Chương 18: Thu
Cập nhật: 21/09/2021
Mấy ngày trước nghe đồn có bão nên tôi ẩn fic đi, nay nhân dịp cuối cùng cũng viết xong chương mới nên mở lại.
Tiêu đề chương là mùa thu chứ không phải thu nợ nhé!
__________
Topic: Điểm tin Showbiz hàng ngày.
Nội dung: Showbiz hôm nay có gì hot?
1. Đài truyền hình Táo đỏ công chiếu trailer chính thức của phim 'Chuyện bác sỹ', cộng đồng mạng nhận xét trailer gay cấn như phim hành động. Phim dự kiến phát hành tháng mười hai năm nay.
2. Diễn viên gạo cội A và ca sĩ B bị chụp được ảnh đi chơi riêng trong công viên, phía công ty quản lý của cả hai vẫn chưa lên tiếng.
3. Đạo diễn trẻ C được đề cử giải 'Ngôi sao mới' Liên hoan phim Bắc Đẩu với tác phẩm 'Mưa tháng mười'.
4. Fandom Nguỵ Tử Quân và Chinh Nam chửi nhau trên diễn đàn Phim và Nhạc, hơn năm nghìn account bị tạm khoá ba ngày, Bộ Văn hoá và Điện ảnh gửi thư cảnh cáo admin hai Fandom và công ty quản lý hai nghệ sỹ trên.
5. Idol thế hệ mới D mở vé mini concert, sold off trong vòng ba mươi phút.
...
Tháng mười một, sang thu. Mùa hè nóng cháy đã nhường chỗ cho nắng thu vàng ươm như tơ cùng làn gió mát rượi mang theo hương ổi nồng nàn.
Mùa thu cũng là mùa lá chuyển màu. Đây cũng là mùa núi Phong Nam nhộn nhịp du khách nhất. Tháng mười tới mười hai hằng năm rừng phong nơi đây đồng loạt nhuộm đỏ như ánh tà dương rực cháy cả góc trời. Đây cũng là mùa các nhiếp ảnh gia, đoàn làm phim,... tìm đến ghi lại cảnh sắc lãng mạn này.
Ở một góc rừng nọ, trên con đường mòn nhỏ uốn lượn giữa biển lá đỏ, Trương Triết Hạn chậm rãi bước từng bước. Xung quanh là sắc đỏ rực rỡ, dưới chân là tiếng lá xào xạc, bóng dáng người đàn ông mặc đồ trắng tinh khôi nổi bật như một vì sao trong đêm tối. Gió nổi, lá phong bồng bềnh phiêu lãng, bay bay trong gió, nhẹ nhàng chạm đất, hoà làm một với thảm lá dưới tán cây. Một chiếc lá chao nghiêng trước mặt Trương Triết Hạn, anh hờ hững giơ tay lên đón lấy nó, cầm trên tay, nhìn sắc màu tuyệt đẹp do thiên nhiên tạo ra, khẽ mỉm cười.
"Cắt!"
Tiếng hô vang dội phá tan bức tranh thơ mộng. Ngay lập tức không gian yên tĩnh trở nên nhốn nháo, stylist chạy tới chỉnh trang lại trang phục trang điểm, nhân viên hậu trường vội vã chuẩn bị cảnh tiếp theo, đạo diễn tiếp tục vác loa thông báo.
"Năm phút nữa quay cảnh hai mươi bảy, hậu cần chuẩn bị thêm quạt và lá phong!"
Một chiếc quạt công suất lớn lập tức được khiêng ra, lá phong cũng nhanh chóng được gom lại theo chỉ thị. Mọi người làm việc đâu ra đấy vô cùng chuyên nghiệp và có trật tự. Năm phút sau, ai về chỗ nấy, nhường không gian cho nhân vật chính thể hiện.
Tiểu Vũ cất ô và áo khoác mỏng, lững thững đi về phía ghế ngồi nghỉ.
Dưới tàng cây là một thanh niên trẻ có khuôn mặt non nớt đang đứng. Anh chàng mặc áo hoodie quần nỉ thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai, lúc đứng một mình trông rõ cao ráo nhưng Tiểu Vũ vừa đến gần thì đã bị so sánh thành bé xíu. Trương Tô định xích ra khỏi tên mặt khó ở này nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại đứng im. Thôi đi, hơn chục năm qua cũng quen quá rồi!
Trương Triết Hạn, Dư Tường (Tiểu Vũ) và Trương Tô (Tô Tô) là bộ ba chơi thân với nhau từ thời cấp hai đến giờ. Lúc ấy ba người còn chưa phân hoá giới tính thứ hai nên rất hay đoán xem ba người sau này ai là A, B, O.
Tiểu Vũ cao to nhất hội là Alpha chắc rồi. Tô Tô trắng trẻo xinh xẻo như vậy nhìn sao cũng giống Omega. Còn Trương Triết Hạn khoẻ như Alpha nhưng lại đẹp trai hết xẩy, thôi thì cứ chia trung bình là Beta đi. Vậy là ba người đủ ba giới tính, vừa đẹp. Mấy cậu nhóc cứ như vậy mà qua loa định sẵn giới tính cho mình!
Nhưng trên đời này có những thứ tưởng vậy mà không phải vậy. Lên cấp ba, cả ba phân hoá lại giới tính thứ hai. Kết quả người giống Alpha nhất lại là Beta, người trông mảnh mai trắng trẻo nhất lại là Alpha, còn người cắt đầu đinh ba phân một tay đấm bay mười người ấy mà lại là Omega yếu đuối? Đùa gì vậy trời?
Tuy đầu đầy chấm hỏi nhưng con dấu đỏ chót trên giấy xét nghiệm là bằng chứng hùng hồn không thể chối cãi. Ba kẻ vỡ mộng chỉ còn cách tập quen với hiện thực đầy khó hiểu.
Sau này trưởng thành ba người vì công việc mà sống ở những thành phố khác nhau nhưng vẫn luôn giữ liên lạc, có dịp là sẽ tụ tập. Cho đến ba năm trước, Trương Triết Hạn vì một tai nạn mà bị thương nghiêm trọng, đã vậy khi vết thương chưa lành hẳn anh đã lao vào đóng phim, hậu quả là chân lành lại nhưng đam mê bóng rổ cũng phải từ bỏ. Quá không yên tâm về tên bạn điên này hai người đành thay phiên làm quản lý để vừa chăm sóc vừa giám sát người. Sau này thì Tiểu Vũ tiếp nhận vị trí này luôn cho tới giờ.
Đợt này địa điểm Trương Triết Hạn quay MV cho album mới vừa hay cạnh chỗ Tô Tô nên ba người đã hẹn sẽ gặp mặt. Trương Tô rảnh rỗi tự mình lái xe tới đón người, ngờ đâu tới sớm quá, Trương Triết Hạn vẫn chưa quay xong.
"Còn mấy cảnh vậy?"
"Hai."
"Quay xong là vừa kịp giờ ăn trưa. Lần này ở lại mấy ngày?"
"Chiều mai là tụi tớ phải bay rồi. Sáng sớm ngày kia có lịch quay quảng cáo."
"Gấp vậy? Bình thường cuối năm Triết Hạn luôn hạn chế nhận việc mà. Sao năm nay có vẻ bận thế?"
"Còn không phải vì người nào đó sao?"
"Người nào đó? Ý cậu là cái người gửi mail đó hả? Đấy không phải chuyện cười à?"
Dù không ở cùng nhau nhưng Trương Tô vẫn luôn cập nhật tin tức rất đầy đủ nhanh chóng. Gần đây nhất là vụ Trương Triết Hạn được một vị bác sỹ theo đuổi, người này còn rất đàng hoàng viết mail xin phép Tiểu Vũ nữa. Vì chuyện này quá quá kỳ lạ nên để lại ấn tượng rất sâu đậm, có điều Trương Triết Hạn không nói nên anh cũng chẳng dám hỏi.
"Chuyện đó là thật đấy. Nghĩ đến cậu ta mình lại thấy ong đầu. Trần đời có một! Cua thì cứ cua đi, bật xi nhan là được, đằng này cậu ta còn gửi hẳn mail đính kèm sơ yếu lý lịch y chang CV xin việc. Bộ mấy người học nhiều đều hơi hâm hâm vậy à?"
"Triết Hạn bảo sao?"
"Cậu ta á hả?"
Khuôn mặt Tiểu Vũ viết hai chữ "cạn lời" in hoa tô đậm to oạch.
"Cậu ta đọc xong thì cười như rồ cả tuần. Giờ còn đỡ chứ hồi đầu trông không khác gì mới đào được mỏ vàng."
"Sao trông cậu chả có gì là lo lắng thế?"
Nếu không phải bị hạn chế về chiều cao thì Tô Tô đã túm lấy cổ áo của Tiểu Vũ mà điên cuồng lắc rồi.
"Bông hoa chúng ta bảo vệ bao lâu sắp bị hái mất rồi đó."
"Lo lắng ích gì? Nó tự nhấc rễ chạy theo người ta cậu cản nổi chắc?"
"Cái này... không ngăn được thật."
"Nên là kệ cậu ta đi, quản không nổi."
Hai người nhìn nhau, thở dài cam chịu.
***
Ngày hai mươi chín tháng mười một, sinh nhật Cung Tuấn.
Giờ nghỉ trưa đồng nghiệp đã tổ chức cho cậu một bữa tiệc nhỏ với bánh gato và ít hoa quả bánh kẹo. Lúc cắm nến Diệp Bạch Y nhất quyết đòi cắm đủ hai chín cây nến chứ không chịu dùng nến số.
"Năm sau là bác sỹ Cung của viện ta sẽ bước sang tuổi ba xịch mà vẫn ế mốc rồi nên phải kỷ niệm lần thổi nến cuối cùng của tuổi đầu hai đặc biệt chút."
Diệp Bạch Y ỷ mình là viện trưởng to nhất chỗ này nên ngang ngược cắm đủ hai mươi chín cây nến. Kết quả nến thổi ba lượt mới tắt hết, và cái bánh sau khi rút nến ra thì không khác gì cái sàng. Cả đám không ai chịu ăn cái bánh kem tổ ong đó nên cuối cùng nó vào bụng Diệp Bạch Y hết. Giờ ngẫm lại mới thấy khéo cà khịa chỉ là giả, muốn một mình ăn cả mới là thật. Đúng là đồ thùng cơm!
Bỏ qua tại nạn bánh tổ ong thì ngày hôm nay trôi qua cũng không có nhiều sự khác biệt. Có chăng cũng chỉ là Cung Tuấn mất nhiều thời gian trả lời những lời chúc mừng sinh nhật hơn mà thôi.
'Vẫn không có.'
Cung Tuấn nhìn vào thiết bị liên lạc cá nhân lần thứ n trong ngày. Giữa muôn vàn lời chúc của người thân, bạn bè, đối tác,... chỉ riêng cái tên được ghim lên đầu là trống trơn. Dù anh ấy đi công tác nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc mà.
'Chắc anh ấy đang bận làm việc. Chẳng phải cũng có những hôm mình phải phẫu thuật cả ngày sao!'
Cung Tuấn tắt màn hình, tự an hỉ mình dù sâu trong thâm tâm đang vô cùng tủi thân lẫn thất vọng.
Đến lúc tan làm Trương Triết Hạn vẫn không hề liên lạc. Một cái icon gửi cho có cũng không. Chỉ có tin nhắn của Tiểu Vũ nhờ Cung Tuấn xem hộ vòi nước trong căn hộ của Trương Triết Hạn có bị rò rỉ hay không, vì phòng ở tầng dưới có báo quản lý khu nhà về tình trạng thấm nước, kèm theo là mật khẩu nhà.
Trương Triết Hạn sang nhà Cung Tuấn gần như là mỗi ngày, anh ấy biết mật khẩu cửa, biết mọi ngóc ngách trong nhà cậu nhưng rõ ràng chỉ cách nhau một cánh cửa Cung Tuấn lại chưa từng bước qua được ranh giới ấy. Cung Tuấn không phải chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, tuy nhiên cậu vẫn luôn đợi, chờ một ngày anh mời cậu vào nhà. Không ngờ đến hôm nay người thì đi vắng nhưng nhà thì được vào. Có được mật khẩu nhà người mình yêu trong tình huống này, không biết nên vui hay buồn nữa?
Cung Tuấn bấm mật mã, mở cửa. Bây giờ là bảy giờ tối, căn nhà không người lặng ngắt như tờ, từ trong nhà ánh sáng vào dịu dàng hắt ra. Sao lại có đèn đang bật? Là lúc đi quên không tắt?
Bác sỹ Cung sải bước vào phòng. Các căn hộ chung cư thường được xây với kết cấu tương tự nhau. Trước cửa ra vào là một khu vực nhỏ để đổi giày, bên cạnh là phòng ăn nối liền với phòng khách, phòng bếp thường được ngăn cách bằng tủ để đồ vừa tạo sự riêng tư vừa tiết kiệm không gian. Khi Cung Tuấn nhìn vào phòng khách liền mơ hồ đoán được gì đó.
Trong phòng tràn ngập bóng bay cùng hoa tươi. Những trái bóng trong suốt hình trái tim, bóng màu đỏ cùng xanh lam,... được thả trên sàn, đính lên tường, buộc ruy băng bay bổng trên trần nhà. Dưới đất những cánh hoa rải thành con đường tỏa ngát hương thơm. Trên tường phòng khách là một hình vòng cung lớn đính bằng bóng bay xanh đỏ đan xen, ở giữa là dòng chữ Happy birthday được ghép từ hoa hồng trắng.
Giữa phòng khách là chiếc bàn gỗ tròn với khăn trải bàn trắng tinh cùng hai chiếc ghế chiavari tiffany màu trắng thắt nơ đen và một bông hồng trắng. Trên bàn bày một bình rượu vang, hai chiếc ly thủy tinh chân cao cùng một giá cắm nến kiểu cổ điển, nến hình xoắn ốc rực cháy tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng ấm áp.
"Happy birthday to you! Happy birthday to you!"
Tiếng hát trong trẻo vang lên, Trương Triết Hạn hai tay bưng chiếc bánh gato vẽ hình bầu trời sao lặng lẽ xuất hiện sau lưng Cung Tuấn. Ánh sáng từ ngọn nến trên bánh khiến dung nhan xinh đẹp của anh càng mộng ảo thêm bội phần. Anh bước từng bước tới bên Cung Tuấn, mỉm cười với cậu, lúm đồng tiên như ẩn như hiện theo khóe môi cong lên.
"Chúc mừng sinh nhật em! Thổi nến và ước một điều đi nào!"
Cung Tuấn hít hít mũi, thổi tắt ngọn nến đang cháy.
"Cám ơn anh!"
Cám ơn anh đã về! Cám ơn anh đã ở bên em trong ngày đặc biệt này!
"Sao lại cám ơn anh? Hôm nay em là lớn nhất, cả năm chỉ có một ngày như vậy thôi, phải biết tận hưởng chứ!"
Trương Triết Hạn đặt chiếc bánh lên bàn, sau đó kéo ghế mời Cung Tuấn ngồi.
"Lại cắt bánh gato nào. Hôm nay anh sẽ mời em ăn món beefsteak ngon nhất."
Cung Tuấn lâng lâng ngồi xuống ghế, ngất ngây nhìn những trái bóng bay xung quanh, ngửi hương hoa hồng nồng nàn, ánh mắt đuổi theo bóng người đang bưng đĩa beefsteak ra. Đây không phải mơ đúng không? Sao cuộc sống lại có thể tốt đẹp đến mức này?
Trương Triết Hạn vui vẻ ăn bữa ăn dưới nến với mĩ nhân, hồi hộp nhìn chăm chăm Cung Tuấn đang ăn từng miếng bánh gato. Để có thể trở về vào ngày hôm này anh đã phải tăng ca suốt một tuần liền, anh và Tiểu Vũ đã về vào đêm hôm trước rồi canh lúc Cung Tuấn ra khỏi nhà mới thổi bóng trang trí. Đồ ăn và bánh được đặt ở nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, rượu là loại anh cất giữ đã lâu, đến cả bàn ghế cũng là đặc biệt đặt mua riêng. Tuy lúc làm mọi thứ hơi vất vả nhưng vì nụ cười của mĩ nhân thì có đổ mồ hôi cũng là xứng đáng.
"Hửm?"
Cung Tuấn đang ăn bánh gato bỗng cắn phải thứ gì cưng cứng. Cậu nghĩ đó có thể là chân cắm nến còn sót lại nên nhanh chóng nhèn ra. Nhưng thứ xuất hiện trên khăn ăn lại chẳng phải miếng nhựa nào cả.
"Sao vậy? Có sạn sao?"
Trương Triết Hạn rất "tự nhiên" lấy đi cả khăn lấy cục sạn trong tay Cung Tuấn. Anh nhìn vào nó, ngạc nhiên mở to mắt.
"Ồ, sao lại có thứ này ở đây?"
"Anh cũng không biết sao?"
Bánh do anh mang tới mà.
"Bánh cũng chẳng phải do anh làm."
Trương Triết Hạn tỉnh bơ kéo ghế đứng dậy. Anh bước tới trước mặt Cung Tuấn, thản nhiên quỳ một gối xuống, tay giơ cao chiếc nhẫn lục giác vừa tìm thấy trong bánh gato. Anh nhìn thẳng vào mắt Cung Tuấn, mỉm cười, tình cảm đong đầy trong mắt chẳng chút giấu giếm.
"Cung Tuấn, anh yêu em, em có chấp nhận làm người yêu anh không?"
"Em đồng ý!"
Cung Tuấn nghe thấy tiếng nói của mình vang lên trước cả khi não kịp suy nghĩ. Ngay sau đó ngón vô danh tay trái được lồng vào một chiếc nhẫn lục giác sáng lấp lánh.
Từ hôm nay bác sỹ Cung đã là hoa có chủ.
***
Lời tác giả:
Công chúa vừa A vừa lãng mạn (〃ω〃)
Minh hoạ chung cư của hai anh
(Cre: trên ảnh)
Ghế chiavari tiffany - loại màu trắng đính ruy băng đen và hoa hồng
Giá nến kiểu cổ điển, nến xoắn ốc kèm rượu vang và ly thuỷ tinh chân cao
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top