phan 3

Chương 7

Dương Khải nói giỡn với nàng sao? Hắn ta phong lưu đa tình, lúc này nhất định là mang làm ra làm trò cười, thật là đáng giận!

Nhưng … Ánh mắt của hắn thật kiên định, cách cái nồi lẩu đang bốc khói lại càng làm tăng thêm vài phần mê hoặc làm cho nàng không nhịn được phải cúi đầu tránh ánh mắt nhiệt tình của hắn, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống ăn lẩu tiếp

Nếu như hắn nói thật,nàng nên làm gì bây giờ?

Tình yêu của nàng dành cho Tuấn Nam chưa kịp sinh sôi nảy nở thì đã chết non, đúng lúc này hắn lại xuất hiện, rút cục là thế nào đây? Ai mới là chân mệnh thiên tử của nàng đây?

“Ai!” Trời cao tại sao lại cùng một lúc ném cho nàng hai vấn đề khó khăn như vậy a?

Hạ Lộ đã sớm chú ý tới Nhan Kỉ Diệu, từ lúc đến nơi làm việc đến giờ nàng chirngooif nhìn chằn chằn vào cái màn hình máy tính, lộ ra vẻ mặt si ngốc, hơn nữa hai mắt lại thâm quằng như gấu mèo, thật sự làm cho người khác không khỏi nghi ngờ, rút cục tối qua đã xảy ra chuyện gì a?

“Tiểu Diệu, uống ly cà phê nha!” Hạ Lộ ân cần ly cà phê đưa cho nàng

“Ân, cám ơn.” Nàng ngẩng đầu, bị ánh mắt của Hạ Lộ dọa cho sợ hết hồn

“Ngươi… Ngày hôm qua… buổi chiều xin nghỉ đi đấu vậy a?”

Hạ Lộ hỏi đứng lúc nàng vừa năng cốc cà phê lên , tay nàng liền run lên làm cho cà phê nóng bỏng rớt vào miệng

“A ——” Kỉ Diệu nhịn đau, không dám kêu to, nàng cẩn thận che dấu tâm trạng, nói “Không có, không có a, ta không thoải mái, về nhà trước.”

Nàng lại còn dám nói dối nữa, cầu xin thượng đế tha thứ

“Nhưng ta gọi cho ngươi mấy lần không có người bắt máy, ngươi lén lút làm gì a?” Hạ Lộ liếc xéo nàng, cẩn thận quan sát nét mặt của nàng.

Trời ạ, cà phê nóng hổi lại rơi vào môi nàng, cứu mạng a, môi nàng bị bỏng sưng to lên rồi

“Ta, ta không có làm chuyện xấu a…” Vẻ mặt chột dạ cùng lời nói của nàng hoàn toang không có sức thuyết phục

“Xem ngươi này, tooishoom qua có phải đi hẹn hò hay không a? Với ai a?” Hạ Lộ hai tay khoanh trước ngực, trong lòng thầm lo lắng, Kỉ Diệu sẽ không đi gặp Tuấn Nam chứ?

Hẹn hò? Buổi tối ?”Ta…” chuyện nàng cùng Dương Khải ăn cơm có thể nói cho Hạ Lộ không?

“Với ai?” Hạ Lộ khẩn trương hỏi .

Kỉ Diệu cắn môi, do dự hồi lâu rốt cục nói: “Là… Dương Khải .”

Đây dù sao cũng là sựthật mà, nàng chỉ có thể nói cho Hạ Lộ biết chuyện này thôi

“Hô!” Hạ Lộ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lại không quên tiếp tục thẩm vấn nàng.

Dưới sự hỏi han nhiệt tình của Hạ Lộ, Kỉ Diệu không thể làm gì khác là nói ra chuyện giữa nàng và Dương Khải

“Cái gì? Dương Khải theo đuổi ngươi? Ơ! Hắn rốt cục lương tâm thức tỉnh a?” Hạ Lộ kinh ngạc hô to, làm cho cả phòng àm việc quay lại nhìn hai người, nàng ta là người ngoài cuộc mà còn hưng phấn hơn cả kẻ trong cuộc

“Ngươi nói nhỏ thôi a!” Kỉ Diệu kéo tay nàng , thấp giọng nói .”Cái gì lương tâm thức tỉnh chứ? Ngươi nói cái gì vậy a?”

“Đúng vậy a, ngươi thầm mến hắn lâu như vậy, bây giờ, hắn rốt cục phát hiện ngươi rất tốt, cái này gọi là “ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén a”. Thật tốt quá, chúng ta buổi tối đi ăn mừng đi!” Hạ Lộ hưng phấn lên kế hoạch .”Tối nay, chúng ta bốn người, hai đôi tình nhân, cùng nhau đi ăn nha “

Bốn người? Hai đôi tình nhân? Kỉ Diệu còn chưa kịp phản ứng.

“Dĩ nhiên chính là ngươi cùng Dương Khải một đôi, ta cùng Tuấn Nam một đôi, cái này gọi là “song tình lữước hẹn “ nha !”

“Không nên , như vậy không tốt , ta không thích…” Nàng lời còn chưa nói hết, thấy Hạ Lộ ánh mắt rũ xuống, khuôn mặt u sầu.

“Ngươi biết không? Tiểu Diệu, ta mới vừa rồi thật lo lắng cho ngươi đó, ta còn tưởng rằng, ngươi ngày hôm qua ngươi cùng Tuấn Nam ở chung một chỗ… Thật ra thì trong lòng ta vẫn rất sợ, ta biết Tuấn Nam vẫn coi ngươi như học muội, đối với ngươi rất tốt nên ta vẫn không khỏi ghen tị với ngươi, lo lắng hai người liệu có vượt quá tình cảm bằng hữu hay không…” lúc Hạ Lộ trong mắt hiện lên vẻ yếu ớt cùng bất an, ngay cả nàng cũng không rõ trong lời nói có bao nhiêu phần chân thật nữa

Từ góc độ nào đó, nàng không có nói dối , nàng thích một người đàn ông, muốn có được người nam nhân kia, nàng chỉ là vì bảo vệ tình yêu của mình, mới phải nói dối mà thôi

Nghe Hạ Lộ nói , Kỉ Diệu cúi đầu, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng

“Bất quá mới vừa nghe ngươi nói như vậy ta rất an tâm, thì ra là ngươi cùng Dương Khải hẹn hò, như vậy cho dù Tuấn Nam có lòng với ngươi thì hắn cũng không có hy vọng” Hạ Lộ cười nói

“A? Không, ngươi lại hiểu lầm nữa ——”nàng chưa nói nàng cùng Dương Khải hẹn hò nha? Làm sao sự việc lại biến thành như vậy a?

“Thật ngại quá, ta thật cao hứng thay cho ngươi, mộng đẹp có thể trở thành sự thật, hy vọng ta cũng có vận khí tốt như vậy.” Hạ Lộ nhìn công văn trong tay.”Như vậy, công văn này ngươi cũng không cần xem nữa!”

“Công văn gì a?” Kỉ Diệu hỏi.

“Buổi sáng hôm nay ở trên đưa xuống công văn nói mới thành lập chi nhánh bên Hồng Hồng Kông, cần tuyển nhân viên sang đó làm việc, còn được hưởng tiền lương gấp đôi nữa . Ta định hỏi xem ngươi có hứng thú hay không nhưng bât giờ có lẽ là không cần nữa rồi” có bạn trai ở đây thì người nào nguyện ý đi nũa chứ

“Tiền lương gấp đôi sao?” Đây là điều làm nàng quan tâm.

” Đúng vậy, nếu không có ai đi thì còn tăng lương nữa a, còn có mấy ngàn trợ cấp nữa “

“Ta không cần.”

“Sớm biết ngươi sẽ không cần.” Hạ Lộ phối hợp nói.”Uy, vậy tối nay quyết định như vậy đi! Bốn người cùng nhau ăn cơm, ta gọi điện thoại hẹn Tuấn Nam, ngươi chịu trách nhiệm lên lạc với Dương Khải.”

“Ách…” Nhìn Hạ Lộ nhay nhót như con bướm ra khỏi phòng làm việc, nàng không thể mởmiệng ra được. Nhưng có lẽ đây cũng là cách tốt cho nàng thoát khỏi tình trạng này.

Huống chi, Hạ Lộ nói rất đúng, Dương Khải là người nàng thầm mến trước kia, bây giờ nàng cùng hắn hẹn hò dĩ nhiên phỉa cao hứng rồi, không phải sao?

Phải không?

Không phải sao?

Nàng không ngừng tự hỏi chính mình.

**

Bùi Tuấn Nam vừa từ hội nghị về, liền nhận được điện thoại của Hạ Lộ

.

“Buổi tối ăn cơm? Tại sao? Là ăn mừng chuyện gì sao?” Hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào phòng làm việc.

“Một chuyện ngươi tuyệt đối không ngờ tới —— Tiểu Diệu rốt cục cũng đã hẹn hò tình nhân trong mộng của nàng: Dương Khải, cho nên tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng chuyện này !” Hạ Lộ thanh âm tràn đầy vui sướng.

Tuấn Nam kinh ngạc đứng ở trước bàn làm việc, nắm chặt điện thoại trong tay, trong tâm thống khổ, mặt tái mét

“Là sao? Nàng cùng Dương Khải…” Khó trách, thì ra là ngày hôm qua nàng đem chiếc nhẫn đến trả lại hắn, chính là vì chuyện này.

“Đúng vậy a, ta ban đầu cũng rất kinh ngạc đâu! Bất quá đây là chính miệng Kỉ Diệu ra, nghe nói Dương Khải đã thổ lộ với nàng, rất là lãng mạng nha !”

“Là Dương Khải thổ lộ với nàng ? Kia… Kỉ Diệu nói như thế?” Hắn muốn biết phản ứng của nàng.

“Kỉ Diệu nàng… Đương nhiên là rất vui ! Bất quá, nàng hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của mọi người, nhất là ngươi.”

Hắn hiện tại đã hiểu rõ , thì ra việc hắn yêu nàng , hắn bảo vệ nàng là dư thừa. Nhiều năm như vậy trong lòng nàng vẫn chỉ có kẻ kia

.

“Lời chúc phúc của ta? Cần sao?” Hắn cười lạnh.

“Dĩ nhiên cần a, Kỉ Diệu vẫn xem ngươi như anh trai , hy vọng ngươi có thể chúc phúc cho bọn họ, cho nên mới mời chúng ta buổi tối cùng ăn cơm a! Tuấn Nam, ngươi nhất định phải đi đó.”

Do dự chốc lát, hắn đau lòng, đáp ứng buổi tối “Song tình lữước hẹn” .

Đúng vậy, để cho nàng có thểan tâm theo đuổi hạnh phúc, hắn phải nhịn đau lòng chúc phúc cho nàng.

Bùi Tuấn Nam nhìn bầu trời phía xa, ánh mắt đau thương. Yêu một người không phải chỉ là ích kỉ giữ nàng bên cạnh mình mà thân là một nam nhân, hắn sẽ chúc phúc cho nàng đi tìm hạnh phúc của mình ( hix cảm động nhể).

Mà hắn đồng ý buổi tối gặp mặt chỉ là để xác nhận, nàng có thực sự hạnh phúc hay không

Bảy giờ rưỡi, bọn họ gặt nhau tại quán ăn Trung Quốc .

Cái bàn hình vuông ngồi vừa bốn người, Kỉ Diệu ngồi giữa, đối diện nàng là Tuấn Nam.

Hạ Lộ cùng Dương Khải vui vẻ thư thường còn, Tuấn Nam cùng Kỉ Diệu thì có chút không được tự nhiên làm cho không khí có phần ngượng ngùng

“Tiểu Diệu, ngươi cùng Dương Khải hẹn hò, thật là tốt nha!” Hạ Lộ không nhịn được muốn ham nóng không khí một chút

“Là sao?” Khỉ Diệu cười khan hai tiếng đáp lại.

“Hạ Lộ cũng là mỹ nữ, Tuấn Nam, ánh mắt của ngươi không tệ đó.” Dương Khải cùng Hạ Lộ nói chuyện rất ăn ý

Đối mặt với chuyện nhàm chán này, Tuấn Nam miễn cưỡng tươi cười ứng đối.

“Lẩu tới rồi ! Đến, mọi người nhanh ăn đi không lạnh hết cả giờ ——” Hạ Lộ lên tiếng.

Vừa mới ăn một miếng, hơi nóng trong miệng lại bốc lên làm cái môi sưng đỏ vì bỏng buổi sáng của Kỉ Diệu lại nhức lên.

Nàng nhíu mày, để cái bát xuống bàn .

Chẳng qua là một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng làm cho Tuấn Nam chú ý. Hắn nhìn nàng liền phát hiện khóe môi nàng có chút hồng hồng

“Khóe miệng của ngươi làm sao lại hồng lên như vậy??” Tuấn Nam thấpgiọng hỏi , nhưng không giấu được vẻ quan tâm.

“Nga, không có gì, ta…” Nàng đang muốn giải thích, Hạ Lộ đã nói thay cho nàng .

“Ta biết, hắc hắc hắc, này vừa nhìn cũng biết vết hôn nhiệt tình nha. Nhất định là Dương Khải dùng quá sức rồi nha. Ai da! Dương Khải, không phải là ta đã nói ngươi, đối với nữ nhân phải ôn nhu một chút sao. Giống như Tuấn Nam vậy, không có thô lỗ như vậy a…” Hạ Lộ dùng ánh mắt mập mờ cố ý nói .

Dương Khải không cam lòng yếu thế nói: “Là sao? Nhưng Kỉ Diệu lại thích ta như vậy nha —— “

“Đủ rồi, không nên nói đề tài này nữa, sau này ăn cơm đừng nói những chuyện nhàm chán như vậy nữa có được không?” Kỉ Diệu sinh khí .

Bữa cơm này rút cục là làm sao nuốt trôi đây, như ăn khổ qua vậy, rất khó nuốt!

Nàng không rõ Hạ Lộ có ý gì khi xuyên tạc lời nói của nàng đi như vậy, Tuấn Nam đã là bạn trai của nàng, nàng có nhất thiết phải công khai thể hiện chủ quyền như vậy không? Coi như nàng bất an đi nhưng việc gì phải nhằm vào Dương Khải và nàng như vậy? Hạ Lộ biết rõ là nàng buổi sáng uống cà phê bị bỏng a!

“Đừng nóng giận, người ta chẳng qua chỉ đùa một chút thôi .” Hạ Lộ cười theo.

Ghét nhất là loiaj người cố ý châm chọc người khác sau đó lại cười nói “Nói giỡn thôi ” . Kỉ Diệu không hiểu người bạn tốt của nàng nhiều năm như vậy tại sao lại trở nên xa lạ đến.

“Tuấn Nam, Ăn một chút đi.” Hạ Lộ ân cần gắp đồ ăn cho Tuấn Nam.

Giờ khắc này, Kỉ Diệu tuyệt nhiên không thể cười được.Có lẽ, như vậy đối với Tuấn Nam là tốt nhất , bởi vì hắn bây giờ nhìn rất hạnh phúc.

Biết hắn nhiều năm như vậy, lúc ăn cơm, nàng chưa từng gắp đồ ăn cho hắn, mười lần thì cả chín là hắn gắp cho nàng, lần thứ mười kia nhất định là đi ăn đò ăn.

Bây giờ có một nữ nhân ở bên cạnh hắn, ôn nhu gắp đồ ăn cho hắn, nàng phải cao hứng mới đúng. Ít nhất so với loại nữ nhân vừa tùy hứng lại lười biếng như nàng thì ở cùng Hạ Lộ hắn sẽ hạnh phúc hơn!

Đúng vậy, nàng rất muốn chúc phúc cho hắn .

Nhưng là, trong thâm tâm nàng lại không tự chủ được mà nhói đau . Nàng nguyện ý gắp đồ ăn cho hắn, làm mọi thứ cho hắn , bởi vì trước kia nàng không hiểu rõ, bây giờ mất đi nàng mới biết hắn quan trọng với mình như thế nào

.

Ai nha nha, không nên suy nghĩ lung tung nữa, Ăn no sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, nhìn bàn ăn đầy món ngon, nàng liền cầm lấy đũa, tùy tiện gắp một món, bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp——

“Khụ! Miệng đang bị phỏng , không nên ăn đồ cay như vậy.”Tuấn Nam không nhịn được quan tâm nói.

Năm năm qua, từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của nàng đã trở thành thói quen của hắn, chỉ sợ trong thời gian ngăn nhất thời không bỏ được.

Kỉ Diệu cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình vừa gắp một miếng ớt đang gắp một miếng ớt định bỏ vào miệng, trời ạ! Nàng không thích ăn cay tại sao lại gắp miếng ớt to như vậy ? nàng đang nghĩ đi đâu vậy trời

Kỉ Diệu đemmiếng ớt bỏ lại trong mâm, tròng lòng có một trận ấm áp chảy qua, Tuấn Nam vẫn quan tâm tới nàng như vậy, nhưng điều này cũng lại làm cho nàng có chút đau lòng…

Mỗi mất mát cứ như một loại thuốc độc xâm nhập vào cơ thể nàng, lan vào tận xương tủy, vào từng tế bào làm nàng cảm giác thống khổ, muốn chết đi.

Hạ Lộ nhận thấy không khí bất thường, vội vàng lảng đi chuyện khác

“Đúng rồi, Tiểu Diệu, khó khăn lắm lãng tử Dương Khải mới quay đầu, ngươi sau này phải đối đãi hăn thật tốt nha.” Hạ Lộ cầm lấy chén rượu, quay đầu trừng mắt nhìn Dương Khải.”Ngươi biết không, Tiểu Diệu của chúng ta là cao thủ hành hạ người khác đó nha, ngươi làm bạn trai nàng nhất định phải có bản lĩnh dời núi lấp biển đó biết không . Hắc hắc, Dương Khải, ngươi phải cẩn thận đó!”

Tuấn Nam cố ý nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ .

Kỉ Diệu trong thâm tâm đau nhói, cố gắng cũng không nặn ra được một nụ cười

“Sẽ không, Tiểu Diệu ôn nhu khả ái như thế, ta phải ôn nhu quý trọng nàng mới đúng,có phải không, Tiểu Diệu?” Dương Khải thay nàng trả lời.

” Không phải.” Kỉ Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt ngân ngấn nước” Ta không có ôn nhu khả ái, ta nữa đem cũng bắt ngươi đi mua bữa đêm cho ta, đang lúc ngươi bận rộn cũng sẽ lôi ngươi đi dạo phố mua đồ , còn bắt ngươi đi mua đồ cho ta ( đồ gì các nàng còng nhớ không? Chap 1 ý, ta không tiện nhác lại a), mùa đông bắt ngươi nấu canh Khương Mẫu cho ta, khi thời điểm kia tới còn bắt ngươi đi mua dầu vừng cùng súp đậu đỏ, như vậy ngươi còn muốn ta làm bạn gái ngươi sao?”

Tay nàng đặt mạnh xuống bàn, hai mắt rơi lệ .

“Thật xin lỗi, các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.” Sợ Tuấn Nam nhìn ra tâm sự của mình, Kỉ Diệu đứng lên hướng cửa đi ra

Hạ Lộ cùng Dương Khải choáng váng nhìn nhau, nhưng Tuấn Nam vẻ mặt vẫn lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra

“Chuyện gì xảy ra? Dương Khải, có phải ngươi chọc cho nàng mất hứng hay không a?” Hạ Lộ làm ra vẻ mặt vô tội

“Ta?” Dương Khải chỉ vào mình, vẻ mặt lại càng vô tội hơn nữa

“Ta đi xem một chút ——” Tuấn Nam hai tay vịn mặt bàn, đang chuẩn bị đứng lên.

“Không cần.” Hạ Lộ vội vàng nắm tay hắn nói : “Hay là để Dương Khải đi đi.”

Hạ Lộ liếc mắt nhìn dương Khải như muốn nói .”Ngươi còn không nhanh đuổi theo nàng?”

“Nga, đúng.” Dương Khải lúc này giống như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng duổi theo nàng

Ở trên đường cái, Nhìn thấy thân ảnh của Kỉ Diệu đàng xa, hắn không ngừng gọi

“Kỉ Diệu, chờ ta một chút ——” hắn từ phía sau bắt được cổ tay của nàng.

hỉ Diệu quay đầu nhìn Dương Khải, cúi đầu xuống thấp hơn nữa, hốc mắt không khỏi đỏ hoe

Nhìn thấy nàng như vaayjk trong lòng hắn không khỏi thương tiếc

“Tại sao, có phải ta nói sai nói cái gì rồi không? Tabình thường hay nói giỡn, nói chuyện không để ý.. Thật xin lỗi, ngươi đừng nóng giận.” Dương Khải nghĩ thầm, nhất định là vùa rồi trêu chọc nàng làm cho nàng tức.

“Đây không phải là lỗi của ngươi, là tự ta không tốt.” Tâm tình của nàng hiển nhiên là đã ổn định lại, đây vốn không phải do người khác mà là do nàng thôi . Nàng không nghĩ nhìn thấy Tuân Nam đi với nữ nhân khác sẽ đâu lòng như vậy

“Đúng rồi, ngươi còn chưa ăn gì, nếu không thích ăn lẩu chúng ta ăn cái khác. Ngươi muốn ăn cái gì?” Dương Khải hỏi.

“Ta không muốn ăn .” Nàng cấp thấp đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Nếu không, chúng ta lái xe đi hóng gió?” Để tâm tình khá hơn một chút rồi đi ăn “

Hóng gió? Chủ ý này cũng không tồi, có thể làm cho tâm tình tốt lên o!

*

Dương Khải nói rất đúng, hóng gió sẽ đỡ sầu muộn, tâm tình của nàng cũng khá lên một chút, có thể tạm thời đem phiền não bỏ sang một bên

.

Dương Khải dừng xe ở bên bờ hồ, ngẩng mặt nhìn lên trời đầy sao

“Ừ ~~ nơi này không khí thật trong lành đó.” Kỉ Diệu hít sâu một hơi, nở nụ cười.

“Tốt , ngươi rốt cục cũng cười.” Dương Khải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể làm cho nàng cười

“Lúc nãy ta rất khó coi sao?”

“Đúng vậy a, nhưng nếu không làm ngươi vui lên được thì thật hổ danh

‘Tình thánh’ ta .” Dương Khải tự cho mình phong lưu đưa tay vén tóc

“Thật là rất không biết xấu hổ, mấy tuổi rồi mà còn xưng “ tình thánh “ a?”

Nàng cười nói

“Không sao, chỉ cần có thể làm cho ngươi cười ta cần gì phải sợ xấu hổ cơ chứ” thật sự hắn là cao thủ tình trường, lời ngon tiếng ngọt có thể nói một cách không chớp mắt, nhưng những lời này của hắn đều là thật tâm

.”Ngươi biết không? Ta lúc đại học đã muốn theo đuổi ngươi ……..”

“Ta biết a, chỉ bất quá ngươi còn phải teo dduooidf nhiều người quá, naof là hoa khôi của trường, nào là học tỷ tóc đuôi ngựa bên khoa kế toán, làm sao có thời gian chú ý đến ra a”

.

“Khi đó ta trẻ tuổi không hiểu chuyện nha, nhưng bây giờ đã không như lúc trước. Tiểu Diệu, ta biết, ngươi mới là người mà ta thực sự quý trọng “ Dương Khải chân thành nói” người ta nói phải biết nắm chắc cơ hội trước mặt, ngươi nói không phải sao?”

Như vậy chẳng phải ý nói nàng: Nhan Kỉ Diệu vì quá khứ bồng bột để lỡ Tuấn Nam, bây giờ nàng nên nắm chắc người trước mặt đây? Ý tứ của Dương Khải là như vậy sao!

Nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt của hắn nhìn mình, nàng quay đầu nhìn ra cửa xe, tìm cách đổi đề tài khác

“Di?” Nàng vừa phát hiện xug quanh lúc nãy rõ ràng không có người, tại sao bây giờ lại có nhiều xe lạ đến đỗ lại như vậy

Hỏng bét, nghe nói gần đây trong công viên thường có “Uyên ương đạo tặc” chuyên cướp bóc các đôi tình nhân, như vậy đây chẳng phải là đang bao vay bọn họ chứ?

Nàng cẩn thận quan sát động tĩnh , đác tiếc máy cái xe đó đều cửa kính đen, có cố cũng không nhìn thấy gì.

“Dương Khải, ngươi nhìn, chiếc xe kia thật kỳ quái a ——” nàng chỉ vào một chiếc xe đậu ở đàng xa, cửa kính xe mà đen kéo kín nhưng thân xe thì không ngừng rung động, bên trong còn phát ra âm thanh kì quái

.

Dương Khải nhìn theo hướng tay nàng chỉ, với người kinh ngjieenj phong phú như hắn thì chỉ nhìn qua cũng biết là chuyện gì xảy ra

.

“Không có gì kì lạ cả, bọn họ chẳng qua chỉ làm việc mà các đôi tình nhân hay làm thôi. Dương Khải bày ra bộ dạng dã nhìn quen lắm rồi

Chuyện các đôi tình nhân nên làm? Đây là chuyện gì a? nàng tò mò lỗ tai dựng lên nghe ngóng

“Ừ — một a — một a —bảo bối, mau tới, a ——” xe bên cạnh bỗng nhiên nổi lên một thanh âm gào thét

Trời ạ! Trán Kỉ Diệu lập tức xuất hiện một màu đen tuyền, cả khuôn mặt đỏ lên như quả cà chua chín

.

Thì ra là, đây chính là xe tiện lợi trong truyền thuyết

“Ách ——thật là khoa trương !” Nàng lúng túng cười, vội vàng rụt ddaaauf về nhưng lại nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt của kẻ ngồi bên

Hỏng bét rồi, Dương Khải nhất định là bị không khí xung quanyh khích thích, trong mắt nổi lên tinh quang

“Tiểu Diệu, ta rất thích ngươi.”

Mắt thấy mặt Dương Khải càng ngày càng nhích lại gần, giọng nhân vật nữ chính trong phim đông cùng đồ sống cũng không ngừng vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, làm cho nàng chân rtay luống cuống, không biết phải làm sao

Nhìn khuôn mặt tròn trịa của nàng ngượng ngùng như vậy lại càng hấp dẫ Dương khải, Hắn một tay giữ, một tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng. Trong mắt mang theo ánh nhìn cuồng nhiệt ( thôi rồi, nguy hiểm, nguy hiểm, ai là fan của Tuấn Ca nhanh kéo còi báo động đi thôi)

Dương Khải nghiêng người về phía trước, ngửi thấy mùi thơm trên người Kỉ Diệu hoàn toàn khác biệt so với các nữ nhân khác làm cho tâm hắn xao động

“Tiểu Diệu.” thanh âm hơi khàn khàn không ngừng gọi tên nàng “ Ta sẽ đối tốt với ngươi ….. “

Nhìn Dương Khải chậm rãi nhích tới gần, nàng dường như mất đi năng lực phản ứng. Nàng nên làm gì bây giờ, cự tuyệt hay là tiếp nhận? Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất có thể giúp nàng quên đi Tuấn Nam

Nàng nhắm chặt haiu mắt, hai tay cũng nắm lại

Nhưng mặt Dương Khải vừa cúi xuống, nàng không khỏi hoảng sợ . Không! Đây không phải là điều nàng muốn, lúc này ý thức của nàng không còn mơ hồ như trước nữa mà ngược lại rất tỉnh táo.

“Không, Dương Khải.” Nàng đẩy hắn ra, song Dương Khải đang mụ mị không nghe thấy lời nàng, hắn lấy ta kéo nàng vào ngực hôn lên đôi môi mền mại của nàng .

Khỉ Diệu giãy dụa, dùng sức đẩy hắn ra.”Dương Khải, chờ một chút, không thể —— “

Nàng gấp gáp đến mức nước mắt chảy ra, nàng hối hận lắm rồi, lẽ ra nàng không nên đi cùng hắn, không nên lợi dụng hắn để quên đi người kia, làm cho hắn lầm tưởng nên mọi việc mới ra nông nỗi này

Nhưng vô luận là như thế nào nàng nhất định phải ngăn hắn lại, nàng không có cách nào ở gần nam nhân khác như vậy.

“Tại sao không thể?” Dương Khải cười hỏi.”Đây là chuyện mà cặp tinh nhân nào cũng sẽ làm a! Yên tâm, ta chỉ muốn hôn ngươi thôi.”

Hôn? Cho dù chỉ là hôn cũng không thể lấy. Nàng dụng cả hai tay hai chân ra sức đẩy hắn ra .”Không thể chính là không thể. Mau buông ta ra !”

Dương Khải cảm thấy có chút buồn bực, từ xưa đến nay chưa từng có nữ nhân dùng hai từ “ không thể “ để nói chuyện với hắn.

“Tại sao?” Hắn rốt cục cũng dừng lại.”Ngươi không thích ta sao?”

“Thật xin lỗi, ta không thể” nàng mở cửa nhảy ra khỏi xe.

“Kỉ Diệu, ngươi muốn đi đâu?” Dương Khải hướng sau nàng gọi ro .”Kỉ Diệu —— “

Hai người ồn ào, Dương Khải lớn tiếng quát tháo, cửa xe tiện lợi ngừng dao động hạ xuống, có kẻ hướng hắn lớn tiếng chửi ầm lên.”Làm cái gì vậy? Dám phá hư chuyện tốt của ta, chán sống hả?!”

Dương Khải không muốn gây lôn với đối phương, liền vội vàng đánh xe theo sau Kỉ Diệu.

Kỉ Diệu chạy qua bãi cỏ tới đường lớn vội vàng bắt một chiếc taxi rời đi. Khi Dương Khải đánh xe đến thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa

Chương 8

Ngồi lên tắc xi không bao lâu, Kỉ Diệu liền bảo tài xế dừng xe ở ven đường.

Nàng cảm thấy mình cần một chút không khí lạnh để thanh tỉnh đầu óc, đi bộ dười trời lạnh như là sự trừng phạt bản thân vậy.

Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi Dương Khải thiếu chút nữa hôn nàng làm toàn thân nàng run lên, đồng thời nàng cũng xác định rõ một chuyện: Nàng yêu Tuấn Nam rất nhiều,

Khi Dương Khải hôn nàng trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của Tuấn Nam,nàng biết rõ tình cảm mình dành cho Dương Khải vốn dĩ đã là quá khứ.Trong năm năm này hình ảnh Tuấn Nam đã dần dần khắc sâu vào tâm trí của nàng . Mặc dù biết rõ hắn đã không còn thuộc về nàng nữa nhưng nàng cũng không có cách nào xóa bỏ hình ảnh của hắn

Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng cảm giác sống mũi cay cay, chẳng mấy chốc mà nước mắt tràn mi

Nàng sẽ không bao giờ hẹn hò với ai khác, cũng không muốn dùng kẻ khác để quên đi hắn, trong lòng nàng vị trí của hắn là không thể thay thế

.

Cho nên, nàng tình nguyện ở nhà khổ sở xem tivi còn hơn là hẹn hò với người khác ——

Nàng không ngừng xoa bóp đôi bàn tay bé nhỏ đang bị đông cứng lại, mệt mỏi cước bộ đi về nhà. Bây giờ nàng chỉ muốn khóc một lần cho thạt đã rồi vùi đầu vào chăn ngủ một.

Khi nàng bước đến trước của nhà, đèn tự động sáng lên, lúc này nàng mới phát hiện có một bóng người cao lớn đứng trước cửa nhà từ.

Người đang chờ nàng ở ngoài cửa không ai khác là Tuấn Nam, hắn hai tay khoang, đứng dựa vào tường, hai mắt chăm chú nhìn nàng .

Này, điều này sao có thể? Nàng có phải lạnh quá đến hôn mê rồi phát sinh ảo giác giống như cô bé bán diêm hay không a?

Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định là bởi vì nàng tưởng niệm hắn quá nhiều cho nên mới phát sinh loại ảo giác này.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng “Ảo giác” bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

“Tại sao về trễ như vậy? “ “ ảo giác” đứng trước mặt nàng lại còn bày ra bộ mặt rất nghiêm túc.

Kỉ Diệu dừng bước, mở to hai mắt nhìn . “Ảo giác” nói tiếp .”Tại sao ngươi muôn như vậy mới trở về?”

Ảo giác không chỉ mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn mắng nàng! ?

Thật kì lạ, hắn hung dữ với nàng như vậy nhưng nàng tuyệt nhiên không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.

Nàng liều mạng mở to hai mắt, muốn đem người trước nhìn thật rõ ràng, nhưng hai mắt càng mở to thì bóng người trước mặt lại càng trở nên mơ hồ

“Tuấn Nam, là ngươi sao?” Nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Tuấn Nam nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm người này có phải vừa mới uống rượu hay không? Tại sao đến cả hắn cũng không nhận ra? Mói nói vài câu đã chạy ra khỏi phòng ăn, cũng không liên lạc lại, hại hắn ở đay chờ nàng cả một buổi tối , bây giờ nàng lại trở về trong tình trạng như người mất hồn, chẳng lẽ muốn hại hắn đau lòng chết sao?

“Trễ như thế một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi biết không, ta ở đây chờ cả đêm —— “

Hắn lời còn chưa nói hết, hỉ Diệu đã vọt vào trong lồng ngực của hắn, lực bất ngờ làm hắn lùi về sau một bước. sau đó nàng bỗng nhiên khóc lớn

Kỉ Diệu liều lĩnh tiến về phía trước ôm lấy hắn, coi như là ảo giác cũng tốt, nàng muốn ôm thật chặt, không để cho hắn biến mất nữa.

Khi nàng ở trong ngực hắn, cảm giác chân thật, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của hắn, , nàng mới tin tưởng, hắn thật sự là người nàng muốn : Tuấn Nam.

“Thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi…” Nàng nức nở khóc lóc kể lể .”Ô ~~ ta rất nhớ ngươi, người ta rất nhớ ngươi a…”

Đây không phải là ảo giác, không phải là tưởng tượngcủa nàng , Tuấn Nam thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng.

Nhưng, nếu như nàng không phải nằm mộng, mà cũng không phải là ảo giác, như vậy người nàng đang ôm bây giờ đúng là kẻ còn sống sờ sờ tên Tuấn Nam kia? như vậy thật sự là không được

Nàng bỗng nhiên lại đẩy hắn ra, tay chân luống cuống lau đi nước mắt trên mặt, sửa sang lại đầu tóc rối bời.

“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng hít hít một hơi, lấy tay vém một lọn tóc, trấn tĩnh lại hỏi:.”Các ngươi không phải là đang ăn lẩu sao?”

Nàng lại hỏi hắn vấn đề này? Tuấn Nam hai tay ôm ngực, liếc xéo nàng.

“Ta đang đợi ngươi a! Ngươi khóc chạy ra khỏi phòng ăn, Dương Khải đuổi theo ngươi, kết quả cũng không ọi điện thoại lại, ngươi nói ta còn nuốt trôi sao?”

Hắn giống như có chút tức giận ! Kỉ Diệu giương hai mắt len lén nhìn , quả nhiên là hắn đang rất tức giận .

“Ngươi còn thời gian quan tâm ta sao?” Nàng bỉu môi hỏi.

“Dĩ nhiên quan tâm.” Hắn cướp cái chìa khóa trong tay nàng, xoay người mở cửa. Kỉ Diệu ở phía sau hắn cười trộm , hắn quả nhiên là quan tâm nàng. Không ngờ tới hắn vừa vặn nói thêm một “Ngươi là học muội của ta.”

Mặt của nàng ngay lập tức sụp xuống.”Không cần! Người ta không cần làm học muội của ngươi a.” Khỉ Diệu ở phía sau hắn không dám la hét chỉ nhỏ giọng nói.

“Ừ? Ngươi nói gì?” Hắn cố ý làm bộ như không có nghe rõ, cầm lấy cái chìa khóa mở cửa.

Hắc hắc, chiêu này tên là “Gậy ông đập lưng ông”, ai kêu nàng lấy thân phận học muội hành hạ hắn nhiều năm như vậy. (óe anh nì thù dai)

“Không có, không có gì.” Nàng bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy không nói to một chút, bây giờ có đánh chết nàng cũng không dám ở trước mặt hắn nói lại lần nữa.

Bùi Tuấn Nam phát hiện hắn bắt hiểu rõ nữ nhân này .

Thật ra thì, đáng lẽ hắn phải đoán ra tâm ý của nàng từ gày hôm qua. Người này cá tính giống hệt con mèo nhỏ, trừ phi nhận định là chủ nhân nếu không đừng hòng người ngoài có thể chạm vào nó. Ngày hôm qua hắn và nàng có một nụ hôn nóng bỏng đến vậy, nghĩ qua cũng biết là có ý gì

Chỉ bất quá hết lần này tới lần khác Bùi Tuấn Nam mắc phải cái bệnh nghề nghiệp của một kiến trúc sư, Cái gì cũng tính toán kĩ càng, nếu không có “Chứng cớ” rõ rang hắn nhất định không làm, Bất quá sự kiện “Chiếc nhẫn ” đã dạy cho hắn một bài học, hắn sẽ không mắc phải sai lầm giống trước nữa

Cho nên dù hôm qua hôn nàng như vậy hắn vẫn khong xác định rõ tâm tư của nàng, phải qua lần này, nàng rõ ràng là đang ghen tị, hawnns nhờ vậy mới có thể xác định rõ ràng .

Bất quá lúc ăn tối , khi nàng vẻ mặt hoảng hốt đi ra khỏi phòng ăn thì hắn càng chắc chắn về suy luận của.

Cho nên, hắn quyết định tối nay sẽ cẩn thận chứng thực lại lần nữa——

Đi vào trong nhà, Tuấn Nam đem áo khoác treo lên móc áo ngoài phòng khách. Kỉ Diệu ngồi trên ghế sa lon, nhìn hắn đi lại trong phòng liền không khỏi cảm động dường như đã vài năm rồi không nhìn thấy hắn vậy.

Bây giờ, hắn đang ở trước mắt nàng, nhưng nàng cũng không xác định được người này có phải Tuấn Nam hay không . Hắn giống như vì sao xa tít trên trời, thoạt nhìn thì rất gần nhưng thực ra lại cách xa đến hàng vạn năm ánh sáng. Hắn yêu nàng sao? Nàng không dám hỏi.

“Tại sao lại nhìn ta như vậy??” Chẳng biết lúc nào Tuấn Nam chạy tới ngồi bên cạnh nàng, đặt xuống một chén trà.

“Ta không có nhìn ngươi.” Nàng vội vàng đem tầm mắt quay lại màn hình ti vi. Thật sự là bởi vì hắn ở quá gần, làm cho nàng cảm thấy hô hấp khó khăn

Chuyện này có chút kỳ quái, bình thường Tuấn Nam sẽ không ngồi gần nàng như vậy, nếu nàng ngồi trên ghế salon , hắn sẽ ngồi ở cái ghế riêng bên cạnh và neus nàng ngồi ở cái ghế riêng ấy thì hắn sẽ ngồi ở ghế salon

Nàng đã từng hỏi hắn tại sao lại ngồi xa như vậy, hắn nói bởi vì hắn là người quân tử

Chẳng lẽ —— hắn hôm nay không muốn làm quân tử nữa?

“Trễ như thế mới trở về? Mới vừa rồi chạy đi nơi nào?” Hắn mặt mũi lạnh lùng hỏi nàng.

“Ta… Chỉ là đi tản bộ.” Nhớ tới cảnh tượng bên hồ, nàng không dám nói thật.

“Chẳng qua là đi tản bộ?” Tuấn Nam vừa nhích tới gần một chút, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng chừng chừng.

Kỉ Diệu vốn không biết cách nói dối, vừa bị hắn tra hỏi liền toát mồ hôi.”Thật… Ta, thật ra thì ta… Ta là…” nàng không biết nói fif khác ngoài nói đi tản.

“Ta thấy, ngươi nhất định vừa chạy đi uống rượu đ?” Tuấn Nam hai mắt thâm thúy liếc nàng, đây là hoài nghi hợp lý nhất, bởi vì mới vừa rồi nhìn thấy nàng, vẻ mặt vô hồn giông như uống say vậy.

“Uống rượu! ? Không không không, ta không có đi uống rượu, ta lấy thề.” Nàng vội vàng giơ tay thề, bày ra vẻ mặt trong sạch.

“Ai kêu ngươi thề?” Tuấn Nam vẻ mặt khinh thường.”Ta muốn kiểm tra.”

“Kiểm tra?” Nàng ngây ngẩn cả người. Làm sao kiểm tra, muốn tìm cảnh sát bá bá để làm kiểm tra nồng độ cồn trong máu sao?”Không cần, ta thật không có uống rượu nha, không tin ngươi ngửi sẽ biết.”

“Tốt, để ta ngửi.” Tuấn Nam trong mắt mang theo vẻ quỷ dị, nghiêng thân nhích tới gần nàng, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Như thế nào, không có mùi rượu đúng không ?” Nàng nói.

“Ừ… Có một chút.”

“Có một chút! Làm sao có được , ngươi ngửi cẩn thận một chút.”

Dạ, tuân lệnh. Tuấn Nam ghé sát vào mặt c nàng, bên tai, phía sau cổ, hít sâu một hơi ——

P/ S đoạn sau cảnh H ( nhẹ thui) nên các nàng ai không đủ tuổi thì back ngay nhá, nếu không nghe lời ta không chịu trách nhiệm vụ đầu độc tâm hồn trong sáng *như tờ giấy than * của các nàng đâu nha

Hơi thở chậm rãi thổi tới da thịt nhạy cảm sau tai nàng, hại tim nàng đập chậm một nhịp, khi chóp mũi của hắn khẽ chạm vào cái cổ trắng mền mại của nàng làm cho nàng tê dại. Trời ạ đây là kiểm tra cái gì a? Tại sao toàn thân nàng vô lực, tâm hồn nhộn nhạo …

“Cảnh sát đại nhân, ngươi kiểm tra xong chưa.. Ta không có uống rượu nha “ Nàng không biết thanh âm nhỏ nhẹ như vậy có bao nhiêu phần hấp dẫn hắn

“Ừ… Không được, ta muốn kiểm tra toàn diện một lần.” Hắn thấp giọng rù rì. Đúng vậy, hôm nay hắn nhất định phải kiểm tra “ toàn diện”nàng cho thật tốt, phải thấy rõ nam nhân trong lòng nàng rút cục là ai

Không chỉ dùng mũi kiểm tra hơi thở của nàng, hắn cào muốn dùng đôi môi ôn nhu mà nếm thử cho thật tốt, hắn hôn lên vành tai mền mại, lướt qua cổ nàng rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng .

Lưỡi của hắn luồn vào sâu trong đôi môi của nàng, nhẹ nhàng tách môi nàng ra, tinh tế thưởng thức hương thơm trong miệng nàng. Thân thể mếm mại của nàng như có ma lực hấp dẫn làm cho hắn không thể rời ra

Bùi Tuấn Nam mỗi một động tác đều làm Kỉ Diệu say mê, nàng biết đây mới là nam nhân nàng muốn , khi hắn hôn nàng, nàng không hề có ý định chống cự, ngược lại nàng còn có vẻ mong đợi.( phi lễ chớ nhìn, chớ nhìn…. chớ…. nhìn….a * ai đó nước dãi nhỏ tong tong *)

Hai người cứ như vậy hôn nhau, hai thân thể dính sát vào nhau như gắn keo, khong bao giờ có thể tách ra. Hai người cứ như vậy ở trên salon dây dưa

Hắn vừa hôn, vừa cởi quần áo, vùi đầu vào trước ngực nàng tận tình bú mút .

“Ngươi thật là hư, còn dám nói không uống rượu sao? ” Nàng nếu như không uống rượu, hắn làm sao có thể say đến như thế, cháng váng không dứt?

“A! Người ta… Thật không có uống mà.” Nàng hờn dỗi , muốn yêu nàng có thể, nhưng không thể vu có cho nàng nha.

Thanh âm của nàng yêu mị như thế, ánh mắt vô tội như vậy làm cho hắn không nhịn được nữa rồi

Tuấn Nam ôm lấy nàng, hai tay nâng hông của nàng lên, lấy chân nàng vòng qua hông hắn.

“A!” động tác đột nhiên như vậy làm cho Kỉ diệu kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể áp chặt vào người hắn, nhỏ giọng hỏi “Ngươi muốn đi đâu?”

“Lên giường a.” Sợ nàng cảm lạnh, vẫn là đem nàng lên giường tốt hơn, Nhưng nguyên nhân chính là ghế sa lon quá nhỏ, căn bản không đủ hắn phát huy.

Cơ thể to lớn của hắn dính chặt vào nàng, không kiềm chế được mà mang theo dục vọng cùng yêu thương, mãnh liệt tiến vào sâu bên trong nàng g…

“A ——”hai tay nàng vịn thật chặt vào lưng hắn

“Ngươi yêu ta sao?” Thanh âm cùng động tác của hắn ngày càng cuồng dã.

Hắn chạy nước rút bên trong nàng giống như muốn đắm chìm vào bên trong nàng không muốn rời ra.

“A…” Nàng dùng âm thanh quyến rũ mê hồn nhất để thay cho câu trả lời

Lúc này, Dương Khải mới từ quầy rượu trở về nhà mình, đang ảo não vì mình nhất thời vọng động, hù Kỉ Diệu chạy mất.

Đẩy cửa ra mới phát hiện của tại sao lại không có kháo ?

“Ngươi đã về rồi?” Trong phòng Tĩnh Hương vừa nghe tiếng cửa mở, lập tức ra đón n.

“Ngươi tại sao lại ở đây?” Dương Khải kinh ngạc nhìn nàng . sau đó hắn nhớ là ngày trước đã đánh cho Tĩnh Hương một cái chìa khóa, nhưng nàng chưa bao giờ tự ý vào nhà hắn

“Đây là nhà của chúng ta mà “Tĩnh Hương cười ngọt ngào, ôn nhu giúp hắn bỏ áo khoác.

“Ta đã nói rất rõ ràng, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc.” Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.

“Là sao? Ngươi bỏ ta thật sao?” Tĩnh Hương mặc một bộđồ ngủ đen khêu gợi. Ở cùng với hắn lâu như vậy đây đâu phải là lần đầu tiên nói chia tay nhưng chỉ cần nàng giở chiêu này, cuối cùng đâu lại hoàn đó

Dương Khải đẩy nàng ra, lực đạo thật mạnh, làm hại Tĩnh Hương không cẩn thận ngã ở trên ghế sa lon.

“Cái chìa khóa để lại, ngươi đi đi.” Hắn quyết định muốn vứt bỏ quá khứ trước kia, dĩ nhiên trong cái quá khứ đó có cả nàng .

“Không thể nào!” Dương Khải lạnh lùng làm Tĩnh Hương tổn thương , nàng điên cuồng hét lên .”Ngươi không thể nào đối với ta như vậy, chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy không phải là rất tốt sao? Ngươi thích làm gì cũng được nhưng không được vứt bỏ ta “

“Tĩnh Hương, ta bây giờ không muốn sống cuộc sống như thế , ngươi cũng nên đi tìm một người có thể tin tưởng được “

“Không! Ta chỉ muốn ngươi, Dương Khải, ta không thể không có ngươi —— “

“ Cứ cố chấp như vậy đối với cả ta và ngươi đều không có.” Dương Khải lạnh lùng nói, hắn không muốn cùng nàng dây dưa nữa.

“Tại sao ngươiphải chia tay với ta ? Ta không đáp ứng.” Tĩnh Hương chỉ vào hắn, mất bình tĩnh hét lên .”Dương Khải, ta sẽ không để cho ngươi rời ta.”

“Thật xin lỗi, quyền quyết định không ở trong tay ngươi, giữa chúng ta vốn không phải là tình yêu nam nữ, ngươi tình ta nguyện, hợp tác, không hợp thì tán, mọi người sau này còn có thể làm bằng hữu, chẳng lẽ ngươi muốn ép ta trở mặt?” nữ nhân càng khóc lớn, nam nhân càng kiên định.

Ngày xưa ôn nhu như vậy bây giờ lại trở mặt thành con người khác, cho dù không phải tình cảm sâu đậm cũng đâu thể nói đi là đi như vậy?

Nàng không hiểu Dương Khải tại sao lại vô tình như thế, hay là do nàng chưa từng hiểu rõ quá hắn? Không, nàng không phục .

“Ta biết, nhất định là bởi vì nàng!” Tĩnh Hương trên mặt hiện lên vẻ âm tàn .”Nhất định là do nữ nhân Nhan Kỉ Diệu kia, đồ hồ lytinh đó muốn ngươi bỏ ta có phải không?

“Ngươi không nên nói loạn, chuyện của chúng ta không liên quan tới nàng” Dương Khải quay đầu đi chỗ khác.

“Ta không có nói loạn. Ngươi đừng cho là ta không biết, mấy ngày qua các ngươi ở chung một chỗ, khuya hôm nay còn đi tới hồ làm những chuyện gì…” Tĩnh Hương không nhịn được đem toàn bộ nói ra .

Mấy ngày qua nàng vẫn phái người theo dõi Dương Khải, dĩ nhiên đối với hành tung của bọn họ rõ ràng .

“Ngươi theo dõi ta?” Dương Khải xoay người lại, đôi mắt căm tức nàng.

Tĩnh Hương không có bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa nào của hắn .”Quả nhiên là nàng?”

Những năm gần đây Dương Khải ngoài trừ Tĩnh Hương, ở ngoài cũng có không ít nữ nhân, nhưng Tĩnh Hương vẫn bỏ qua, bởi vì nàng vẫn tin tưởng, Dương Khải cuối cùng có một ngày sẽ thuộc về nàng.

Thảm thay, qua nhiều năm nhẫn nại cùng đợi chờ, vì đâu nữ nhân kia vừa xuất hiện đã phá hư tất

“Ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp ngươi đi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Tĩnh Hương vừa điên cuồng hét lên, vừa cầm lấy áo khoác ngoài lao ra ngoài cửa.

Nếu xuất hiện trở ngại thì phải xử lý như thế nào? Cách làm nguyên thủy nhất là phải loại bỏ nó!

Trải qua một đêm nhiệt tình kịch chiến, Kỉ Diệu ôn nhu trong lòng Tuấn Nam khoan khoái tỉnh lại, lồng ngực cường tráng của hắn dán chặt lấy lưng nàng, hai cánh tay vững chắc đêm nàng ôm chặt lấy

Bất quá, khi kích tình ngọt ngào từ từ mát đi, nàng bắt đầu cảm thấy bất an .

“Tuấn Nam, ngươi nói… Chúng ta như vậy… Làm như thế nào cùng Hạ Lộ giải thích cho phải đây?” Cái đầu nho nhỏ của nàng bắt đầu lo lắng chuyện này.

“Hô ——” bị dưới chỉ truyền tới tiếng hít thở.

Kỳ quái, Tuấn Nam tại sao không có đáp lại nàng ? Xem ra, hắn nhất định cũng rất phiền não.

“Tuấn Nam, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ! Chúng ta làm sao cùng Hạ Lộ giải thích, ngươi nói, nàng có phải sẽ rất tức giận hay không a?” Nàng hơi lay nhẹ thân thể của hắn

“Dạ… Này sẽ có cách giải thích, không nên lộn xộn Hô ——” đang ngủ say hắn tùy tiện đáp một câu, tiếp tục ôm nàng ”ngủ đi”

Khỉ Diệu nghiêng người, mới phát hiện thì ra hắn căn bản không hề tỉnh lại

Ai! Quả nhiên chuyện này cùng trong phim ảnh giống nhau, làm xong việc, nam nhân luôn an tâm mà ngủ , mà nữ nhân lại bắt đầu lo lắng.

Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn ngủ say như vậy, nàng không đành lòng trách móc nặng nề. Huống chi, hắn tối hôm qua thật sự là rất mị lực! Nghĩ như vậy, gương mặt của nàng không khỏi đỏ lên, vùi vào chăn bông len lén cười.

A! Đúng rồi. Trước kia khi nàng rời giường, luôn gọi hắn mang bữa sáng cho nàng, hôn nay phải không cũng nên đổi lại một chút !

Đúng, từ nay về sau, nàng nhất định phải ôn nhu làm chức vụ một tiểu nữ nhân.

Nàng đầu tiên đem chân vươn ra khỏi chăn.”Ô —lạnh quá đó.” Rồi lập tức rút lại vào trong chăn.

Thì ra là mùa đông đứng lên mua bữa sáng là một việc thống khổ như vậy! Hay là bỏ đi vậy? Không được! Tuấn Nam vì nàng bao nhiêu năm mua bữa sáng cũng không có oán trách một câu, nàng làm sao có thể nói bỏ là bỏ như vậy?

Quyết định xong , nàng cắn răng, lén lút rời khỏichăn, thay đổi ý phục, len lén đi ra ngoài.

Nàng muốn làm cho hắn ngạc nhiên, khi hắn tỉnh lại thì đã có một bữa ăn thịnh soạn chờ hắn. Nàng muốn cho Tuấn Nam biết, nàng cũng có thể làm một hiền thê lương mẫu .

Kỉ Diệu mặc áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đóng kí cửa, đang định đi ra đầu hẻm mua bữa sáng, lại bị thanh âm một nữ nhân ở sau gọi giật lại

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” thanh âm tràn đầy tức giận.

Là gọi nàng sao? Kỉ Diệu quay đầu lại. Ừ, nữ nhân kia có chút quen quen! Nàng nhìn kỹ lại —— di! Đây không phải là Tĩnh Hương sao?

Chẳng qua là nàng ta bây giờ diện mạo dữ tợn, thật hoàn toàn không giống nữ nhân ngày đó nàng gặp. Không nghĩ tới khi không hóa trang lại khác đến như vậy .

“Ngươi là —— Tĩnh Hương tiểu thư sao? Ý thật là , không nhận ra ngươi.”Kỉ Diệu hôm nay tâm tình tốt, nói chuyện cũng thật hàm súc, trong nàng ta như vậy nàng nhận ra là rất giỏi rồi nha!

“Ngươi chính là đồ hồ ly tinh!” Tĩnh Hương hung hăng nhìn chằm chằm nàng, chỉa về phía nàng chửi ầm lên.”Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ.”

Wow xiết! Có lầm hay không a! Chẳng qua là không nhận ra nàng, liền mắng người ta không biết xấu hổ ?

“Uy, tiểu thư, ngươi không phải là quá đáng sao?” May mà mới sáng sớm chưa có ai qua lại nha, nếu không lại làm cho mọi người hiểu lầm rồi, thật mất mặt a

Kỉ Diệu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Tĩnh Hương cất bước về phía trước, một bạt tai liền rơi xuống mặt nàng.

Wow chết tiệt… Đau quá! Mùa đông bị bạt tai rất đau. Bất quá đây không phải là trọng điểm, nàng Nhan Kỉ Diệu từ lúc chào đời tới nay chưa từng bị ai đánh như vậy, , nàng hôm nay nhất định phải cùng nàng ta liều mạng.

“Ngươi là nữ nhân điên ——” hỉ Diệu ngẩng đầu, lại phát hiện Tĩnh Hương trên mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, wow! Như vậy thoạt nhìn càng giống quỷ .

“Cũng là bởi vì ngươi!” Tĩnh Hương gần như điên cuồng lên án .”Cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải mới bỏ rơi ta, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tuyệt tình như vậy, bây giờ, cũng bởi vì ngươi, hắn lại muốn chia tay. Tất cả đều là tại ngươi! Nếu ngươi biến mất thì tốt rồi—— “

Mất đi lý tính Tĩnh Hương phát điên giữ chạt hai tay Kỉ Diệu kéo về sau

“Buông! Ngươi hiểu lầm rồi !” Nguyên lai là bởi vì Dương Khải không dạy dỗ tốt nữ nhân của mình, hại nàng mang họa.

Tĩnh Hương nhất định rất yêu Dương Khải, mới có thể mất đi lý trí. Khoan hãy nói, chuyện này nàng quả thật cũng có chút trách nhiệm, cũng là bởi vì nàng đầu óc không rõ ràng lắm, mới chịu đáp ứng Dương Khải.

“Tĩnh Hương, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi hiểu lầm a! Ta cùng Dương Khải căn bản không có gì…”,Tĩnh Hương hoàn toàn nghe không nghe Kỉ Diệu giải thích.

Trời ạ! Nàng chẳng qua là muốn đi mua bữa sáng, làm sao lại biến thành như vậy?”Tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói —— “

“Ngươi câm miệng lại cho ta! Ta đã điều tra qua, cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải vì ngươi mà vứt bỏ ta? Không! Ta muốn ngươi biến mất, ta muốn ngươi biến mất ——” Tĩnh Hương hai mắt đỏ lên, có thể thấy được nàng đã mất đi lý trí.

“Buông nàng ra!” Lúc này Tuấn Nam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy lớn tiếng tiếng thét.

Hắn tỉnh dậy thấy Kỉ Diệu không còn ở bên, bên cạnh lại có tờ giấy ghi “Ta đi mua bữa ăn sáng”, nhưng bởi vì nàng đi quá lâu, nên hắn đi xuống lầu tìm nàng, không nghĩ tới đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy .

Lúc này, một chiếc xe từ đằng xa đi tới, Tĩnh Hương khóe mắt liếc thấy chiếc xe kia, lại hung hăng nhìn chằm chằm Khỉ Diệu.”Chỉ cần ngươi biến mất là tốt.” Tĩnh Hương âm lãnh cười, sau đó hai tay bắt được cánh tay Kỉ Diệu, dùng sức đẩy nàng ra giữa đường ——

“Bíp bíp !” Tiếng còi xe mãnh liệt vang lên

Mắt thấy chiếc xe sắp đụng phải Kỉ Diệu, Tuấn Nam nhào tới đẩy nàng ra nhưng chính hắn lại bị chiếc xe kia tông vào, văng ra xa

Tuấn Nam —— Khỉ Diệu che miệng, nhưng không cách nào kêu ra tiếng.

Nàng chạy về phía trước ôm chặt hắn, chỉ có thể không ngừng đau lòng gọi tên của hắn.”Tuấn Nam… Tuấn Nam…”

Hắn mở mắt ra, thấy khuôn mặt Kỉ Diệu lo lắng, miễn cưỡng cười trấn an nàng.

“Yên tâm, không có chuyện gì, ta rất khỏe, bất quá…” Hắn không muốn nữ nhân hắn yêu mến lo lắng rơi lệ vì hắn , chỉ hy vọng nàng nhanh chóng gọi xe cứu thương mà thôi.”Ta không sao, cùng lắm chỉ gẫy xương mà thôi …..”

Lời còn chưa nói hết, Bùi Tuấn Nam đã bất tỉnh

“Tuấn Nam, ngươi tỉnh lại đi a!” Kỉ Diệu không ngừng gọi hắn.

“Tiểu thư, vị tiên sinh này đã gãy xương, ngươi không nên lắc hắn như vậy, nhanh gọi xe cứu thương đưa hắn tới bệnh viện đi !” Tài xếở một bên vội vã nhắc nhở.

“Đó, dạ, phải” Kỉ Diệu giờ mới hiểu được, Tuấn Nam trước kia thường hay cười nàng không có kiến thức, không chịu nói đạo lý. Nàng luôn mang đến cho hắn nhiều lo lắng, ngồi nhìn hắn xoay qua xoay lại còn bản thân thì ung dung hưởng thụ sự chiếu cố của hắn cho hắn mang đến rất nhiều tai nạn, tê dại vểnh lên, luôn là thụ chiếu cố của hắn

Trong lúc đợi xe cứu thương nàng không ngừng rơi lệ, nàng hối hận, hối hận lắm rồi ..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thuydung