Chương 9

Lâm Duy đứng lặng giữa căn phòng nhỏ của mình, ánh hoàng hôn hắt qua ô cửa sổ tạo thành những vệt sáng nhạt nhòa trên tường. Mọi thứ trong phòng vẫn gọn gàng, ngay ngắn, nhưng trái tim cậu thì rối bời. Cuộc gặp gỡ với Vương Tĩnh vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu. Những lời xin lỗi, sự chân thành trong ánh mắt anh, và cả nỗi buồn không thể giấu kín – tất cả như những con dao khắc lên trái tim cậu thêm một lần nữa.

Cậu thầm nghĩ: "Mình đã làm đúng khi buông tay." Nhưng dù tự nhủ như thế, những ký ức về Vương Tĩnh vẫn không ngừng đeo bám.

Ở phía bên kia thành phố, Vương Tĩnh ngồi trong phòng khách, đối diện với chiếc đàn piano quen thuộc. Anh lướt tay lên những phím đàn, nhưng không thể chơi nổi một nốt nhạc nào. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Lâm Duy – đôi mắt kiên cường nhưng chất chứa đau thương, nụ cười nhợt nhạt mà anh không bao giờ có thể quên.

"Anh yêu em, Lâm Duy," anh lẩm bẩm, dù biết rằng người nghe câu nói ấy giờ đã không còn bên anh nữa.

Vương Tĩnh biết rằng anh không thể trách Lâm Duy vì đã rời xa. Anh chỉ trách chính mình, vì đã để những tổn thương của quá khứ chi phối và phá hủy tình yêu mà anh trân trọng nhất.

Thời gian trôi qua, Lâm Duy cố gắng tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Cậu dồn hết tâm trí vào công việc, nhận thêm dự án, làm việc không ngừng nghỉ để lấp đầy những khoảng trống trong lòng. Nhưng mỗi đêm, khi trở về căn phòng tĩnh lặng, cậu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn.

Huy, người bạn thân luôn ở bên cạnh, vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Nhưng Lâm Duy biết rằng mình không thể đáp lại tình cảm của Huy. Cậu không muốn làm tổn thương thêm một người nào khác, giống như cách mà Vương Tĩnh đã vô tình làm tổn thương cậu.

Một buổi tối, khi ngồi trên ban công, Lâm Duy nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới. Cậu bỗng nhận ra rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, bất kể nỗi đau trong lòng cậu lớn đến đâu.

"Phải sống tiếp," cậu tự nhủ. "Mình không thể để quá khứ giam cầm mình mãi mãi."

Còn Vương Tĩnh, sau cuộc chia tay, anh bắt đầu tìm đến những buổi trị liệu tâm lý để đối mặt với nỗi đau mất mát trong quá khứ. Anh nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự đối diện với cái chết của người yêu cũ. Thay vào đó, anh đã để nỗi đau ấy gặm nhấm và đè nén bản thân, khiến anh không thể yêu một cách trọn vẹn.

Trong những buổi trò chuyện với bác sĩ, Vương Tĩnh dần học cách chấp nhận rằng người yêu cũ đã ra đi và không bao giờ trở lại. Anh cũng học cách tha thứ cho bản thân vì những lỗi lầm trong quá khứ.

Một ngày nọ, khi bước ra khỏi phòng trị liệu, anh nhìn lên bầu trời trong xanh và cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng anh biết rằng mình đang trên con đường chữa lành.

Vài tháng sau, Lâm Duy quyết định chuyển đến một nơi ở mới. Căn phòng cũ đã lưu giữ quá nhiều ký ức, và cậu cảm thấy rằng việc rời đi sẽ giúp cậu bắt đầu lại.

Cậu tìm được một căn hộ nhỏ nằm trong một khu phố yên tĩnh, với ban công trồng đầy hoa. Mỗi sáng, cậu có thể ngồi nhâm nhi cà phê và ngắm nhìn những tia nắng đầu tiên len qua tán cây.

Một buổi sáng, khi đang ngồi đọc sách trên ban công, cậu nhận được một bức thư từ Vương Tĩnh.

Bức thư không dài, nhưng từng dòng chữ đều thấm đẫm sự chân thành.

*"Duy,

Anh không biết em có muốn đọc những lời này hay không, nhưng anh vẫn muốn viết. Anh muốn cảm ơn em vì đã yêu anh, vì đã kiên nhẫn với anh khi anh không xứng đáng với tình yêu đó. Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, và anh hy vọng rằng em sẽ tìm thấy hạnh phúc – hạnh phúc mà anh đã không thể mang lại cho em.

Dù thế nào, anh cũng luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em.

Vương Tĩnh."*

Lâm Duy đọc đi đọc lại bức thư, nước mắt chảy dài trên má. Cậu không biết mình đang khóc vì đau khổ hay vì nhẹ nhõm. Nhưng cậu biết rằng đây là lần cuối cùng cậu để trái tim mình bị ám ảnh bởi cái tên Vương Tĩnh.

Cậu gấp bức thư lại, cất vào một góc nhỏ trong tủ, rồi bước ra ban công. Nhìn về phía chân trời xa xăm, cậu thầm nhủ: "Tạm biệt, quá khứ."

Về phần Vương Tĩnh, sau khi viết bức thư, anh cảm thấy như mình vừa trút bỏ một gánh nặng lớn. Anh biết rằng tình yêu giữa anh và Lâm Duy đã kết thúc, nhưng những ký ức về cậu sẽ mãi là một phần trong trái tim anh.

Anh bắt đầu dành thời gian nhiều hơn cho gia đình và bạn bè, tập trung vào công việc và những sở thích mà anh từng bỏ quên. Anh bắt đầu học chơi đàn piano trở lại, không phải để chạy trốn nỗi đau, mà để tìm lại niềm vui trong cuộc sống.

Một ngày nọ, khi chơi một bản nhạc nhẹ nhàng trong căn phòng đầy nắng, anh mỉm cười. Dù trái tim anh vẫn mang những vết sẹo, nhưng anh biết rằng mình đã sẵn sàng để bước tiếp.

Cả Lâm Duy và Vương Tĩnh đều mang trong mình những vết sẹo từ mối tình không trọn vẹn. Nhưng những vết sẹo ấy không còn là nỗi đau, mà trở thành bài học quý giá giúp họ trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

Dù mỗi người đã chọn một con đường khác nhau, nhưng những ký ức đẹp đẽ mà họ từng chia sẻ sẽ mãi là một phần không thể xóa nhòa trong cuộc đời họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hocduong