Chap 24

Hai người cuối cùng cũng trở về đến nhà. Dì Lâm đã đứng trước cửa niềm nở chào đón. Thật giống như mẹ chờ con về, vừa thấy người bước xuống đã cười hiền hậu, đưa tay ra đón lấy tay Triết Hạn.

Cậu ấy còn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó vừa nhìn thấy bà liền bày ra bộ mặt bán manh. Rõ ràng là dì Lâm định đỡ cậu ấy xuống xe. Cuối cùng dáng người to lớn kia ngược lại thành dìu bà vào nhà. Bỏ quên luôn Cung Tuấn ở sau xe lấy đồ.

- Dì Lâm, cả tháng chẳng đến thăm con. Thật buồn nha.

Triết Hạn vừa đặt chân vào nhà đã dụi dụi làm nũng. Lại bị bà đẩy ra, vuốt nhẹ chóp mũi một cái.

- Buồn gì chứ? Không phải con ở bên cạnh ai đó tươi cười cả ngày hay sao? Bây giờ lại trách ta không tới thăm con, có khi ai đó đã sớm quên ta rồi cũng nên.

- Không có. Con rất nhớ dì đó.

Dì Lâm xoa đầu cậu nhóc kia chiều chuộng. Dịu giọng nhắc nhở.

- Mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm. Đã sắp trở thành papa người ta rồi trẻ con như vậy.

- Không ăn đâu. Con muốn ôm dì thêm một chút.

Mắt to híp tịt lại cười đùa. Không để ý rằng ánh sáng trước mặt bị che khuất bởi bóng lưng người nào đó. Cung Tuấn đanh mặt nhìn cậu làm trò. Đưa tay túm lấy cổ áo kéo người đang dính như keo trên người dì Lâm lôi ra.

- A! Ba đừng kéo.

Triết Hạn bị lôi đi đột ngột bèn lớn miệng hô to. Điều này như tiếp thêm động lực cho anh trừng trị người này, đã không muốn ăn cơm còn dùng sai xưng hô. Cung Tuấn cúi thấp người ôm lấy chân cậu bế thốc lên vai mang lên phòng. Lúc lên còn lấy tay vỗ cái mông tròn một cái làm người trên vai không ngừng giãy giụa.

Thật ra người nhỏ hơn đâu có quên, chỉ là trước mặt người lớn nên nhất thời chưa dám gọi.

Vừa đặt chân xuống đất đã ngã xuống đệm mềm. Thở nhẹ ra một hơi, thật là dễ chịu. Ban nãy cũng chẳng mất công leo cầu thang. Ánh mắt lập tức dừng lại nhìn vào chiếc đèn chùm trên trần nhà. Ngẫm nghĩ một lúc nhận ra điều khác lạ mới bật dậy hỏi.

- Ơ, anh cho sửa lại phòng sao?

- Đây là phòng của tôi.

Khuôn mặt trẻ con ngơ ra. Sau đó há miệng "Ồ" lên một tiếng, biểu cảm chuyển từ ngạc nhiên sang hiểu chuyện. Triết Hạn liền đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Vừa bước chân đến mép cửa đã bị ai đó kéo lại.

- Em đi đâu?

Cung Tuấn nhướn một bên mày thắc mắc hỏi cậu. Trương Triết Hạn lại rất thản nhiên giải đáp.

- Về phòng của em.

- Em làm gì còn phòng nữa.

- Tại sao?

- Phòng đó tôi dọn để đồ rồi.

Trương Triết Hạn đứng đờ ra. Mới vắng nhà có một tháng, phòng của mình đã bị dọn thành nhà kho. Cậu ấy bức xúc liền hỏi một tràng dài.

- Em mới đi có một tháng, anh lại biến phòng em thành phòng để đồ??! Không chịu đâu! Tại sao lại dọn đồ của em? Anh còn chưa hỏi qua em? Vậy sao này em phải ở đâu?...

Cung Tuấn bị lời trách móc dội vào tai xối xả lại chỉ có thể chạy tới bịt miệng nhỏ kia lại, ôn tồn giải đáp.

- Em có thể ở với tôi!

- Ở với anh?

Cung Tuấn gật đầu chắc nịch. Ban nãy cậu ấy còn đang định làm mình làm mẩy muốn đòi lại quyền lợi cho mình. Vừa nghe thấy câu ở chung kia lập tức dừng lại, đầu nhỏ mang ngay suy nghĩ không đứng đắn. Hai má phiếm hồng cả lên, tay đan vào nhau ra vẻ bối rối.

- Vậy mấy chuyện kia...

Aida, người ta là đang ngại nha.

Anh ấy nhìn vẻ mặt kia không nhịn được gõ đầu cậu một cái. Làm bộ làm tịch, thích muốn chết giả vờ. Có phải bọn họ chưa từng làm chuyện thân mật đâu chứ, đến hài tử cũng mang luôn rồi.

Căn phòng nhạt nhoà hàng ngày đã được tô thêm màu sắc. Ga trải nệm màu ghi sáng cổ điển, bàn làm việc nhỏ đặt cạnh cửa ra vào, cạnh bàn hay cạnh giường đều được mài dũa cẩn thận. Dưới chân trải chiếc thảm bông mềm. Một bộ bàn ghế salon đặt trước giường tiện cho việc ngồi uống trà đọc sách. Còn có cả một bàn nhỏ đựng đồ cạnh giường. Cách bày trí lại cũng khiến cho phòng trở nên thoáng hơn. Nếu như buổi đêm cậu ấy có thức dậy cũng không lo bản thân vấp chân mà ngã.

Trương Triết Hạn chỉnh lại mái tóc dài ngắm nhìn căn phòng mới đến thoả mãn, rồi đột nhiên ngồi xuống giường nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện mà bản thân vừa quên mất.

- Làm sao lại buồn rồi? Không phải em thích căn phòng này lắm sao?

Vẻ mặt của cậu ép Cung Tuấn phải bước tới hỏi han. Ban nãy còn cười không ngậm miệng bây giờ lại mang vẻ mặt đăm chiêu kia. Từ sau khi gặp cậu nhóc đó thì suốt đường về đều bày ra bộ dạng này.

- Cậu nhóc lúc nãy, có phải trông thấy rất quen mắt không?

- Quen mắt? Tôi còn chưa gặp cậu ta bao giờ!

Trương Triết Hạn chống cằm lục lại trí nhớ. Đôi mắt đó tránh né đó không biết đã từng nhìn thấy ở đâu. Bản thân một mực nhận người quen.

- Kỳ thực rất quen. Hình như em đã gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải.

- Hoá ra từ trên xe đến giờ không thèm quan tâm tôi là vì nghĩ đến cậu ta sao? Tôi còn tưởng rằng em còn giận nữa chứ?

Cung Tuấn bĩu môi thở hắt ra một hơi. Trong lòng có hơi chua một chút. Còn tưởng ai kia vì giận nên mới làm lơ mình, hoá ra là trong đầu toàn nghĩ về người đàn ông khác.

Trương Triết Hạn lại rất biết dùng thởi điểm trêu chọc anh.

- Làm sao? Cung tổng đây không vui rồi sao?

- Em để tâm nhiều người quá rồi đó.

Cậu ấy tiện nhắc nhở anh thêm một câu. Tay đưa lên làm động tác xoa bụng, mắt nhìn anh đắc ý.

- Anh chuẩn bị tinh thần ra rìa đi.

Trương Triết Hạn rút thẻ từ trong túi ra khua khua trước mặt anh.

- Mới không thèm. Trả thẻ đây. Lần sau còn lấy tiền tôi đi mời mấy cô gái khác uống nước nữa thì liệt giường nghe chưa?

- Còn lâu mới sợ. Bây giờ em có hạt đậu nhỏ bảo kê rồi.

Trương Triết Hạn vỗ vỗ bụng tròn tự hào, nói xong liền vươn vai đứng dậy đi thay quần áo. Cung Tuấn đã thành công đánh lạc hướng ai kia, tạm làm cho cậu ấy quên đi cậu nhóc ban sáng.

Cậu ấy đi theo dãy hàng lang xuống tầng ăn trưa. Phòng hiện tại của hai người bọn họ nằm ở trong góc sâu nhất, cuối hành lang. Bản thân lúc nãy được ôm lên nên cũng không kịp đi tham quan tầng mới. Tầng một chẳng thay đổi nhiều, chỉ có tầng hai là được sửa lại.

Trương Triết Hạn lướt chân đi ngang qua liền bất chợt dừng lại. Cậu ấy ngẩn người mất vài giây mới chịu quay người lại xác nhận hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy, không tin vào mắt mình.

Sở dĩ phải thất thần là bởi vì căn phòng này phát sáng nổi bật giữa nét cổ điển chủ đạo trong căn nhà. Phòng nhỏ mang hai màu tươi sáng hoà lẫn vào nhau không hề rối mắt. Lớp sơn xanh dương mát mẻ đan xen cùng màu hồng điểm lên. Trung tâm phòng đặt một chiếc cũi gỗ màu trắng nhỏ. Trên cũi đã gắn dây đồ chơi bằng bông đáng yêu.

Bên cạnh là chiếc giường tầng trải đệm êm ái. Tủ quần áo cùng tông màu với khăn và quần áo mới đã giặt xếp gọn gàng. Bàn học được đặt gần cửa sổ. Gấu bông xếp hàng dài trên giá sách. Bộ đồ chơi thông minh ban nãy cậu nằng nặc đòi mua nay đã nằm gọn gàng một góc phòng.

Cậu và anh ấy đúng là tâm linh tương thông. Đồ cậu muốn mua cho bé con đều ở đây cả rồi. Bảo sao Cung Tuấn cứ nhất quyết phản đối cậu mua nó. Nhưng bản thân còn tính toán còn xa hơn cậu, mua cả bàn học chữ cho con luôn rồi.

- Anh...

Trương Triết Hạn trên mặt vẫn giữ nét bất ngờ. Đứng thần trước cửa mấp máy gọi người kia. Cung Tuấn nãy giờ chắp tay đi theo sau lưng cậu ấy. Từ đằng sau chậm rãi đặt cằm mình lên đầu Triết Hạn, tay vòng qua eo ôm lấy. Triết Hạn cả người lọt thỏm vào lòng anh. Sự chênh lệch chiều cao này thật vừa vặn.

- Có thích không?

- Em...

Còn phải hỏi sao?

Cổ họng ai kia như nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu biểu đạt suy nghĩ. Cậu ấy còn đang suy tính xem tiếp theo nên chuẩn bị những gì để chào đón thành viên mới. Vậy mà một mình anh ấy đã tự mình chuẩn bị hết.

Triết Hạn xoay người lại, ánh mắt yêu thương nhìn anh. Cánh tay vòng qua cổ anh, giọng nói mềm dịu cảm kích, nhún chân đặt nhẹ môi lên môi đối phương.

- Em rất thích.

Cung Tuấn chu môi thoả mãn đáp lại cái nhìn cùng nụ hôn của người kia. Miệng lại không nhịn được đòi hỏi.

- Thưởng như vậy vẫn chưa đủ đâu!

Trương Triết Hạn buông môi ra, người vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Mắt chăm chú nhìn anh chẳng rời, chuẩn bị nói những lời thật lòng.

- Ban nãy, em thật sự rất giận. Bởi vì em cho rằng anh chỉ toàn nói xuông, chịu trách nhiệm với con hay gì đó đều là vì muốn lấy lòng em nên mới nói đại như vậy. Trong lòng còn đang trách anh vô tâm không biết lo xa. Nhưng mà nhìn thấy anh dày công sắp xếp phòng như này. Em quả thực rất cảm động.

Lời vừa dứt cả người cũng bám chặt lên người ai kia. Cánh tay siết thêm một vòng, kéo gần khoảng cách của hai người, chờ đợi anh đáp lời.

Cung Tuấn nhìn xung quanh phòng một lượt gật đầu với thành quả của mình, không uổng công bản thân tỉ mỉ. Hiện tại đổi lấy được một nụ cười của người trước mắt.

- Bởi vì không biết là con trai hay gái, cho nên tôi mới chọn hai màu này. Còn có tủ hay giường đều là tự mình đóng...

Chưa đợi anh nói hết cậu ấy đã kéo cổ anh, làm anh đón nhận nụ hôn trong sự bất ngờ. Nhưng Trương Triết Hạn thật vụng về, đã ép người ta gần gũi đến vậy rồi lại chỉ đơn thuần là chạm môi.

Cung Tuấn kinh nghiệm đầy mình chuyển sang thế chủ động, giờ tay nâng mặt cậu lên, một tay giữ chặt sau eo. Đầu lưỡi nhanh nhẹn di chuyển vào khoang miệng ai kia tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Dây dưa một hồi toàn thân đều tăng nhiệt, từ từ di chuyển qua vành tai mẫn cảm rồi xuống đến mút mạnh cần cổ trắng ngần. Bờ vai mỏng cùng xương quai xanh quyến rũ đều được Cung Tuấn rải nụ hôn lên khắp.

- A!

Chân Triết Hạn như mềm nhũn ra, đứng chẳng vững nữa, dần dần dựa về phía anh. Đưa tay lên miệng ngăn bản thân kêu ra âm thanh mị hoặc. Đến khi tấm lưng qua lớp áo mỏng cảm nhận được khí lạnh của tường truyền tới cùng với tiếng gọi phát ra từ người ở tầng dưới.

- Hai đứa còn làm gì lâu vậy, mau xuống ăn cơm.

Anh ấy nghe thấy tiếng người vẫn quyến luyến chưa chịu buông ra. Triết Hạn toàn thân đã nóng lên như lửa đốt. Khuôn mặt đỏ ửng như táo đỏ, bị giật mình mới đẩy anh ấy. Miệng không tự chủ, lắp bắp nói.

- Em...em xuống dưới trước.

Đưa tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch cùng đầu tóc rối bời, lau đi sợi chỉ bạc còn vương trên khoé môi, che mặt e thẹn chạy xuống dưới nhà. Vừa ra khỏi phòng cậu ấy còn tự gõ đầu trách bản thân mê muội, vô thức bị cuốn theo Cung Tuấn.

Anh bị đẩy ra lại chẳng thèm nổi giận, nhìn theo bóng dáng luống cuống ngại ngùng của người chạy trước mà đứng cười.

- Tha cho em lần này.

Sau đó cũng lững thững đi theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top