Chương 10: Cố Chấp
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Hạ Anh đã đến trường. Vẫn như mọi ngày, ánh mắt cô bình lặng, nhưng hôm nay, một điều khác thường đã xuất hiện. Bàn tay nhỏ bé của cô, vẫn nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Tần Phong.
Tần Phong bước bên cạnh cô, dáng điệu bình thản, nhưng ánh mắt cậu lộ rõ sự kiên định. Tay cậu không buông, siết chặt như không muốn để mất bất kỳ giây phút nào bên Hạ Anh.
Trường học vẫn như mọi ngày, nhưng hôm nay, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người. Những ánh mắt tò mò, ghen tị lẫn ngưỡng mộ. Những nam sinh từng vây quanh Hạ Anh nay đứng lặng người, nhìn cô và Tần Phong như một đôi không thể tách rời.
Hạ Anh bước đi, bình thản và nhẹ nhàng như mọi ngày. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác biệt. Cô không né tránh ánh mắt của người khác, cũng không cảm thấy bối rối. Dường như Tần Phong đã cho cô thêm một chút tự tin để bước tiếp.
Tần Phong đi bên cạnh cô, bờ vai vững chãi. Hình ảnh hai người nắm tay nhau như một điểm sáng giữa trường học đông đúc.
Trong góc hành lang, Tống Gia Minh đứng lặng lẽ, ánh mắt siết chặt tay, nỗi tức giận lấp đầy tâm trí. Cậu nhìn theo bóng Hạ Anh và Tần Phong, lòng tràn ngập ghen tị. Nhưng cậu cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, bước vào lớp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Chào cậu, Hạ Anh” Gia Minh mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, giả vờ như không có gì xảy ra. Nhưng đôi tay vẫn siết chặt, không thể che giấu sự tức giận đang dâng trào.
Hạ Anh nhìn cậu, chỉ đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng. “Chào cậu, Gia Minh.”
Rồi cô tiếp tục bước đi, không hề bận tâm đến ánh mắt của cậu. Tần Phong bước theo sau, nắm chặt tay cô, dường như muốn bảo vệ cô khỏi những ánh nhìn soi mói.
Hành lang trường rộn ràng tiếng cười nói, nhưng đối với Gia Minh, tất cả như tĩnh lặng. Cậu đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Hạ Anh, lòng tràn ngập bất an.
Trên lớp, ánh mắt của các bạn học khác vẫn không ngừng dõi theo hai người. Nhiều người không khỏi ghen tị, nhưng cũng có không ít ánh mắt ngưỡng mộ. Hạ Anh như một vì tinh tú giữa trời, và Tần Phong đã biến thành người bảo vệ cô.
“Cậu không định hỏi han Hạ Anh chút nào à?” Một người bạn tinh nghịch quay sang Tần Phong, ánh mắt hóm hỉnh.
Tần Phong chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Anh. “Cậu ấy không cần tớ nhắc nhở,” cậu đáp nhẹ nhàng. “Tớ sẽ bảo vệ cô ấy, không để ai làm tổn thương.”
Những lời ấy, nghe qua đơn giản, nhưng chứa đựng sự quyết liệt mà ai cũng nhận ra. Cậu đã lựa chọn bảo vệ Hạ Anh, và không ai có thể ngăn cản.
Hạ Anh ngồi xuống bàn, tiếng cười nói xung quanh cô vẫn vang lên như mọi ngày. Nhưng hôm nay, cô không còn thấy lạc lõng. Tần Phong luôn ở đó, như một điểm tựa vững chắc.
Tống Gia Minh nhìn cô từ xa, nụ cười trên môi càng thêm chua chát. Cậu biết rằng, Hạ Anh giờ đây đã là người của Tần Phong. Cậu không thể chấp nhận chuyện đó, nhưng cũng chẳng thể làm gì ngoài việc ngậm ngùi đứng nhìn.
Hạ Anh không biết những suy nghĩ trong lòng Gia Minh. Cô chỉ đơn giản là cố gắng bước tiếp, tay vẫn nắm chặt bàn tay ấm áp của Tần Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top