Chap 8

- Cậu không thể xông vào mà chưa có đặt hẹn trước như vậy được ạ?

Cô thư ký chạy đuổi theo Triết Hạn ngăn không cho cậu ấy lao vào phòng làm việc của sếp mình. Nhưng sức của cô gái nhỏ bé làm sao có thể ngăn nổi chiến lang đang hừng hực lửa giận này cơ chứ. Chỉ cần ba bước chân nữa là đã có thể đến nơi cần tìm rồi.

Cậu ấy không chút kiêng nể đạp cửa rồi lao vào.

Ngô Cẩn Mai lúc này vẫn còn tâm trạng từ tốn thưởng thức ly cà phê nóng hổi. Hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao gọn gàng, trên thân mặc trang phục thanh lịch ngồi vắt chân đọc tài liệu. Cô ta sớm đã bị chi phối bởi tiếng ồn bên ngoài. Khuôn mặt kiều diễm ngẩng lên đôi mày ngài khẽ chau lại tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng.

- Cô không nghe được gì từ đàn em của cô sao? Tôi đã nhắc bọn họ về phải báo tin cho cô rồi cơ mà. Hôm nay thư ký của cô làm tôi không vui rồi đấy.

Triết Hạn khác hẳn với sự hùng hổ ban nãy chầm chậm tiến vào. Mỗi bước chân đi là một câu nói nhẹ nhàng nhưng mang ý tứ.

- Cô ra ngoài được rồi.

Ngô Cẩn Mai hất cằm yêu cầu cô thư ký ra ngoài. Trương Triết Hạn vẫn phong thái từ tốn đó tiến lại gần bàn làm việc của cô. Cậu ấy nở nụ cười tinh ranh. Thật khó có thể đoán ra ý tứ đằng sau nụ cười đó. Đưa cặp mắt to tròn đảo quanh căn phòng sang trọng lát gạch hoa văn.

Toàn bộ đều được trang trí những vật phẩm đắt tiền. Đằng sau rèm lụa tối màu là lớp kính trong suốt dày có thể nhìn được toàn cảnh thành phố xa hoa. Cậu ấy bị thu hút bởi tấm bảng chức danh bằng vàng sáng chói đề tên chức vụ của chủ nhân căn phòng này "Phó tổng giám đốc: Ngô Cẩn Mai". Sau đó nắm lấy ly cà phê nâu nhạt nghi ngút khói đặt trên bàn đưa đến chóp mũi cảm nhận hương thơm của nó.

- Hương cà phê thơm thật đấy. Đáng tiếc, chủ nhân của nó lại không kịp thưởng thức hết rồi.

Trương Triết Hạn dứt lời, không nặng nhẹ hất thẳng vào người đối phương.

Ngô Cẩn Mai cho rằng bản thân lợi hại, có thể đối phó với thằng nhóc trước mắt cho nên để mặc nó tung hoành một chút. Cô ta đâu thể ngờ cậu ấy lại làm đến mức độ này.

- Áaaa!! Trương Triết Hạn!!

Cô ta đột ngột bị hất nước nóng không kịp phản ứng chỉ có thể chịu trận, đứng dậy hét lớn tên Triết Hạn. Da mặt bỏng rát. Bàn tay nắm chặt đến nỗi hằn lên cả vết do móng ghim vào.

Cô thư ký nghe thấy tiếng hét lớn vội vã chạy vào xem tình hình liền bị Triết Hạn to tiếng đuổi ra.

- Ra ngoài! Nếu không muốn cô ta mất mặt thì đóng cửa lại rồi ra ngoài đi.

Ngô Cẩn Mai sau một hồi loay hoay với đống cà phê dính trên người quay đập bàn tức giận. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì nước nóng, hai mắt mở to trừng trừng nhìn cậu. Dáng vẻ sang trọng ban nãy cũng biến mất, cổ họng gầm lên tên đối phương, giận tới run người.

- Trương Triết Hạn!!!

Triết Hạn đương nhiên có thể biết trước cô ta sẽ phản ứng như vậy. Đưa ngón út lên ngoáy ngoáy vài đường trong tai làm điệu bộ giả điếc.

- Cô gọi tên tôi lớn tiếng như vậy làm gì?

- Làm sao cậu dám....

- Cô cho rằng bản thân mình là nữ nhân thì tôi sẽ không ra tay sao? Ngô Cẩn Mai!

Triết Hạn bắt lấy bàn tay gầy định giáng xuống mặt mình dùng một lực lớn kéo cô ta gần sát lại. Ngữ giọng càng thêm lạnh lẽo. Bàn tay cũng siết lấy cổ tay cô ả đến đỏ ửng hằn vết.

- Không phải trước đây tôi đã từng nghiêm túc cảnh cáo cô rồi sao? Nếu cô đã quên rồi thì để tôi đây tốt bụng nhắc lại một lần nữa. Cô còn rảnh rỗi bày ra những trò ngớ ngẩn nào thì lần lượt cánh tay, gương mặt xinh đẹp này...

Triết Hạn quét đôi mắt ngọc một lượt, đưa tay chống cằm nghiêm túc suy nghĩ.

- Hmm. Tiếp theo sẽ là gì đây nhỉ? Tôi không dám chắc mình sẽ làm ra việc gì nữa đâu? Hôm nay ly cà phê này mới chỉ là khởi đầu thôi.

Cánh tay bị bỏng lần trước còn chưa khỏi bây giờ lại bị cậu ấy nắm mạnh cổ áo khiến cô ta nhăn mặt đau đớn. Lời ả ta nói ra vẫn cứng rắn cố gắng không để lộ sự run rẩy.

- Cậu Trương đây hiểu lầm gì sao? Không có chứng cứ thì đừng có mà ngang ngược.

- Ầy, sao thế được. Em gái kết nghĩa của cô hôm qua, tay cầm kẹo ngọt đi cùng năm sáu tên đàn ông đứng chặn đường chúng tôi đòi đánh. không lẽ là tôi nhìn nhầm à? Hơn nữa bọn chúng cũng khai ra là cô rồi. Cái giá cho việc làm ngày hôm qua của cô sau này sẽ phải trả rất đắt đấy.

Cậu ấy nói xong dứt khoát bị đẩy cô ta ngã ra ghế sau. Bản thân cũng đắc ý rời đi.

Cổ họng ả ta nghẹn ứ không đáp trả được, tức giận không để đâu cho hết. Cô ta bây giờ trông thật thảm. Cả khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đã lấm lem cà phê. Mái tóc bết dính lại. Quần áo bị kéo đến nhăn nhúm, giấy tờ tài liệu rơi đầy trên nên đất.

- Trương Triết Hạn!! Tên khốn khiếp!!!!

Ngô Cẩn Mai giậm chân bùn bụp xuống nền gạch, thét lên cái tên đầy oán hận. Cái miệng nhỉ xinh đẹp không ngừng chửi rủa. Cô ta lại bị một đứa kém tuổi mình vắt mũi chưa sạch đến sỉ vả. Cô ả mang sự tức giận dùng sức gạt một đường, tất cả tài liệu đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất.

Cửa thang máy vừa đóng, thang máy bên cạnh lại mở ra. Người đàn ông tiêu soái, cao lớn cùng vài người của mình bước vào. Cung Tuấn vẫn một thân tây trang gọn gàng như ngày nào. Khí thế lấn át người khác, bước chân dài tiến thẳng về phòng làm việc phía trước.

Cộc, cộc, cộc.

- Vào đi.

Ngô Cẩn Mai đang dùng khăn bông loay hoay lau lại mái tóc ướt đẫm cà phê của mình. Vừa nhìn thấy Cung Tuấn  hành động luống cuống có chút xấu hổ động tác tay cũng nhanh hơn một chút. Quần áo vẫn chưa kịp thay, cô xoay người vào trong, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình.

- Anh...chờ...chờ em một chút.

- Em cứ lau xong đi, tôi không vội.

Ngô Cẩn Mai nghe được âm điệu dịu dàng chất chứa sự thấu hiểu. Trong lòng dâng lên cảm động, sự bối rối ban nãy đã bay sạch thay bằng  vẻ mặt oan ức. Đôi mắt từ khi nào đã đẫm lệ hướng phía anh ấm ức kể tội. Cô ta sợ mùi cà phê trên người mình khiến anh khó chịu không dám bước đến chỗ anh ngồi. Chỉ có thể ngồi đối diện anh, bộ dạng e ấp mang nỗi uỷ khuất. Trên tay vẫn cầm khăn thấm cà phê.

- Triết Hạn lần này tới thẳng công ty tới gây sự với em.

Cung Tuấn gật gật đầu quan sát căn phòng bừa bộn của cô liền đoán ra được tình hình rồi.

- Với tính cách của nó chắc chắn sẽ tìm đến em.

- Anh...anh đã sớm biết tại sao không ngăn cản nó lại? Thằng nhóc đó...

Ngô Cẩn Mai bắt gặp ánh mắt nặng nề của Cung Tuấn đang chăm chăm nhìn mình liền dừng lại một chút. Thay đổi xưng hô của mình.

- Cậu ấy hất cà phê vào mặt em trước mắt nhân viên của em. Em thật sự rất nhục nhã. Anh nhất định phải làm chủ cho em.

Cô ả dùng giọng mũi giãi bày lại nguyện vọng. Một tay nắm lấy tay anh, một tay đưa khăn đang cầm trên tay chấm vào khoé mắt giả bộ uất ức khóc. Cơ thể ưỡn ẹo tiến gần anh thêm một chút.

Cung Tuấn nhàn nhạt cúi mắt nhìn xuống không nhìn đối phương nữa, bận rộn xoay chiếc nhẫn trên tay vài vòng.

- Em muốn làm chủ sao đây?

- Anh bắt cậu ấy đến trước mặt mọi người đường hoàng xin lỗi em. Dù sao trong tương lai chúng ta cũng là người một nhà. Hơn nữa cậu ấy là con trai bảo bối của anh, cũng rất nghe lời anh. Anh nói vài ba câu cậu ấy sẽ làm theo thôi. Em cũng không phải lại loại người nhỏ nhen gì. Chỉ cần cậu ấy thành thật nhận lỗi em nhất định sẽ bỏ qua a.

Cung Tuấn mỉm cười một cái, chớp mắt đã thay đổi thái độ, ánh mắt sắc lẹm ngước nhìn cô.

- Nếu đã biết đó là con trai cưng của tôi, cô còn dám sau lưng tôi dở trò với nó. Còn kêu người dùng dao. Cô định giết chết nó sao???

Anh ấy đột nhiên lớn giọng hất tay ra làm cô ta giật mình, hai mắt mở to ngạc nhiên. Anh ấy chưa bao giờ tức giận như vậy.

Chiêu làm nũng này không dùng được rồi.

- Em...em không có.

- Triết Hạn đã nói cho tôi biết rồi, nó đã nhìn thấy em gái của cô ở đó.

Ngô Cẩn Mai nghe thấy cái tên Triết Hạn liền muốn bùng nổ. Tại sao cái gì cũng là vì Triết Hạn. Cậu ta nói một câu anh đều tin một câu. Còn tôi có gào khản giọng anh cũng hoài nghi tôi.

- Triết Hạn! Triết Hạn! Đừng có cái gì liên quan đến Triết Hạn cũng đổ cho tôi. Nó bị đứt tay, bị ốm, bị ngã chẳng lẽ cũng là do tôi làm hết sao? Anh chỉ vì một lời chưa xác thực của nó mà đến công ty tôi, ra uy với vị hôn thê của mình!! Anh cho rằng vì tôi yêu anh nhiều hơn nên muốn làm gì thì làm hay sao?

- Ngô Cẩn Mai! Nó bị đứt tay hay những cái khác tôi đều không truy cứu cô. Nhưng nếu nó bị thương hay nguy hiểm đến tính mạng dù chỉ một chút, tôi nhất định sẽ hỏi tội cô.

Cổ họng cô ta nghẹn lại, bặm môi ấm ức đến phát khóc. Trông dáng vẻ tội nghiệp vô cùng. Nhưng Ngô Cẩm Mai vẫn chưa biết vị trí của mình đặt ở đâu.

Lời lẽ vẫn kiên quyết chối tội.

- Không có bằng chứng thì đi về đi. Tôi không muốn chúng ta vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau.

Cung Tuấn biết cô ta sẽ đòi bằng chứng, nhẹ nhàng đẩy chiếc USB nhỏ đen tuyền về phía cô ta.

- Cô muốn có bằng chứng? CCTV ở gần trường đã quay được cảnh chị em kết nghĩa của cô dẫn theo đám đàn ông to con dồn hai đứa nhóc vào một góc. Bạn của Triết Hạn cũng vì cứu nó mà tay áo bị dao cứa qua làm rách. Cô còn muốn chối nữa sao?

Cô ta mím chặt môi, đôi mắt ghim vào vật nhỏ đang đặt trên bàn. Đôi lông mày nhíu chặt.

- Vốn dĩ muốn đến để nghe cô giải thích. Xem ra tính cách của cô vẫn ngang ngược như vậy. Được rồi, việc này kết thúc ở đây đi.

Cung Tuấn mệt mỏi đứng dậy vươn mình một cái. Giọng nói lạnh nhạt lại thêm vài phần xa cách.

- Hôn nhân của chúng ta cũng như vậy mà kết thúc luôn đi.

Ngô Cẩn Mai không ngước nhìn anh. Cô ta chỉ vừa nghe đến việc anh ấy không truy cứu việc này nữa liền ôm bụng nhẹ nhõm. Tuy nhiên câu nói này của anh ấy mới làm cho cô chết trân.

- Anh chỉ vì một đứa con nhặt từ đâu không biết mà muốn huỷ hôn với tôi?

- Ăn nói cho cẩn thận. Sao lại vì nó được? Hợp đồng hai bên công ty bị huỷ rồi. Chúng ta dừng lại được rồi.

- Cung Tuấn! Anh có thể nói những lời đau lòng này mà mặt không đổi sắc ư? Anh thừa biết là tôi thật sự rất yêu anh mà.

Ngô Cẩn Mai không cam tâm nhìn hạnh phúc trước mắt bị huỷ hoại. Cô ta nhìn lên, ánh mắt bộc lộ đau lòng không tả siết, giọng nói mềm mại lại càng thêm run rẩy.

- Nếu như cô thật sự yêu tôi, hẳn sẽ không làm hại đến con trai tôi.

Cung Tuấn chẳng chút mảy may lạnh nhạt quay lưng để lại thân ảnh nhỏ đáng thương đằng sau, một đường hướng ra cửa.

Ngô Cẩn Mai nhìn điệu bộ cứng rắn của anh liền hoảng sợ, gấp gáp đuổi theo giữ tay anh lại thấp người cầu xin.

- Anh à...Anh à, em xin lỗi. Em xin lỗi mà. Anh có thể nào thu lại lời nói vừa rồi không...hức...
Em không thể nào sống thiếu anh được đâu. Làm ơn đi mà!

- Người cô cần xin lỗi không phải là tôi đâu.

Cung Tuấn mãnh mẽ gỡ bàn tay đang bám chặt trên cánh tay. Anh ấy thật sự không có một chút suy nghĩ nào cảm thương cho người phụ nữ nhỏ trước mắt.

Ngô Cẩm Mai vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố chấp níu lấy.

- Cung Tuấn! Anh à, làm ơn suy nghĩ lại đi anh. Em khó khăn thế nào mới có thể ở bên anh. Anh không thể cứ như vậy mà chia tay được.

Cô ta cố gắng vô dụng rồi. Bóng lưng Cung Tuấn đã mất hút sau cánh cửa gỗ lớn. Không thể chấp nhận những gì vừa xảy ra trước mắt, Ngô Cẩn Mai ngồi sụp cuống đất, ôm lấy ngực bật khóc nức nở. Tiếng khóc thê lương vang lên khắp cả căn phòng khiến cho người bên ngoài không dám chạy vào giúp đỡ.

Chuyện mất mặt này của cô ta sẽ nhanh chóng được lan ra toàn công ty thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top