Chương 33
Trương Triết Hạn đã thật sự suy nghĩ rất nhiều về giải pháp của mình, nhưng vẫn là lưỡng lự, không có gì, chỉ là trước kia đa số người chủ động đều là hắn, ừ thì anh cũng có...nhưng chỉ một chút thôi! Chỉ có một chút xí hà...
Vậy mà mỗi lần gặp mặt con cún nào đó mèo nhỏ nhà ta lại cụp tai ngại ngùng, còn ai kia thì cứ một dạng không hiểu cái gì mà nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Aizzzz bỏ đi bỏ đi! Coi như đang chăm sốc một chú cún là được, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần thấy con cún nào đó, người chăm sóc cún lại mặt đỏ tía tai mà rút quân chạy trốn.
Còn con cún kia lúc nào cũng viết rõ hai chữ trên mặt, KHÔNG HIỂU!
...
Anh đột nhiên thông suốt cũng không thể như vậy, anh sẽ xưng hô như lúc trước, hành động như lúc trước, có điều, có chút đặc biệt đi? Cứ quyết định như vậy.
Nghĩ xong, sau đó đi tìm ai kia, vừa hay thấy người lụi cụi trong bếp, khóe miệng nhếch lên gọi "Chồng ơi! Anh lấy giúp em lon nước ép cam nhé!"
'Ông xã! Lấy cho em lon nước ép đi!'
Giọng nói cùng hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn sau đó biến mắt, hắn đưa mắt nhìn lên cầu thang, nơi vừa phát ra tiếng gọi.
Trương Triết Hạn nhìn hắn cười đến ngọt ngào, tim Cung Tuấn đột nhiên bang bang liên hồi, hắn đỏ mặt quay đi nói "Được!"
Thấy biểu hiện của hắn, anh mỉm cười hài lòng, cách này có hiệu quả!
Sau đó đi ra phòng khách.
Cung Tuấn trong bếp cũng cảm thấy lạ, dường như người kia có gì đó lạ lắm, với cả, ký ức của hắn hình như cũng đang dần trở lại chăng?
Lát sau liền không nghĩ nữa, mang nước ép ra phòng khách cho người kia "Của cậu."
"Yêu anh!"
"Yêu em!"
Hả?
Hắn ngớ người, hắn vừa nói cái gì vậy? Chưa kịp định hình thì người kia đã nghịch ngợm nói "Anh dám nói không yêu em xem?! Em cắn chết anh!"
'Anh dám nói không yêu em xem?! Em cắn chết anh!'
'Ấy! Vợ yêu đại nhân! Tha mạng a!'
Đây...cũng là ký ức của mình sao?
Hắn tự hỏi, sau đó cười cười nhìn anh rồi ngồi sang ghế bên cạnh, sao đột nhiên hôm nay hắn lại nhớ ra nhiều như vậy? Bỏ đi, nhớ được càng sớm càng tốt đi.
Hắn lại nhìn người đang cười đến vui vẻ bên kia, khóe môi cũng vô thức nâng lên nụ cười nhẹ.
...
Mấy ngày sau đó anh vẫn cứ tiếp tục như vậy, dần dần, hắn lại bắt đầu xưng 'tôi' và 'em' với anh, xem như là có chút tiến triển a?
Ví như hôm nay, hắn đột nhiên có ngẫu hứng nấu ăn hắn hỏi "Em có muốn ăn gì không?"
"Hmmm sườn xào chua ngọt nhé?"
"Được."
Có điều vẫn rất kiệm lời, nhưng cũng là lúc nhớ thì gọi 'em', lúc không thì gọi 'cậu', có lẽ hắn vẫn còn đang trong thời kỳ hồi phục nên cũng có chút thất thường.
Ngược lại anh chỉ cần chỉ ngơi thật tốt, miễn con cún nào đó đừng làm anh quá tức giận thì mọi thứ vẫn rất ổn.
...
Cung Tuấn hôm nay đột nhiên muốn đi dạo một lát, nhưng lại một mình, hắn có lẽ chưa quen với việc đưa cậu vợ nhỏ đi chung, cảm thấy mọi người nhìn cả hai thật khó chịu.
Không để ý mọi hôm vẫn thường có một cô gái vẫn thường nhìn theo họ, nhan sắc của hai người quả thật cũng quá chói mắt đi.
Hôm nay không có anh, hắn lại lần nữa gặp cô gái đó, cô rụt rè bước đến "Xin chào..."
"?"
"Anh không đi cùng chàng trai hôm trước sao?"
"Có chuyện gì sao?"
"Thì là..."
Trương Triết Hạn từ xa nhìn thấy tức đến muốn thổ huyết, đã chủ động bắt chuyện thì thôi đi, còn ngại ngại ngùng ngùng, đáng ghét!
Anh dậm chân quay phắt đi, lại đụng trúng một người "A! Xin lỗi!"
"Không sao chứ?!"
Anh ngẩn mặt nhìn người vừa rồi, hình như anh từng gặp người này rồi, hình như lúc trước đi dạo cùng Cung Tuấn luôn thấy anh ta đi cùng một cô gái nữa thì phải.
Anh ta thấy anh đi một mình liền hỏi "Ờm...anh chàng hôm trước đi với cậu đâu rồi?"
"Anh ấy bận chút chuyện!"
"Bận nói chuyện cùng cô gái kia sao?"
"???"
"Hai người chỉ là bạn bè mà nhỉ? Có lẽ cậu rất thích người ta?"
"Anh có ý gì đây?"
"Đơn phương không có kết cục tốt đâu."
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy?! Quấy rối sao! Tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Hay cậu đừng phí công với anh ta nữa? Một bông hồng ở bên người không trân trọng mình sẽ không tỏa sáng đâu hay-"
"Xin lỗi."
Giọng nói khác bất ngờ vang lên, hắn đi đến kéo anh vào lòng "Chúng tôi không phải bạn bè, đây là vợ của tôi."
"Tuấn..."
"Lừa trẻ con? Anh rõ ràng còn chẳng thèm động vào cậu ấy khi đi cùng nhau!"
"Có cần tôi đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cậu xem?"
Sau đó liền có một đám người giữ chân cậu ta lại, hắn nhìn anh một lúc sau đó giận dữ đưa người lên xe quay trở về nhà.
...
Vừa bước vào nhà, hắn mang anh vào phòng, chưa kịp suy nghĩ anh đã bị hắn đè lên cửa mà hôn ngấu nghiến, hơi thở mang theo sự giận dữ cùng chiếm hữu, hắn cạy mở khoan miệng anh, đầu lưỡi lại tựa như loài bò sát nhanh nhẹn xuyên qua hàm răng đó tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại.
Cung Tuấn dường như rất tức giận, Trương Triết Hạn có thể cảm nhận được, chân anh dần nhũn đi, bị tước mất hô hấp khiến đầu cũng choáng váng vì mất không khí, hắn lúc này mới chịu buôn tha cho đôi môi kia, trên môi còn vết tích của sợi tơ bạc.
Người kia vừa được thả ra liền ra sức hít thở, hắn nhìn người trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lại khiến hắn thêm sôi sục, hắn dựa sát gần anh hỏi "Em chẳng phải nói là vợ của tôi sao? Vì sao còn đến gần đàn ông khác?"
Anh nghe đến đây thì có chút uất ức, chẳng phải hắn cũng lại gần một người con gái xa lạ sao, anh đanh giọng nói "Anh chẳng phải cũng nói chuyện với một cô gái xinh đẹp sao?!"
"Hả?"
"Anh đừng có giả ngơ!"
"Ý em là..."
...
"Có chuyện gì sao?"
"Thì là...anh và cậu ấy là bạn bè sao?"
"?"
"Tôi...hình như...thích anh rồi, có thể..."
"Xin lỗi, người mà cô thấy là vợ của tôi."
...
Anh nhìn hắn, thẹn quá hóa giận, anh nói "Làm sao biết được!"
"Ồ~"
"Vậy để tôi cho em biết nhé?"
"G-Gì chứ..."
Hắn đẩy anh xuống giường, đè lên người anh, hắn nắm lấy tay anh đưa xuống nơi đang cương cứng của mình, theo phản xạ anh hoảng hốt giật tay, người kia lại cười nói "Em cảm nhận được gì không? Nó cứng vì em đấy."
"Anh buôn ra!"
"Chẳng phải em nói chúng ta chưa cái kia sao? Vậy để anh dùng cách này chứng minh cho em thấy, anh nói có thật không nhé? Vợ yêu à~"
....
Kéo rèm :">>>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top