Chương 11: Nơi Nắng Mới Bình Yên

Dưới ánh nắng dịu dàng buổi sáng, Hạ Anh bước đi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường. Hôm nay, trong lòng cô có chút bâng khuâng khác lạ. Cảm giác như có một thứ gì đó thay đổi, mà cô không thể lý giải.
Tần Phong vẫn đến đón cô như mọi ngày, nhưng hôm nay, ánh mắt anh có chút gì đó dịu dàng hơn, gần gũi hơn. Anh nắm chặt tay cô, không hề buông. Trong ánh mắt của những người xung quanh, có ánh nhìn tò mò, ghen tị nhưng cũng không ít sự ngưỡng mộ.
Hạ Anh lặng lẽ đi bên cạnh Tần Phong, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh. Mọi người trong trường đều để ý đến họ, nhưng cô không bận tâm lắm. Chỉ cần anh ở bên, mọi thứ đều trở nên yên bình.
Đến lớp, không khí có chút khác lạ. Gia Minh đứng ở góc lớp, ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Anh từ lúc cô bước vào. Cậu ta cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng trong đáy mắt là sự khó chịu, ghen tuông. Cậu ta đến gần Hạ Anh, giọng nhẹ nhàng nhưng cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.
“Hạ Anh, hôm nay cậu có khỏe không?” Gia Minh hỏi, cố gắng che giấu sự bực bội.
“Ừ, tớ vẫn bình thường.” Hạ Anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như mọi ngày, không tỏ vẻ gì khác biệt.
Cậu ta thở dài, cố gắng giữ vẻ lịch sự. Nhưng trong lòng, sự ghen tị và thất vọng cứ lớn dần.
---
Tần Phong bước vào lớp, ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Anh, nắm chặt tay cô như muốn khẳng định chủ quyền. Anh không thích cảm giác Hạ Anh thân mật với bất kỳ ai khác ngoài anh.
Hạ Anh và Tần Phong ngồi xuống cạnh nhau, nhưng trong lòng cô lại có chút xáo trộn. Những cử chỉ dịu dàng, những lời quan tâm của Tần Phong làm cô cảm thấy mình thật sự đặc biệt, nhưng đồng thời, cũng khiến cô cảm giác bị ràng buộc.
Cả ngày hôm đó, ánh mắt của mọi người vẫn dõi theo họ. Hạ Anh biết mình không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự quan tâm của Tần Phong. Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô, và cô cũng biết rằng mình không thể rời xa anh.
---
Buổi trưa, Tần Phong kéo Hạ Anh lên tầng thượng. Bầu trời trong xanh, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc cô. Hạ Anh đứng tựa lưng vào lan can, nhìn xuống những tòa nhà thấp thoáng phía xa.
“Tần Phong… Tại sao cậu lại dẫn tớ lên đây?” Hạ Anh quay đầu, ánh mắt ngơ ngác.
Tần Phong không trả lời ngay, anh bước đến gần, nắm lấy tay cô, siết nhẹ.
“Đây là nơi tớ muốn dẫn cậu đến. Chỉ cần có cậu bên cạnh, ở đâu tớ cũng biết là đủ.”
Hạ Anh lặng im, tim đập nhẹ hơn. Cô nhìn Tần Phong, một ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy thấu hiểu.
“Tớ… cậu…” Cô lắp bắp, không biết phải nói gì.
Tần Phong mỉm cười, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hòa vào ánh mắt cô.
“Tớ biết tớ không giỏi nói những lời lãng mạn, nhưng từ sâu trong tim, tớ chỉ muốn cậu biết rằng… cậu là người quan trọng nhất với tớ.”
Giọng anh trầm thấp, nhưng đủ để Hạ Anh cảm nhận được sự chân thành. Những lời nói ấy như một sợi dây nhẹ nhàng nối giữa hai con tim.
Hạ Anh chớp chớp mắt, tim cô như ngừng một nhịp. Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay anh, bỗng dưng thấy mình bình yên lạ thường.
“Tớ… cũng không biết phải nói gì. Nhưng… tớ hiểu những gì cậu muốn nói.”
Nụ cười của Tần Phong như ánh nắng xuyên qua đám mây, ấm áp và dịu dàng.
“Cảm ơn cậu, Hạ Anh.”
---
Ngày hôm ấy, dưới ánh chiều tà, họ ngồi cạnh nhau, không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện. Tần Phong siết chặt tay Hạ Anh, bảo vệ cô trong vòng tay, như thể không để ai có thể cướp cô khỏi anh.
Và Hạ Anh, tuy rụt rè, nhưng lại cảm nhận được tình yêu chân thành từ người con trai ấy. Cô biết, từ giờ trở đi, cuộc đời mình sẽ không còn cô đơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: