Chương 7

Lâm Duy nghĩ rằng mình đã thoát khỏi mọi ràng buộc về cảm xúc với Vương Tĩnh sau buổi tối đau lòng ấy, nhưng hóa ra, trái tim không dễ dàng nghe theo lý trí. Thời gian trôi qua, cậu cố gắng quên đi những ký ức đau buồn và bắt đầu mở lòng hơn với những người xung quanh.

Một ngày nọ, trong lúc đi làm thêm ở quán cà phê quen thuộc, Lâm Duy gặp lại Huy, người bạn thân thời đại học. Huy luôn là người mang đến cho cậu cảm giác an toàn, một chỗ dựa khi cậu cần. Thấy Lâm Duy trông có vẻ buồn bã hơn thường ngày, Huy không ngần ngại rủ cậu đi dạo và trò chuyện để giải tỏa tâm trạng.

Từ đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn. Huy ân cần và chu đáo, luôn biết cách khiến Lâm Duy cảm thấy được yêu thương và quan tâm. Ban đầu, Lâm Duy chỉ nghĩ rằng những buổi đi chơi cùng Huy là cách để trốn tránh những tổn thương trong lòng, nhưng càng gần gũi, cậu càng nhận ra Huy là một người đặc biệt.

Một ngày, Huy bất ngờ tỏ tình với Lâm Duy trong một buổi đi dạo dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

"Duy, tớ biết cậu đã trải qua nhiều đau khổ trong chuyện tình cảm," Huy nói, ánh mắt chân thành nhìn cậu. "Nhưng tớ muốn là người ở bên cậu, chăm sóc cậu, và cùng cậu xây dựng những ký ức đẹp hơn. Cậu có thể cho tớ một cơ hội không?"
Lâm Duy hơi bất ngờ trước lời tỏ tình này, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi ở bên Huy. Cậu gật đầu đồng ý, không chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn sẵn sàng, nhưng cậu muốn thử.

Tin Lâm Duy hẹn hò với Huy nhanh chóng lan đến tai Vương Tĩnh. Khi nhìn thấy họ đi cùng nhau lần đầu tiên, trái tim anh co thắt lại như thể ai đó vừa bóp nghẹt nó. Dù đã cố gắng giữ khoảng cách với Lâm Duy sau buổi tối định mệnh ấy, anh không thể phủ nhận rằng hình bóng của cậu vẫn hiện diện trong tâm trí mình mỗi ngày.

Những ngày sau đó, Vương Tĩnh dần trở nên bồn chồn và dễ cáu gắt. Anh thường vô thức tìm kiếm Lâm Duy ở mọi nơi mà họ từng gặp nhau. Rồi một lần, anh bắt gặp Lâm Duy và Huy trong một quán cà phê, cười đùa vui vẻ như thể không hề có một quá khứ đau buồn nào giữa họ.

Cơn ghen bùng lên trong lòng Vương Tĩnh như ngọn lửa dữ dội. Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Lâm Duy ở bên người khác, dù trước đây chính anh là người đẩy cậu ra xa.

Không kiềm chế được bản thân, Vương Tĩnh tiến đến bàn của họ.

"Chào Huy, Lâm Duy," anh nói, giọng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tức giận. "Hai người trông có vẻ thân thiết nhỉ."
Lâm Duy ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Tĩnh. Cậu nhận ra sự khó chịu ẩn sâu trong lời nói của anh, nhưng cậu không muốn để mình bị lung lay.

"Chúng tôi chỉ đang tận hưởng thời gian bên nhau," Lâm Duy đáp, giọng cậu bình thản nhưng không giấu được sự kiên quyết.
Huy, cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người, lịch sự cười và nói:

"Nếu cậu không phiền, tôi và Lâm Duy đang có chuyện riêng cần nói. Chúng tôi sẽ gặp cậu sau."
Lời nói của Huy như một nhát dao đâm vào lòng tự ái của Vương Tĩnh. Anh không muốn rời đi, nhưng cũng không biết phải làm gì. Cuối cùng, anh quay lưng, bước ra khỏi quán cà phê, nhưng trong lòng như đang bùng cháy.

Tối hôm đó, Vương Tĩnh uống rượu một mình trong căn phòng nhỏ. Những ký ức về Lâm Duy ùa về, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ của cậu khiến anh không thể thoát ra. Anh tự hỏi liệu mình có thực sự yêu cậu, hay chỉ là không chấp nhận được việc mất đi sự quan tâm của cậu.

Khi đã say đến mức không còn tỉnh táo, anh nhấc điện thoại lên và gọi cho Lâm Duy.

"Lâm Duy, cậu có thể đến đây không?" giọng anh run rẩy, pha lẫn nỗi đau và sự hối hận.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu trước khi Lâm Duy trả lời:

"Cậu không nên gọi cho tôi nữa, Vương Tĩnh. Chúng ta đã kết thúc rồi."
"Tôi biết," Vương Tĩnh thì thầm. "Nhưng tôi không thể... Tôi không thể quên cậu. Làm ơn..."
Lâm Duy thở dài, lòng cậu trĩu nặng. Cậu biết Vương Tĩnh đang đau khổ, nhưng cậu không muốn quay lại với vòng xoáy của những tổn thương và dằn vặt.

"Cậu phải tự học cách buông tay, giống như tôi đã làm," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Vương Tĩnh không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ cúp máy, rồi ngồi đó, một mình trong bóng tối.

Những ngày sau đó, Vương Tĩnh càng trở nên lạnh lùng và xa cách hơn với những người xung quanh. Anh biết mình đã sai khi không thừa nhận tình cảm dành cho Lâm Duy sớm hơn, nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá muộn.

Còn Lâm Duy, dù cố gắng tập trung vào mối quan hệ với Huy, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng hình bóng của Vương Tĩnh vẫn thi thoảng xuất hiện trong tâm trí mình. Cậu tự hỏi liệu cậu có thực sự yêu Huy, hay chỉ đang cố gắng ép bản thân quên đi quá khứ.

Cả hai người đều mắc kẹt trong những cảm xúc mâu thuẫn, không biết làm thế nào để thoát ra. Nhưng một điều rõ ràng là, họ không thể quay lại như trước đây.

Một buổi tối, khi Lâm Duy đang ở nhà, Huy bất ngờ đến và mang theo một bó hoa hồng trắng.

"Duy, tớ biết gần đây cậu có vẻ không được thoải mái. Nếu cậu cảm thấy không chắc chắn về mối quan hệ này, cậu có thể nói với tớ."
Lâm Duy nhìn Huy, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Huy xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn, chứ không phải một trái tim vẫn còn những vết sẹo chưa lành như cậu.

"Huy, tớ rất cảm kích vì cậu đã luôn ở bên tớ," Lâm Duy nói, giọng cậu nhỏ nhẹ. "Nhưng có lẽ, tớ cần thêm thời gian để hiểu rõ bản thân mình hơn."
Huy khẽ gật đầu, dù trong ánh mắt anh hiện rõ nỗi buồn.

"Tớ hiểu," Huy nói. "Tớ sẽ chờ, nếu cậu muốn."
Đêm đó, khi nằm trên giường, Lâm Duy cảm thấy trống rỗng. Cậu biết rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự mâu thuẫn này mãi mãi. Một quyết định cần được đưa ra, nhưng cậu không chắc liệu mình có đủ dũng cảm để đối diện với nó hay không.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước lăn dài trên cửa kính như những giọt nước mắt mà cậu đã kìm nén bấy lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hocduong