Chương 5


Thấy Cung Tuấn đã bình thường trở lại, Trương Triết Hạn hài lòng cầm đũa lên nhét vào miệng một vài miếng mì gạo.

Anh còn có chút không yên tâm, Cung Tuấn trong quá trình đánh dấu thể hiện sự ham muốn chiếm hữu và kiểm soát mạnh liệt, cưỡng bức chính mình phải trả lại gấp nhiều lần thứ mình đã nhận. Cung Tuấn, cái con người vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu này thực sự có thể sống một mình ở thời này sao.

Pheromone hóa ra kinh khủng như vậy, Alpha trẻ tuổi trước mặt thực sự là một quả bom hẹn giờ.

Điều quan trọng là cả hai lần để cậu ta đánh dấu này, đều là tự mình đưa mình đến cửa. Sự bỉ ổi trong lòng Trương Triết Hạn đã quỳ xuống mà kêu lên " Trời ơi".

Anh lại đặt đũa xuống, anh muốn tự mình cứu lấy cái mạng nhỏ này: "Thầy Cung, còn chuyện nữa."

Cung Tuấn ngẩng đầu lên, tha thiết nhìn anh, lúc này khóe miệng Cung Tuấn không kìm được mà cảm thấy vui mừng.

"Trước kia ,cậu cũng đánh dấu như vậy ..........với những Omega khác sao?"

Trương Triết Hạn chỉ vào vết đỏ trên cổ không thể che đi được, ước chừng hôm nay nhân viên trang điểm sẽ rất đau đầu đây.
Nụ cười trên khuôn mặt Cung Tuất đông cứng lại , cậu biết rằng Trương Triết Hạn chắc hẳn đã hiểu nhầm đây chỉ là đánh dấu để trả nợ lần trước, nghĩ rằng những đánh dấu đó chỉ đơn thuần là những hành vi do pheromone điều khiển. Cậu không quay đầu tức giận nghiến răng, hồi lâu sau mới nhìn về phía Trương Triết Hạn, hít sâu một hơi, không thể mất bình tĩnh trước thầy Trương.

"Trương Triết Hạn, anh là Omega đầu tiên của em."

"Hả?" Trương Triết Hạn ngẩn ra. Anh nghĩ rằng Cung Tuấn là kiểu người nếu bị ném vào giữa đám đông sẽ được chú ý vì khuôn mặt và chiều cao của một Alpha đã trải qua rất nhiều trận chiến, tuy rằng có chút ngốc nhưng chỉ cần dựa vào khuôn mặt của cậu đủ để áp đảo rất nhiều Omega phẩm chất cao.

Cung Tuấn nhìn thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của anh, liền hỏi anh: "Thật đấy, anh không tin à?"

Trương Triết Hạn ngửa người ra sau nháy mắt cười xấu xa: "Anh tin~ Anh đương nhiên tin ~"

Thoạt nhìn chính là không tin.

"Trương Triết Hạn!" Cung Tuấn buồn bã gọi tên anh, nghĩ xem mình có thể nói gì để thuyết phục anh, Thầy Trương giảo hoạt thân yêu của tôi ơi.

Mà bản thân kẻ giảo hoạt nào đó cứ bộ dạng đùa giỡn bước tới gần thuận tay sờ sờ má Cung Tuấn.

"Trương Triết Hạn, em đánh dấu anh không phải là vì pheromone. Em đã nói là em không muốn đánh dấu anh." Cung Tuấn mặc kệ anh làm cái gì, vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Bởi vì em thích anh."

Trương Triết Hạn dừng bàn tay đang sờ trên má Cung Tuấn lại, nụ cười giễu cợt biến mất ngay lập tức.

Cung Tuấn vừa xấu hổ vừa sợ hãi nên nhanh chóng vỗ vào tay Trương Triết Hạn, cúi đầu ăn mì gạo. Làm thế nào lại nói ra rồi? Còn không phải là bị thầy Trương ép buộc.

Lỡ như, lỡ như Thầy Trương ghét mình thì phải làm sao đây?

"Cung Tuấn, cậu có thể, có thể là lần đầu tiên đánh dấu Omega cho nên mới hiểu lầm thành loại cảm giác kia?"

Trương Triết Hạn tự tìm lý do cho sự yêu thích này của cậu, anh cảm thấy điều này là không có khả năng, Cung Tuấn làm thế nào có thể thích anh được chứ. Mặc dù chính anh cũng nghi ngờ điều đó, biểu hiện tối hôm qua của anh đơn giản chỉ là cảm giác của cơ thể. Nhưng anh luôn cảm thấy loại hành vi thuần túy chỉ xảy ra giữa Alpha và Omega, mỗi lần đều là vì thỏa mãn sự ham muốn khi đối phương cần đến chứ không phải sự yêu thích.

"Có lẽ, cậu chỉ là quá nhập vai rồi?"

Giống như Chu Tử Thư yêu Ôn Khách Hành, có lẽ Cung Tuấn cũng là yêu nhân vật Chu Tử Thư trong bộ phim? Trên thực tế, đây là điều anh sợ nhất , ngay chính mình cũng bị cuốn vào vai diễn trong bộ phim, không biết bản thân mình yêu Ôn Khách Hành, hay là yêu với Cung Tuấn.

Anh muốn giết chết khả năng này, bắt đầu bằng cách giết chết sự hiểu nhầm là yêu thích này của Cung Tuấn.

Cung Tuấn trả lời một cách dứt khoát: "Không, người em thích chính là Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn người có thể dùng lời nói làm tổn thương người khác."

Trương Triết Hạn bị những lời nói lúc này làm cho sửng sốt, nhưnng anh nhanh chóng phản ứng lại, tránh mặt đi: "Đừng đùa nữa ... Ha ha ... Cậu đừng nói như vậy, lần sau anh vẫn sẽ để em đánh dấu. Trong đoàn cũng không có nhiều Omega........"

"Vậy thì em sẽ không bao giờ đánh dấu anh nữa." Cung Tuấn ném đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Trương Triết Hạn vừa yêu vừa hận: "Em sẽ chứng minh cho anh thấy. Em sẽ không bao giờ đánh dấu anh nữa cho đến khi anh thừa nhận rằng, em là thật sự thích anh!"

" Vậy anh cũng sẽ không đánh dấu em nữa." Trương Triết Hạn thực sự không hiểu được thái độ của con người này, bản thân không thừa nhận việc được yêu thích cũng có tội sao?

"Rõ ràng là em thích anh vậy mà ..." Cung Tuấn cau mày, trầm giọng nói.

Mặc dù tức giận nhưng cậu cũng không thể làm gì đối với Triết Hạn. Cậu chính là đối với con người này vô cùng nhẫn nhịn. Mấy ngày nay Trương Triết Hạn tâm tình không tốt nay lại bị chính mình bắt thóp, hiện tại anh cũng rất ấm ức.

Trương Triết Hạn cười lấy một đôi đũa mới từ hộp đựng đũa, nhét vào tay anh: "Mau ... ăn xong rồi quay lại làm việc."

Cung Tuấn nghe theo lời anh.

Trong hai tháng sau đó, Cung Tuấn không hề nhắc đến bất cứ điều gì về việc đánh dấu, Cậu ấy vẫn giống như trước đây , cả ngày đều dính lấy Trương Triết Hạn, cũng nhau đọc lời thoại, cùng nhau ăn uống, cùng nhau trang điểm và sinh hoạt như bình thường. Giống như là không hề có chuyện Trương Triết Hạn phân hóa thành Omega, và cũng giống như cậu chưa bao giờ đánh dấu anh.
Trong khoảng thời gian này, Trương Triết Hạn đã hai lần tiêm thuốc ức chế, điều kỳ lạ là thời kỳ phát tình của Cung Tuấn không bao giờ xảy ra nữa.

Trương Triết Hạn thậm chí mơ hồ mong đợi trong lòng rằng một đêm khi mở cửa phòng, anh sẽ nhìn thấy Cung Tuấn đang nằm trên giường co rút và muốn đánh dấu anh. Tuy nhiên, không có gì xảy ra, mỗi khi cánh cửa được mở ra, đều là một chiếc giường trống rỗng với một chút mùi vani.

Anh đã lâu không ngửi thấy mùi bạc hà, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Hạt bạc hà tranh thủ lúc này bén rễ trong lòng anh đâm chồi nảy lộc, cuối cùng lớn lên thành rừng lá tươi tốt, hấp dẫn người hái.

Rõ ràng là chính anh đã từ chối yêu thích của cậu, Trương Triết Hạn khổ não, anh tự nghi ngờ chính mình. Hai người bọn họ hòa hợp với nhau bất kể ngày hay đêm, mối quan hệ ngày càng sâu sắc dù muốn hay không. Anh sợ, anh không muốn sát thanh kết thúc, lưu lại cho bản thân sự tan nát chờ đợi một người sẽ không bao giờ đến nữa.
Sự nghi ngờ của anh chấm dứt trong một đêm đọc kịch bản.

Tối hôm đó, hai người hẹn nhau ở phòng Cung Tuấn để chuẩn bị lời thoại cho ngày mai, Trương Triết Hạn đi vào phòng tắm của Cung Tuấn, kết quả nhìn thấy trên bồn rửa tay một lọ thuốc ức chế của Alpha đã được sử dụng.

Trương Triết Hạn không lý giải được nữa, anh cầm lấy thuốc ức chế lao tới chỗ Cung Tuấn, hỏi cậu: "Em dùng thuốc ức chế? Em tại sao lại dùng thuốc ức chế?!"

Cung Tuấn vùi đầu không dám nhìn anh, nhỏ giọng đáp: "Anh dùng được, vì sao em lại không dùng được."

"Thuốc ức chế Alpha có thể giống nhau sao?!"

Gần đây Cung Tuấn thỉnh thoảng sắc mặt đột nhiên trắng bệch đổ mồ hôi dữ dội, lúc nghiêm trọng còn không đứng dậy được, Cung Tuấn nói rằng đó là do bụng cậu đang khó chịu, Trương Triết Hạn cũng tin điều đó.

Bây giờ Trương Triết Hạn đang tự mắng mình là ngu ngốc, sao anh có thể thực sự tin vào điều đó.

" Đánh dấu anh thế nào? Omega mùi vani của anh xúc phạm đến em sao?!"

" Em nói rồi! Anh đừng tưởng rằng em đánh dấu anh bởi vì pheromone, em sẽ không đánh dấu!"

"Lý do gì đó còn quan trọng sao ? Em tự mình tiêm thuốc ức chế, nguy hiểm như thế nào em có biết không?"

Cung Tuấn bị anh mắng thậm tệ đến mức nhếch môi không trả lời được nên trong lòng phải thầm nói: " Em không đánh dấu, em là Cung Tuấn, cho dù có chết, dù có nhảy xuống từ đây xuống cũng không đánh dấu anh ".

Quan tâm tắc loạn, cuối cùng Trương Triết Hạn cũng hiểu được ý tứ của bốn chữ này.
Lúc này, anh lại đưa cổ mình đến trước mặt Alpha trẻ tuổi này, kiêu ngạo xé ra miếng dán ức chế: " Lão tử muốn ngươi cắn một cái!"

" Em không cắn!"

Giằng co không được,Trương Triết Hạn tức giận đến mức đóng sầm cửa chạy ra ngoài.
Khi trở về phòng, đầu óc Trương Triết Hạn rối bời, anh bị kích động bởi việc sử dụng thuốc ức chế của Cung Tuấn, Alpha là loại ngu ngốc gì, vì để chính minh thực sự đã tự làm tổn thương chính mình ?

Không được, đã đến lúc sử dụng tác dụng của pheromone Omega . Trương Triết Hạn lần đầu tiên phát hiện ra rằng mình có một chút may mắn với vóc dáng của quả vani này.

Một vài ngày sau, ngày mà pheromone Omega phát ra mạnh mẽ nhất, Trương Triết Hạn đem tất cả các thuốc ức chế của mình gói kín và giấu chúng trong thùng nước bồn cầu, táo tợn mặc đồ ngủ chạy đến gõ cửa phòng Cung Tuấn.

" Thầy Cung, mở cửa."

Ngay khi Cung Tuấn vừa mở cửa, cậu đã bị pheromone mùi vani làm cho hoảng loạn đến mức kéo Trương Triết Hạn vào: "Anh điên rồi, nguy hiểm quá!"

"Anh hết thuốc ức chế rồi, không mua được. Nửa đêm không có chỗ nào để mua ..."

Trương Triết Hạn ngồi trên giường, miệng nhếch mép, nhìn thấy chăn trải giường còn mới, liền nằm xuống lăn qua lăn lại, dừng lại một tay chỉ chỉ tạo dáng: " Hay là, chi bằng em đánh dấu anh đi. "

Mùi pheromone nóng đến kinh khủng, Cung Tuấn đỡ trán hít một hơi thật sâu, nhưng cậu không quên mình đã nói gì nên quay đầu bỏ đi.

"Này này!" Trương Triết Hạn suýt chút nữa ôm lấy đùi cậu, nhưng cũng không ngăn được cậu đi ra ngoài.

Vài phút sau, Cung Tuấn quay lại, trên tay cầm theo thuốc ức chế, bước vào cửa lập tức kéo Trương Triết Hạn đang nằm trên giường giả vờ như một xác chết kéo dậy, nắm lấy cánh tay anh, vén ống tay áo ngủ lên.

"Em đã xin một ít từ Diệp Bạch Y. Đừng đùa như thế này. Nó quá nguy hiểm". Cung Tuấn khéo léo tiêm thuốc ức chế vào cơ thể anh rồi kéo tay áo anh lại.

Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt quan tâm của cậu, anh không hề nóng nảy.

Anh đối với người khác đều có chút nóng nảy.

Giống như một lão quái vật

Vài ngày sau, thủ đoạn cũ của Trương Triết Hạn đã lặp lại.

Ngay khi ngã xuống giường của Cung Tuấn. Cung Tuấn đã bắt đầu lùi lại. Lần này anh nhếch mép cười khi Cung Tuấn quay đầu định đi ra ngoài, Cung Tuấn cảm thấy có gì đó không ổn và quay đầu lại nhìn anh không rõ ràng.

"Diệp Bạch Y sẽ không đưa nó cho em."

Trương Triết Hạn sớm đã nói với Diệp Bạch y, nếu anh ta dám đưa thuốc ức chế cho Cung Tuấn, anh sẽ ...

"Chết tiệt! Trương Triết Hạn!" Cung Tuấn tức giận cậu không muốn đêm nay hủy hoại đi tất cả những khó khăn trước đây của mình. Cậu không thể cưỡng lại mùi hương vani của Trương Triết Hạn, cậu nắm chặt tay cuối cùng nghiến răng nghiến lợi chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Đùng, tự kỷ rồi.

"Cung Tuấn, mở cửa!" Trương Triết Hạn liều mạng gõ cửa bên ngoài, mùi bạc hà trong phòng tắm càng lúc càng nồng đậm, anh cũng sắp tan thành nước kem, Cung Tuấn thì lại sống chết không mở cửa.

"Hãy tôn trọng sự lựa chọn của tự nhiên! Em có hiểu không Cung Tuấn!"

Trương Triết Hạn vẫn kiên định gõ cửa.
"Em có gan thì mở cửa ra ! Lòng can đảm của một Alpha sao lại nhỏ như vậy! Em trốn cái gì!"

Cung Tuấn vẫn không mở cửa, vặn vòi nước nghiến răng tuyệt vọng dội nước lạnh vào mặt.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài đã không còn nữa.

Trương Triết Hạn lần này quả thực là hết thuốc ức chế.

Thực sự, câu chuyện về con sói sắp tới.
Anh thở dài, cũng chỉ có thể tìm Diệp Bạch Y mượn thêm một ít, vừa mới uy hiếp hắn ta, bây giờ lại phải cầu xin hắn ta, bản thân bây giờ không phải là đang chịu tội sao?

Anh rời khỏi phòng của Cung Tuấn, đi thang máy xuống tầng một, bước ra khỏi khách sạn. Diệp Bạch Y không sống cùng một tòa nhà với anh, mà ở một khách sạn khác phía bên kia đường.

Phố xá buổi sớm cơ bản vắng tanh, buổi tối đêm hè còn có gió.

Mặc kệ cho gió thổi, Trương Triết Hạn cảm thấy nhiệt độ trong người tốt hơn một chút, nhưng góc phố này có lẽ đã nhuốm màu mùi vani. Anh cười, luôn thấy có gì đó buồn cười.

Trước khi băng qua hết đường, một luồng gió khác thường đột nhiên ập đến, Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, quỳ sụp một chân trên mặt đất.

Đó là một mùi rượu mạnh, pheromone vị vodka , từ một Alpha mạnh mẽ.

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy cuối đường có một bóng đen dang dần đi về phía mình.

"Á à, nửa đêm vẫn còn có Omega ở đây. Nhìn cũng khá đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top