Cảm mơn mọi người rất nhiều, em sẽ sớm gặp lại mọi người thôi.

Đây không chỉ là cậu nói đại hay vì cảm ơn mọi người mới thế. Chính xác đây giống như một lời hứa hẹn, rằng cậu và tương lai còn có cả anh nữa, chắc chắn sẽ đồng hành cùng mọi người.

Kha Nguyệt

02/07/2023

___(⁠๑⁠♡⁠⌓⁠♡⁠๑⁠)___

Thật ra tui vẫn luôn không thích cách giải quyết mâu thuẫn giữa Waan và bố. Tui muốn cho bố thêm nhiều hơn thời gian để suy nghĩ. Với cả tui cũng không thích Waan làm việc cho công ty nhà mình. Bố cứ suốt ngày chê anh ý, không chịu được. Phải để bố mất anh một lần, lúc ấy mới biết trân trọng, mới nhận ra anh đã làm tốt thế nào, hứ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top