Phiên Ngoại 1: Hiểu
Trương Triết Hạn ôm chặt lấy Cung Tuấn, nhỏ giọng hỏi.
"Có phải bệnh dạ dày của em trở nặng là tại anh không?"
"Chuyện qua rồi mà anh".
"Anh muốn biết, em không được dấu anh". Nói rồi Trương Triết Hạn càng siết chặt cậu hơn.
"Được, anh đừng làm nũng nữa, em nói cho anh". Cung Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, cậu thật không có biện pháp mà từ chối anh được mà.
"Lúc đó thấy anh đi chơi với bạn, em cũng muốn thử xem rượu sẽ có vị như thế nào mà anh lúc nào cũng say như vậy, sau này hơi buồn nên em bắt đầu uống thường xuyên hơn. Anh có nhớ em có một lần hẹn anh ra bờ sông phía sau ngọn núi không?"
"Anh nhớ, sau này anh mới biết hôm đó sinh nhật em, mà anh .... lại đi chơi với bạn để em một mình".
"Ừm, hôm đó em đã lái xe chạy khắp cả thành phố vì sợ anh gặp chuyện ... nhưng không gặp, sau lại biết anh đi với bạn, quên mất cuộc hẹn với em, nên em đã lái xe về, một mình ngồi ở đó, cảnh đêm ở đó rất đẹp, sao trời cũng rất sáng, em ngồi đó, nhìn người đến người đi, nhìn họ vui vẻ, hạnh phúc. Em lúc đó chỉ biết uống rượu, uống rượu sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi, coi như em đang ngồi ở đó thưởng thức cảnh đẹp. Anh biết lúc đó em nghĩ gì không?"
Trương Triết Hạn lắc đầu.
"Lúc đó em nghĩ, có khi nào anh chợt nhớ tới cuộc hẹn với em mà qua đây tìm không? Nên em ngồi đó, em sợ em vừa đi anh đến tìm lại không gặp được, em cũng không nhớ được hôm đó mình uống bao nhiêu rượu, suy nghĩ bao nhiêu vấn đề, đến khi cơn đau ở bụng ập đến thì mới gọi cho quản gia, ừm sau đó thì bị xuất huyết dạ dày, nằm viện cũng rất chán, mỗi ngày em đều đợi điện thoại của anh, nhưng không có..."
Trương Triết Hạn đau lòng.
"Tại anh, nếu anh ..."
"Sao lại tại anh được, lúc đó anh không có tình cảm với em, là em chủ động bám theo anh mà".
Trương Triết Hạn hôn lên môi cậu, ôm lấy cổ Cung Tuấn.
"Anh... Anh có gì tốt mà em lại như thế, anh vô tâm, anh không trân trọng tình cảm của em".
"Không phải là tốt hay không, nói như vậy những người từng phạm lỗi chẳng lẽ không xứng có được tình yêu sao? Yêu là yêu, không phải vì người đó tốt mới yêu, mà là vì yêu nên mới cảm thấy người đó tốt. Anh đừng tự trách mình như vậy".
"....."
"Anh còn muốn hỏi gì nữa à? Ấp úng như vậy?"
"Anh còn muốn hỏi ... lúc em nghe được những lời anh nói, trong đêm xảy ra tai nạn, em đã nghĩ gì?"
Trương Triết Hạn cảm nhận được Cung Tuấn chợt cứng đờ, rồi từ từ thả lỏng, mắt cậu cũng thoáng hiện một tầng sương dày đặc, tăm tối nhưng chậm rãi tan đi, ánh mắt lại sáng suốt thấu triệt như chưa từng hiện lên sương mù kia.
"Em nghe thấy, lúc đó em muốn xông vào, túm lấy anh hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, tất cả sự quan tâm, chiều chuộng của em trong mắt anh chỉ là nhất thời, là muốn chinh phục rồi đá đi sao? Từng đó thời gian bên anh, lẽ nào anh không nhận ra được tình cảm của em sao? Nhưng em cũng chợt nhận ra, anh đã nói như vậy, tức là anh không có tình cảm gì với em, em làm vậy chỉ làm anh chán ghét em hơn. Em sợ mình nóng giận không làm chủ được bản thân sẽ tổn thương anh, như vậy em lại càng đau hơn, nên em quyết định rời đi".
"Lúc em gặp tai nạn, anh thật sự không biết".
"Lúc đó em chỉ muốn biến mất khỏi anh, cũng không nghĩ mình sẽ gặp tai nạn như vậy, nhưng khoảnh khắc chiếc xe kia lao vào, em có ý định sẽ buông xuôi, đoạn tình cảm này với em quá mệt mỏi rồi, nếu em không qua được, coi như ông trời cũng không đành lòng nhìn em đau khổ như vậy mà mang em đi, nói em độc ác cũng được, lúc đó em nghĩ đây là sự trừng phạt cuối cùng em dành cho anh, khi anh muốn tìm, dù có lật tung cả thế giới cũng sẽ không tìm được một Cung Tuấn này, không tìm được một ai yêu anh như em, vì lúc đó em đã đi rồi, rời khỏi anh mãi mãi. Nhưng em còn sống, có lẽ là vì thời khắc được đoàn tụ cùng anh. Lúc đó em gần như tuyệt vọng, tim cũng chết rồi, em không tìm các thông tin đến anh, phong tỏa hết tất cả tin tức để anh không tìm được đến em, em sợ nếu anh đến, em lại lần nữa đi vào vết xe đổ rồi lại phải tự gặm nhấm vết thương".
"Em thật độc ác, nếu lúc đó em có chuyện gì, anh nhận ra tình cảm của mình rồi anh biết đi đâu tìm em".
Trương Triết Hạn khóc, anh gục đầu vào vai Cung Tuấn khóc nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế, mặc cho Cung Tuấn dỗ dành, an ủi vẫn không có tác dụng.
Cung Tuấn để yên cho anh khóc, chỉ yên lặng ở bên cạnh, ôm chặt lấy anh, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo đó.
Cung Tuấn chỉ là trong một phút nghĩ như vậy thôi, cậu vẫn là luyến tiếc, luyến tiếc anh, luyến tiếc nhìn thấy anh đau buồn, nên dù có việc gì, Cung Tuấn vẫn sẽ đấu tranh với tử thần, quay về bên anh.
Cậu đồng ý kể cho anh, cũng có nghĩa đồng ý chấp nhận anh bước vào cuộc sống cậu, bước vào quá khứ đầy tổn thương đó.
Không phải Cung Tuấn để anh biết vì muốn dằn vặt anh, cho anh biết dù cậu đau khổ, hạnh phúc, buồn bã hay vui vẻ, trái tim cậu vẫn luôn loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh, nhớ về anh. Cậu chấp nhận nhận hết mọi điều tồi tệ xấu xa, chỉ để anh giữ được nụ cười trên môi, ánh mắt vẫn trong sáng rạng rỡ như lần đầu gặp mặt.
"Em kể cho anh, chấp nhận cho anh biết vì đó là cảm xúc của em, em không hy vọng nhận về một Trương Triết Hạn luôn dằn vặt bản thân, luôn e dè sợ em tổn thương. Anh chỉ cần là anh, chỉ cần là chính mình, em yêu vì chính con người của anh thôi, ngang ngược cũng được, hung dữ cũng được, ngoan ngoãn cũng được, tất cả em đều yêu".
Người trước mặt là cậu dùng cả tâm can, dùng cả trái tim để yêu thương anh, xem anh như bảo vật vô giá, cảm xúc của anh sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của Cung Tuấn.
"Anh sẽ dùng cả đời này yêu em, bên cạnh em, sẽ không làm em phải buồn bất kỳ điều gì nữa".
"Ừm, khóc đủ rồi, nín thôi bé ngoan, anh khóc như vậy tim em không dễ chịu chút nào cả. Đây là lần cuối cùng, sau này em sẽ không để anh phải khóc nữa. Em chỉ cho phép anh khóc khi trên giường với em thôi, cục cưng".
"Đúng là không lúc nào đứng đắn được".
"Em chỉ không đứng đắn với một mình anh thôi, Hạn Hạn".
Sau hôm nay, Trương Triết Hạn không còn tâm lý thấp thỏm, lo lắng sẽ động vào vết thương quá khứ của Cung Tuấn nữa. Trương Triết Hạn đã biết, đã hiểu được, tâm lý và suy nghĩ của Cung Tuấn khi đó. Từ nay về sau hoải mái đón nhận tình yêu, thoải mái bày tỏ tình yêu với cậu.
Yêu là hiểu rõ đối phương, biết được đối phương từng trải qua các cung bậc cảm xúc nào, sau đó dành hết tình yêu xóa mờ đi bóng ma của ký ức, hiện tại và tương lai cùng nhau đón nhận niềm vui, nụ cười.
----------------
Các cô thức khuya thế, sáng dậy tôi lội cmt mà tưởng không có hồi kết luôn đó.
Nhưng đọc cmt thấy mn hỏi về chuyện của anh hàng xóm làm tôi 'bùn' quớ, hôm nay 14 rồi, mai ảnh hết ở kế nhà tôi rồi mà tình hình cua ảnh vẫn không có tiến triển gì.
À nhân tiện tôi mới lên chiếc fic mới, tôi tính là đợi sau khi viết xong sẽ lên một lần luôn nhưng do nó là bản thảo nên tôi bỏ bơ bộ đó chưa động gì tới cả, lần này up lên chỉ để có động lực gõ phím cho bộ truyện đó thôi.
Lần này tôi sẽ cướp Ôn Khách Hành ra khỏi tay Chu Tử Thư nên đây là con thuyền TÀ ĐẠO, nếu các cô thích có thể ghé qua. Tôi sẽ trao cốc chủ quỷ cốc cho chàng trai hiện đại là GongJunhahaha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top