Chương 16: Dịch Bệnh.


Sau khi nói chuyện xong với Đằng Vệ, Trương Triết Hạn liền trở về phòng cả ngày túc trực bên Cung Tuấn.

"Tuấn Tử ngươi tỉnh rồi!!" _ Trong lúc Trương Triết Hạn đang dựa vào một bên giường mơ màng ngủ thì chợt cảm thấy bàn tay luôn được mình nắm chặt khẽ động. Y lập tức bật người dậy, trong lòng có phần căng thẳng vươn tay đến bên sườn mặt Cung Tuấn. Tay còn lại thì vẫn giữ chặt tay hắn chưa từng buông lỏng, dù một chút cũng không.

"A Hạn!" _ Cung Tuấn nhỏ giọng thều thào.

"Ngươi thấy thế nào? Có đau hay khó chịu ở đâu không?!" _ Trương Triết Hạn siết nhẹ bàn tay Cung Tuấn lo lắng hỏi.

"Ta không sao! Chỉ là hơi lạnh thôi!" _ Giọng Cung Tuấn khá nhỏ vì thế Trương Triết Hạn phải ghé sát lại mới nghe rõ được hắn nói gì.

"Ngươi lạnh à?! Để ta kêu người mang lò sưởi vào." _ Trương Triết Hạn vừa nghe Cung Tuấn nói lạnh thì lập tức nhét luôn bàn tay mình đang nắm vào chăn, sau đó thì kéo chăn trùm lại cẩn thận cho hắn.

Ngay sau đó, lò sưởi được đưa vào, không mấy chốc căn phòng đã trở nên ấm áp hơn hẳn. Trương Triết Hạn ngồi bên giường nhìn vào gương mặt vẫn không có tý huyết sắc kia, trong lòng không khỏi xót xa.

"A Hạn!"

"Hửm?!" _ Trương Triết Hạn đang ngây người thì bị thanh âm trầm thấp của tiểu thê tử làm bừng tỉnh.

"Phu quân hết thương ta rồi!! Ta đang ở bên cạnh vậy mà người vẫn còn tâm tình nghĩ đến người khác!!!" _ Cung Tuấn rũ mắt, giả vờ trách móc y như một tiểu thê tử tội nghiệp bị phu quân phụ bạc vậy.

Dáng vẻ liễu yếu đào tơ kia thiếu chút nữa là khiến Trương Triết Hạn tưởng mình chính là tên bạc tình lang không bằng cầm thú nào đó luôn.

"Nói gì vậy chứ?! Đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn đùa giỡn được nữa à?!" _ Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần còn bồi thêm mấy câu để quở trách cái tên không biết nặng nhẹ trước mặt.

"Rõ là không còn thương người ta nữa mà!" _ Cung Tuấn bí xị mặt, trề môi không thèm nhìn Trương Triết Hạn.

"Tuấn Tử!.... Hôm nay là ta tắc trách, ta đã quá lơ là bản thân nên mới khiến ngươi thành ra thế này...." _ Rốt cuộc Trương Triết Hạn vẫn là không nhịn được mà nói ra. Y biết hắn sẽ không trách y nhưng trong lòng y thì vẫn luôn vì chuyện này mà bứt rứt không yên.

Trương Triết Hạn chồm người đến, y mang nửa người trên nằm đè lên người Cung Tuấn. Y tựa đầu lên ngực hắn, dù cách một lớn chăn dày nhưng y vẫn cảm nhận được hơi ấm không ngừng tỏa ra từ lòng ngực ấm áp kia, chúng bao quanh lấy người y, xoa dịu tâm hồn y.

"Đồ ngốc! Là ta tự nguyện, không trách ngươi! Đừng nói là một dao này, nếu ngươi có muốn mạng của ta đi nữa thì ta cũng sẽ vui vui vẻ vẻ mà dâng cho ngươi. Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn nào!" _ Cung Tuấn bất đắc dĩ thở dài, hắn biết ngay là phu quân ngốc nghếch nhà hắn lại quy hết mọi chuyện về mình mà. Hắn thân là nam nhân thấy người trong lòng sắp gặp nguy hiểm ngay trước mắt thì làm sao có thể nhắm mắt mà đứng nhìn được chứ.

"Ai thèm cái mạng nhỏ của ngươi chứ! Lo mà mau chóng khoẻ lại đi! Ai đó không phải là vừa mới nói sẽ bảo vệ ta đó sao, cứ nằm mãi như vậy thì bảo vệ thế nào đây." _ Trương Triết Hạn ngẩn đầu lên, y vươn tay bắt lấy cằm của đối phương kéo lại đối diện với mình.

"Nếu như mà được ôm ai kia ngủ thì sẽ mau chóng khoẻ lại liền a!" _ Cung Tuấn mặc cho Trương Triết Hạn nắm cằm mình, một bên vẫn làu bàu không thôi.

Trương Triết Hạn thừa biết tên gia hỏa này lại đang bày trò muốn chiếm tiện nghi từ y đây mà nhưng vẫn không cách nào từ chối được. Y vén chăn lên chui vào lòng ngực ấm nóng kia, hai tay ôm chầm lấy thắt lưng hắn.

Để tiện cho việc thay băng vải cũng như thoa thuốc nên nửa thân trên của Cung Tuấn để trần, phía dưới cũng chỉ mặc vỏn vẹn mỗi chiếc quần mỏng. Lúc Trương Triết Hạn vừa chui vào Cung Tuấn đã vươn tay ra để y gối đầu lên, xong xuôi thì kéo người đến để y dựa sát vào người mình.

Rất nhanh cả hai đã chìm vào hơi ấm của đối phương, hơi thở hòa quyện vào nhau mà say giấc nồng.

Không biết đã ngủ bao lâu, Trương Triết Hạn cảm thấy mặt mình nóng ran, y hơi hé mắt, chút mơ màng khi vừa thức giấc cũng tức khắc không còn nữa, không chỉ lòng ngực mà hầu như cả người Cung Tuấn đều nóng hừng hực.

Cung Tuấn cứ như bị hoả thiêu, mồ hôi ướt đẫm cả thái dương. Trương Triết Hạn vừa định chạm vào để xem hắn làm sao thì đã bị hơi nóng như thiêu đốt kia làm cho tay đỏ một mảng lớn.

"Tuấn Tử! Tuấn Tử!!" _ Trương Triết Hạn bật dậy lay người Cung Tuấn.

Cung Tuấn túa mồ hôi, hắn cau mày, hơi thở có chút gấp gáp, phải mất một lúc hắn mới khó khăn tỉnh lại.

"A Hạn!!"

"Ngươi thấy thế nào?!" _ Trương Triết Hạn lo lắng hỏi.

"Nóng... Ta nóng...quá....!"

Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn nói vậy thì lập tức khéo chăn ra cho hắn. Ngay lúc tấm chăn dày được kéo ra, cảnh tượng trước mắt khiến Trương Triết Hạn ngây người ngay tức khắc. Khắp người Cung Tuấn đầy rẫy mẩn đỏ.

Trương Triết Hạn lấy áo khoác ngoài của mình chùm lên người Cung Tuấn rồi xoay người hô: "Người đâu mau đưa đại phu đến."

Đại phu vào phòng, ông hơi nhấc áo khoác ngoài lên, khám một lúc xong vội nói: "Điện Hạ, Cung công tử nhiễm phải dịch bệnh rồi."

Ngay lúc đó, Đằng Vệ hối hả tiến vào, " Điện Hạ, có rất nhiều người dân đã nhiễm dịch bệnh. Hiện tại vẫn chưa tìm ra nguồn lây nhiễm."

Trương Triết Hạn còn chưa kịp chấp nhận việc Cung Tuấn tự nhiên lại nhiễm bệnh giờ lại thêm nhiều người bị bệnh như vậy càng khiến cho đầu óc y quay cuồng.

"Ngươi đi sắp xếp cho những người nhiễm bệnh đừng để họ tiếp xúc với người khác. Sau đó kêu đại phu đến khám rồi cho người chăm sóc họ đàng hoàng. Nhớ là phải bảo hộ cẩn thận đừng để dịch bệnh lây lan. Còn nữa phải điều tra ra nguồn lây nhiễm càng sớm càng tốt cho ta."

"Tuân lệnh, thần sẽ đi làm ngay."

___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top