Chương 12: Thích trẻ con?
Cuộc sống ở Mẫn gia cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng có Mẫn Y Hạm ở đó cho nên Lâm Nhã Dương cũng không thấy quá buồn chán. Chỉ là trong nhà có quá nhiều trưởng bối, khiến cô có chút khó chịu, nói gì, làm gì cũng phải cẩn thận từng chút, tránh cho người ta nói cô không biết đạo làm dâu. Thảo nào mà bố của Mẫn Doãn Kì nhất quyết chuyển ra ngoài ở, sống ở trong ngôi nhà này không chừng sẽ bị giảm thọ.
Lâm Nhã Dương rất có cảm tình với bố mẹ của Mẫn Y Hạm. Họ có thể tôn trọng quyết định của con cái như vậy, e rằng ít người bình thường làm được, huống hồ là ở cái kiểu gia đình này. Mẫn Y Hạm muốn đi leo núi, Lâm Nhã Dương một chút cũng không do dự, xin phép Mẫn lão gia xong liền đi ra ngoài. Sức khỏe của ông nội đã khá hơn rất nhiều, không phải nằm trên giường suốt nữa, có thể xuống lầu đi lại.
Có điều, nơi nào có ông xuất hiện thì nơi đó bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Núi này không quá cao, đường lên núi cây cối xanh tốt, thân cây thẳng, dựng đứng, không có quá nhiều cành. Đường quanh co gấp khúc, nhìn không thấy điểm cùng, hoa cỏ tươi tốt bạt ngàn, thỉnh thoảng từng đàn bướm bay qua, phong cảnh thật tràn đầy sức sống. Điểm đặc biệt nhất ở ngọn núi này là cứ đi được một quãng là sẽ lại nghe được tiếng nước chảy. Cách đường lên núi không xa có một con suối, dòng nước rất nhỏ, đổ vào một cái hồ lớn. Nước trong suốt, nhìn rõ đáy, lúc khát cũng có thể tùy tiện uống một ngụm, cả người đều thanh tỉnh.
Lâm Nhã Dương và Mẫn Y Hạm đi phía sau, hai người lớn đi đằng trước, tốc độ khá nhanh, khiến người trẻ tuổi như Lâm Nhã Dương cảm thấy thật xấu hổ.
"Bọn họ thường hay đi leo núi, chúng ta không thể so bì với họ được." Mẫn Y Hạm nói vậy khiến nỗi xấu hổ trong lòng Lâm Nhã Dương cũng bị tiêu tán.
Mẫn Trọng Quân và Lý Hinh đều rất gầy, nhưng lại rất khỏe. Hai người nắm tay nhau, cùng bước đi. Dường như có thể nhìn thấy được tình cảm yêu thương vô hạn của hai người họ hồi còn trẻ, tình yêu đẹp như vậy...
"Bố mẹ chị quan hệ thật tốt." Thật khó mới thấy được một đôi hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Người nhà họ Mẫn, quả thực không tầm thường. Bố mẹ Mẫn Doãn Kì thì ẩn cư nơi nông thôn yên bình, bố mẹ Mẫn Y Hạm lại cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng lo cho gia đình nhỏ của mình, cho dù Mẫn gia mưa gió khó lường, cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới bọn họ.
"Hiện tại thì đúng là như vậy..." Mẫn Y Hạm hạ giọng nói nhỏ, trên mặt chan chứa ý cười: "Nêu như em gặp hai người họ từ ba mươi năm trước, những lời này của em có thể khiến họ biết ơn không ngừng."
"Khi đó em còn chưa có ra đời. Đáng tiếc không có cơ hội, nếu như chị phát minh ra một cái máy xuyên thời gian thì tốt rồi." Lưng chừng núi, độ ẩm khá cao, lòng bàn tay cô đã có chút dính dính: "A, hồi đó hai người họ như thế nào?"
"Ngày nào cũng cãi cọ, ngày nào cũng nháo nhào, chỉ hận không thể một phát khiến đối phương biến mất khỏi tầm mắt." Giọng điệu của Mẫn Y Hạm chẳng có tý nào giống như nói về bố mẹ mình.
"Vậy là chị mạng lớn nhé, như vậy mà vẫn còn sinh ra được."
Mẫn Y Hạm tự đắc: "Còn phải nói. Bây giờ hai người họ như vậy không thể không kể đến công lao của chị. Nghe nói, bố mẹ chị lấy nhau cũng là do gia đình hai bên ép buộc không có cách nào chống cự nên mới phải nghe theo thôi. Ai cũng có đối tượng trong lòng rồi cho nên đương nhiên họ không vừa mắt nhau. Có điều cả hai đều được giáo dục tuyệt đối không dây dưa với mấy chuyện yêu đương vụng trộm cho nên họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc đả kích đối phương làm thú vui. Thỉnh thoảng, cưới hỏi cái kiểu này cũng hại người không ít đâu."
"Vậy thì tự do yêu đương là tốt sao? Bây giờ ly hôn nhiêu như vậy, tất cả cũng chỉ là do cái quan điểm tự do yêu đương, tự do kết hôn mà ra. Có mà tự do thì nhiều, yêu thì ít ấy! Hơn nữa, bố mẹ chị không phải quan hệ rất tốt sao? Lấy tình yêu để dàng buộc nhau không phải càng dễ chết yểu hay sao? Nếu như một ngày nào đó không còn yêu, chẳng phải tất cả đều không còn ư?"
"Nói như vậy nghĩa là em rất thỏa mãn?" Mẫn Y Hạm quan sát thần sắc của cô, lại nói, "Nghe nói lúc mẹ chị mang thai chị còn cãi nhau to với bố chị một trận, mới dẫn đến đẻ non. Tất cả mọi người đều cho rằng chị sinh ra là một bi kịch, nhưng không ngờ lại không như mọi người nghĩ. Sau khi sinh chị ra rồi, bố mẹ chị chẳng những không cãi nhau nữa mà còn đặt hết tâm tư chăm sóc cho chị. Dần dần hai người họ mới sống một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa. Hơn nữa còn cảm thấy trước đây đã lãng phí thời gian vào mấy cái trò cãi vã quá trẻ con ấy, cho nên muốn bù đắp lại. Con cái, quả nhiên là một sự tồn tại kỳ diệu. Không phải sao?"
"Chị nói nhiều như vậy, chẳng phải là muốn nói một câu với em sao?" Lâm Nhã Dương cười, "Còn phải mất công vòng vo như thế."
"Chị cũng chẳng có gì để nói với em cả, chỉ đang nói chuyện bố mẹ chị thôi. Có điều nếu em có thể qua đó mà nghĩ tới chuyện của mình thì chị cũng không quản."
Lâm Nhã Dương đương nhiên đi guốc trong bụng bà chị chồng này. Cô ấy là đang âm thầm nhắc nhở cô, nếu như cô và Mẫn Doãn Kì có một đứa con, có thể quan hệ giữa hai người bọn họ có thể sẽ xích lại một chút.
Cũng như đối với cô, nếu có một đứa con, cô cũng sẽ đặt hết tâm trí vào nó.
Có đôi khi, sự tồn tại của con cái cũng chỉ khiến chúng ta học được cách làm sao giữ yên bình cuộc sống...
Lâm Nhã Dương về đến nhà thì mồ hôi trên người đã khiến cô cảm thấy lành lạnh, quần áo đều đã ẩm ướt. Cô có thể tưởng tượng được tóc trên trán mình đã bê bết vào y như một kiểu tóc của diễn viên hài kịch. Cô nhanh chóng chạy về phòng của riêng của vợ chồng cô ở Mẫn gia. Vậy mà còn chưa tới gian phòng đã gặp Mẫn Doãn Kì.
"Bên ngoài trời mưa à?" Mẫn Doãn Kì thấy cô như vậy, rõ ràng có sửng sốt một chút, sau đó lại dường như hiểu ra cái gì: "Em cũng thật là hiếu thuận."
Chẳng hiểu sao, lời bình thường từ trong miệng anh nói ra, cô cũng đều cảm thấy không có ý tốt.
"Trước đây anh đã từng khen em như vậy rồi, không cần khen lại." Cô tức giận đi vào phòng, muốn nhanh đi tắm rửa.
Vừa tắm cô vừa nghĩ, nếu như mỗi ngày đều đi leo núi như vậy, cô nhất định sẽ gầy đi rất nhiều.
Có điều, chuyện này có sức khiêu chiến quá lớn đối với thể lực của cô.
Tắm xong đi ra, cả người sảng khoái! Đúng là cái gì cũng đều cần nỗ lực rất lớn rồi sau đó mình mới được sung sướng.
Tóc ướt dán sau lưng, Lâm Nhã Dương cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô đứng ngoài ban công, nhìn thấy dưới lầu một cảnh hai bóng người trên nền cỏ.
Mẫn lão gia ngồi trên xe đẩy, Mẫn Doãn Kì đi phía sau đẩy xe, hình như đang nói chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ của Mẫn lão gia có thể thấy rõ tâm trạng ông khá tốt.
Nói đến hiếu thuận, ai có thể so bì được với Mẫn Doãn Kì?
Cô nhoài người ra trước, để mặc tóc bị gió thổi tung, một tay đưa lên che miệng ngáp. Đúng lúc ấy, ông nội ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, ông vẫy tay gọi cô xuống. Cô buông tay, trong lòng thầm hy vọng động tác bất nhã của mình không bị nhìn thấy.
Lâm Nhã Dương quay vào trong phòng, cầm chiếc khăn bông lau lại tóc, rồi mới xuống lầu.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, chỉ là hơi nóng một chút. Xuống tới dưới sân, cô lập tức hối hận vì đã không bôi kem chống nắng,
"Ông nội." Cô đi tới nơi, Mẫn Doãn Kì liền nhường lại vị trí, để cô đẩy xe cho ông.
Mẫn lão gia thích cô nhóc này, cả nhà ai cũng biết rõ.
Trong cuộc hôn nhân của Lâm Nhã Dương và Mẫn Doãn Kì, Mẫn gia kỳ thực không có lợi ích gì. Mẫn gia căn bản không cần tới doanh nghiệp nhỏ của Lâm gia, nói khó nghe hơn thì là, Mẫn gia không thèm để vào mắt. Nhưng Mẫn lão chọn một người như cô làm cháu dâu khiến người ngoài vô cùng kinh ngạc, cũng không có cách nào...
"Hiếm khi hai cháu về đây ở với ông." Mẫn lão gia híp mắt nhìn hai người, phất tay ý bảo Lâm Nhã Dương dừng lại.
Ông lại liếc nhìn Mẫn Doãn Kì, anh lập tức hiểu ý chạy đi lấy gậy mang đến.
Nhìn Mẫn Doãn Kì đi xa rồi, Mẫn lão gia mới cười nhìn cô, "Tiểu nha đầu, vẫn đang oán giận ông nội?"
"Sao có thể chứ ạ?" Lâm Nhã Dương tự ép bản thân tươi cười.
Mẫn lão gia đưa tay lên vuốt chòm râu: "Nha đầu kia... haizz, cho dù cháu nói dối, ông nội nghe cũng thấy vui vẻ. Đứa cháu này của ông, không phải ông khoe khoang, nhưng nó tuyệt đối là đứa cháu tuyệt vời nhất của ông."
"Vâng đúng ạ, cháu đúng là được lợi rồi." Lần này là nụ cười thật lòng.
Mẫn lão gia giơ tay, chỉ vào cô, vì lời này của cô mà cũng bật cười: "Nha đầu này..."
Ông khẽ lắc lắc đầu. Lần đầu tiên thấy Lâm Nhã Dương, ông bỗng nhớ tới vợ mình. Người ngoài đều nghĩ là Mẫn lão gia thích thanh tịnh cho nên không chịu rời khỏi nơi đây. Họ không biết, nơi này là do Mẫn lão phu nhân lúc sinh thời lựa chọn. Sau khi có một cuộc sống giàu có, bà nội nói muốn xây một căn nhà lớn ở đây, muốn sau này tất cả con cháu cùng sống chung, một nhà vui vẻ.
Thời còn trẻ, ai cũng đều có những hoài niệm và ước mơ...
*
* *
Lần đầu tiên gặp Mẫn lão phu nhân, Mẫn lão gia mới mười mấy tuổi. Lúc ấy, ông thấy bà đang đánh nhau với một gã đàn ông trên đường. Bà nội lúc ấy cũng không xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị. Con gái mà đánh nhau cùng với con trai, nếu hắn ta mà không lưu tình, đương nhiên hăn sẽ thắng. Bà nội thua, cho nên phiếu lương thực bị người ta cướp mất.
Mẫn lão gia nhìn chằm chằm bà, trong lòng khiếp sợ. Cô gái này dù đã bị cướp lương phiếu, dù dáng vẻ tơi bời, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy niềm tin.
Không thể không nói, thời khắc ấy chính là giây phút nhất kiến chung tình của Mẫn lão gia đối với bà.
Câu chuyện này, nghe không thấy thú vị, cũng không có gì khiến Lâm Nhã Dương cảm thấy lạ. Lúc cô mới kết hôn với Mẫn Doãn Kì, ông nội đã kể lại với cô.
Chỉ vì, Mẫn lão gia lúc nhìn thấy cô cảm thấy giống như nhìn thấy vợ mình năm xưa, cứng cỏi bất khuất như thế.
Cũng không phải là vẻ bề ngoài, chỉ là ánh mắt tràn đầy nghị lực của cô khiến Mẫn lão gia có cảm tình tốt. Cho nên ông mới muốn cô được gả cho đứa cháu mà ông yêu quý nhất, đó cũng là một chút tâm tư của ông.
Mẫn lão gia không hề biết rằng, chuyện tình yêu của mình lại làm Lâm Nhã Dương cảm động.
Một người đàn ông chứng kiến thời khắc mà người con gái chật vật nhất lại nảy sinh nhất kiến chung tình. Chuyện này là chuyện hiếm có đến thế nào. Mỗi khi nghe người ta nói "nhất kiến chung tình", trong đầu chúng ta thường liên tưởng tới hình ảnh tuấn nam mỹ nữ. So với dung nhan mỗi ngày một phai tàn, còn gì tốt hơn là có một người đàn ông trong lúc bạn đang xấu xí nhất mà nói lời yêu bạn, bạn vĩnh viên sẽ không cần phải lo lắng diện mạo mình sau này sẽ thế nào.
Trong đầu Lâm Nhã Dương lúc ấy đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến cho mối tình đầu của mình bị hủy diệt triệt để. Cô thầm nghĩ, nếu như không phải vì khuôn mặt này, Lâm Nhất Sâm liệu có hẹn hò với cô? Cho dù không phải thì cũng là anh yêu khuôn mặt này trước, rồi mới yêu cô. Còn nữa, nếu như cô không phải là người đầu tiên liệu anh có rung động với cô?
Chỉ một cái nếu như, vốn là muốn đẩy bản thân mình tới ngõ cụt, nhưng hóa ra lại khiến cô mắc kẹt giữa những ý nghĩ tồi tệ.
Chuyện thế gian, vốn dĩ càng muốn làm cho rõ ràng thì lại càng vô nghĩa, hà tất phải nghĩ nhiều như thế.
Chấp nhận lời hỏi cưới của Mẫn gia là do bản thân cô cam tâm tình nguyện, không ai bức được cô.
*
* *
Mẫn Doãn Kì đem gậy ra, Mẫn lão gia cầm lấy, tự mình chống gậy đứng lên, đi bước một.
Mẫn Doãn Kì nhìn cô, cô cũng thản nhiên nhìn lại.
"Mẫn Doãn Kì..."
"Hử?"
"Anh có thích trẻ con không?"
Mẫn Doãn Kì vô cùng kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, đối với người đàn ông như vậy, không cần nói nhiều cũng lập tức hiểu.
"Chỉ là thấy trên TV nói quá nhiều tin tức trẻ con bị bỏ rơi, cảm thấy rất tội nghiệp."
Mẫn Doãn Kì giờ mới khôi phục sắc mặt: "Em từ khi nào trở nên lương thiện như thế?"
Cô giơ tay lên đánh anh: "Em trước giờ vẫn luôn lương thiện. Anh đúng là không có mắt nhìn ra điểm tốt của em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top